Cấp lại, OK?

Chương 31



Nếu từ đại sảnh sân bay truyền đến những âm thanh nức nở nghẹn ngào thì đó chính là Mộ Nhạc Nhạc và mẹ cô đang bịn rịn, quyến luyến không rời.



Mộ Nhạc Nhạc khóc sướt mướt không muốn đi. Cô vốn không định chạy trốn nhưng nơi này lại khiến cô đau lòng. Haizz, cô còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã bị thất tình, đúng là bước vào bể khổ quá sớm.



Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng Trương Tiểu Lai kiêm bạn tốt của Hàn Tư Viễn cũng đến tiễn Mộ Nhạc Nhạc, không may lại thu hút sự chú ý của cánh phóng viên trong sân bay, biến Mộ Nhạc Nhạc thành nhân vật tiêu điểm của họ.



“Nhà tạo mẫu Trương, xin hỏi cô gái này là bạn gái hay là đồ chơi giải trí mới của anh?”.



Một loạt các tia chớp của đèn flash lóe lên. Tống Nhụy cố sức che chắn cho Mộ Nhạc Nhạc như thể người đại diện của một công ty nào đó.



Trương Tiểu Lai không thèm trả lời đám phóng viên, dưới chiếc kính mát kia là đôi mắt còn đang lim dim mơ màng, anh chưa tỉnh ngủ đã bị Hàn Tư Viễn réo gọi ra sân bay. Bạn tốt ra nước ngoài du học đương nhiên phải tiễn, nhưng Hàn Tư Viễn đâu mất rồi?



Mộ Nhạc Nhạc kéo mẹ tránh xa đám phóng viên, ngó nghiêng về phía cửa sân bay đông đúc, hỏi: “Mẹ, sao ba chưa quay lại? Hút thuốc gì mà lâu thế?”.



“Ba con chắc núp trong góc tường khóc rồi, đàn ông có lúc da mặt dày, cũng có lúc da mặt mỏng mà… Hu hu…”. Mẹ cô chấm chấm nước mắt, “ Nhạc Nhạc, ra nước ngoài con nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn. Xuống máy bay là gọi ngay cho mẹ, nghe chưa?”.



“Vâng, nếu như con có thể tìm thấy điện thoại, hu hu…”.



“Cô Mộ đừng lo, tôi đã sắp xếp cho bạn cùng phòng mới của cô đến sân bay đón rồi. Cô ấy sẽ đưa ngay cho cô một chiếc điện thoại di động, chỉ cần bấm số 86 là kết nối với trong nước”. Tống Nhụy rất thân thiện lấy ra một tấm ảnh đưa cho Mộ Nhạc Nhạc, “Cô ấy tên là Chu Bội Doanh, cô ấy sẽ giúp cô nhanh chóng thích nghi với môi trường mới”.



Mộ Nhạc Nhạc cầm tấm ảnh xem, mở to mắt, “Ủa? Tóc vàng mắt xanh mà lại có tên Trung à?”.



“Ba của Chu Bội Doanh là người Trung Quốc, tuy cả gia đình đều định cư tại Boston nhưng từ nhỏ Chu Bội Doanh đã được tiếp thu nền giáo dục của Trung Quốc, cả tiếng Anh và tiếng Trung đều nói rất trôi chảy. Tôi tin hai người sẽ nhanh chóng trở thành bạn tốt”. Tống Nhụy cười đáp.



Mộ Nhạc Nhạc siết chặt hai tay Tống Nhụy, môi run rẩy nói, “Cảm ơn chị Tống, chị thực sự là cứu tinh của em”.



Tống Nhụy mỉm cười, “Tôi chỉ làm theo sự sắp xếp của chủ tịch, người cô cần cảm ơn không phải là tôi đâu”.



“Đúng rồi, sao con rể không đến sân bay tiễn? Nó bận lắm à?”. Mẹ cô tỏ vẻ khó chịu.



Tống Nhụy chưa kịp ứng phó, Mộ Nhạc Nhạc đã đáp: “Mẹ à, anh ấy bận lắm, với lại anh ấy đã gọi cho con rồi”.



“Mấy ngày nay nó không gọi đến nhà, di động của con cũng tắt máy, đừng tưởng rằng mẹ không biết gì”. Con gái và con rể chắc chắn có vấn đề, bà đã nhắm mắt làm ngơ quá lâu rồi.



Mộ Nhạc Nhạc thầm thở dài, ngước mắt về phía cửa ra vào. Sắp phải lên máy bay rồi, anh thật sự không đến sao?



