Chờ đợi chờ phút, bước đến cũng là một Hàn Tư Viễn thiếu ngủ.
Nhưng mà, Mộ Nhạc Nhạc sau khi nhìn thấy anh chẳng những có xe, mà lại còn là xe thể thao, lập tức tỉnh táo lại.
“Gần đây xe thể thao đang đại hạ giá sao?”
“Ừ, mua sữa tặng xe thể thao, mau lên đây.”
Hàn Tư Viễn lười biếng đang ngồi ghế trên.
Mộ Nhạc Nhạc cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi vào ghế bên cạnh người lái.
Sáng sớm với làn gió nhẹ mát mẻ thổi bay mái tóc ngắn tự nhiên của Mộ Nhạc Nhạc, cô hít một hơi thật sâu.
“Đã lâu không được ngửi mùi của không khí trước chín giờ, hương vị thật tuyệt…”
“Địch Nam để cho cô đến muộn?”
Hàn Tư Viễn nhẹ giọng cười, anh không muốn hiểu rõ tính của Địch Nam nhưng cuối cùng lại suốt ngày chú ý tới anh ta.
“Xinh đẹp như tôi, vốn tưởng rằng gả cho thầy Địch là có thể tốt nghiệp thuận lợi, hoá ra tương lai mờ mịt aizzz.”
Hàn Tư Viễn nao nao.
“Cô theo đuổi anh ta vì điều đó ư?”
Mộ Nhạc Nhạc không trả lời, bởi vì cô chưa từng suy nghĩ cô theo đuổi là thế nào.
“Điểm nào của Địch Nam đáng để cho cô say mê như vậy?”
Hàn Tư Viễn mở miệng.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn trời nháy mắt.
“Tôi từ nhỏ đã muốn gả cho thầy giáo, khó khăn lắm mới gặp được một người vừa đẹp trai lại trẻ tuổi, đương nhiên muốn xuống tay, nhưng mà…”
Cô chán nản nghiêng đầu
“Thầy Địch muốn từ chức không làm nữa.”
Hàn Tư Viễn yên lặng chớp mắt một cái, đáp lời, nguyên nhân anh ta muốn rời đi chắc là có liên quan đến mình. Nhưng anh xem thường Địch Nam, vì sao không thể đối đầu thẳng thắn với anh như một người đàn ông bình thường, chỉ biết một mặt nhường nhịn, làm cho anh càng phản cảm.
Mộ Nhạc Nhạc lấy từ trong túi ra hai cái kẹo mút, xé giấy gói kẹo đưa tới trước mặt Hàn Tư Viễn, nói.
“Vị chocolate, há miệng.”
Hai mắt Hàn Tư Viễn nhìn thứ thực phẩm dành cho nhi đồng mà mười mấy năm không hề chạm đến, cúi đầu ngậm lấy. Anh dùng đầu lưỡi giữ kẹo ở một bên má, trong miệng tràn ngập vị bơ sữa ngọt ngào, dường như trở lại thời thơ ấu vô ưu vô lo.
Mộ Nhạc Nhạc tự bóc một cái kẹo que vị ô mai đặt ở trong miệng, ngón tay xoay tròn cái que, phát ra tiếng vang “lốc cốc”.
Đèn đỏ sáng lên, Hàn Tư Viễn ghé mắt nhìn về phía cô, cô gái này cho anh một loại cảm giác trước nay chưa từng có. Không phải vẻ bên ngoài, không phải dáng người, mà là cá tính không hề có cá tính của cô ấy, sẽ không mang đến gánh nặng gì cho đàn ông. Nói khó nghe thì, bảo đến thì đến bảo đi thì đi, không cần lo lắng xcô liệu cô có tức giận hay không, bởi vì cô là kiểu người ngốc nghếch vô tư.
Nghĩ vậy, Hàn Tư Viễn bỗng nhiên dừng xe ở bên đường, tay chỉ về hướng một quán điểm tâm cách đó không xa.
“Tôi muốn ăn bánh rán, đi mua đi.”
Mộ Nhạc Nhạc xoay người nhìn lại, quán điểm tâm Trường Long. Cô thật sự không muốn đi, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc nhất định phải ăn của Hàn Tư Viễn, cho nên cô xuống xe, chạy một mạch về phía quán điểm tâm.
