Cặp Đôi Trời Định

Chương 6: Lại bị tóm



“Vị công tử này, huynh đẹp trai như vậy, có hứng thú làm chồng ta không?”

Người thiếu nữ xinh đẹp, nở nụ cười vô cùng trong sáng.

“Chuyện này… thôi…”

Tiểu soái ca ngượng ngùng đỏ mặt, ngập ngừng nói.

“Làm chồng của ta thì số tiền này sẽ trở thành của huynh ngay tức thì.” Nàng vỗ vỗ túi tiền căng tròn.

“Để, để tại hạ suy xét…”

Đôi mắt của tiểu soái ca kia bị túi tiền làm cho lóe sáng rực rỡ.

“Tuy rằng có tiên nhân nói ta mạng khắc chồng, nhưng thật ra ta rất giỏi giang, lại biết kiếm tiền, rất mạnh khỏe, cứ an tâm, cưới ta thì cả một đời huynh không cần phiền não điều gì cả.”

Nàng là một đứa trẻ rất thành thật, trước giờ không bao giờ giấu diếm lời đoán mệnh kia, tránh trường hợp mua được chồng rồi lại quay ra nói nàng bịp bợm.

Khắc chồng … Tiểu soái ca kia nghe vậy mặt mày suy sụp : “Cô nương, tại hạ trong nhà đã có thê thiếp … Giờ tại hạ có việc gấp, xin cáo từ.”

A, lại một người nữa bỏ chạy…

Tân Mi buồn bã nhìn theo bóng lưng của tiểu soái ca đang chạy trối chết kia, chỉ trong vòng một buổi sáng, đây đã là người thứ mười khi nghe thấy hai chữ khắc chồng lập tức biến sắc chạy mất dép. Nàng tin rằng cha nàng nhất định đang hối hận đến mức muốn xẻ tim rạch phổi ra, vì ngày xưa đã mời vị Ngọc Thanh tiên nhân đến đoán mệnh cho nàng, hai chữ khắc chồng này có sức sát thương thật sự quá lớn.

Thôi quên đi, đi ăn chén cháo bù đắp một chút cho tâm hồn đang thương tổn vậy.

Đêm qua khi bay từ hoàng lăng ra, mặc dù đêm tối nhưng Tân Mi không dám nghỉ tại thành trấn gần đó, nàng bay liên tục ba canh giờ, mãi đến lúc hừng đông mới tìm đến thị trấn nhỏ này, may mắn là khách điếm ở đây mở cửa rất sớm, nên nàng thuê một căn phòng, ăn liền ba chén cơm mới bình thường trở lại.

Phiêu kỹ tướng quân quá nhỏ mọn, chỉ dựa vào việc không cho nàng ăn cơm, đã không thể gả cho hắn rồi!

Quẹo sang một góc đường, Tân Mi chợt nhìn thấy một chiếc xe bò rách nát te tua, rệu rạo ngay trước mặt, bánh xe lăn trên con đường rải đá kêu kẽo kẹt như răng cụ già 90 sắp rụng sạch, người đánh xe cũng mình đầy thương tích, ngồi ủ rũ.

Chiếc xe bò này nhìn quen quá, nhưng hình như lúc này nó còn rách nát hơn so với hai ngày trước?

Tân Mi bước qua vén chiếc rèm che lên, bên trong chiếc xe là đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn thẳng vào nàng, sở dĩ gọi là trắng đen rõ ràng, là bởi vì người này… Có phải y bị sét đánh hay không? Cả người y từ trên xuống dưới đen thui một màu. Nàng nhìn một hồi lâu, đột nhiên giật mình há hốc miệng kêu lên: “Mi Sơn đại nhân! Ngài bị sét đánh sao?”

Mi Sơn quân xấu hổ vô cùng, ra sức túm chiếc rèm che lại, giả vờ không quen biết nàng.

Bất thình lình nàng lại chui đầu vào cửa sổ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Mi Sơn đại nhân từ trên xuống dưới một lần nữa rồi nói: “Đây gọi là thấy chết không cứu nên bị báo ứng đấy.”