Tống Nhụy thấy bầu không khí không ổn lắm bèn cười hòa hoãn, “Công ty có tiếp nhận vài hạng mục công trình lớn, mà chủ tịch Địch cũng không thể phân thân. Dì đừng hiểu lầm”.



“Còn việc gì quan trọng hơn việc vợ mình ra nước ngoài hả? Không được, tôi phải gọi điện để giáo huấn nó!”. Mẹ cô buông tay con gái ra, ngó dáo dác xung quanh tìm điện thoại công cộng.



Mộ Nhạc Nhạc và Tống Nhụy liếc mắt nhìn nhau, hai người một trái một phải đồng tâm kéo mẹ cô lại. Mẹ cô thấy vậy càng giận hơn, bây giờ bà không thể không gọi điện được.



Đang lúc ba người giằng co, Địch Nam bỗng nhiên đi tới, “Xin lỗi, con đến muộn”.



Mộ Nhạc Nhạc nhìn Địch Nam trong bộ âu phục thẳng thớm. Anh đã thay đổi kiểu tóc, vài sợi lòa xòa che khuất đôi mắt, khiến trông anh càng thêm chín chắn và chững chạc, nụ cười hấp dẫn hơn còn hương vị cứng nhắc cổ lỗ của giáo viên thì đã hoàn toàn biến mất.



Cô vô thức siết chặt túi quần, cốt để áp chế cảm xúc đang chực vỡ òa, thế nhưng tim vẫn đập nhanh lạ thường.



Mẹ cô chẳng quan tâm việc con rể đẹp trai hơn hay không, chỉ cần đến là tốt rồi. Bà đi lên phía trước chỉ vào ngực anh, “Con nói đi, khoảng thời gian gần đây con đã biến đi đâu hả? Cô Tống đâu phải là người thân của chúng ta, bắt cô ấy phải chạy ngược chạy xuôi lo liệu mọi việc mà được à?”.



Địch Nam cúi đầu xin lỗi mẹ cô, thái độ khiêm nhường ấy khiến Tống Nhụy suýt rơi cả mắt kính.



Đồng thời cô cũng nhận ra ông chủ không hề né tránh sự tồn tại của cuộc hôn nhân này.



Tống Nhụy còn đang ngẩn ngơ đã bị mẹ Mộ Nhạc Nhạc kéo đi, “Để cho vợ chồng nó ít thời gian, cô đi dạo với tôi”.



“Dạ…”. Tống Nhụy cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần, cô rất tò mò về cuộc sống cá nhân của ông chủ.





Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu vân vê ngón tay, người cô tưởng không xuất hiện cuối cùng cũng đã xuất hiện, nhưng cô còn chưa chuẩn bị gì hết.



Địch Nam đứng trước mặt cô, rút một tấm danh thiếp từ trong hộp, kéo khóa chiếc túi nhỏ của Nhạc Nhạc ra rồi đặt danh thiếp vào trong, “Nếu gặp chuyện gì rắc rối hãy gọi cho anh”.



“Vâng…”. Mộ Nhạc Nhạc vẫn không dám ngẩng đầu, sự xuất hiện của Địch Nam đã phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến cô vừa mới thiết lập.



Địch Nam hình như cũng không biết nói gì thêm, anh vừa kết thúc cuộc họp ban sáng là đã chạy đến đây ngay, bỏ lại sau lưng một đám nhân viên cao cấp đang tò mò vô cùng. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.



Anh nắm tay lại, ho nhẹ một tiếng không tự nhiên, “Trên danh thiếp có… MSN, có thể dùng voicechat”.



“Em chỉ có địa chỉ QQ…”. Mộ Nhạc Nhạc vốn chỉ ăn ngay nói thật, chứ không hề nghĩ rằng những lời này lại giống như cô đang từ chối.



Địch Nam càng không biết nói gì, anh cất giọng trầm trầm: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúc em thuận buồm xuôi gió”.



Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới ngước mắt lên, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Địch Nam, những ấm ức, những nhớ nhung và sự chia ly cùng dồn nén lại khiến nước mắt buộc phải tuôn rơi.



Địch Nam do dự trong chốc lát, đưa tay vuốt tóc cô, chưa kịp nói gì thì Mộ Nhạc Nhạc đã nhào vào lòng anh, nước mắt rơi như mưa.



“Em yêu anh như thế, tại sao anh lại cố ý làm tổn thương em…”.



Địch Nam cụp mắt, im lặng một lúc lâu…, “Em không nhận được tin nhắn đúng không?”.