Hàn Tư Viễn nhìn bóng dáng cô trong dòng người đang chen chúc, đôi môi khẽ nhếch như có như không.
Mười phút sau, mộ Nhạc Nhạc cầm hai cái túi ni lông nóng hôi hổi chạy về, còn chưa lên xe đã đưa ngay bánh rán cho Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn nhìn cái túi trong tay kia của cô, chỉ chỉ.
“Đổi đi.”
Mộ Nhạc Nhạc bĩu môi, không tình nguyện đưa cái túi, không quên cằn nhằn.
“Anh đúng là một đứa nhỏ thất thường.”
Hàn Tư Viễn thì cười đến thật sung sướng, thò người ra đẩy cửa xe.
“Vài cái bánh rán đổi mấy bộ quần áo, cô còn không vừa lòng?”
“Thích thích thích, thắng lợi trở về, hi.”
Mộ Nhạc Nhạc nghĩ đến việc này lại vui vẻ, đương nhiên buôn bán có lời.
Hàn Tư Viễn phải lái xe, cho nên Mộ Nhạc Nhạc biểu hiện vô cùng chân chó, dùng đũa gắp bánh rán đút cho Hàn Tư Viễn ăn. Hàn Tư Viễn cảm thấy hương vị của bánh rán rất kém, nhưng vẫn ăn hết toàn bộ.
Khoé miệng anh bỗng nhiên chợt khép, độ dễ dàng tha thứ của Mộ Nhạc Nhạc hơn hẳn những người con gái bình thường, vậy chẳng phải là, bất kể Địch Nam bắt nạt cô ấy như thế nào, cô ấy cũng nhất định không chủ động yêu cầu li hôn hay sao?
Mà cách duy nhất chính là khiến Địch Nam vứt bỏ Mộ Nhạc Nhạc, nhưng anh lại không đành lòng thấy tiểu quỷ này đau lòng khổ sở.
“Nếu tôi không phải đồng tính luyến ái thì cô nghĩ sao?”
Mộ Nhạc Nhạc cho Hàn Tư Viễn ăn no, cuối cùng có thể ăn điểm tâm, cô cắn một miếng bánh rán thật to, nhồm nhoàm mở miệng.
“Tôi đây sẽ không để ý đến anh, thầy Địch sẽ không vui.”
“…”
Nha đầu chết tiệt kia, trả lời thật là trực tiếp .
※※
Hàn Tư Viễn dừng xe ở ngoài phố buôn bán, dẫn Mộ Nhạc Nhạc tiến vào thiên đường mua sắm của xã hội thượng lưu.
Mộ Nhạc Nhạc há hốc miệng, phố này là cấm khu của người nghèo. Các danh phẩm của thế giới đều hội tụ ở đây, trong tủ kính trưng bày các kiểu trang phục mới nhất, hở ra là hàng ngàn hang vạn tệ. Cô chưa bao giờ đến những nơi như thế này chịu kích thích. Dù có đến, cũng là xem kiểu dáng mới nhất, sau đó lại đi mua hàng nhái giống y hệt nhưng rẻ hơn.
Cô kéo kéo tay áo của Hàn Tư Viễn.
“Nơi này là khu của ‘người da đen’đấy, chúng ta mau đi thôi.”
Hàn Tư Viễn lấy từ trong ví ra một cái thẻ tín dụng, ánh vàng rực rỡ trong ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Mộ Nhạc Nhạc nheo mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Có tiền cũng không phải để dùng như vậy, không nên không nên, nếu sớm biết anh sẽ dẫn tôi đến đây mua quần áo thì tôi tuyệt đối không đi.”
Hàn Tư Viễn nhíu mày, lần đầu tiên ở trước mặt anh phụ nữ có phản ứng mâu thuẫn kiểu này, cũng có người ra vẻ rụt rè, nhăn nhó vài câu sau đó mua cũng không ít.
“Cô tiết kiệm cho ai? Tôi cũng không phải chồng cô.”
“Chính vì anh không phải chồng tôi nên tôi mới tâm bình khí hòa(bình tĩnh) nói chuyện, nếu phải, dám cả gan chà đạp tiền như vậy tôi còn chả đánh anh gẫy chân ấy chứ!”
Mộ Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi nắm tay.
