Cấp lại, OK?

Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn vào tấm bảng chọn môn học phức tạp. Sinh vật, hóa học, địa chất học, toán học, vật lý, kinh tế học, tiếng anh, lịch sử, xã hội học, chính trị khoa học, tâm lý học, nghiên cứu chính phủ, kinh tế, nghiên cứu hình thái xã hội, y học,… Harvard quả nhiên không phải nơi người bình thường có thể đến. Nghe nói nước Mĩ có vài vị tổng thống đều tốt nghiệp từ đại học Harvard, chỉ bằng một người không học vấn, không nghề nghiệp như cô… làm sao có bản lĩnh vào được trường tốt như vậy.

“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm… Hay là học ngoại ngữ đi”. Mộ Nhạc Nhạc chậm rãi đưa tờ chương trình học cho Tống Nhụy, chỉ nhìn nó thôi cô đã thấy chóng mặt rồi.

“Đừng lo, tôi có thể sắp xếp một học sinh Hoa kiều ở cùng ký túc xá với cô. Thật ra tiếng Anh cũng không khó học, quan trọng là môi trường ngôn ngữ, chỉ cần ở một thời gian, dần dà sẽ nói lưu loát hơn. Cô Mộ nhìn kỹ lại xem, có rất nhiều ngành học thú vị”. Tống Nhụy mỉm cười, có lẽ không vừa ý lắm với lựa chọn của Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu vặn vẹo tay, lại cầm lấy tờ chương trình học. Cô liếc trộm Tống Nhụy, hắng giọng hỏi: “Địch Nam có nói muốn tôi học cái gì không?…”

“Chủ tịch Địch không nói rõ, xem ra là tôn trọng ý kiến của cô Mộ”. Tống Nhụy nhấp một ngụm trà nóng, nhìn chung quanh căn phòng đơn cũ kỹ. Vật dụng trong nhà cũng đã lỗi thời từ lâu, chẳng lẽ chủ tịch Địch muốn làm việc thiện, giúp đỡ học sinh nghèo xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu? Nhưng mà cô học sinh Mộ Nhạc Nhạc này trông chẳng có chút phấn khởi nào.

Mộ Nhạc Nhạc uể oải đáp lời, tay vân vê góc áo, “Anh ấy đang ở đâu…?”.

“Cô nói chủ tịch Địch?”. Tống Nhụy ngẩng đầu hỏi lại.

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu. Địch Nam thật nhẫn tâm, không hề đến gặp cô.

“Gần đây chủ tịch Địch bề bộn nhiều việc nên giao cho tôi giải quyết việc xuất ngoại của cô Mộ”.
Mộ Nhạc Nhạc khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Anh ấy thì bận rộn cái gì , bận rộn đã không đi làm thầy giáo…”.

Tống Nhụy giật mình, cô quả thật không rõ một năm nay Địch Nam làm gì, dù sao công ty vẫn hoạt động bình thường, tiền lương cũng phát đúng kỳ hạn. Cô nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang sa sút tinh thần, “Cô Mộ và tổng giám đốc Địch quen biết ở trường học?”.

Mộ Nhạc Nhạc uể oải ngẩng đầu, “Xin hỏi chị làm việc bên cạnh Địch Nam đã bao lâu?”.

“Khoảng năm năm”.

“Vậy chị có biết Phương Dung không?”.

Tống Nhụy tỏ vẻ không rõ, “Cuộc sống riêng tư của chủ tịch Địch không nên nói nhiều, mời cô Mộ tiếp tục điền bảng”.

“Chị có biết vì sao bọn họ chia tay không?”.

“Cô Mộ…”.

“Tôi là vợ của Địch Nam”. Mộ Nhạc Nhạc lấy giấy chứng nhận kết hôn đặt lên bàn.

“…”. Tống Nhụy cầm lên xem, kinh ngạc không thôi.

Nhạc Nhạc thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, thở dài nói: “Đừng ngạc nhiên, chị cũng thấy đấy, khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, nhất định sẽ ly hôn. Nhưng hy vọng chị có thể giữ bí mật trước mặt mẹ tôi”.

“…”. Tống Nhụy lại quan sát Mộ Nhạc Nhạc. Phải thừa nhận rằng Mộ Nhạc Nhạc là một cô gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp, nhưng chỉ là một cô bé chứ chưa có được sự thành thục chín chắn.

