Cấp lại, OK?

Chương 34



“Chủ tịch Địch, bàn phục vụ gọi điện lên, giám đốc Hàn của ngân hàng Minh Đại đến đây”. Tống Nhụy hớt hải đi vào văn phòng chủ tịch. Không biết giám đốc ngân hàng Minh Đại và sếp có quan hệ gì, hôm nay ông ta lại xông vào mà không hẹn trước như thường lệ.

Địch Nam nhíu mày. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không muốn đến công ty đúng giờ, Hàn Kiến Quốc cứ năm ba bận lại đến quấy rầy anh.

“Tôi biết rồi, bảo các nhân viên đến phòng trà nghỉ ngơi đi”. Địch Nam ra lệnh như mọi lần.

Tống Nhụy vâng dạ, chỉ đạo mọi người tránh xa khỏi hiện trường “chiến tranh khói lửa”. Thực ra tuy ngồi ở phòng trà nhưng vẫn có thể nghe được mang máng âm thanh ồn ào truyền ra từ văn phòng chủ tịch. Các nhân viên bàn tán rất sôi nổi về việc này, họ đoán sếp nợ ngân hàng Minh Đại một khoản tiền khổng lồ cho nên chủ tịch bên ấy mới đích thân đến đây đòi nợ. Đương nhiên, Tống Nhụy đã phải cải chính vô số lần những tin đồn nhảm nhí như thế này.

Quản gia Trần đẩy cửa bước vào văn phòng, cúi đầu áy náy: “Cậu chủ, ông chủ có việc gấp tìm cậu, cho nên…”.

Địch Nam giơ tay ngắt lời ông ta, thấy Hàn Kiến Quốc nổi giận đùng đùng đi đến bèn nghiêm mặt nói: “Giám đốc Hàn, bây giờ đang trong giờ làm việc”.

“Con đổi số điện thoại tại sao không nói cho ba biết?”. Hàn Kiến Quốc vừa vào đã đập bàn rầm rầm, lớn tiếng hỏi: “Ba bảo ông Trần gọi điện đến biệt thự, nhưng quản gia của con hỏi gì cũng nói không biết. Con làm thế là có ý gì?”.

“Chẳng phải đã rất rõ ràng sao, không muốn liên hệ”. Địch Nam không ngừng tay, cũng không nhìn Hàn Kiến Quốc đang nóng nảy.

Hàn Kiến Quốc chộp lấy đống tài liệu anh đang đọc, đặt mạnh xuống bàn. Ông cố gắng kiềm chế cơn giận, nhỏ nhẹ nói: “Ba nghĩ con đưa vợ đến là vì suy nghĩ cho thể diện của Hàn gia, chẳng lẽ ba đã nhầm?”.

Địch Nam cười nhạt, “Đây là nguyên nhân lúc trước ông không cưới mẹ tôi?”.

Hàn Kiến Quốc trợn mắt, “Tại sao lại nhắc đến mẹ con? Năm đó ba không cưới mẹ con không liên quan gì đến việc này”.

“Mẹ tôi cố gắng thi vào trường Đại học nổi tiếng là vì ông, bỏ học giữa chừng cũng là vì ông, những việc đó không liên quan gì đến ông sao?”. Ánh mắt Địch Nam buồn bã thê lương. Nói ngắn gọn, Địch gia từ khi lụn bại chỉ để lại cho con cháu một tòa biệt thự. Mẹ vì bảo vệ tài sản của tổ tiên mà thường xuyên qua lại với rất nhiều đàn ông. Địch Nam từ khi còn bé đã hiểu rõ mọi việc, mặc dù anh ngoảnh mặt làm ngơ nhưng trong thâm tâm luôn xem thường mẹ của mình, thậm chí còn thấy ghê tởm bà. Lúc Hàn Kiến Quốc xuất hiện, anh mới biết thì ra mẹ thà dùng thân thể để đổi lấy tiền còn hơn là gả cho Hàn Kiến Quốc để duy trì gia đình.

Anh không chỉ hận Hàn Kiến Quốc mà còn hận chính bản thân mình.