Mi Sơn quân mặt đầy nước mắt, đẩy đầu nàng ra ngoài, ước nguyện duy nhất bây giờ của y chính là thời gian quay ngược trở lại, để không phải dính dáng chút nào đến nha đầu chết tiệt này nữa.

Chiếc xe bò xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào trong thành, đến trước một tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất thì dừng lại, Mi Sơn quân cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật, thê thảm của mình, do dự không biết có nên vác bộ dạng này xuống xe hay không. Nếu như dùng phép thuật che mắt đi … Nhưng bây giờ cả người y đau đớn, cơ bản là không còn sức để sử dụng tiên pháp.

Đang lúc khó xử, cánh cửa xe đột nhiên mở ra, Tân Mi cô nương nghiêng đầu đứng bên ngoài xe nhìn y.

“Ngài muốn vào tửu lâu này sao?” Nàng hỏi, sau đó đưa tay ra, “Tới đây, ta đỡ ngài đi.”

Mi Sơn quân ngại ngùng quay mặt đi: “Không muốn, không cần, không cầu!”

“Ngài yên tâm, ta rất khỏe mạnh, sẽ không làm ngài té đâu.” Nàng giũ tấm chăn mỏng trên đùi y ra, khẽ quấn quanh người y, rồi nhẹ nhàng kéo gọn cả người y đặt trên lưng mình.

Mi Sơn quân đã đặt trước một căn phòng trên lầu ba của Tửu lâu, Tân Mi cõng y lên bậc thang, bước chân nhẹ nhàng như không, thấy Mi Sơn im lặng không nói một lời, khác hẳn tính bà tám thường ngày, nàng lại nói: “Mi Sơn đại nhân, ngài yên tâm, ngài cũng giống như cây sào trúc phơi đồ ở nhà ta thôi, chẳng hề nặng tý nào. Từ nhỏ ta đã rất khỏe mạnh, mười tuổi đã có thể cõng đại sư huynh chạy khắp phố, mà huynh ấy còn nặng hơn cả gấu chó nữa.”

Mi Sơn vốn đang ậm ừ, nghe vậy đột nhiên có cảm giác như bị ai bóp cổ, không thốt ra nổi một lời.

Cũng may là căn phòng trên lầu ba này được che chắn bởi một cái màn trúc, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Tân Mi gọi người chuẩn bị một chậu nước ấm, thấm ướt chiếc khăn, lau trên khuôn mặt toàn vết tích cháy khét, đen thui của Mi Sơn.

“Mi Sơn đại nhân, ngài không phải là tiên sao? Sao lại bị sét đánh thành như vậy?”

Mi Sơn quân đỏ mặt, nước mắt đầm đìa: “Tiên… Cũng chia ra rất nhiều loại… Ta không phải là loại có thể lực cường tráng!”

“Ngài bị sét đánh ở đâu?”

Tân Mi dùng chiếc khăn tay nhẹ nhàng đè lên một vết bỏng trên mặt Mi Sơn, đau đến mức khiến y phải hít mạnh vào.

“… Mấy ngày nay linh khí trong núi Vãn Lan thay đổi lạ thường, trong núi có rất nhiều yêu quái muốn được độ lôi kiếp thành tiên, tối hôm qua ta đứng quan sát một con chó yêu độ kiếp, không cẩn thận đứng quá gần, bị sét … đánh.”

Tân Mi hiểu ra mọi chuyện, gật đầu: “Quả nhiên là làm tiên thật không dễ dàng chút nào.”

Trong lỗ tai của Mi Sơn quân giống như là có cả vạn con bươm bướm bay lượn, khiến trái tim y loạn nhịp. Tân Mi bôi thuốc trị thương lên vết thương của y, nghe nói là thuốc do sơn trang bọn họ đặc chế, hiệu quả tuyệt hảo, bao gồm hoàng liên và mật đắng sắc bằng lửa nhỏ ba ngày ba đêm, mới tạo ra được loại thuốc có mùi hương này.

Nhưng y lại cảm thấy mùi hương kia lúc đưa đến gần, lại giống như là mùi thơm trong áo nàng.