Mộ Nhạc Nhạc thấy cô không lên tiếng, khẽ nhếch môi. Người phụ nữ đang đau khổ luôn là người nhạy cảm nhất, chỉ bằng ánh mắt của đối phương là đã có thể nhìn ra chân tướng.

“Không sao, tất cả mọi người đều không tin chúng tôi là vợ chồng. Thật ra, chính tôi cũng không tin, chỉ ngỡ rằng mình đang mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng…”.

“Thất lễ rồi, bà Địch…”. Tống Nhụy thu hồi ánh mắt đường đột. Thật ra cô không nên giật mình, Địch Nam trước giờ luôn hành động kỳ lạ, giống như lúc Địch Nam và cô Phương chia tay, không ai nhìn ra được cảm xúc của anh.

“Chị cứ gọi tôi là Mộ Nhạc Nhạc đi”. Mộ Nhạc Nhạc lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Coca, bật nắp uống ừng ực hết một nửa rồi mới mở miệng: “Nếu chị đồng ý nói, tôi rất muốn biết vì sao Địch Nam chia tay với Phương Dung…”.

– Đây là vấn đề Địch Nam đưa ra trước khi ly hôn, nhưng cô lại mơ hồ không hiểu.

Tống Nhụy cầm chén trà, vẻ mặt khó xử, “Thực ra tôi cũng không rõ lắm”.

Mộ Nhạc Nhạc chán nản gật đầu, “Thôi, tôi không làm khó dễ chị, dù sao tôi và anh ấy cũng sắp kết thúc rồi…”.

Tống Nhụy không biết nên nói gì, suy cho cùng thì việc nhà ông chủ cô không có quyền can thiệp.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn khoa phía dưới cùng, chỉ vào một hàng chữ nhỏ màu đen, “Tôi học cái này được không?”.
Tống Nhụy đứng dậy tới gần, mỉm cười, “Được, khoa này rất thú vị, chỉ cần có quyết tâm sáng tạo là sẽ thành công”.
“Vậy quyết định đi, lần đầu tiên tôi xuất ngoại, phiền chị chiếu cố cho”. Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu rất thấp, nhưng không vực dậy nổi nửa phần tinh thần.
“Bà Địch quá lời rồi, việc này là bổn phận của tôi”. Tống Nhụy lấy từ giữa tập giấy dày ra một bản kê khai, cử chỉ rất chuyên nghiệp. Cô nói: “Mời cô ký tên lên góc dưới bên phải, tôi sẽ lập tức đề nghị với trường học. Nếu không có gì bất trắc, khoảng trung tuần tháng sau có thể thuận lợi nhập học”.
Rồi cô lấy ra một thẻ tín dụng từ tập tài liệu, đưa đến trước mặt Mộ Nhạc Nhạc, “Dùng thẻ này mua vật dụng hằng ngày, học phí và chi phí ăn ở sẽ do tôi trả tiền trực tiếp từ bên này. Đúng rồi, cô quen dùng máy tính loại nào? Tôi đi đặt mua”. Cô nói từng điều một theo chỉ thị của Địch Nam.
“…”. Mộ Nhạc Nhạc xấu hổ, cô thư ký này quả là nhân tài, suy nghĩ thật chu đáo.
Sau khi ký xong một đống giấy tờ, Mộ Nhạc Nhạc đưa Tống Nhụy đến dưới lầu, thấy cô tự lái một chiếc Audi.
“Bà Địch biết lái xe chứ? Tôi có thể đặt giúp cô một chiếc, xe ở Mĩ rất rẻ”.
Mộ Nhạc Nhạc bỗng cảm thấy khó thở. Tất cả… tất cả giống như Địch Nam muốn bồi thường. Nếu không cần gì phải khiến nó giống một kì nghỉ phép thế này?… “Tôi dùng xe đạp là được rồi”.
Tống Nhụy cười gật đầu, mở cửa lên xe, “Có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi, tôi mở máy 24 giờ”.
Mộ Nhạc Nhạc vẫy tay với cô ấy, một trận gió lạnh thổi qua, cô quấn chặt áo khoác, uể oải quay về nhà.

