Nàng chợt khép miệng lại, nhìn quanh quất hai bên, tìm một cây cổ thụ lớn, chầm chậm bò ra phía sau núp, lúc này mới mở miệng thì thào: "Nhưng bên ngoài vẫn còn mưa, cho dù bay nhanh hết mức cũng phải hơn một canh giờ nữa mới có thành trấn."
Người này tính tình không tốt, nói không chừng chỉ cần một lời không vừa ý, hắn sẽ cho nàng một chưởng ngay, tốt nhất là trốn sau gốc cây cho an toàn.
Hắn đeo thanh kiếm gỗ trên thắt lưng, vừa quay đầu lại, thấy nàng trốn sau gốc cây, chỉ thò cái đầu ra giống hệt một chú thỏ con.
"Không sợ chết thì tùy cô."
Hắn xoay người bước đi, tay hắn vừa phất lên, sương mù dày đặc bắt đầu tụ tập lại bao kín bốn phía xung quanh, trong phút chốc đã bao phủ cả đất trời, trong vòng ba bước chân không nhìn thấy gì cả.
Quả nhiên là yêu quái! Tân Mi chấn động, nhất định là yêu quái kéo sương mù đến đây! Trách không được, lần trước lúc ngủ ngoài trời tại hoàng lăng cũng thấy sương mù dày đặc, thì ra là hắn giở trò quỷ!
Nàng nhìn xung quanh, quyết định chạy theo hướng ngược lại, nhưng chưa được mấy bước, chợt cảm thấy dưới chân đá phải thứ gì đó, vừa nặng vừa cứng khiến mũi chân nàng đau nhói. Nhặt lên xem thử, thì thấy một cái túi đựng tiền màu xanh đen, bên trong chứa đầy bạc vụn và ngân phiếu, nặng trình trịch. Bên trong, giữa đống ngân phiếu còn có một tấm ngọc bài nhiều màu sắc. Điều kỳ lạ là trên ngọc bài không chạm trổ hoa văn gì cả, mà một mặt khắc một chữ "Lục", mặt còn lại là hai chữ "Thiên Kiều".
Nhìn túi tiền còn dính vết bùn rất mới, có lẽ là đồ của tên yêu quái kia. Trên ngọc bài là tên của hắn sao? Lục? Thiên Kiều?, một tên yêu quái mà cũng có tên kêu vậy sao.
Nàng cầm túi tiền trong tay, nghĩ đi nghĩ lại, do dự quay đầu lại nhìn, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, không hề do dự quay lại đi dọc theo hướng mà tên kia vừa mới đi, đám sương mù dày đặc cuộn tròn nuốt trọn bóng dáng nàng trong chớp mắt.
***
Những cơn mưa trong rừng sâu núi thẳm thật khiến người ta vô cùng chán ngán, những vũng nước bùn trải rộng khắp mặt đất.
Tân Mi ôm chặt lấy cây cổ thụ, cố gắng rút chân ra khỏi vũng bùn lầy lội, đôi giày mới nhỏ nhắn làm bằng da dê, lúc sáng còn sạch sẽ, bóng loáng, xinh đẹp thế mà bây giờ đã bị bùn đất dính đầy, chẳng nhìn ra nỗi hình dáng ban đầu nữa. Không biết từ lúc nào, từng đợt sét bắt đầu đánh xuống từ trên đỉnh đầu, nhiều lần nàng cảm thấy mấy tia chớp đó như gần sát trong gang tấc.
Thời tiết này quá bất thường.
Tân Mi ráng sức rút một bàn chân ra, nhảy tới một bước, trước mắt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái, bởi vì đám sương mù dày đặc mới vừa rồi bất ngờ biến mất, nàng nhìn thấy phía trước, ở dưới tàng cây có thứ gì đó giống như một mảnh vải trắng bự, nàng hết sức vui mừng, vội vàng chạy qua đó cẩn thận lau chùi vết bùn dính dày đặc trên giày.
Đột nhiên bên cạnh có người khẽ hừ một tiếng, nàng ngạc nhiên vòng qua gốc cây kia, chỉ thấy mười mấy người nằm ngang dọc, nhìn giống như đang trong trạng thái mê man, miếng vải trắng bị nàng lấy lau giày là vạt áo của một người nằm trong đó.
Tân Mi hơi ngại ngùng, nhanh chóng nhét nó vào một góc che khuất đi, người bị nàng lấy y phục lau giày dường như hơi hơi tỉnh táo lại một chút, nằm trên mặt đất khẽ rên rỉ.
Nàng bước qua hỏi: "Sao các ngươi lại nằm ở đây? Rủ nhau chơi trò ngủ giữa bùn sao?"
Người kia nhìn nàng đầy khó khăn lại run rẩy, giống như sắp hộc máu tới nơi: "Ngươi... Ngươi không nhìn thấy... đối diện..."