Mộ Nhạc Nhạc ngưng khóc, chớp mắt vội hỏi, “Không nhận được, anh gửi tin nhắn cho em à? Nhắn gì vậy?”.



Địch Nam lắc đầu cười, “Cũng không có gì, đến lúc lên máy bay rồi”.



Mộ Nhạc Nhạc bỗng rất rất hối hận vì đã không đụng đến chiếc điện thoại kia, cô không kìm được sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là anh nhắn những gì?”.



Địch Nam vẫn cười, “Hộ chiếu phải cất giữ cẩn thận, không có nó thì không đi được đâu”.



Nhưng Mộ Nhạc Nhạc không hề để tâm, cô vội đi về phía cửa ra vào, Địch Nam chạy theo vài bước kéo cô lại, “Em đi đâu vậy?”.



“Về nhà lấy điện thoại”. Giờ Mộ Nhạc Nhạc chỉ muốn biết nội dung tin nhắn trong điện thoại, còn việc lên máy bay gì gì đó cô chẳng thèm quan tâm.



Địch Nam hơi nao nao, “… Không phải chuyện gì quan trọng đâu, chỉ chúc em lên đường bình an thôi”.



“Thật không?”. Mộ Nhạc nghi ngờ, chớp mắt hỏi.



“Thật…”. Địch Nam bình tĩnh mỉm cười.



“Vậy, còn… ly hôn thì sao…”. Mộ Nhạc Nhạc cúi gằm mặt, giọng nhi nhí.



“Xin mời các hành khách đi chuyến bay CA7374 nhanh chóng đến quầy làm thủ tục, sau một giờ nữa chuyến bay sẽ cất cánh…”. Thông báo vang khắp sân bay. Chuyến bay từ Trung Quốc đi Boston, hạ cánh tại sân bay Boston.



Địch Nam nhìn đồng hồ, “Trước tiên phải kiểm tra an ninh, em có mang theo đồ vật kim loại gì không đấy?”.



Mộ Nhạc Nhạc thấy anh chuyển đề tài, liền bĩu môi giận dỗi, “Trong bụng em có mảnh đạn”.



“…”. Nghe thấy từ “mảnh đạn”, đột nhiên Địch Nam liên tưởng đến vụ án trước đây ở ngân hàng, nhớ đến sự dũng cảm của Mộ Nhạc Nhạc, nhớ đến tâm trạng của mình khi đó. Những cảm xúc chân thật ấy khó mà quên được.



“Đợi sau khi em về nước sẽ tính tiếp, dù thế nào anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em”. Địch Nam vừa nói vừa gọi điện cho thư kí, giữa cả biển người mênh mông, anh vô thức nắm lấy tay Mộ Nhạc Nhạc.



Mộ Nhạc Nhạc vừa ngượng vừa vui, những lời này có phải chứng tỏ anh đã mềm lòng rồi không, hi hi…



“Mộ Nhạc Nhạc, bạn trai của em còn chưa đến sao?”. Trương Tiểu Lai cuối cùng cũng thoát khỏi vòng truy đuổi của phóng viên, đứng sau lưng Mộ Nhạc Nhạc hỏi.



“…”. Sống lưng Mộ Nhạc Nhạc lạnh toát. Ba chữ: Cô muốn ngất.



Địch Nam ngoái đầu nhìn. Anh đã từng gặp Trương Tiểu Lai, chính xác là anh đã thấy người này đi cùng Hàn Tư Viễn vào biệt thự nhà họ Hàn.



Nụ cười trên khóe miệng anh dần dần biến mất, đồng thời anh cũng buông tay Mộ Nhạc Nhạc ra.



Nước mắt Mộ Nhạc Nhạc chỉ chực trào ra. Cô tức giận chỉ vào mặt Trương Tiểu Lai, tức đến nỗi không thốt nên lời.



Thấy Địch Nam đang đi đến cửa, cô vội vàng đuổi theo, nhưng dây đai quần yếm đã bị giật mạnh lại, cô quay phắt đầu, “Trương Tiểu Lai, anh buông tay ra đi, chồng em hiểu lầm rồi kìa!”.



“Thế càng tốt, anh thấy anh ta không được đâu”.  Trương Tiểu Lai cho rằng cô gọi “chồng” là đang ám chỉ Hàn Tư Viễn nên dù Mộ Nhạc Nhạc giãy dụa thế nào anh vẫn không buông tay.



Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Địch Nam bước vội ra phía cửa tự động, chớp mắt đã không thấy đâu. Mộ Nhạc Nhạc rầu rĩ cắn môi, trong lòng rất muốn giết chết Trương Tiểu Lai.