o0o

Tống Nhụy gọi đến di động của Địch Nam đầu tiên…
“Tổng giám đốc, chuyện anh giao phó đã xử lý xong”.
Địch Nam đáp lời, tạm dừng ba giây, hỏi: “Cô ấy… có khỏe không?”.
“Cô Mộ có vẻ hơi tiều tụy”. Tống Nhụy báo cáo chi tiết.
Địch Nam im lặng một lúc lâu, cuối cùng “ừ” một tiếng, ngắt điện thoại.
Tống Nhụy nghiêng đầu cười, trong lòng thoáng xúc động. Lần đầu tiên phát hiện hóa ra Địch Nam cũng là người có cảm xúc, chỉ “ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại mà không thèm chào tạm biệt, ít nhiều cũng lộ ra tâm trạng không tốt.

o0o

Địch Nam lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, di động để ở bên môi, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên bàn trà. Một cô gái vốn thích cười lại trở nên tiều tụy, anh cũng không biết cảm giác này là gì nữa.
Anh bấm phím điện thoại, dừng ở tên Mộ Nhạc Nhạc, lại chuyển đến dãy số của thư ký, nhắn một tin nhắn – Tống Nhụy, trước khi cô ấy ra nước ngoài, đưa cô ấy đi dạo phố nhiều một chút, cô ấy còn chưa học được cách tự chăm sóc cho bản thân.
Bên kia, Tống Nhụy nhìn tin nhắn hết lần này tới lần khác. Địch Nam chưa bao giờ giao cho cô xử lý việc ngoài công ty, cũng chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai dòm ngó cuộc sống của anh. Thế này là sao?
Tống Nhụy lấy hết dũng khí nhắn tin lại – Cô Mộ hỏi chuyện chia tay của chủ tịch và cô Phương, tôi phải trả lời như thế nào?
Nhưng cô đợi rất lâu mà không thấy Địch Nam nhắn lại. Tống Nhụy bất an lè lưỡi, cô gặp rắc rối rồi sao?

o0o

Chớp mắt mà Mộ Nhạc Nhạc đã nhận được thư phê duyệt chuyển trường. Cô nhìn đống hành lý to nhỏ trong phòng ngủ, hình như đều là Tống Nhụy mua cho. Tuy rằng Tống Nhụy ngày ngày làm bạn với cô, nhưng việc mua sắm lại bị công thức hoá. Mộ Nhạc Nhạc hiểu cô ấy cố ý xa cách mình vì trốn tránh nói về chuyện nhà, kỳ thật cô cũng không muốn hỏi thêm. Mỗi một ngày trôi qua, lòng cô đã nguội lạnh từ lâu.
“Nhạc Nhạc, ra nước ngoài có mang di động không?”. Mẹ cô sắp xếp lại quần áo cho con gái, vô tình phát hiện trên di động đã phủ một tầng bụi mỏng.
“Không mang theo, không tín hiệu…”. Mộ Nhạc Nhạc lười biếng nằm lên đống quần áo. Mẹ cô vỗ mông con gái, ngờ vực hỏi: “Con bé này gần đây làm sao vậy? Trả lời hờ hững, ăn cơm cũng không ngon, xem phim hài không thấy cười, hay là nhớ chồng?”.

Mẹ cô lén gọi cho Địch Nam, hỏi xem có phải hai vợ chồng đang cãi nhau không, Địch Nam nói không có, chỉ bảo rằng dạo này hơi bận.
Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, đi ra khỏi phòng ngủ, ngả người vào sofa trong phòng khách.