“…”
“Vậy cô muốn đi đâu?”
Hàn Tư Viễn vô lực nói.
Mộ Nhạc Nhạc ngoắc ngoắc ngón tay.
“Theo tôi đi, kiểu dáng đa dạng hơn, tuyệt đối đều là tinh phẩm!”
Hàn Tư Viễn bán tín bán nghi, đi theo cô. Sau khi đi qua hai con đường, Mộ Nhạc Nhạc chỉ hướng một ngã tư đường đông đúc nhốn nháo, trong mắt loé lên ngọn lửa vui sướng.
“Lại đây nào, oa, cuối tuần thật là đông người…”
Hàn Tư Viễn mặt không chút thay đổi ngước mắt nhìn, nhìn về phía kia thấy một biển quảng cáo màu đỏ– bán buôn trang phục kiểu mới nhất, mười tệ trở lên.
“…”
Ông trời ơi!
Mộ Nhạc Nhạc hoạt động hoạt động mắt cá chân, chuẩn bị chạy lấy đà, nhằm phía thiên đường mua sắm cô yêu nhất, lại bị Hàn Tư Viễn kéo quần yếm.
“Làm sao vậy làm sao vậy?”
Cô vừa quay đầu, thấy hắn vẻ mặt xanh xao.
Hàn Tư Viễn búng một ngón tay.
“Tôi không mang tiền mặt, đi rút tiền trước.”
Anh biết nơi này không thể quét thẻ.
Mộ Nhạc Nhạc đáp lời, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau anh, không quên lải nhải vài câu.
“Cái gì chứ, có ba trăm là có thể mua một bao lớn. Còn nữa, sao anh ra khỏi cửa mà lại không mang tiền mặt? Ngộ nhỡ đói bụng ngay cả bánh quẩy cũng không mua nổi.”
“Im miệng.”
“Ờ.”
Thật bất hạnh, máy rút tiền bên ngoài ngân hàng có trục trặc, cho nên Hàn Tư Viễn đi vào đại sảnh của ngân hàng. May mà bây giờ là mười giờ sáng nên trong ngân hàng ngoại trừ nhân viên công tác bận rộn ra thì cơ bản không có mấy khách hàng.
Mộ Nhạc Nhạc ngồi ở ghế nghỉ ngơi chờ Hàn Tư Viễn, trong lúc vô tình nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh. Cô nhìn người ta nhiều hơn một cái liếc mắt, chủ yếu bởi vì người đàn ông này mặc áo gió giữa trời nóng, biểu tình cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Người đàn ông thì trừng mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cái, ánh mắt cực kì hung ác.
Mộ Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, tính đứng dậy đổi chỗ ngồi, nhưng người đàn ông trung niên kia lại kéo cổ tay cô. Mộ Nhạc Nhạc theo phản xạ thét lên một tiếng chói tai, phản thanh tức khắc vọng lại trong phòng giao dịch trống trải.
Cùng với một tiếng nổ “bùm”, đèn thuỷ tinh trên trần nhà bị đạn bắn cho tứ phân ngũ liệt (văng tung toé), cũng suýt nữa xuyên thấu màng tai Mộ Nhạc Nhạc, cô liên tục kêu to, nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn.
Hàn Tư Viễn ngoái đầu nhìn lại cả kinh, chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ, một tay giữ chặt cổ Mộ Nhạc Nhạc, một tay cầm súng máy bắn tự động.
Không ngờ, bọn họ thế mà lại gặp phải bọn côn đồ cướp ngân hàng.
Hai gã đồng lõa cầm súng trường trong tay từ trong toilet đi ra, một kẻ bắt cóc nháy mắt đánh ngã bảo vệ xuống đất, một kẻ khác lệnh cho nhân viên công tác kéo rèm của cửa ra vào phòng giao dịch.
Trong khoảnh khắc, tất cả nhân viên công tác cùng với vài khách hàng đã bị kẻ bắt cóc “thuận lợi” khống chế.
“Hàn Tư Viễn, hu hu… Cứu tôi…”
Mộ Nhạc Nhạc khóc không thành tiếng, thật đáng thương!