Hàn Kiến Quốc thở dài, chỉ cần nhắc tới mẹ Địch Nam là ông lại thấy đau lòng.

Địch Nam đứng dậy đưa danh thiếp có số điện thoại mới cho quản gia Trần, nói: “Tôi đang làm việc, mời ông đi cho”.

“Lúc trước ba chưa hề nói không muốn lấy mẹ con! Chưa hề nói! Còn bà ấy thì sao, biến mất không một dấu vết, thậm chí một mình sinh hạ cốt nhục của ba mà không hề cho ba biết. Con có bao giờ nghĩ cho tâm trạng của ba chưa?”. Hàn Kiến Quốc tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy.

Địch Nam cười mỉa mai: “Thế ư? Với năng lực của ông hoàn toàn có thể tìm được mẹ, chỉ là ông không muốn lãng phí thời gian để tìm một người phụ nữ không quan trọng mà thôi”.

“Làm sao con biết ba có đi tìm bà ấy không! Ba…” Hàn Kiến Quốc ngập ngừng, ông bắt gặp Địch Mạch Lan cùng với đàn ông tay trong tay rời khỏi biệt thự, không chỉ một lần, không chỉ một gã. Nhưng Hàn Kiến Quốc không muốn phá hư hình tượng của mẹ trong lòng Địch Nam, huống chi đó còn là người phụ nữ mà ông yêu.

Quản gia Trần muốn biện minh cho ông chủ, thốt lên: “Cậu chủ, trong chuyện này có ẩn…”.

“Thôi ngay ông Trần! Chúng ta đi”. Hàn Kiến Quốc đẩy cửa đi ra, cho dù có nguyên nhân khác hay là sự thật không phải vậy thì người cũng đã chết, không nên để con trai bà ấy phải đau lòng thêm nữa.

Khi hai người rời đi, tâm trạng Địch Nam chìm vào trong vực thẳm. Không phải anh không muốn nhìn thẳng vào sự tồn tại của Hàn Kiến Quốc, chỉ là vừa nhìn thấy ông ta, hình ảnh mẹ anh rửa mặt bằng nước mắt lại hiện rõ mồn một ở trong đầu, không thể phai mờ.

Hàn Kiến Quốc vừa ngồi lên xe là gọi điện ngay cho Hàn Tư Viễn. Ở Mĩ chắc đã quá nửa đêm nhưng ông không quan tâm nhiều như vậy, lấy được số điện thoại của Mộ Nhạc Nhạc đã rồi nói sau.

Chuông di động vang lên bên tai Mộ Nhạc Nhạc chừng mười phút, rốt cuộc cũng đánh thức được Mộ Nhạc Nhạc đang ngủ say như lợn chết.

“A lô…”. Mộ Nhạc Nhạc nhìn dãy số lạ trên màn hình, bây giờ là ba giờ sáng.

“A cái gì mà a! Tôi là ba chồng cô đây, dậy ngay cho tôi!”.

“?!”. Mộ Nhạc Nhạc lập tức lồm cồm bò dậy, tuy không nhìn thấy sắc mặt đối phương nhưng cô vẫn cúi người theo bản năng, sợ sệt hỏi: “Ba có chuyện gì sai bảo con ạ…”.

“Tâm trạng chồng cô bây giờ không tốt, gọi điện an ủi nó vài câu!”… “Tút!” một tiếng, Hàn Kiến Quốc dập máy.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc nghệch ra một lúc, rồi luống cuống gọi vào di động Tống Nhụy: “A lô, chị Tống, Địch… chủ tịch Địch có ở văn phòng không?”.

Tống Nhụy đắn đo im lặng, Địch Nam vừa ra lệnh không cho ai quấy rầy trong vòng ba tiếng đồng hồ.

“Chủ tịch đang họp, cuộc họp kéo dài ba tiếng, cô Mộ có gì cần tôi chuyển lời giúp không?”.

“A!… Tôi có số của anh ấy, cảm ơn”. Mộ Nhạc Nhạc hấp tấp ngắt máy, nhảy xuống giường đi chân trần tìm hành lý.

