Cấp lại, OK?

Chương 36



Buổi vũ hội Giáng Sinh quả nhiên cực kì náo nhiệt, âm nhạc rộn ràng, học sinh từ những quốc gia khác nhau tập trung ở hội trường mừng ngày chúa cứu thế giáng trần.

Mộ Nhạc Nhạc đi vào trước cất áo khoác, Hàn Tư Viễn đứng ở cửa chờ cô. Chỉ trong vòng có 10 phút ngắn ngủi mà hắn đã nhận được biết bao lời ám chỉ có kín đáo có lộ liễu của những người đẹp đến từ khắp các nước.

Mộ Nhạc Nhạc kiễng chân tìm Hàn Tư Viễn lại thấy hắn đứng dựa vào cửa, không ngừng xua tay rồi lắc đầu, chẳng thèm mỉm cười lấy một cái. Sự từ chối dứt khoát của hắn khiến các người đẹp thật không vui nổi. Đàn ông phương Tây hầu hết đều có vóc dáng cao lớn mà Hàn Tư Viễn đây cũng chẳng thua kém gì. Hơn nữa, so với vẻ phóng khoáng của người phương Tây thì vẻ tao nhã, nhẹ nhàng của đàn ông phương Đông lại thu hút người ta hơn nhiều.

Hàn Tư Viễn vẫy tay với cô rồi lại thấy xung quanh đông người quá, cười nói: “Nhạc Nhạc, em cứ đứng yên ở đấy, anh qua đón em.”

Lúc hắn lách qua đám đông đến gần cô, mấy người đẹp lập tức bắn ánh mắt bất mãn về phía Mộ Nhạc Nhạc. Nhưng Mộ Nhạc Nhạc lại cười cười, cô phải thừa nhận, lòng hư vinh đang trào dâng.

Cô thật sự hy vọng người đàn ông chủ động đi về phía mình là Địch Nam, nhưng sự thật tàn khốc cho cô biết một điều rằng Địch Nam thậm chí còn không muốn đứng yên một chỗ chờ cô bước tới. Cô chỉ biết cố sức đuổi theo sau, vì muốn mình xứng đôi với một Địch Nam có bằng cấp cao mà ngay cả lúc đang sốt cao cô cũng dám bỏ lỡ chương trình học. Nhưng còn anh ấy thì sao, chẳng thèm quan tâm.

Hàn Tư Viễn đi đến trước mặt cô, lịch thiệp vươn tay, Mộ Nhạc Nhạc chỉ do dự một giây rồi chậm rãi đưa tay ra.

“Đói bụng rồi hả? Anh đưa em đi ăn trước nhé.”

Mộ Nhạc Nhạc nắm chặt tay Hàn Tư Viễn, cô thật sự không biết nên nói gì.

Đi qua sàn nhảy ồn ào là lối tắt để đến phòng ăn. Hàn Tư Viễn sợ đám đông chen lấn khiến hai người bị tách ra nên nắm chặt tay cô, một tay còn giơ lên để che cho cô, không để mấy kẻ háo sắc nước khác nhân cơ hội ăn vụng.

Đúng lúc này, một cô nàng người Pháp chắc là đã uống nhiều rượu lắm rồi, cả người ngất ngưởng bỗng nhiên nhảy lên một cái loa(*), không chút ngại ngùng bắt đầu múa thoát y. Đường cong chữ S bốc lửa của cô ta khiến một loạt tiếng hú hét vang lên, các nam sinh chen chúc vọt vào sân nhảy.

(*): cái loại loa to đùng mà người ta dùng trong ấy buổi tiệc ấy.

“A…” Mộ Nhạc Nhạc giật mình hét lên, vòng cổ của cô đang bị giật về phía sau.

Cô vội vàng túm lấy mớ tóc nhuộm đang mắc vào vòng nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã thấy lạnh cả cổ, chiếc vòng nháy mắt không cánh mà bay.

Hàn Tư Viễn chỉ lo ngăn cản mấy cậu chàng lực lưỡng mà không nghe thấy tiếng kêu của Mộ Nhạc Nhạc.

“A a a…… Hàn Tư Viễn! Vòng cổ bị tóc ai đấy kéo đi mất rồi! Hàn Tư Viễn cứu tôi với…” Mộ Nhạc Nhạc giậm chân hét ầm lên, sắp khóc đến nơi.

Hàn Tư Viễn đặt cô lên một cái loa khác, nói:“Không được xuống dưới nhớ chưa, để anh đi tìm.”