Đi tận ba năm, xa nhau lâu như vậy, chi bằng anh không đến còn hơn.



Mộ Nhạc Nhạc ôm bảng quảng cáo rơi nước mắt. Trương Tiểu Lai đáng ghét vẫn thờ ơ nhìn cô, không buông tay.



“Nhạc Nhạc, Tiểu Lai, ôi, những người bạn đáng yêu nhất của tôi”. Hàn Tư Viễn tỉnh lại cứ tưởng đã lỡ chuyến bay, may là quản gia nhà họ Hàn thời trẻ là một tay đua, nếu không hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay vi vu trên trời.



“Trương Tiểu Lai, anh là đồ cầm thú!…”. Mộ Nhạc Nhạc giậm chân la lớn, một tiếng quát đã thu hút rất nhiều phóng viên. Bọn họ lần theo tiếng quát kia tóm được Trương Tiểu Lai. Trương Tiểu Lai thấy thế bèn lấy một gói quà được gói đẹp đẽ đưa cho Hàn Tư Viễn, sau đó đẩy vành mũ xuống, vừa “chạy trốn” vừa gọi điện cho Hàn Tư Viễn, “Xuống máy bay rồi hãy mở quà”.



Hàn Tư Viễn vẫy tay chào, lắc lắc chiếc hộp nhẹ tênh, tiện tay nhét vào cái túi bên hông.



Mộ Nhạc Nhạc ngửa đầu khóc nức nở, mọi chuyện vốn đang chuyển biến tốt đẹp cơ mà. Bạch mã, bạch mã của cô, hu hu..



Hàn Tư Viễn thấy sắp đến giờ bèn khoác vai Mộ Nhạc Nhạc, “Em khóc cái gì, có phải ngồi tù đâu, muốn về lúc nào mà chẳng được”.



Mộ Nhạc Nhạc khụt khịt mũi lườm hắn. Cô đem bao nhiêu bất mãn về Trương Tiểu Lai trút lên người Hàn Tư Viễn, hất tay hắn ra, mắng không đầu không đuôi: “Đồ bạn xấu, tôi khinh bỉ, căm thù các anh!”.



Hàn Tư Viễn chẳng hiểu gì, “Sao vậy? Trương Tiểu Lai ăn hiếp em à?”.



“Đúng! Anh ta nói một cách vô trách nhiệm, rõ ràng là chọc tức bạch mã của tôi! Tôi thấy mặt của bạch mã rất khó chịu… Trả bạch mã cho tôi, trả cho tôi, hu hu hu…”. Mộ Nhạc Nhạc ngồi xổm trong đại sảnh khóc nức nở không ngừng, ánh mắt mọi người đều hướng về Hàn Tư Viễn.



“Đừng khóc nữa, mọi người xung quanh còn tưởng anh bạo lực với em đó”. Hàn Tư Viễn bất lực thở dài.



Phía bên này, Tống Nhụy nhận được lệnh của Địch Nam, vội vàng đưa ba mẹ Mộ Nhạc Nhạc đến cửa an ninh. Mẹ cô thấy con gái khóc sướt mướt, ôm con gái vào lòng dỗ dành: “Nhạc Nhạc, con làm sao vậy?”.



“Mẹ à…”. Mộ Nhạc Nhạc ôm chầm lấy mẹ, nhưng không thể nói ra sự thật, cô ấm ức đến mức choáng váng. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của ba, run run nói: “Con chỉ không muốn xa ba mẹ…”.



“Ba năm chỉ qua trong chớp mắt thôi. Con rể nói, kì nghỉ đông và nghỉ hè con cũng có thể về nhà, đừng khóc nữa Nhạc Nhạc..”. Ba cô xoa trán con gái, đau lòng cất lời.



“Ba à, ba có thể giúp con một việc không?”.



“Nói đi, chuyện gì ba cũng đồng ý với con”.



“Tiền thuê bao di động nhất định phải tiếp tục đóng, có được không?”.



Ba cô lập tức đồng ý, cái việc cỏn con ấy có là gì. Sau đó, ba cô kéo tay người bạn già, rầu rĩ nói: “Nhạc Nhạc, mau lên máy bay đi con. Máy bay không giống tàu lửa, chậm nửa phút cũng không thể lên đâu”.



Tống Nhụy cười khúc khích không hợp với hoàn cảnh tí nào, Mộ Nhạc Nhạc cũng bật cười, nhào vào lòng ba mẹ cọ cọ rồi mới lưu luyến xếp hàng để kiểm tra an ninh.



