Cô thử suy đoán tâm ý của Trình Lục Dương, thế là mở miệng hỏi hắn: “Có phải tôi có chỗ nào –“
“Đi ra ngoài!” Lại một lần nữa, Trình Lục Dương gằn từng tiếng nói với cô, ánh mắt sắc bén tựa dạo găm.
“Tôi chỉ nói đùa thôi mà –“
“Đi ra ngoài!”
“Anh có thể nghe tôi nói vài câu –“
“Có phải cô không hiểu tiếng người không?” Trình Lục Dương hoàn toàn không chịu nghe, bất kể là ngữ khí hay ánh mắt đều không hề có một chút độ ấm nào trong đó.
Rốt cuộc thì Tần Chân không thể nào mặt dày ở lại được, cô cầm lấy tập hồ sơ thiết kế trên bàn, không nói lời nào xoay người bước đi.
Ông cha ta từng nói qua: Duy chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó nuôi.
Nhưng xem ra hôm nay cô đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, đàn bà cũng được, tiểu nhân cũng được, không ai khó nuôi hơn Trình Lục Dương cả!
Ngay khi cô tốn thời gian mấy tháng trời vất vả lại gần hắn, có thể đối xử với nhau như một người bạn, ấy vậy mà hắn lại đột nhiên nổi nóng với cô không rõ nguyên do.
Cho dù cô tự xưng là nữ King Kong hay bựa nương nương thì thế nào đi nữa cô vẫn là một cô gái, bị người ta chỉ vào mặt bảo cút đi, quả thật trong giây lát không có sự tự tôn.
Tần Chân nắm chặt tập hồ sơ, nện bước xuống sàn nhà nhanh chóng biến mất trong thang máy, dưới ánh đèn sáng chói, tự ti của cô nhỏ bé đến mức không còn chỗ ẩn náu.
Là cô sai rồi, cô chỉ mới thoải mái một tí mà đã lên mặt, mới được hưởng tí nắng đã coi mình là rực rỡ.
Sao cô có thể quên được chứ? Hắn là nhị thiếu gia của Trình gia ăn trên ngồi trước, chẳng can hệ gì đến lòng dạ tốt bụng của cô, cho dù có thương xót người yếu đuối cũng không liên quan đến cô, mua cà phê chẳng qua cũng chỉ là thích làm việc thiện mà thôi. Cô dựa vào cái gì mà cho là mình đã có thể trở thành bạn với hắn, đối đãi như một người bạn chứ?
Nực cười, bạn đã từng khi nào thấy Obama với Gaddafi vừa chè chén vừa đàm luận thân thiết chưa*?
(*Quan hệ giữa Obama và Gaddafi khá là căng thẳng, như hai thái cực đối lập nhau, ở đây tác giả có ý hai kẻ Trình – Tần không thể có chuyện hợp rơ nhau được)
Tần Chân đứng trong thang máy một hồi lâu mới bước ra ngoài.
Mà trong văn phòng, Trình Lục Dương với gương mặt lạnh lùng đứng bên cửa sổ, bởi vì tầng lầu khá là cao, nên từ cửa sổ nhìn xuống, bóng người chỉ như một chấm đen mà thôi.
Trước kia hắn thường bảo Phương Khải đưa Tần Chân về, sau đó lái xe quay lại đón hắn, nhưng hôm nay vì bà mẹ già không khỏe nên Phương Khải đã xin nghỉ phép, đến cả Trình Lục Dương cũng phải bắt taxi về nhà.
Đồng hồ trên tường phát ra âm thanh tik tok rất nhỏ, rất có quy luật, Trình Lục Dương sầu não nhìn lướt qua, phát hiện đã chín giờ tối.
Tuy nói La Lune nằm ngay trung tâm thành phố, thế nhưng con đường này lại được xem như khu phố thương mại với nhiều công ty lớn tập trung nơi đây, lúc này dường như mọi người đã tan giờ làm từ lâu, người qua lại trên phố vô cùng ít.