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa: “Mau lên, bị giẫm lên thì chết… Huhu…” Cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, cái vòng đáng thương ơi.

Hàn Tư Viễn ừ một tiếng rồi chen vào giữa đám đông. Hắn không thèm quan tâm đến hình tượng, ngồi xổm xuống chui đầu vào giữa đám giày cao gót với giày da tìm đến từng centimét.

Mộ Nhạc Nhạc đứng đợi trên cái loa nhưng cô nàng Pháp vẫn còn đang cởi nên tất nhiên càng ngày càng có nhiều người tụ tập xem. Bóng dáng Hàn Tư Viễn thoáng cái đã biến mất giữa biển người. Cảnh tượng trước mắt cô giống như hàng vạn con người đang lao tới vậy.

Hàng vạn con ngựa?.. Thế thì chẳng phải Hàn Tư Viễn sẽ bị nghiền thành thịt vụn hay sao?

“Thôi kệ đi Hàn Tư Viễn! Đừng tìm nữa, mau đứng lên đi –” Mộ Nhạc Nhạc vừa gọi vừa vung tay tiếng nhạc ầm ầm át hết cả, đến cô còn chẳng nghe rõ mình đang nói gì.

Mười phút trôi qua, Mộ Nhạc Nhạc gào đến khản cả giọng nhưng vẫn không thấy Hàn Tư Viễn đứng dậy. Cô nhớ mình từng nhìn thấy trên báo chí đưa tin: có người bị giẫm chết trong buổi biểu diễn ca nhạc, cảm thấy cực kì lo lắng, sợ hãi.

Thế là Mộ Nhạc Nhạc vươn tay ôm lấy cái cột thép trang trí. Khi cô đã chắc chắn rằng cái cột có thể chịu được sức nặng của mình thì lập tức cởi cái áo choàng ngoài lễ phục ra, quẳng giày cao gót đi, vươn một bước dài trèo lên cột. Ngay sau đó, vòng hai chân ôm lấy cột, một tay cầm váy, bao nhiêu kỹ thuật  phô hết ra.

[ tiếng Anh ] “Kính thưa quý vị và các bạn, xin mời quay sang đây! Ngời đẹp phương Đông đang chuẩn bị cho mọi người xem một màn múa cột, yoho!–” DJ tinh mắt nhìn thấy, hét vào micro làm nóng vũ hội.

Ở mấy vũ hội kiểu này, bình thường đều có mấy cô nàng thích gây chú ý “đọ sức” với nhau, cô cởi áo sơmi thì tôi cởi váy. Quan trọng nhất là, high lên đê!

— Người đẹp phương Đông thân mặc lễ phục chỉnh tề diễn màn múa cột trở thành đề tài hấp dẫn nhất. Toàn bộ nam sinh quay hết về phía Mộ Nhạc Nhạc, tiếng huýt sáo vang lên ầm ĩ.

Mộ Nhạc Nhạc chỉ muốn phân tán sự chú ý của mọi người nhưng không ngờ lại kéo thêm càng nhiều người tới xem. Cô đâu có biết cái gì gọi là múa cột đâu, đây chính là mấy động tác thể dục tự do luyện từ hồi tiểu học nhưng bỏ dở giữa chừng vì sợ khổ thôi mà.

Đôi chân thon dài tuyệt vời của cô làm mắt đám con trai sáng bừng cả lên cứ như đèn công suất cao chiếu vào người làm Mộ Nhạc Nhạc xấu hổ đến mức muốn chui vào kẽ hở nào đấy cho xong. Nhưng trước khi tôi chạy mất dép thì Hàn Tư Viễn anh mau ra đây đi!

Xung quanh ầm ĩ không ngừng ,DJ cũng đổi bài nhạc hiphop thành nhạc múa, tất cả mọi người đều đang đợi cô biểu diễn.

Mộ Nhạc Nhạc hít sâu, may mà có mặc quần bên trong, cũng may là Hàn Tư Viễn đã từng đưa cô đi xem múa cột. Tuy cô không thể quyến rũ gợi cảm được như vũ công chuyên nghiệp nhưng chỉ xoay tròn với lộn người thì không thành vấn đề. Cô ngẩng đầu ước tính độ cao của cái cột, liều một phen vậy!

…… Nhào lộn hai cái liên tiếp nắm lấy đầu cao nhất của cột, dùng sức ở bàn chân bám chắc vào cột, hai tay đồng thời buông ra, trình diễn một động tác cảm ơn tiêu chuẩn trong thể thao. Màn nhào lộn linh hoạt của cô như thế là đủ đối với những sinh viên nước ngoài, lại một lần làm vũ hội thêm high. Xem đi, đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao xiếc Trung Quốc đi biển diễn, thi đấu quốc tế đều được giải cao, độ mềm dẻo và tính nguy hiểm đều rất cao siêu.