Đinh đinh đinh… Điện thoại vang lên, cô thuận tay ấn nút nghe, chưa kịp mở miệng đối phương đã hỏi có phải Mộ Nhạc Nhạc không.
Mộ Nhạc Nhạc không nhận ra giọng ai, cẩn thận hỏi: “Cậu là ai, tìm nó có việc gì?”.
Đối phương không đáp lời, hình như đang che ống nghe nói nhỏ với ai đó. Chỉ một lát sau, đối phương lại nói: “Chào bác, cháu là bạn học của Mộ Nhạc Nhạc, bác có thể gọi cô ấy nhận điện thoại không ạ?”.
“…”. Mộ Nhạc Nhạc đảo mắt, “Cháu là bạn nào của Nhạc Nhạc, bạn của nó bác đều biết cả”.
“A… Bác chờ…”. Đối phương quên cả che ống nghe, nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Tư Viễn, mẹ Mộ Nhạc Nhạc hỏi cậu là bạn học nào, nghiêm khắc thật…”.
“Cậu cứ nói bừa đi, trăm họ Trung Quốc nói một cái bất kỳ, mẹ cô ấy không biết đâu”. Hàn Tư Viễn tựa vào ghế sofa, gọi điện thoại tìm người thật đau đầu. Tại sao Mộ Nhạc Nhạc một tháng không mở di động? Anh không thể hỏi Địch Nam, chỉ có thể gọi từng số của khu Mộ Nhạc Nhạc ở. Đương nhiên, lượng công việc nặng nề như vậy nhất định phải “nhờ” bạn bè hỗ trợ.
“…”. Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy rõ ràng. Mấy ngày nay cô vẫn muốn tìm Hàn Tư Viễn kể khổ, nhưng Hàn Tư Viễn chắc chắn không kiên nhẫn làm thùng rác của cô, cũng không có nghĩa vụ nghe cô càu nhàu, huống chi cô đã quyết định ly hôn.
“Dạ, thưa bác, tên cháu là…”.
“Dạ cái đầu anh, đưa điện thoại cho Hàn Tư Viễn”.
“…”.
“Nhạc Nhạc yêu quý của anh, em gần đây chơi trò mất tích hả?”. Hàn Tư Viễn sung sướng cầm ống nghe.
Mộ Nhạc Nhạc sụt sịt mũi, nước mắt rơi lã chã, “Cuối tuần em phải đi, đi ba năm, thấy hơi sợ”.
Hàn Tư Viễn ngắm nghía hộ chiếu, cười nói: “Đừng sợ, anh sẽ đi cùng em”.
“Em không có tâm trạng để đùa đâu”.
“Được rồi, anh hay nói đùa, lấy vé máy bay chưa?”.
“Rồi, sao vậy?”.
“Làm bạn bè đã lâu, anh sẽ tiễn em lên máy bay, nhanh đi xem chuyến bay đi. Mau mau mau”.
Mộ Nhạc Nhạc không nghĩ nhiều, chạy vào phòng ngủ cầm vé máy bay ra, báo cáo chi tiết cho Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn nhanh nhảu chép lại, một tay cầm điện thoại, một tay lên mạng đặt vé.
“Em cũng chưa đi máy bay bao giờ… Lo quá”.
“Phục vụ trên máy bay không tồi, em sẽ thích thôi”.
“…”. Mộ Nhạc Nhạc phồng miệng, tha thiết hỏi: “Vậy tiếp viên hàng không sẽ nói tiếng Trung chứ? Tiếng Anh của em không tốt lắm”.
“Câu hỏi em đặt ra thật ‘mới mẻ thú vị’”. Hàn Tư Viễn cười ha hả, nói: “Anh kể truyện cười cho em nhé: Một người phụ nữ Trung Quốc định cư ở Pháp, nhưng một chữ tiếng Pháp bẻ đôi cũng không biết. Một lần cô ấy muốn mua thịt ức gà, cho nên vừa giả làm tiếng gáy vừa chỉ vào ngực, nhân viên cửa hàng nhìn là hiểu liền. Tuy nhiên lúc cô ấy muốn mua lạp xưởng[1] lại không có cách nào dùng ngôn ngữ hình thể biểu đạt, chỉ có thể gọi chồng cô ấy đến trước mặt nhân viên cửa hàng, anh hỏi em vì sao lại thế?”.
“Anh lưu manh”.
“Anh lưu manh thế nào?”.
“Anh chính là lưu manh”.
“Chồng của cô ấy là người Pháp”.
“…”. Mình mới là lưu manh.
“Nhạc Nhạc, gặp ở sân bay, nếu anh không đến tiễn, em có cảm thấy thất vọng không?”.
“Có tiếc một chút, nhưng nếu anh có việc cũng không sao”.
“Ừ, để anh xem đã. Ngộ nhỡ anh không đến được em cũng đừng buồn, có duyên tất sẽ gặp nhau”.
“Buồn nôn quá. Em cúp máy trước, mẹ em gọi”.
“Ừ, đi đi”.
Hàn Tư Viễn tắt điện thoại, tủm tỉm cười. Honey, chúng ta sẽ gặp nhau ở máy bay.

_________

Chú thích:

[1] Lạp xưởng:  là một món ăn Việt Nam có nguồn gốc từ Trung Hoa.

Lạp xưởng

Mọi người hiểu ra chưa nào =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.