Cấp lại, OK?

Chương 21



“Cô có cần giúp đỡ gì không?” Cô y tá lên tiếng hỏi Mộ Nhạc Nhạc, nhưng Mộ Nhạc Nhạc không trả lời, rón ra rón rén đi theo sau bọn họ, trong lòng chứa đầy thắc mắc.

Phương Dung dẫn Địch Nam vào phòng bệnh của ba cô, anh đã đồng ý diễn cùng Phương Dung vở kịch này, vì vậy anh sẽ cố hết sức làm thật tốt.

“Ba, Tiểu Nam đến thăm ba này.” Phương Dung kéo khuỷu tay Địch Nam, ra vẻ rất thân mật.

Ông Phương thấy Địch Nam liền lộ ra nét mặt tươi vui, rạng rỡ: “Tiểu Nam đến rồi à? Mau ngồi, mau ngồi đi cháu.” Ngày kia ông phải làm phẫu thuật tim, ông chỉ sợ khi đã vào phòng phẫu thuật rồi thì sẽ không ra được nữa. Điều ông lo lắng nhất vẫn chính là con gái mình.

“Chào chú Phương.” Địch Nam gật đầu hỏi thăm, đem giỏ trái cây đặt bên cạnh tủ đầu giường.

Ông Phương bệnh tình nghiêm trọng, không đủ sức đứng dậy, bèn quờ tay cố tìm Địch Nam trong không khí.

Địch Nam tiến lên ba bước, đón lấy ngón tay già nua, khô héo của chú Phương, trên mu bàn tay đầy vết kim châm.

“Tiểu Nam à, thời gian của chú không còn nhiều nữa, chúng ta đừng nói những lời khách sáo mà vào thẳng vấn đề luôn được không?”

“Vâng, chú nói đi ạ.”

“Dung Dung, con ra ngoài trước, ba có lời muốn nói với Tiểu Nam.” Giọng nói cứng rắn cất lên.

Phương Dung lo lắng nhìn Địch Nam. Sắc mặt Địch Nam hết sức bình tĩnh, chứng tỏ anh đã quyết định cố hết sức phối hợp.

Cô hướng ánh mắt cảm ơn về phía Địch Nam, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Mộ Nhạc Nhạc trốn sau chậu cây, cho đến khi Phương Dung đi thật xa, cô mới lo lắng áp mặt lên cửa nghe lén.

“Tiểu Nam à, các con qua lại với nhau cũng đã bốn, năm năm rồi, dự định khi nào thì kết hôn? Chú thật sự sắp ra đi rồi.”

“Trong vòng hai năm ạ.” Địch Nam gần như không chần chừ đưa ra câu trả lời.

“Tận hai năm nữa? Vậy lúc nào chú mới có thể bế cháu ngoại đây…” Chú Phương nhăn mày.

Địch Nam mỉm cười yếu ớt: “Chuyện này không thể gấp gáp được, hơn nữa năm nay Dung Dung chỉ mới 24 tuổi, cho dù bây giờ kết hôn cô ấy cũng sẽ không đồng ý.”

Cái từ “Dung Dung” này, giọng nói dịu dàng này, nội dung buổi trò chuyện này làm cho lòng Mộ Nhạc Nhạc thật sự hỗn loạn.

Chú Phương thở dài một tiếng: “ Ôi, con gái bây giờ chẳng biết trong đầu nghĩ những gì, ốm như cây tre mà còn muốn giảm béo.” Ông vỗ vỗ mu bàn tay Địch Nam, “Nhưng mà, có những lời này của cháu thì chú cũng an tâm rồi. Dung Dung có thể gả cho cháu, đó là may mắn lớn nhất của nó.”

“Chú Phương yên tâm, chỉ cần Dung Dung không thay lòng đổi dạ, nguyện ý chờ đợi, con tuyệt đối sẽ không rời xa cô ấy.” Địch Nam nói ra một câu trả lời mang hai ý nghĩa, anh thực sự không hề chia tay trước, chẳng qua người đã thay lòng đổi dạ không phải là anh.

Chú Phương tự tin cười: “Con gái chú yêu cháu đến mức sông cạn đá mòn, sao lại có thể không chung thủy chứ. Không thể nào, ha ha.”

Địch Nam cay đắng khẽ cười: “Thời gian có thể làm thay đổi nhiều chuyện, cháu cũng mong tình cảm của bọn cháu sẽ không trôi qua mau giống như thời gian.”

