Không phải là chưa nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó gặp lại, thậm chí dù không ở bên nhau, cô cũng đã từng tưởng tượng ra anh sẽ bước về phía cô, mỉm cười gọi tên cô, như người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Dù sao thì bọn họ từ cấp hai lên cấp ba đều chung lớp, thành phố B to như thế, mấy chục nghìn bạn học cùng tuổi, đây cũng coi như là một duyên phận.
Nhưng thế nào đi nữa thì Tần Chân cũng không ngờ, ngày thật sự gặp lại, anh thật sự mỉm cười nhìn cô như trong tưởng tượng, đáng tiếc câu chữ thốt ra lại khiến cô suýt nữa mất hồn.
“Cô quen tôi sao?”
Nếu đổi lại cách nói, thì ý của câu này là: Xin hỏi tôi có quen cô không?
Anh không nhớ cô.
Người cô thầm mến bảy năm không hề nhớ cô.
…
Cứ như thế, trong nháy mắt, Tần Chân rất muốn khóc.
Bởi vì cô cứ cố chấp nhấn mạnh rất nhiều lần với Bạch Lộ rằng, cô thầm yêu Mạnh Đường bảy năm, là bảy năm, không phải sáu năm hay tám năm. Chỉ có cô là biết, ở trong bảy năm này rồi lại thêm một năm sau nữa, thật ra cô chưa từng quên anh.
Cho nên nếu tính kỹ thì có lẽ không chỉ là bảy năm.
Cô đau đớn vô cùng, không có thuốc chữa, mối tình đầu không bệnh mà chết đi.
Trong chớp mắt Tần Chân cảm nhận như có lũ lụt bộc phát bất ngờ, gió lốc nổi lên, núi lửa phun trào cũng với thiên tai đồng thời ập đến vô cùng đáng sợ, thế nhưng lại thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi đầu cười thành tiếng, không hề nề hà ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu thở dài.
“Cậu có biết trông cậu lúc này rất giống đứa trẻ không được cho kẹo không?” Giọng nói dịu dàng ấm áp ấy vang lên, Tần Chân cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó Mạnh Đường lại làm một hành động vô cùng quen thuộc chứng minh, bởi vì khóe môi anh khẽ cong lên với cô, vô cùng chắc chắn thốt ra hai chữ, “Tần Chân.”
Thế là Tần Chân chợt hoàn hồn, nhanh chóng mau lẹ như thần thú được triệu hồi sư gọi về.
Cô bỗng ý thức được, Mạnh Đường đang trêu cô, ngay từ đầu anh đã nhận ra cô rồi. Điều này cũng là minh chứng rằng trong khoảng thời gian buồn chán kia, anh vẫn nhớ người bạn học cũ tên Tần Chân.
Mạnh Đường hỏi cô: “Cậu đi đâu thế?”
Cô đáp: “Thiết kế nội thất La Lune.”
“Cậu đang làm ở đó sao?” Mạnh Đường có vẻ kinh ngạc.
“Không phải, tớ phụ trách hợp tác giữa công ty với bên này.”
Mạnh Đường mỉm cười, “Nhiều năm không gặp, cậu đã trở thành nữ cường nhân tài giỏi trong sự nghiệp rồi.”
Tần Chân đỏ mặt, cố kiềm chế tay chân đang không biết để vào đâu, bình tĩnh nói: “Chỉ là nhân viên nghiệp vụ mà thôi, sao có thể so sánh với cậu được.”
“Cậu biết tình hình của tớ sao?” Mạnh Đường khẽ nhướn mày, rõ ràng chỉ là một động tác nho nhỏ, nhưng không hiểu sao đến lượt anh làm lại có công hiệu như hành tinh nào đó va phải địa cầu, làm dấy lên tình cảm thiếu nữ trong cô.
Tần Chân thừa nhận, “Cậu lợi hại thế kia mà, vốn thi đậu chuyên khoa Luật của đại học thủ đô, sau đó được thầy hướng dẫn tiến cử đến đại học Stanford học lên thạc sĩ tiến sĩ*, ai mà không biết chứ? Bạn cũ đều truyền nhau, danh tiếng của thầy Mạnh đều trở thành điều đáng tự hào của mọi người rồi.”