“Lúc xuống máy bay con sẽ gọi ngay cho ba mẹ, tạm biệt ba mẹ. Ba mẹ mau về đi, về đi…”.



Ba mẹ cô cùng dựa vào nhau, chầm chậm vẫy tay, hai mắt đẫm lệ.



Hàn Tư Viễn vì muốn giảm bớt mấy thủ tục giới thiệu phiền phức liền xăm xăm đi vào nơi kiểm tra trước, thỉnh thoảng liếc nhìn ba người nhà họ Mộ. Mấy người nhà này làm y như sắp sinh ly tử biệt vậy.



Nhân viên kiểm tra an ninh quét tia X để kiểm tra hành khách và vật tùy thân. Lúc kiểm tra đến Hàn tư Viễn, cô ta dùng một ánh mắt kì lạ hàm chứa vẻ coi thường nhìn hắn.



Hàn Tư Viễn nhướn mày, nhìn lại nhân viên kiểm tra an ninh, bực mình nói: “Cô à, ánh mắt của cô rất bất lịch sự”.



Cô nhân viên xấu hổ mím môi, cúi đầu xin lỗi, rồi gọi người phía sau lên kiểm tra tiếp.



Mộ Nhạc Nhạc đi qua suôn sẻ, sửng sốt nhìn thấy Hàn Tư Viễn đang mỉm cười đợi cô.



“Sao anh lại vào được đây?”. Mộ Nhạc Nhạc hỏi Hàn Tư Viễn, sân bay không có chỗ cho người đến tiễn nên chỉ có thể tiễn đến nơi kiểm tra an ninh thôi.



“Vừa đi anh vừa từ từ giải thích với em…”. Hàn Tư Viễn nhận lấy túi đồ ăn vặt từ tay Mộ Nhạc Nhạc.



Hai mươi phút sau, trong cabin.



Mộ Nhạc Nhạc nhìn Hàn Tư Viễn đang ngồi cạnh mình. Từ lúc lên máy bay đến giờ hắn đã bắt đầu giao lưu với vị khách nước ngoài ngồi bên cạnh. Hai người trò chuyện một lúc. Đến khi vị khách nước ngoài kia đi rồi, hắn mới ngồi yên.



“Anh nói gì với vị khách nước ngoài vậy? Nói chuyện anh chỉ là người đi tiễn sao?…”. Mộ Nhạc Nhạc lơ mơ không hiểu gì. Hàn Tư Viễn cừ thật, ngay cả thư kí Tống Nhụy chưa chắc đã làm được, vậy mà Hàn Tư Viễn lại có thể tiễn lên tận máy bay luôn sao?



Hàn Tư Viễn biết cô nhóc này không thông minh, cũng lười giải thích, bèn giở một quyển tạp chí ngồi xem.



Đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc mở to nhìn hắn, nhưng hắn lại thoải mái dựa lưng vào ghế, xem chừng còn sắp ngủ.



“Anh mau đi đi, máy bay sắp khởi hành rồi, nếu như anh không xuống máy bay kịp, còn phải tốn thêm một vé bổ sung cho anh nữa”.



Phụt… Hàn Tư Viễn phun ra một ngụm nước, anh vỗ vỗ gương mặt “ngây thơ” của Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc đáng yêu của anh, anh nhắc lại một lần nữa, đây không phải xe lửa, không có chuyện mua thêm vé bổ sung như em vừa nói”.



Hắn móc ra một vé máy bay từ trong túi, “Thấy chưa, anh đổi vé với vị khách nước ngoài kia rồi. Anh dùng vé của khoang hạng nhất đổi lấy vé của khoang thường, em nói ông ta có đổi không?”.



“…”. Mộ Nhạc Nhạc ngỡ ngàng. Hắn ngoài đeo theo một cái túi nhỏ ra, cũng không mang theo đồ ăn vặt hay hành lý gì khác sao?



“Chuyện gì thế này? Anh khách sáo quá rồi đấy Hàn Tư Viễn. Anh mua vé khứ hồi à?”.



“Đúng vậy, đúng vậy, anh tiễn em đến sân bay bên kia rồi sẽ quay về, yên lặng đi nào”.



“…”. Mộ Nhạc Nhạc chớp mắt mấy cái. Mặc dù cô cảm thấy Hàn Tư Viễn phung phí quá mức, nhưng trên đường đi có người quan tâm đến mình, quả thực khiến cô vững tâm hơn nhiều.



Lúc máy bay cất cánh, Địch Nam vẫn ngồi trong xe, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, giơ tay vẫy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.