Nàng xoay người lại, chỉ thấy trên tảng đá xanh khổng lồ trước mặt, có một con hổ yêu mặt mũi cực kỳ nanh ác ngồi xếp bằng trên đó, trên đỉnh đầu nó mây đen sấm sét dầy đặc, thỉnh thoảng có sét đánh ầm ầm xuống. Đây chính là yêu tinh đang chịu sét độ kiếp, nếu như thuận lợi vượt qua, nó sẽ thành tiên.
"Các ngươi tới xem hổ yêu độ kiếp thành tiên sao?" Nàng tốt bụng hỏi.
Người nọ tức giận đến mức lại gục xuống hôn mê bất tỉnh.
Lúc đó, từ trên đám mây dày đặc mưa trút xuống càng lúc càng lớn, Tân Mi thấy bọn họ nằm trong vũng bùn lầy lội, cả người ướt đẫm nước bùn, không chút do dự, xoay người kéo cánh tay của một người lên, quyết định kéo bọn họ tới chỗ khô ráo hơn.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân, nàng quay đầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông vác kiếm gỗ nọ đang đi tới. Vừa nhìn thấy nàng, trên mặt hắn rốt cục cũng có một chút biểu hiện gọi là "Kinh ngạc".
"Sao cô lại ở đây?" Hắn hỏi nàng, ánh mắt vẫn không chút thân thiện.
Tân Mi lại nhìn xung quanh, tìm một gốc cây cổ thụ thật lớn, trốn phía sau nó, sau đó mới móc túi tiền ra để xuống đất.
"... Túi tiền của ngươi."
Hắn im lặng một hồi lâu mới nhặt túi tiền lên, đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy con hổ yêu kia điên cuồng hét lên kinh thiên động địa, khiến cho cả ngọn núi chấn động. Dường như nó không thể chịu nổi sét đánh nữa, mở to đôi mắt màu đỏ như máu ra, đồng thời nhấc một người trong đám người đang nằm giữa vùng bùn đất kia lên, há to miệng muốn nuốt sống.
Tân Mi chợt giật mình hiểu ra, đó là nguyên nhân họ bị nó bắt tới đây, là để gia tăng công lực hòng chống đỡ sấm sét!
Lục Thiên Kiều nhấc chân đá một cục đá lớn đang nằm chỏng chơ dưới đất, cục đá bay lên trúng ngay chân trước của con hổ yêu, người đang bị móng vuốt của nó giữ chặt văng ra, lại ngã vào vũng bùn lầy lội. Con hổ yêu giận tím mặt mày, ngoác to cái miệng đỏ lòm như máu ra, hàng loạt những mũi nhọn đen ngòm, chi chít như mũi tên bắn ra.
Tên đeo kiếm gỗ chỉ vung thanh kiếm gỗ lên, những mũi nhọn đen thui đó giống như đụng phải một bức tường vô hình rơi ào ào xuống trước người hắn. Những người không biết rõ thể nào cũng cho rằng hắn đang cầm trong tay vũ khí vô cùng lợi hại của thần tiên, chỉ có trời mới biết đó vốn chỉ là thanh kiếm gỗ Tân Mi mới vừa tận mắt nhìn thấy hắn đẽo thành.
Thanh kiếm gỗ trong tay hắn dừng lại giữa không trung, từ ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra hóa thành luồng sáng trong chớp mắt, kèm theo đó là âm thanh vù vù cực kỳ chói tai, thanh kiếm lúc này giống như có sự sống bay vòng múa lượn quanh người con hổ yêu, một lát sau, đột nhiên dừng lại giữa không trung, chỉ nghe "ầm" một tiếng rồi vỡ tan thành tro bụi.
Đây vốn chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường nên không thể chịu nổi một sức mạnh khủng khiếp đến vậy.
Thật lợi hại ... Tân Mi há hốc miệng, trơ mắt nhìn con hổ yêu sắp thành tiên kia lẳng lặng bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, chết không kịp trăn trối lấy một lời.
Lục Thiên Kiều bước qua mặt đất đầy máu thịt đó, nhặt lên một viên tròn nhỏ bằng đầu ngón tay có màu đỏ trong vũng máu từ thi thể nát vụn của con hổ yêu, đó là nội đan của nó.
Hắn cũng là yêu quái, vậy mà còn giết đồng loại cướp nội đan! Hắn lợi hại như vậy, sợ rằng Thu Nguyệt mà xuất hiện trước mặt hắn chắc cũng tan tành xác pháo, lỡ như hắn muốn giết người diệt khẩu, vậy thì chẳng phải hỏng bét rồi sao.
Tân Mi quay ngang ngó dọc nhìn xung quanh, quyết tâm kiếm một chỗ trống trải bỏ chạy lấy người là quan trọng nhất.
Thân hình hắn bất chợt nhoáng lên, Tân Mi chỉ thấy tầm mắt tối sầm lại, hắn đã đứng lại trước mặt nàng, đồng thời nắm chặt cổ tay nàng.
"Cô đã hai lần phá được Vân Vụ (*) trận, không thể thả cô ra bên ngoài được, mau đi theo ta."