Nhưng mục địch của Mộ Nhạc Nhạc không phải là để lấy lòng mọi người, cô leo lên chỗ cao nhất bằng một tư thế khá là tao nhã để tìm Hàn Tư Viễn. Đến khi cô cuối cùng đã tìm được bóng dáng Hàn Tư Viễn giữa một biển người thì nụ cười trên mặt cũng cứng đờ luôn. Nếu cô nhìn không nhầm thì Hàn Tư Viễn đang nằm trên đất, vẻ mặt đau đớn…

Mộ Nhạc Nhạc sợ quá, lập tức tụt xuống, bất chấp đẩy đám người ra, đi chân trần lao về phía Hàn Tư Viễn. DJ không hiểu chuyện gì xảy ra đành giảm âm lượng tò mò nhìn theo.

Hàn Tư Viễn không biết gì về tình huống phía trước, một tay nắm chặt cổ tay kia, đau đến mức ngồi sụp xuống tại chỗ.

Lúc Mộ Nhạc Nhạc lao tới trước mặt, hắn sững sờ, lập tức giấu cánh tay bị thương ra sau, cười tươi rói giơ vòng cổ lên cao:“Nhìn này, anh đã nói là anh sẽ tìm…”

Hắn còn chưa nói hết Mộ Nhạc Nhạc đã lao đến ôm cổ hắn:“Chỉ là một cái vòng cổ thôi mà! Không tìm thấy thì thôi, anh có biết tôi chỉ sợ anh bị giày cao gót giẫm cho chết thảm không hả!–”

Hàn Tư Viễn không ngờ cô sẽ lao đến, chân không trụ nổi nữa, ngã bệt luôn xuống đất.

Hắn cảm nhận được người Mộ Nhạc Nhạc đang run nhẹ, vỗ vỗ lưng cô, cãi lại: “Anh vẫn còn sống đây gì, đang định đi tìm em… Ế?…”

Mộ Nhạc Nhạc kéo cánh tay hắn giấu ra nhìn, nước mắt rơi lã chã. Cánh tay hắn chẳng những đầy rẫy vết bầm vì bị giày giẫm lên mà vài chỗ miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.

“Đồ ngốc, đồ ngốc……” Mộ Nhạc Nhạc nhìn cánh tay bị thương đến thê thảm kia mà không kìm được nước mắt.

Hàn Tư Viễn nhướn nhướn mày, lau nước mắt cho cô, trêu: “Đừng khóc mà, mấy vết thương nhỏ ấy có đáng gì đâu, mắt sưng hết rồi kìa, xấu…”

Đúng lúc này, câu nói của Hàn Tư Viễn lần thứ ba bị Mộ Nhạc Nhạc ngắt lời nhưng lần này lại khiến hắn vui mừng. Mộ Nhạc Nhạc hôn lên môi hắn, những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống bên môi, chảy xuống theo khoé miệng yên lặng rớt xuống đất.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, Hàn Tư Viễn dĩ nhiên quên hết đau đớn, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng hôn lại. Chờ đợi thật lâu rốt cục cũng khiến Mộ Nhạc Nhạc động lòng. Vì khoảnh khắc này, dù hắn có phải chờ lâu nữa cũng xứng đáng .

Phóng viên của trường bận rộn giành giật từng giây, bấm máy lia lịa, đưa cảnh tuyệt vời này lên trang báo đánh dấu đêm Noel cuồng nhiệt.

※※

Mà chuyện xảy ra sau đó khiến Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy không chỉ có mỗi mình phát điên mà cả ban tổ chức vũ hội cũng điên luôn rồi. Chẳng hiểu ra sao cô lại biến thành Dancing Queen của vũ hội với phần thưởng là một vương miện hơi nhỏ hơn so với cái của nữ hoàng Elizabeth một tí. Theo lời Chu Bội Oánh thì cái vương miện đấy lại được làm từ 18K bạch kim, nói cách khác, ít nhất cũng phải trị giá bảy, tám ngàn nhân dân tệ. Mộ Nhạc Nhạc cứ thế mơ mơ hồ hồ trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Càng vớ vẩn hơn là còn có sinh viên đứng trước cửa phòng chờ cô để được chụp ảnh chung hoặc xin chữ kí. Có khi còn có vài cô nàng đến vì muốn trao đổi “kĩ thuật múa” khiến cô sợ tới mức không dám đi học một mình.