Cô ngồi khoanh chân trên sàn nhà, tay run run cầm tấm danh thiếp.

Mãi sau cô mới dám lấy hết can đảm để gọi điện, nhưng đối phương lại tắt máy.

Mộ Nhạc Nhạc sốt ruột chạy tới bàn làm việc, bật máy tính, đứng ngồi không yên chờ máy khởi động.

Nhưng mà, cô càng vội càng hoảng, càng hoảng càng ngốc. Cô đập cửa phòng ngủ bạn cùng phòng, “Bội Doanh… làm thế nào để đăng kí tài khoản MSN? Cậu mau dậy giúp mình đi…”.

Tuy nhiên người mở cửa lại là một anh chàng thân thể rắn chắc đang để trần nửa người, Mộ Nhạc Nhạc kinh ngạc thở hổn hển, cúi đầu xin lỗi.

Cô lại chạy về trước máy tính, hít sâu một hơi bình ổn lại hô hấp, đăng kí tài khoản từng bước một.

Cô mất hơn nửa tiếng mới cài xong phần mềm chat, rồi add tài khoản MSN ghi trên danh thiếp của Địch Nam.

Lại thêm nửa tiếng nữa, Địch Nam không trả lời.

Mộ Nhạc Nhạc cứ nghĩ đến tâm trạng của Địch Nam không tốt, nghĩ đến vẻ mặt phiền muộn của anh là chỉ muốn bay về bên cạnh anh ngay lập tức.

Hay là viết email? Ừm… Chỉ mong anh sẽ đọc được.

Trung Quốc

Đèn vừa mới lên, thành phố chấm dứt một ngày huyên náo.

Địch Nam gục đầu vào bàn làm việc, dấu hiệu có email trên màn hình lóe sáng liên tục, nhưng anh không còn tâm trí nào mà xử lý công việc nữa.

Mấy tiếng trôi qua, Địch Nam mới tỉnh dậy. Anh nhìn bản kế hoạch trên màn hình máy tính, dựa người vào ghế, day day huyệt thái dương, tay cầm lấy con chuột. Người không trốn thoát khỏi sự trói buộc như anh chỉ có thể dùng bận rộn để giải tỏa áp lực.

Anh mở hơn mười email mới, xem từng bức một.

Chợt một email không có tên người gửi đập vào mắt anh. Anh nhấp một ngụm café đã nguội lạnh, click chuột vào bức email, bên trong chứa đầy các hình ảnh hoạt hình.

—— Chồng yêu, thầy Địch, sếp Địch, chọn cách xưng hô anh thích, mặc kệ những cái khác đi. Em là Nhạc Nhạc…

Địch Nam khẽ bật cười, rê chuột:

Khụ khụ, em chưa gửi email MSN bao giờ, không biết anh có nhận được không, khụ khụ… Xấu hổ quá… (>_<)…

Anh nhìn thấy cái ảnh thứ nhất không? Đó là bài tập đầu tiên mà em hoàn thành. Thầy giáo không chỉ định nội dung, chỉ cho vài hình tròn để sinh viên tự vẽ tranh theo ý tưởng của mình… Em nghĩ rất lâu, cuối cùng bọc thêm giấy bên ngoài làm thành hình kẹo mút, rất sáng tạo phải không? Còn là vị sôcôla mà em thích nhất nữa /(T o T)/…

Được rồi, không nói cái đó, anh xem tấm ảnh thứ hai chưa? Đây là phòng ký túc xá của em, có đẹp không? Chị Tống rất quan tâm em, mời cho em một thầy giáo phụ đạo chuyên nghiệp. Thầy giáo rất kiên nhẫn, cũng rất hòa đồng, thường xuyên phụ đạo được một nửa thì nằm lăn ra đất kêu trời, chắc là do em quá ngốc ⊙﹏⊙b!! Các bạn học cũng nhiệt tình lắm, tuy rằng hầu như em trao đổi với họ bằng ngôn ngữ tay chân, nhưng họ nhìn là hiểu liền, còn giúp em phác thảo ra nữa. Nói chung cuộc sống ở đây của em rất tốt, anh không cần lo cho em, còn nếu anh lo lắng thì… O(∩_∩)O