Hàn Tư Viễn vừa muốn tiến lên một bước, một kẻ bắt cóc khác đã dí nòng súng vào ngực anh, sau đó lấy ra một bộ còng tay ở bên hông, móc mạnh chân Hàn Tư Viễn. Hàn Tư Viễn kìm chế, vốn định lén bước ba bước, đè vào nút báo cảnh sát giấu dưới thảm trải sàn. Dù sao đây cũng là địa bàn nhà mình nên anh tất nhiên quen thuộc cấu tạo bên trong của ngân hàng. Nhưng kẻ bắt cóc cũng rất khôn, giơ báng súng lên đánh ngất anh rồi ngay sau đó dùng còng cố định tay anh ra sau lưng.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn kỹ trán Hàn Tư Viễn chậm rãi chảy máu, sợ tới mức hồn phi phách tán, khóc cũng không ra tiếng.
Kẻ bắt cóc để một cái túi bện hồng lam ra trước mặt nhân viên tài vụ, dùng súng chỉ về hướng nhân viên công tác bên trong.
“Mở két an toàn ra!”
Ngân hàng chọn dùng thủy tinh chống đạn, nhưng chưa có ai tự mình kiểm chứng khả năng chống đạn của thuỷ tinh. Nhân viên công tác trẻ tuổi giơ hai tay lên cao, nơm nớp lo sợ mở miệng.
“Chỉ, chỉ có hai vị tổ trưởng đồng thời đưa vào mật mã, mới mới có thể mở két an toàn…”
“Phí lời! Vậy gọi hắn mở ra đi!”
Kẻ bắt cóc cực kỳ hung ác, nhưng không biết có phải thiếu kinh nghiệm hay không, lại đánh vào thuỷ tinh chống đạn, khiến cho hệ thống báo nguy tự động “oang oang” kêu to.
Nhân viên công tác bị doạ ngất tại chỗ, còn lại vài tên nhân viên công tác thì ngồi xổm trong góc. Thật ra mọi người trong này đều an toàn, chỉ khổ bảo vệ và người dân vô tội.
Hành động của Mộ Nhạc Nhạc bị khống chế, thậm chí bị kẻ bắt cóc giữ chặt đến trắng bệch. Cô chỉ nhìn thẳng Hàn Tư Viễn đang chảy máu không ngừng, trong lòng rất sợ hãi, sợ đến thần kinh chết lặng, đều tại cô, đều tại cô, sao nhất định phải đến đây mua đồ cơ chứ!
Vài phút sau, hơn mười chiếc xe cảnh sát bao vây bên ngoài ngân hàng.
“Người ở bên trong nghe rõ đây! Các ngươi đã bị cảnh sát bao vây, lập tức buông vũ khí, thả con tin! Lập tức đầu hàng!”
Cảnh sát giơ loa lên cao nói lớn, theo sách võ thuật thì phải đe dọa trước đã.
Cùng thời gian.
Địch Nammới vừa đi đến cổng bệnh viện, di động vang lên.
“Có việc gì?”
Tuy rằng anh nhận điện thoại, nhưng thái độ lạnh như băng.
“Tiểu Nam ơi, Tư Viễn, Tư Viễn nó…”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, lão giả hiển nhiên đang rất bất lực.
Địch Nam dừng bước, lần đầu nghe thấy ngữ khí bất an như vậy của bố, cổ họng cũng khàn khàn dữ dội.
“Đừng có gấp, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tư Viễn gặp phải cướp ngân hàng, thông qua giám thị bên trong thì, nó ngã trên mặt đất, từ ngân hàng có phát ra hai tiếng súng vang…”
Hàn Kiến Quốc còn chưa nói dứt lời, trái tim đã không chịu đựng nổi, bên kia điện thoại tức khắc vang lên tiếng ồn ào.
“Này này?…Bố!?…”
Địch Nam trong mắt hiện lên một chút hồi hộp, không ngờ lại thốt lên một tiếng “bố”.
Quản gia vội vàng nhận điện thoại.
“Báo cáo đại thiếu gia, lão gia bệnh tim tái phát, cần lập tức cấp cứu, lát nữa sẽ liên lạc với cậu sau.”
Địch Nam cúp điện thoại, nhảy lên xe, vừa khởi động động cơ vừa lên mạng xem tin tức hôm nay, rất nhanh tìm ra được địa chỉ của ngân hàng. Anh nhấn ga, tăng tốc chạy tới nơi xảy ra chuyện không may.