(Nguyên gốc là “Thạc bác liên độc”, thạc trong thạc sĩ, bác trong tiến sĩ, là từ để chỉ những sinh viên có điều kiện được tuyển chọn ra trong những thạc sĩ nghiên cứu sinh mới nhập học, sau khi hoàn thành nội dung học tập cũng như thông qua sát hạch tư cách tiến sĩ thì sẽ được đề bạt lên làm tiến sĩ. Trong tiếng Anh nó cũng viết phiên âm là Shuoboliandu chứ không có từ dịch tiếng anh, mình xin edit lệch đi để câu văn được liền mạch hơn, nếu bạn nào có ý kiến gì ở chỗ này thì xin ý kiến giùm mình, mình sẽ sửa lại)
Mạnh Đường cười rộ lên, trên má chợt hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt, như là rót đầy hương thơm làm cả thế giới đều say.
Trái tim Tần Chân suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó hai người bình thản nói chuyện như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại, khi xe buýt dừng lại, Mạnh Đường nhắc cô: “Đến trạm rồi đấy.”
Tần Chân cười đứng dậy xuống xe, không quên quay đầu vẫy tay với anh, cười cười nói: “Tạm biệt.”
Mạnh Đường cũng cười với cô: “Hẹn gặp lại, bạn học.”
Cô cười tươi như hoa, cho đến khi xe buýt biến mất trong tầm mắt thì cả người mới từ từ buông lỏng ra, ý cười bên khóe môi cũng biến mất không thấy gì.
Chờ đợi nhiều năm như thế, đổi lấy một lần trò chuyện bình thản mà ấm áp.
Chưa đến mười phút, vô cùng thân thiết, để rồi lại xa cách khách khí.
Cô với anh – người mình luôn nhung nhớ, cuối cùng cũng có thể lần đầu ngồi chung với nhau, đây là chuyện mà cô từng tha thiết ao ước rất nhiều năm, mỗi lần đều mong giáo viên có thể điều cô đến bên cạnh anh làm bạn cùng bàn.
Nhưng trong khoảng thời gian bảy năm làm bạn cùng lớp, người bên cạnh anh đến rồi lại đi, chỉ là từ đầu đến cuối không đến lượt cô.
Là trùng hợp, cũng là tiếc nuối.
Tần Chân khịt mũi, bỗng hai mắt đỏ lên.
Đây là điều duy nhất trong nhiều năm xông pha kinh doanh thương trường, cô lưu giữ lại trái tim thiếu nữ đấy, về mối tình đầu của cô, về hai chữ Mạnh Đường.
Cô cầm theo túi giấy xoay người lại, đột nhiên phát hiện bên đường có chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, Trình Lục Dương ngồi trong xe, đang mở cửa kính nhìn cô, cũng không biết đã để ý đến câu bao lâu rồi.
Cô đoán là cảnh tượng mình ngơ ngác vẫy tay với Mạnh Đường trên xe buýt rồi sau đó si tình đứng thật lâu đã bị hắn thấy hết rồi.
Đương lúc nhắm mắt đuổi theo Trình Lục Dương trong đại sảnh, Tần Chân nhịn không được mà giải thích: “Vừa rồi vô tình gặp lại bạn cũ…”
“Thế sao?” Trình Lục Dương nghe mà như không có hứng thú, thản nhiên nhìn cô một cái, rồi bước vào thang máy.
“Vì lâu rồi không gặp, cho nên không kìm được mà nhớ lại tình cảm bạn học lâu năm.” Cô nói thêm, rồi cũng bước theo vào thang máy.
“Ờ.”
“Cho nên mới đứng ở đằng kia ngẩn người không phải là vì luyến tiếc, mà thật ra chính là đang cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, con người ấy mà, càng lớn tuổi lại càng đa sầu đa cảm.” Cô tiếp tục pha trò.
“Có thể thấy.” Trình Lục Dương vô cùng phối hợp.
Thế là Tần Chân khẽ mỉm cười, hôm nay tổng giám Trình thật sự là đáng yêu xưa nay chưa từng thấy.
Chợt lại nghe thấy tổng giám đại nhân đáng yêu nhe răng cười, hờ hững nói: “Tần Chân, có phải tôi đã nói, sau này đừng có ở trước mặt tôi nói một đằng mà nghĩ một nẻo chưa?’
“…”
“Lúc cô nói dối, trên trán sẽ khắc to bốn chữ: Tôi là lừa đảo.” Trình Lục Dương thôi cười, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, ném lại một câu: “Là ai cũng có thể nhìn ra được cô nhớ mãi không quên còn đọng lại đó mối tình thắm thiết sông cạn đá mòn với cái gã bạn cũ trên xe kia, cô cho là tôi ra khỏi cửa thì không đem theo IQ sao?”