“Năm năm rồi, nếu muốn thay đổi thì cũng đã thay đổi rồi, nói với các con câu này, sau này phải có lòng tin với nhau nhé.” Chú Phương rất hài lòng với người con rể như Địch Nam. Người con trai chững chạc, sự nghiệp thành công, là bến đỗ cuộc đời tốt nhất của con gái ông.

“Dạ, chú nói đúng, hôm khác cháu sẽ lại đến thăm chú, phẫu thuật nhất định sẽ thành công, chú không cần phải lo lắng.” Địch Nam dùng lời nói dối an ủi chú Phương, nhưng anh cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Lúc Địch Nam đi ra, Mộ Nhạc Nhạc liền bỏ đi, im lặng chạy thật nhanh trên hành lang, nước mắt rơi lã chã, bên tai quanh quẩn câu nói “Nguyện ý chờ, nguyện ý chờ…” Đợi cô đưa ra lời ly hôn sao? Thì ra thầy Địch vẫn luôn yêu chị gái xinh đẹp kia, thì ra hai người họ quen biết nhau đã năm năm, vậy vì sao còn muốn kết hôn với mình. Khốn kiếp, đồ lừa đảo!

Cô chạy một mạch đi, đôi dép không biết đã bay mất nơi đâu. Về đến phòng bệnh, cô gục trên giường khóc lớn, trong lòng thật khó chịu.

※※

Hai mươi phút sau, Địch Nam đi tới trước phòng Mộ Nhạc Nhạc, còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh ồn ào, hỗn loạn.

“Tôi muốn xuất viện, để tôi xuất viện, tôi không có bệnh.” Mộ Nhạc Nhạc giận dữ, sáng sớm đã thay quần áo, mang theo đồ tùy thân, nhưng y tá không chịu cho cô xuất viện.

“Cô Mộ Nhạc Nhạc, xin cô bình tĩnh một chút, cho dù muốn xuất viện cũng phải làm giấy xuất viện trước đã.” Vẻ mặt cô y tá khó xử.

Địch Nam đứng tại cửa, lắc đầu nhìn gương mặt tức giận của Mộ Nhạc Nhạc, anh gõ cửa lịch sự.

“Ông Địch tới thật đúng lúc, vợ của ông…”

“ Tôi không phải vợ anh ta! Tôi muốn xuất viện! Một đồng cũng không thiếu các người. Đây là giấy chứng minh thư.” Cô nhét vào tay cô y tá.

Mộ Nhạc Nhạc không bao giờ dễ dàng để cho con người lừa đảo này xuất hiện trong tầm mắt mình. Vali cũng chẳng cần nữa, cô chen qua vai cô y tá, tức giận chạy đi.

Địch Nam vươn tay kéo cô lại: “Quậy phá như vậy đủ chưa?”

Mộ Nhạc Nhạc căm hận gạt tay anh, ghét bỏ chùi chùi: “Đừng chạm vào tôi, là tôi ngu ngốc, khờ dại nên mới bị thầy ức hiếp! Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ hận ai, hôm nay người đầu tiên chính là thầy – Địch Nam!”

Địch Nam bình tĩnh nhìn cô, ra hiệu cho cô y tá ra ngoài trước.

“Rầm!” Anh đóng sầm cửa lại, trong mắt ánh lên tia tức giận.

Mộ Nhạc Nhạc y như đang trốn bệnh dịch chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận.

Địch Nam đã quen đối phó với những người nóng nảy bằng một bí kíp – Không gian yên tĩnh và thời gian dư dả.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, dường như đang giằng co, dày vò lòng người.

“Ly hôn luôn đi, thầy cũng không cần phải đợi hai năm.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên quyết không rơi nước mắt. Cô luôn cho rằng bản thân không hiểu tình yêu là gì, xem ra phải bị thương mới có thể hiểu rằng tình cảm cũng có lúc phải đau đớn, không thể dùng thời gian mà tính toán, sợ hãi không đâu. Nếu tình yêu chính là thế này, trong chua xót có đau thương, trong đau thương lại có buồn tủi, vậy thì không yêu cũng chẳng sao.

Địch Nam im lặng, cơ bản đã hiểu hàm ý trong lời nói của cô. Lòng anh giờ đang tức giận âm ỉ, Mộ Nhạc Nhạc thậm chí không hỏi nguyên nhân, lần thứ hai lại dễ dãi nói ra lời ly hôn.

“Được.” Anh nhếch miệng, tuy là hiểu lầm, nhưng anh cũng không muốn giải thích.

Mộ Nhạc Nhạc trong lòng “thình thịch” vài tiếng, thầy trả lời nhanh như vậy, giống như không đợi được nữa mà muốn ly hôn ngay vậy.