Ai da, thật ra em cũng không biết nói gì, cũng không biết anh có nhận được email hay không. Nếu anh không trả lời thì liệu có phải là anh không muốn quan tâm em nữa không? Bây giờ ở Mĩ là bốn rưỡi sáng, em đang ngồi trước máy tính chờ anh, nhưng chỉ có thể chờ được đến chín giờ. Chín giờ em phải đi học rồi, anh mau trả lời em được không?—— Hy vọng anh luôn tươi cười, Mộ Nhạc Nhạc.

Địch Nam nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.

Anh cầm di động lên, nhưng lại nghĩ giờ cô đang lên lớp, bèn gấp di động lại.

Địch Nam nhìn chằm chằm vào tác phẩm nhập học trẻ con trên màn hình, khóe miệng khẽ nâng lên.

Anh mở phần mềm thiết kế, chỉnh sửa tác phẩm này một chút rồi gửi mail lại cho Mộ Nhạc Nhạc.

Địch Nam không muốn bên cạnh anh lại xuất hiện một người bất hạnh như mẹ, cho nên từ khi mười lăm tuổi, anh đã quyết tâm phải có sự nghiệp thành đạt, chỉ có tiền mới có thể cho người anh yêu một cuộc sống sung túc nhất. Nhưng hóa ra tiền bạc lại không giữ được trái tim của phụ nữ. Anh thừa nhận ở phương diện tình cảm, anh rất ngốc nghếch.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý kết hôn với Mộ Nhạc Nhạc. Mộ Nhạc Nhạc là một cô gái không để ý đến chuyện giàu sang hay nghèo hèn, thậm chí cô đã từng có ý định sẽ nuôi anh, dù là thật hay giả, điều đó cũng khiến anh cảm động.

Biểu tượng trên MSN rung lên, Địch Nam chần chừ một chút rồi mở khung chat —

Mộ Nhạc Nhạc: Wow, thầy vẽ đẹp quá, hóa ra kẹo mút trồng trên cỏ lại trông đáng yêu như vậy ^_^

Địch Nam: Thích là được rồi, sao vẫn chưa đi học?

Mộ Nhạc Nhạc: Tại chờ anh còn gì, em nằm ngủ quên ở trên bàn… (>_<)…

Địch Nam: Vì sao phải chờ anh?

Mộ Nhạc Nhạc khịt mũi, xóa dòng chữ định hỏi “Vì sao tâm trạng anh không tốt” đi.

Trả lời: Em đến đây đã một tháng, anh cũng… không nhớ em.

Địch Nam nhìn màn hình mỉm cười: Xin lỗi, gần đây anh bận việc.

Nhạc Nhạc: Ồ, hôn một cái thì em tha cho anh.

Địch Nam: …

Mộ Nhạc Nhạc: Mau hôn đi, không hôn chứng tỏ anh không hề nhớ em! (╰_╯)#

Địch Nam: Anh dùng ngũ bút tự hình[1], không gõ được icon em muốn…

Mộ Nhạc Nhạc: Ngốc… Anh đang dùng MSN mà, có icon bên trong đó thôi, giữa hàng thứ tư, icon đôi môi ấy. Mau lên nào.

“…” Địch Nam trước giờ chỉ dùng MSN để nhận email, hiếm khi mở khung chat. Anh theo sự chỉ huy của Mộ Nhạc Nhạc tìm được icon “Môi đỏ mọng”… Nhưng lúc rê chuột, anh lại click vào icon “Mỉm cười”.

Mộ Nhạc Nhạc ngồi trước bàn máy tính chu môi tức giận. Làm gì mà lâu thế, chỉ hôn một cái mà cũng không chịu, hu hu.

Địch Nam: Nhạc Nhạc em còn ở đó không?

Mộ Nhạc Nhạc: Không còn, đối phương đang rất tức giận!

Địch Nam: … Đi học đi, có việc gì thì gửi email cho anh, lúc anh nhận được sẽ trả lời lại, từ sau không cần ngồi đợi nữa.