“…” Lại một lần nữa bị hạ nhục ghê gớm.
***
Trong vòng những ngày tiếp theo, Tần Chân với Trình Lục Dương vẫn tràn đầy cảm xúc thăng trầm của phim truyền hình dài tập.
Miệng mồm Trình Lục Dương vẫn đê tiện như thế, tính tình Tần Chân vẫn tốt như thế, chỉ ngoại trừ độ quen thuộc dần dần tăng lên, thì Tần Chân đã bắt đầu thích ứng với kiểu nói chuyện với Trình Lục Dương.
Người ta đều là ăn cơm mà lớn lên, nhưng Trình Lục Dương thì không như thế, người này cứ như ăn shit mà lớn lên vậy, nói chuyện đến mức không thở ra câu gì hôi thối thì không chịu nổi.
Nhưng Tần Chân cũng rất nhanh phát hiện ra, tuy Trình Lục Dương độc mồm, nhưng lòng dạ thì không độc chút nào, thậm chí lúc vô tình còn có thể biểu lộ ra chút lương thiện.
Ví dụ như mẹ Phương Khải thường xuyên phát bệnh, nên cứ mười ngày nửa tháng anh đều xin phép nghỉ một lần, nhưng Trình Lục Dương chưa bao giờ trừ tiền lương anh, luôn lấy dáng vẻ ta đây là lãnh đạo quốc gia mà tàn bạo nói: “Cứ xem như đại gia đây thưởng cho cậu!”
Ví dụ như trời nóng nực, mỗi lần cô đến công ty, Phương Khải đều đem đến cho cô một ly cà phê đá, giúp cô đuổi đi cơn nóng. Lúc mới đầu cô còn tưởng là Phương Khải tốt bụng, cảm kích không biết nói gì cho phải, về sau có hôm đến sớm, thấy Phương Khải cầm theo ba ly cà phê từ trong quán dưới tầng lầu thì mới hay ra là do Trình Lục Dương sai bảo, ba người họ mỗi người một ly, không ai bị bỏ sót.
Tiếp tục ví dụ như có lần cô mới từ trên xe buýt đi xuống, đã thấy Trình Lục Dương đút một tờ tiền màu đỏ cho một ông già ăn mày ngồi trước cửa xoay công ty. Mắt ông già kia bị mù, chỉ lần mò được tiền trong tay, còn chưa kịp xem mệnh giá bao nhiêu đã cúi đầu cảm ơn.
Tần Chân chết khiếp đứng nguyên tại chỗ, sau khi thấy Trình Lục Dương rời đi, ông già kia cầm tiền ra xem rốt cuộc là được bao nhiêu, thì cả người liền cứng đờ lại.
Một giây này, trong đầu cô nhảy ra hai ý nghĩ: một là, đệt mợ đúng là một cao phú soái! Hai là, có phải Trình Lục Dương có anh em sinh đôi không thế?
Con người này dường như trở nên càng lúc càng không giống
với Trình Lục Dương mà cô quen kia, ngoại trừ cái miệng thì vẫn đê tiện như trước.
Nhưng dù sao đi nữa thì Tần Chân cũng càng ngày càng không sợ hắn.
***
La Lune cùng không ít các công ty bất động sản vừa và nhỏ đạt được thỏa thuận, hơn nữa bởi vì những nhà thiết kế đi theo Trình Lục Dương đều là do hắn tự mình tuyển chọn, trong cách bố cục thiết kế phòng ốc có khác nhau rất lớn so với phong cách trang hoàng truyền thống trước kia, ngập tràn cảm giác tươi trẻ, danh tiếng cũng dần dần lớn lên.
Mà lúc này đây, thành công của Trình Lục Dương không có quan hệ gì với tập đoàn Viễn Hàng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Trình Lục Dương trở nên càng lúc càng bận rộn. Tần Chân muốn đến công ty tìm hắn, thì phải lên lịch hẹn trước mấy ngày.
Vào lúc đầu hè, số lượng thang máy trong các căn hộ ở trung tâm thành phố vừa được lên kế hoạch xong, Trình Lục Dương lại càng bận tối tăm mặt mũi, thời gian Tần Chân đến lấy bản thiết kế cũng đổi sang buổi tối.