Nghĩ đến nhà của cô nàng kia nằm ngoài đường vòng số Hai, như ở sơn thôn xa xôi hẻo lánh, hắn đứng tại chỗ u ám gần một phút đồng hồ, sau đó mới cầm lấy điện thoại cùng chìa khóa trên bàn bước ra khỏi căn phòng.
Tần Chân vô cùng tức giận, đi trên con đường vắng vẻ này liền có cảm giác cô hồn dã quỷ, bây giờ xe buýt cũng hết giờ làm, tìm mãi vẫn không thể nào bắt được xe.
Cô muốn nhanh chóng đi đến nơi có nhiều người một chút, thế là chọn đi vào một con hẻm nhỏ băng qua con đường khác đầy náo nhiệt, ai dè chuyện không ngờ lại xảy ra vào lúc đấy.
Tần Chân đi rất nhanh, suy cho cùng thì cũng là một hẻm nhỏ, cho dù có đèn đường thì đi một mình cũng thấy sợ hãi.
Kết quả là mới đi được một phần ba quãng đường, bỗng phía sau có người nhanh chóng vọt đến, nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay cô, sau đó chạy thục mạng ra khỏi con hẻm.
Cái ngày một tháng trước cô ngất xỉu trong đêm mưa đó, Tần Chân vừa làm mất chiếc điện thoại cũ, còn bây giờ là chiếc Note 3 cô cắn chặt răng mới quyết tâm mua cho bằng được, nghĩ là vì nhu cầu công việc, nhiều lần sửa chữa con dế bị hư không bằng mua lại cái mới.
Lúc này lại bị cướp mất, trái tim Tần Chân nảy lên đến tận cổ họng, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo kẻ đội mũ kia, miệng la to “bắt trộm”.
Gã kia cho là cô hoảng sợ, đi theo cô một đoạn đường, thấy cô chỉ là phường yếu đuối, nghĩ rằng giật điện thoại của cô cũng không có sức đuổi theo, thế là liền xem thời cơ xông lên giật luôn. Ai ngờ đâu cô nàng còn đuổi theo bán sống bán chết, lại còn ồn ào la hét.
Ra khỏi hẻm này là phố trung tâm đầy náo nhiệt, ngộ nhỡ có kẻ bắt chó đi cày*, không chừng hắn sẽ bị bắt tại chỗ mất. Vừa nghĩ đến đó, hắn ta bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn Tần Chân đâm đầu chạy về phía hắn ta.
(* Ý chỉ xen vào việc của người khác)
Tần Chân cũng không hiểu vì sao gã dừng lại, cẩn thận đứng cách hắn vài bước chân, hung hăng quát: “Trả điện thoại cho tao!”
Gã ta cười khẩy, “Trả lại cho cô em? Cô nằm mơ đấy à?”
Chiếc di động kia ngốn hết một tháng tiền lương của Tần Chân, cô đau lòng lại tức giận, nhìn điện thoại bị hắn ta cầm trong tay, không nghĩ ngợi gì xông lên cướp về. Gã đàn ông kia không ngờ cô lại gan dạ như thế, thế là bị cô lao vào không kịp trở tay, suýt chút nữa hét lên bảo cô lấy lại điện thoại đi.
Tần Chân đấm rồi lại đá hắn ta, quyết tâm cướp lại cho bằng được điện thoại, bên miệng không ngừng kêu cứu. Gã cướp vừa thấy bên kia hẻm có người chạy đến, thế là trong lòng vừa hoảng lại vừa sợ, bỗng rút dao gọt trái cây trong túi quần ra, hung dữ chĩa vào Tần Chân.
Tần Chân đạp cho hắn một phát, liều chết cắn răng cướp lấy điện thoại, rồi sau đó xoay người bỏ chạy. Nào ngờ gã ta lại bay lên kéo cổ áo cô, thẹn quá hóa giận vung dao xuống.