Chết thật, ngay cả khứu giác cũng bị sét đánh hư luôn rồi. Mi Sơn quân khóc không ra nước mắt.

“Được rồi, ta để lại một lọ thuốc trị thương cho ngài, nhớ phải bôi mỗi ngày đấy. Mi Sơn đại nhân là tiên, không tới mấy ngày sẽ khỏe ngay thôi mà.” Tân Mi cầm bọc quần áo đứng dậy, tính đi xuống lầu.

Mi Sơn quân kìm lòng không đặng hỏi: “Cô… Ặc, bây giờ cô tính đi đâu?”

“À, ta còn phải đi mua chồng, không thể ở lại giúp ngài được. Bảo trọng.”

“… Mua chồng?” Mi Sơn quân ngạc nhiên, “Chồng mà cũng có thể mua được sao?”

Tân Mi nhe răng cười: “Có tiền có thể sai quỷ đuổi ma, có tiền mua tiên còn được.”

Không biết vì sao Mi Sơn quân lại muốn khóc. Giận ghê! Hình như ngay cả mắt y cũng bị sét đánh hỏng mất rồi!

Tân Mi kéo tấm màn trúc ra, vừa vặn lúc đó có một người bước thẳng vào bên trong, suýt nữa thì đâm vào người nàng. Người đó đỡ nàng, cất giọng thật dịu dàng: “Cô nương, cẩn thận.”

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt … xinh đẹp như hoa, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, nhìn có vẻ hơi u buồn. Thấy nàng ngước mắt nhìn mình, chàng trai kia khe khẽ mỉm cười, như một luồng gió mát đập thẳng vào mặ t… Nhìn thôi đã thấy chẳng phải hạng tốt lành gì rồi.

Nàng xoay người xuống lầu, nghe loáng thoáng trong căn phòng giọng Mi Sơn quân chửi ầm lên: “Phó Cửu Vân! Lần nào ngươi cũng đến trễ…”

Câu nói kế tiếp nàng không nghe được, vừa ra khỏi tửu lâu, nhìn đám người đông đúc trên đường cái, trong lòng nàng chan chứa vui sướng. Chồng của nàng, nhất định ẩn mình chờ nàng trong đám người này! Nàng phải tìm cho ra chàng.

Trước mặt có một tiểu soái ca mặc một bộ áo màu vàng nhạt không tệ chút nào, mặt như trăng tròn, thân hình cao lớn, vừa nhìn thấy là biết có thể chịu khổ được đây mà.

Chàng trai khoác áo choàng xanh ở con ngõ nhỏ đối diện cũng nổi bật, tóc đen, bờ vai rộng, bước chân mạnh mẽ, uy phong, tuyệt đối là hàng ngon.

Còn có… Còn có… Đôi mắt nàng đột nhiên sáng ngời.

Một chàng trai đứng nghiêng mặt dưới tàng cây bên góc đường, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy thật là đẹp quá. Trên người khoác một bộ y phục màu xanh nhạt bình thường, chỉ thế thôi mà đã làm người đó nổi bật giống như hạc trong bầy gà rồi, mái tóc đen bóng, chỉ cần nhìn thôi cũng biết rõ là người sinh lực dồi dào. Này thì hẹp eo, này thì vai rộng, chuẩn mực của một thân hình mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là loại sâu gạo hết ăn lại nằm.

Mặc dù trên đường cái nhiều người như vậy, nhưng nàng vừa nhìn thấy chàng trai đó, lập tức cảm thấy tất cả những người chung quanh đều biến thành mây bay gió thoảng.

Tân Mi vuốt vuốt mái tóc, kéo kéo y phục, sờ sờ túi tiền. Rất tốt, diện mạo không có vấn đề gì, túi tiền lại càng không có vấn đề gì.

Nàng bước qua, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất hỏi: “Công tử ơi, tiểu nữ là Tân Mi của Tân Tà Trang, thân phận, lai lịch vô cùng trong sạch, tính cách lẫn dung mạo đều ngon lành, chẳng hay công tử có rảnh cùng tiểu nữ tâm sự về lý tưởng sống, về hôn nhân đại sự chăng?”