* Vân Vụ: Mây mù
Cái gì mà Vân Vụ trận? Đó không phải chỉ là lớp sương mù dày đặc hắn kéo đến sao?
Tân Mi dùng một tay còn lại ôm chặt lấy thân cây, hận không thể đu cả người giống như khỉ lên đó: "Chỉ là sương mù thôi mà! Chỉ cần nhận biết phương hướng tốt là ra ngoài được thôi, có gì khó đâu!"
Rất may mắn là khả năng nhận biết phương hướng của nàng cực kỳ tốt, trước giờ chưa bao giờ lạc đường.
"Nói dối."
Bàn tay hắn lại tăng thêm sức. Vân Vụ trận đâu thể bị phá dễ dàng như vậy, nếu không sao xứng danh là một trong ba trận pháp lớn nhất.
Cánh tay nàng bị kéo đến độ muốn đứt ra.
Tân Mi đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Ta chỉ quay lại trả túi tiền cho ngươi thôi mà!"
Sớm biết thế này nàng lấy luôn cho rồi! Lẽ đời này sao làm người tốt lại khó đến vậy?
Lục Thiên Kiều thấy trong mắt nàng dường như long lanh nước mắt, lại mang theo sự tức giận và kiên cường. Mới vừa rồi quả thật nàng có trả cho hắn túi tiền, vì lội qua vũng bùn lầy lội, nên bùn đất còn dính đầy trên giày.
Hắn từ từ nới dần tay ra, nhưng quyết không buông, nói: "Mặc kệ là như thế nào, cô cũng phải đi theo ta."
"Vì sao ta phải đi theo ngươi?" Nàng ra sức vùng vẫy, nhưng ngón tay hắn giống như mấy gọng sắt, không hề nhúc nhích một tí nào.
"Vân Vụ trận do ta bố trí xung quanh hoàng lăng, ngoại trừ ta thì không người nào có thể ra cũng không ai có thể vào. Cô đã có thể phá vỡ trận pháp này, vậy thì không thể thả cô ra được. Để tránh gặp phiền phức, ta phải đem cô về hoàng lăng."
Tân Mi rưng rưng : "Ngươi... Ngươi cướp đoạt con gái nhà lành..."
Lục Thiên Kiều không thèm nói dài dòng, ôm ngang eo nàng nhấc lên, xoay người sải bước đi.
Tân Mi vẫn đang rưng rưng, ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn, cũng không biết suy nghĩ gì, đột nhiên rất hoảng sợ hỏi: "Ngươi muốn cướp ta làm áp trại phu nhân phải không?"
Trong hí kịch thường diễn ra như vậy, cướp đoạt con gái nhà lành, sau đó thả trong trại bắt làm áp trại phu nhân, vui vẻ thì làm vợ chồng, không vui lại lập tức mắng mỏ đánh đập. Nàng sẽ không bi thảm như vậy chứ?
Lông mày Lục Thiên Kiều nhăn tít, run rẩy mấy cái, nhưng không nói gì.
Tân Mi vắt hết óc suy nghĩ, nói một cách khó khăn: "Ta, ta sẽ không gả cho ngươi ... Ta không thích yêu quái, cũng không thích mặt than (*) ..."
* Từ này có nghĩa là cứng đơ, ý là nghiêm túc, nghiêm chỉnh, khó tính quá mức.
Hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống tay mình, bắt đầu lo lắng là cú đánh lúc trước khiến nàng choáng váng đến tận giờ sao? Hay là lúc này nên dùng một tát đánh nàng ngất xỉu luôn?
Đột nhiên trên đỉnh đầu lại có tiếng bò kêu, tiếp đó một chiếc xe bò rách nát ngừng lại bên gốc cây, Mi Sơn quân miệng nói liên hồi, bước từ trong xe bò ra: "Không phải nói hôm nay, chỗ này có hổ yêu sắp độ kiếp thành tiên sao, sao tự nhiên chưa gì đã chết ..."
Tân Mi mừng như bắt được vàng, kêu to: "Mi Sơn đại nhân!"
Mi Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, lại nhìn thấy Lục Thiên Kiều, sắc mặt chợt tái lại, thì thào: "Chiến quỷ..."
Y lập tức chui vào trong xe bò, chạy thẳng một mạch.
Lục Thiên Kiều ngẩng đầu nhìn chiếc xe bò biến thành chấm đen nhỏ rồi biến mất hẳn, đột nhiên hỏi: "Cô quen vị tiên nhân này sao?"
Tân Mi đang còn sửng sốt vì Mi Sơn quân bỏ chạy quá nhanh, nên chỉ gật gật đầu một cách máy móc.
"Mới vừa rồi cô gọi y là Mi Sơn, chẳng lẽ đó chính là Mi Sơn quân ở Mi Sơn cư suốt ngày đi tìm kiếm, soi mói bí mật riêng tư của người khác sao?"
Tân Mi quay đầu lặng lẽ rơi lệ, thì ra Mi Sơn đại nhân là loại hình tiên nhân bà tám yếu bóng vía như vậy đó sao, trách không được mới vừa rồi y bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.