Trong chớp mắt, Tần Chân hét lên một tiếng, lại trong chớp mắt tiếp theo lại nhìn thấy Trình Lục Dương chạy đến trước mặt cô, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Trình Lục Dương bất chấp tất cả, dồn lực kéo mạnh cô về phía sau, đỡ giùm cô kiếp nạn dao kề bên.
Nhưng việc vẫn chưa dứt, một dao không đâm trúng, mắt lại thấy còn có cứu binh, gã cướp bốc hỏa, quyết định đã làm thì làm cho xong, vậy là liên tục giơ dao đâm vào Trình Lục Dương. Trình Lục Dương cũng không phải siêu nhân, cũng chưa từng tập võ, nhất thời không né kịp, theo bản năng giơ tay lên đỡ, rồi sau đó cảm thấy như bị bóp nghẹt, con dao kia đã cắm phập vào tay hắn.
Gã cướp giật lại con dao bỏ chạy ngay khi thấy hắn đau, Tần Chân luống cuống, thét lên hỏi Trình Lục Dương ra sao, mặc kệ gã kia làm gì.
Dưới đàn đường tờ mờ vàng, máu từ cánh tay của Trình Lục Dương chảy ra ghê gớm, áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ tươi một mảng lớn. Tuy không nhìn thấy vết thương, nhưng nhìn tên du côn vừa rồi cũng biết thương thể của hắn không hề nhẹ.
Tần Chân suýt bật khóc, sau đó mới cảm thấy sợ hãi, run run hỏi hắn có bị làm sao.
Trình Lục Dương chịu thua, tức giận quát cô: “Khóc cái của nợ gì mà khóc? Sao vừa nãy liều mạng dành điện thoại với thằng kia thì không khóc đi?”
Tay hắn quả thật vừa rát lại vừa đau, còn có thể cảm nhận rõ cảm giác chất lỏng âm ấm nhanh chóng chảy ra bên ngoài. Trong sự phản ứng lúng túng của Tần Chân, Trình Lục Dương quay đầu đi ra khỏi hẻm.
Lúc vào phòng cấp cứu chụp phim, Tần Chân lại đứng ngoài cửa hỏi hắn, “Có muốn tôi vào với anh không?”
Trình Lục Dương kéo cửa rầm một cái.
Bác sĩ nói bị thương gân cốt, phải được xử lý vết thương ngay lập tức, sau đó lúc băng bó bột thạch cao, Tần Chân nôn nóng ghê gớm, xoay vòng vòng như thể kiến bò trên chảo nóng.
Trình Lục Dương mất kiên nhẫn hét lên: “Có ai đến đem cô ta đi được không? Đứng đây đau mắt quá!”
Lúc vào bệnh viện là chín giờ rưỡi, đợi đến khi Trình Lục Dương ra khỏi phòng điều trị thì cũng đã mười một giờ rưỡi.
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, Tần Chân ôm tay ngồi trên ghế ngoài hành lang, vẻ mặt cực kỳ bất an. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bỗng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau khi nhìn thấy cánh tay phải của hắn như bao bánh tét, nước mắt cô lại dâng tràn.
Trình Lục Dương dường như nghĩ chỉ một giây sau cô sẽ khóc toáng lên mất.
Quen cô lâu như thế rồi, hoặc là thấy vẻ mặt Ninja Rùa của cô, hoặc là thấy cô như nữ siêu nhân, giống như trường hợp với tiểu ca giao hàng hay gã cướp kia, thà chết chứ không chịu khuất phục, nào đã trông thấy dáng vẻ tủi thân nhỏ bé này của cô?
Trình Lục Dương không nói lời nào, cứ thế mà nhìn cô.