Mất việc này đều làm cho Mộ Nhạc Nhạc đau hết cả đầu. Hồi cô đi nhà trẻ đến cả hoa hồng thưởng cũng chả được mấy bông. Lên tiểu học vào đội tuyển thể dục, nhào lộn đến hộc máu mà thầy giáo còn chê động tác của cô không chuẩn. Đến trung học, cô đội quả đầu nấm mỗi ngày đều bị các bạn nam cười nhạo, khen ngợi ca ngợi gì đó đối với cô đúng là rất xa vời. Hết cấp 3 miễn cưỡng vào được đại học với điểm số thấp tịt… Haizzz, rốt cuộc Địch Nam hay Hàn Tư Viễn là người thay đổi cuộc sống mờ nhạt vô hình của cô đây?

Hàn Tư Viễn thấy cô ngồi ở bàn học than thở, lặng lẽ đi đến vòng tay ôm cô.

Mộ Nhạc Nhạc giật thót. Tối hôm qua chẳng hiểu sao cô lại hôn Hàn Tư Viễn, lúc sau nghĩ kĩ lại mới thấy nhất định là lúc ấy cảm động quá nên mới bị điên mà làm vậy.

Cô nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt dán lên bàn tay đã được băng bó của Hàn Tư Viễn, mùi thuốc khử trùng quẩn quanh bên mũi giống như đang nhắc nhở cô làm người phải phúc hậu.

“Tay anh… thế nào…”

Đúng lúc cô quay đầu lại hỏi thì không biết là trùng hợp hay là mặt Hàn Tư Viễn vẫn đang ở bên cạnh mặt cô, hai đôi môi chạm nhẹ.

Mộ Nhạc Nhạc không kịp nghĩ đẩy ra: “Đừng… Em còn chưa ly hôn…”

Hàn Tư Viễn nhún nhún vai, hắn cũng không định cho Mộ Nhạc Nhạc có thời gian đổi ý, thuận tay đưa áo khoác cho cô: “Giáng Sinh được nghỉ bảy ngày, đúng lúc anh muốn đưa em đi thăm thú thành phố này.”

“Không đi đâu, bên ngoài lạnh lắm…” Mộ Nhạc Nhạc vẻ bất an, nào dám đi cùng hắn chứ.

Hàn Tư Viễn lại cười không nói gì, kéo tay cô ép phải đi.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn tay hai người nắm chặt, nhắm mắt lại, không còn mặt mũi nào mà gặp  “Hương thân phụ lão” nơi quê nhà.

※※

Trung Quốc

Địch Nam dựa vào đầu giường, lướt lên trang web của trường Nhạc Nhạc, click vào chuyên mục vũ hội Giáng Sinh, một vài bức ảnh chụp buổi vũ hội náo nhiệt đập vào mắt. Anh cũng không biết mình muốn nhìn thấy gì, có lẽ chỉ là muốn tìm thấy bóng dáng một cô gái Trung Quốc ngồi ở một góc sáng sủa trong ảnh, cũng chỉ đoán rằng phóng viên của trường liệu có vô tình chụp chụp đến Mộ Nhạc Nhạc chăng?

Đương nhiên, anh không có nhìn thấy người mình muốn gặp trong các bức ảnh tập thể.

Mà là, nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc trong một bài báo dài độc nhất vô nhị. Không chỉ có ảnh mà còn có một đoạn clip khoảng chừng nửa phút, tiêu đề của chuyên mục đó là – màn múa cột đặc sắc của Dancing Queen năm nay, tiểu mỹ nữ hai mươi tuổi người Trung Quốc.

Địch Nam xem đi xem lại đoạn clip, thực sự không thể tin nổi.

Có điều, nụ cười của anh đã rất nhanh biến mất khi nhìn thấy bức ảnh cuối cùng.

Đó là ảnh Mộ Nhạc Nhạc và một người con trai đang ôm hôn. Tuy rằng bức ảnh chỉ chụp được sườn mặt mờ mờ của người con trai nhưng Địch Nam biết rõ người đó là ai.

Chú thích của bức ảnh lại càng chói mắt – Dacing Queen dũng cảm bày tỏ tình cảm, tóm được trái tim của anh chàng đẹp trai.

Anh chậm rãi gấp máy tính lại, khẽ nhếch môi, cười đến thất vọng cùng cực.

Hình như, không nên tiếp tục ngồi chờ chết nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.