Cô lau chùi những giọt nước mắt không đáng, đột nhiên xoay người, đi thẳng một mạch đến cửa phòng, bất thình lình mở cửa ra, cũng không thèm liếc nhìn đến Địch Nam một cái.

“Đi thôi, bây giờ phải đi làm thủ tục ly hôn.”

Sắc mặt Địch Nam rất kém, anh nhếch miệng, chậm rãi đứng dậy, đi vòng qua người Mộ Nhạc Nhạc, lặng lẽ nói: “Ở đây đợi tôi, trước tiên tôi phải làm thủ tục xuất viện cho em đã.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn chăm chú bóng lưng lạnh lùng của anh, nước mắt lại lần nữa làm mờ hai mắt cô. Cô cố gắng hít thở… Hai mươi năm qua, lần đầu tiên biết đến mùi vị tình yêu, may mắn kết hôn với anh, cô cho rằng mình đã làm được một điều tuyệt vời nhất. Cô ngẩn người, ít ra cô cũng đã cố gắng, tình cảm của cô chưa bao giờ là giả dối. Vậy mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi tại sao người đàn ông này lại có thể trở nên vừa lạ lẫm vừa xa cách như vậy.

Địch Nam giải quyết xong việc của Mộ Nhạc Nhạc, sau khi làm thủ tục xuất viện, trên đường trở về phòng bệnh anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh vì trách nhiệm mà cưới cô, nếu cứ như vậy rồi kết thúc thì… hình như rất không công bằng đối với Mộ Nhạc Nhạc.

Cho nên, anh quyết định giải thích sự việc rõ ràng cho cô, nếu cô vẫn không thể thông cảm, vậy thì đành thôi.

Mộ Nhạc Nhạc đứng tại chỗ, tay xách túi da, sắc mặt nhợt nhạt, vành mắt vừa sưng vừa đỏ.

Địch Nam vươn tay muốn giúp cô mang vali, Mộ Nhạc Nhạc không nói một câu, cầm chặt trong tay, im lặng từ chối.

Địch Nam thong thả đi tới trước thang máy, Mộ Nhạc Nhạc ủ rũ theo sau, giữ khoảng cách hai mét với anh.

Nhưng không gian trong thang máy như bỡn cợt, Mộ Nhạc Nhạc chỉ có thể quay lưng lại, không muốn nhìn anh, nhìn nhiều chỉ thêm khó chịu.

Địch Nam quay sang cô, tự nhiên mỉm cười. Anh luôn cho rằng Mộ Nhạc Nhạc là cô gái vô tư, biết nhẫn nhục chịu đựng, nhưng rõ ràng là anh đã lầm, cô ấy mà nổi nóng cũng rất ghê gớm.

Đi tới bãi đậu xe, Mộ Nhạc Nhạc bắt buộc phải ngồi trên xe Địch Nam, thứ nhất do không có tiền, thứ hai do không biết đường.

Xe chầm chậm khởi động, Địch Nam nhìn hai bên đường, chạy được một cây số, anh dừng xe trước một quán kem.

“Muốn ăn kem không?”

Mộ Nhạc Nhạc căm hờn trừng mắt nhìn anh: “Đây là ăn mừng ly hôn đó hả?! Tôi – không – muốn – ăn! Anh – thật – độc – ác!” Cô hung hăng dằn từng tiếng.

“…” Ngày hôm nay có lẽ Địch Nam đã hiểu được tính cách chân thực của Mộ Nhạc Nhạc. Bình thường tuy cô hiền lành, khôn khéo, nhưng thực ra lại là một cô nàng tính tình nóng nảy.

Anh rút chìa khóa ra, bước xuống xe, đi về phía quán kem.

“Ít nhất tôi cũng ngồi hơn một tiếng, xuống hay không tùy em.”

Mộ Nhạc Nhạc tức giận vò đầu bứt tai, hai tay vẫn khoanh trước ngực không trả lời. Đợi được ba mươi phút cũng không thấy Địch Nam đi ra, đến khi cô muốn bước xuống, mới phát hiện cửa xe đã bị khóa, may rằng đây là xe mui trần, vì vậy cô chỉ có thể vụng về leo ra khỏi xe, miệng tức giận lẩm bẩm.

Địch Nam nhìn qua cửa kính quan sát, vừa đúng lúc thấy cảnh cô đang điên cuồng đá vào bánh xe, không nén được bật cười.

Mộ Nhạc Nhạc nghênh ngang bước vào quán kem, trong lòng thấy thoải mái hơn. Có máy lạnh thật là mát mẻ, cô bị phơi nắng tới sốt cả ruột.