Mộ Nhạc Nhạc cắn cắn ngón tay, gõ icon “Tạm biệt”, rồi mới hầm hừ log out.

Địch Nam thấy icon cái đầu xám xịt của cô, thở hắt một hơi, gập laptop lại, người phá hư không khí dường như luôn là anh.

Hàn Tư Viễn dựa vào cửa nhà trọ chờ Mộ Nhạc Nhạc. Tối hôm qua trong lúc mơ màng hắn đã cho ba số điện thoại của cô, đương nhiên lúc tỉnh táo hắn cũng không dám không cho. Ba hắn lúc nào cũng có thể “phát nổ”.

Hắn thấy Mộ Nhạc Nhạc ôm sách giáo khoa hầm hầm bước ra khỏi cửa, chắc mẩm Mộ Nhạc Nhạc đã nhận được điện thoại của ba hắn rồi.

“Nhạc Nhạc, ba anh nói với em cái gì?”

“Không nói gì, chỉ bảo em gọi điện cho thầy Địch”.

“Vậy em có gọi không?” Hàn Tư Viễn nhếch mày.

“Có, nhưng tắt máy. Em bèn gửi email, chờ từ ba giờ sáng hôm qua tới giờ anh ấy mới trả lời. Nhưng anh có biết anh ấy đáng ghét thế nào không?! Dám giục em đi học!” Mộ Nhạc Nhạc nắm chặt tay, “Tức chết em! Chúng em kết thúc rồi! Kết thúc thật rồi!”

Hàn Tư Viễn vỗ tay: “Chúc mừng em thoát khỏi biển khổ, em có biết phương pháp trị bệnh thất tình tốt nhất là gì không?”

Mộ Nhạc Nhạc lười đáp lại, sải bước đi về phía dãy học, Hàn Tư Viễn đuổi theo: “Bắt đầu một mối tình mới, vứt bỏ quá khứ, nhìn về phía trước… về phía anh”.

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn hắn: “Tâm trạng em giờ không tốt, anh đừng đùa em nữa…”

Hàn Tư Viễn ngừng cười, nắm lấy hai vai Mộ Nhạc Nhạc, trịnh trọng nói: “Anh không đùa, em nghĩ rằng anh vượt biển sang đây du học cùng em là vì cái gì?”

Mộ Nhạc Nhạc gạt tay hắn ra: “Anh vốn là sinh viên Harvard, học lại!”

“Trong nước có mấy bệnh viện lớn đã mời anh vào làm, anh còn cần học lại sao?”

“Anh đâu có thiếu tiền, đến trường đương nhiên thoải mái hơn so với đi làm”.

Hàn Tư Viễn sầm mặt, nghiêm túc nói: “Từ lúc em vì anh mà quỳ trước bọn cướp, anh đã quyết định sẽ chờ em”.

Mộ Nhạc Nhạc trố mắt một lúc rồi bước nhanh đi. Vẻ mặt của Hàn Tư Viễn quá mức chân thực, không giống mọi khi chút nào, khiến cô bỗng thấy lòng mình rối loạn.

Hàn Tư Viễn đứng lặng người nhìn theo bóng cô. Một tháng qua quan hệ của hắn với Mộ Nhạc Nhạc không chỉ giậm chân tại chỗ mà Mộ Nhạc Nhạc còn cho hắn là loại công tử chơi bời. Không phải hắn mất kiên nhẫn, mà là phải nhanh thay đổi quan điểm sai lầm của Mộ Nhạc Nhạc, nếu không bọn họ chỉ có thể làm bạn tốt cả đời.

Nghĩ vậy, hắn đuổi theo Mộ Nhạc Nhạc, bắt lấy cổ tay kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.

          “Ưm?!…” Mộ Nhạc Nhạc chết lặng tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

______________

[1]: Ngũ bút tự hình: một phương pháp gõ tiếng Trung. Tìm hiểu thêm ở đây: http://tiengtrung.vn/diendan/phan-mem-trang-web-clip/2061-ngu-but-tu-hinh.html


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.