Bình thường mỗi lần cô đi đến hành lang là đều có thể thấy Trình Lục Dương chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trong phòng làm việc, thi thoảng rê chuột sửa chữa gì đó, tăng ca một cách vô cùng vất vả.
Cô gõ cửa, lấy ngữ khí người quen cũ mà hỏi hắn: “Ồ, tổng giám đại nhân lại đang tăng ca, không biết hôm nay bán buôn lời mấy trăm triệu đây?”
Trình Lục Dương liếc cô một cái, “Cũng không nhiều lắm, vừa hay đổi mua được mấy trăm triệu cô đấy.”
“…”
Sau đó Tần Chân lại chờ lấy bản thiết kế, ngồi trong phòng làm việc, thuận tiện báo cáo tài liệu của khách hàng bên Âu Đình cho Trình Lục Dương.
Có một hôm cầm nhiều tập hồ sơ, vì để phân biệt các căn hộ khác nhau nên màu sắc cũng không giống nhau. Cô đem tập hồ sơ đến, chỉ rõ: “Màu đỏ là từ một đến một trăm, màu xanh dương là một trăm đến một trăm rưỡi, màu xanh lá là một trăm rưỡi đến hai trăm.”
Tay Trình Lục Dương dừng lại giữa không trung, sau đó lấy khẩu khí bình thường nói: “Trên bàn có bút, cô giúp tôi đánh dấu.”
Tần Chân kiên nhẫn lặp lại một lần, “Màu đỏ là từ một đến một trăm, màu xanh dương là một trăm đến một trăm rưỡi, màu xanh lá là một trăm rưỡi đến hai trăm. Tôi cảm thấy rất dễ nhớ, không cần phải đánh dấu.”
Trình Lục Dương lập tức rút một cây bút từ ống đựng bút, ra lệnh ngắn gọn: “Đánh dấu.”
Tần Chân cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn âm u, thế là đành nhận bút kiên nhẫn đánh dấu. Quét mắt thấy bộ quần áo màu vỏ quýt trên người hắn, lòng cô thanh thản trêu chọc: “Tổng giám anh hôm nay ăn diện rất phong tao, người thường không ai dám mặc màu này ra ngoài đâu, quả thật khiến người ta mờ cả mắt.”
Trình Lục Dương rất nhanh hỏi: “Là màu gì?”
“Hả?” Cô cúi đầu đánh dấu, thuận tiện cười nói, “Là màu vỏ quýt đó, không phải anh không biết chứ. Mặc bộ đồ này đi ra ngoài, trừ phi không phải là kẻ ngốc thì bị bệnh mù màu rồi, bằng không ai trông thấy cái màu này cũng đều cười anh đỏm dáng lại làm cao.”
Không đợi Trình Lục Dương phản ứng, Tần Chân lại vừa cười vừa nói: “Từ sớm tôi đã muốn hỏi anh, quần áo sặc sỡ thế mà anh cũng dám mặc ra bên ngoài, mỗi ngày lúc soi gương không sợ hai mắt mình bị mù sao? Tuy nói anh mặc vào nhìn cũng rất được, nhưng khó tránh khỏi việc đi rêu rao khắp nơi, khiến người ta nghĩ là trong lòng anh thiếu thốn sắc màu, nếu không thì sao phải ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như thế chứ? Giống như là sợ người khác không biết anh có khả năng nhận diện màu sắc siêu — “
Sắc mặt Trình Lục Dương chợt đổi, bỗng cắt ngang lời cô, lạnh lùng nói: “Cô có thể đi rồi!”
Tần Chân vừa viết xong con số cuối cùng, mới nghe thấy thế thì đầu bút đã khựng lại, nhất thời trên giấy xuất hiện một chấm nhỏ màu đen. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã trông thấy Trình Lục Dương mặt không chút thay đổi nhìn cô, trong nhãn cầu tối đen chứa đầy tức giận.
“Tổng giám Trình — ” Cô đã quen với việc không kiêng dè mà đặt câu hỏi với hắn.
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi xong, đối phương đã chỉ vào cửa, gằn từng chữ nói với cô: “Làm phiền cô, lập tức đi ra ngoài!”
Này đã được xem là câu nói vô cùng khách khí, nhưng lại được Trình Lục Dương dùng thái độ như thế nói ra, hiệu quả không thua gì một chữ: Cút!