Cô nàng người lùn chỉ trên dưới một mét sáu, dáng vẻ thanh tú xinh xắn, ánh mắt sáng rực, khiến người ta cứ ngỡ là thủy tinh châu. Nói là kiều diễm, thì thật là không có, bảo là thanh tú giai nhân, cơ thể ốm đến nỗi không có tí thịt nào. Nước da tái nhợt không chút hồng hào, nhìn như đã lâu rồi không ra ngoài.
Nếu không thấy dáng vẻ sắp khóc này của cô, thì có lẽ hắn sẽ không có được ý thức mãnh liệt như hiện tại đây, thì ra người này cũng là cô gái!
Có lẽ là gen nam tính trong người lại trỗi dậy, Trình Lục Dương dừng lại, sắc mặt không khó coi lắm, nhưng lại hun: “Cô soạn ra cái kiểu ‘tình hữu nghị năm dài tháng rộng’ thế là sao, ý bảo tôi sắp chết đúng không?”
Tần Chân đi đến trước mặt hắn, cúi đầu cẩn thận nhìn cánh tay băng thạch cao, trong mắt lóe lên đốm sao trong suốt tội nghiệp biết bao.
Trình Lục Dương có trực giác như cô nàng muốn an ủi cám ơn mình, thế là liền làm ra vẻ chuẩn bị được nhận huân chương thanh niên tốt. Không ngờ Tần Chân đúng là oan ức mở miệng, nhưng câu thốt ra lại là: “Muỗi nhiều quá, tôi bị cắn đến chết rồi…”
Cô ta vì thế nên mới trưng ra cái vẻ mặt đó sao?!
“!!” Trình Lục Dương giận quá hóa cười, “Đúng là cần phải đem cô cắn chết, quả thật là mừng vui ghê gớm, cần san sẻ nhau! Tôi nhất định sẽ xin khen thưởng nó dám làm việc nghĩa trừ hại vì dân!”
Rồi sau đó xoay người đi đến phòng thuốc.
Tần Chân chạy theo sau, kết quả bị bác sĩ kéo lại, “Nè nè! Tiểu cô nương kia, cô lại đây một chút!”
“A, nhưng mà bạn tôi… ” Cô chỉ vào Trình Lục Dương, muốn nói là mình phải đi theo hắn.
“Tôi biết đó là bạn trai cô, nhìn dáng vẻ sắp phát khóc của cô là biết rồi.” Bác sĩ blue trắng vẫy tay với cô, “Lại đây nào, để tôi dặn dò cô mấy việc cần chú ý khi dưỡng thương, bạn trai cô phải đi lấy thuốc, đừng sợ, cậu ta không chạy thoát đâu!”
“…” Làm sao ông biết là hắn ta không chạy thoát! Là tay bị thương chứ nào phải chân.
Nhưng Trình Lục Dương là vì cô mới bị thương, cho nên Tần Chân không còn cách nào khác, đành phải để người ta hiểu lầm, đi theo bác sĩ vào văn phòng.
—
Tuần này tớ bận quá không có edit được gì nhiều, đứa còn lại thì đã bỏ của chạy lấy người rồi các bạn ạ TwT
Thấy mọi người bàn luận rôm rả quá:)) Về việc có cẩu huyết hay không thì ngay từ đầu tác giả đã cảnh báo rồi, Thiếp tớ vẫn chưa đọc hết nên không dám ý kiến ý cò gì:)) Và sau đây là tiết mục xì poi chương 17:
“Cái vẻ kiêu ngạo này hiện rõ trên mặt, Tần Chân vất vả lắm mới nhịn cười được, nhìn hắn uống nước cô pha, cầm lấy cuốn sách trong tay cô. Cuối cùng dây dưa với nhau một lát, cô nhìn đồng hồ, cảm thấy không còn sớm nữa, liền hỏi hắn có muốn thay quần áo tắm rửa hay không.”
Hãy đoán thử xem suy nghĩ của bạn có như của tác giả không nào:”