Chiều, trong quán không có nhiều khách lắm, cho nên Địch Nam bày rất nhiều nước giải khát ướp lạnh trên bàn, đủ mọi chủng loại, kem viên năm màu. Nhưng anh không hề đụng vào, vẫn cúi đầu đọc tạp chí.

Mộ Nhạc Nhạc lau mồ hôi, vẻ mặt không thay đổi ngồi đối diện anh, đau khổ coi thường một bàn đầy đồ ăn ngon, không nhịn được gõ “cốc, cốc” trên mặt bàn: “Thời gian của tôi rất quý giá – thầy – Địch – à!”

“Vậy cho em chút thời gian đó.” Địch Nam chầm chậm mở miệng, đầu không hề ngẩng lên.

“…” Mộ Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi, giơ cái muỗng lớn lên, mỗi một muỗng lại múc một miếng thật to, không ăn thật phí phạm.

“Trước khi ly hôn, em có điều gì muốn hỏi tôi nữa không?” Địch Nam thờ ơ nói.

Có, có, có! Thầy là tên lừa gạt tình cảm! Đợi đó, tôi muốn bỏ đinh trong giày thầy, muốn bỏ rệp vào túi xách của thầy, nuôi chuột cống trong phòng ngủ của thầy!

“Không có.” Mộ Nhạc Nhạc chỉ lo ăn ngấu nghiến.

“À, xem ra em rất sốt ruột muốn ly hôn, như vậy cũng tốt, trước mặt ba mẹ em tôi có thể khai báo rõ ràng, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Anh thay cuốn tạp chí, dường như đọc rất chăm chú.

“?!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn trân trối không nói nên lời, thầy Địch xấu xa dám đi mách lẻo. Đồ mặt dày.

“Thầy, thầy, thầy, tôi khinh thường thầy, chán ghét thầy!” Cô tức đến nghẹn lời.

“Sao? Đâu phải do tôi đòi ly hôn. Giúp em hoàn thành tâm nguyện là sai à?” Địch Nam nhướn mắt, giả vờ nghi ngờ.

“Thầy, thầy, thầy…!

Địch Nam thong thả gấp tạp chí lại, nhấm nháp tách cà phê, mặt hướng ra ngoài, chán nản tự nhủ: “Làm người tốt thật khó quá…”

“Thầy, thầy, thầy…!” Mộ Nhạc Nhạc tay vuốt ngực, tay còn lại chỉ vào gương mặt vô sỉ của Địch Nam: “Người thầy muốn lấy là Phương Dung. Đồ tồi! Lừa đảo! Lừa gạt tình cảm của tôi. Tôi khinh bỉ thầy, ghét thầy, hận thầy chết đi được!”

Địch Nam mím môi nén cười, nghiêm túc chất vấn cô: “Em đi nghe lén người khác nói chuyện sao? Loại hành vi này mới đáng xem thường đó.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn chăm chú sắc mặt thay đổi của Địch Nam, anh ngay lập tức lấy lại vẻ uy nghiêm của thầy giáo. Cô chột dạ buông mắt: “Nghe lén là tôi không đúng, xin lỗi thầy, nhưng mà…”

“Tôi thật chịu em, em đi ngang qua chỉ nghe được vài câu đã cho rằng tôi muốn kết hôn với Phương Dung, Chuyện này và đi học không nghe giảng thật kĩ thì có gì khác nhau hả? Trả lời đi.”

Mộ Nhạc Nhạc sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ: “Khác nhau là… Nếu như không nghe kĩ, sẽ không tiếp thu đầy đủ nội dung bài học…”

“Cho nên điểm giống nhau của hai chuyện trên là gì?”

“Điểm giống nhau?” Cô có cảm giác như bị dắt mũi, càng lúc càng thấy hồ đồ, thận trọng dò hỏi: “Không nghe được rõ ràng à?”

Địch Nam chậm rãi gật đầu: “Trả lời rất đúng. Thì ra em biết bản thân đã tự cắt câu lấy nghĩa[1]. Vấn đề tiếp theo, em muốn ly hôn vì chuyện gì?

“…” Mộ Nhạc Nhạc đờ người ra, ú ớ.

“Bây giờ đi đâu?”

“Nghe theo thầy ạ…” Vẻ mặt như bị thôi miên.

“Quay về trường hay về nhà ba mẹ em?”

“Nghe theo thầy ạ…” Tiếp tục bị thôi miên.

“Nghe theo tôi? Không đi ly hôn nữa hả?”

“Tạm thời không đi nữa, em phải suy nghĩ lại đã…” Hai mắt cô lơ đãng nhìn.


[1] : 断章取义  [duànzhāngqǔyì]: cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.