Vị mỹ nam công tử kia không hề quay đầu lại, một lát sau, công tử mới nói: “Ta rất muốn tâm sự với cô chuyện đánh ngất xỉu Tư Lan rồi một mình chạy trốn.”

Ặc?

Tân Mi nghẹn họng nhìn trân trối, thấy hắn xoay người lại, giống như thanh đao tuyệt thế thiên hạ rút ra nhắm ngay vào nàng. Nàng luống cuống, lui lại ba bước, nhìn quanh bốn phía cố gắng tìm con đường trốn chạy.

Hắn vung lên tay, một lá bùa bay tới, dính trên trán nàng, bỗng chốc thành một sợi dây tỏa sáng lung linh, hướng xuống dưới vòng quanh eo nàng, một đầu dây lưng nằm trong tay hắn, trong nháy mắt lại biến thành vô hình. Tân Mi chỉ thấy cả người không thể điều khiển được, bắt buộc phải dừng lại, bất luận làm gì cũng không lui được lấy nửa bước

Lục Thiên Kiều đi tới trước mặt nàng, trên gương mặt than chợt thoáng hiện nụ cười, chỉ có điều… Có điều nụ cười này làm nàng cảm thấy kinh hồn bạt vía mà thôi!

“Bắt được cô rồi.” Hắn nói.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn gì?” Tân Mi kinh hãi, bắt đầu nói lắp.

Hắn nhẹ nhàng bước một bước, lập tức người nàng bị một sức mạnh vô hình kéo về phía trước hai bước mà không thể ghìm lại được.

“Đây gọi là dây trói yêu, bình thường chuyên dùng để bắt những tên yêu quái vô cùng hung ác.” Không biết sao lại thế này, nhưng, hôm nay trong giọng nói của hắn dường như có chút ý cười, nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười ấm áp, dịu dàng, mà giống như cười lạnh, mang theo sự trào phúng trần trụi, “Bây giờ trói cô bằng thứ này, cô đừng hòng trốn thoát nữa.”

Tân Mi dùng hết sức giãy dụa, nhưng phía sau lưng giống như đụng phải tường đồng vách sắt, càng giãy càng làm nàng thêm mệt mỏi, kiệt sức chứ chả được tích sự gì.

“Ngươi, ngươi, ngươi tìm được ta bằng cách nào?” Ở đây người dày đặc như sao, muốn tìm một người trong thành trấn chẳng khác nào tìm một hạt cát trong bãi cát khổng lồ.

Lục Thiên Kiều xoay người bước đi, nàng cũng không thể đứng lại mà bị kéo theo phía sau lưng hắn khoảng ba bước.

“Từ lúc cô đánh ngất Tư Lan, ta đã biết rồi.” Hắn nói lạnh nhạt, “Ta luôn đi theo phía sau cô, muốn xem thử cô gặp gỡ ai. Bây giờ đã biết rõ thân phận của cô rồi, đại tiểu thư Tân Tà Trang à.”

Tân Mi chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên trầm xuống: “Ngươi không được tìm cha ta quấy nhiễu!”

Hắn không nói gì, chỉ đi thẳng lên phía trước, theo hướng này, dường như là quay về tửu lâu mà nàng vừa đi ra.

Tân Mi hơi hoảng sợ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Tên tiên nhân yếu bóng vía tên Mi Sơn, đang ở trong tửu lâu kia à?”

Nàng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn ra sức ngăn lại: “Ngươi, ngươi muốn đến đó giết đại nhân sao?! Ta không hề nói với ngài ấy về Vân Vụ trận mà!”

Lục Thiên Kiều cúi đầu nhìn tay nàng, rồi lại nhìn mặt nàng, nàng lập tức buông tay hắn ra trong chớp mắt, nghiêm chỉnh chắp hai tay sau lưng.

“Ta tìm y có chuyện.”

Tướng quân mặt than dắt chú thỏ trắng đang hoảng hốt bước vào tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.