Cấp lại, OK?

Chương 9



Khi Mộ Nhạc Nhạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trong phòng ngủ. Cô vén chăn lên nhìn thân thể mình, hình như không hề có dấu tích “chà đạp” nào… Aizz, trước lúc té xỉu lại nói “Không được, không được!” gì chứ. Điên thật, nhẽ ra phải nói “Xin cứ tự nhiên.”

Cô nhìn bên cạnh thấy một chiếc áo sơ mi nam, bèn cầm lấy đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của xà phòng bay đến mũi cô.

Cô nghiến răng chịu đựng ngồi dậy, mặc áo sơ mi, cảm giác đầu nặng trịch như “bóng bầu dục”.

Mộ Nhạc Nhạc mê man không muốn dậy, bèn nhích qua bên giường gào to.

“Thầy Địch, ông xã, anh ở đâu… Vợ yêu đã tỉnh lại rồi…”

“…” 

Địch Nam lấy một cái chén, trong chén là hai quả trứng vừa mới nấu chín.

Đúng lúc Mộ Nhạc Nhạc đang đói bụng. Cô chuẩn bị đưa tay lấy một quả ăn thì Địch Nam chặn tay cô, cầm trứng gà nóng hổi bọc vào khăn tay, dùng ánh mắt ra lệnh cô nằm xuống. Mộ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nằm im, chỉ cảm thấy trên trán quả trứng đang lăn đều.

Địch Nam mím môi, dùng trứng gà chầm chậm lăn lên vết bầm trên trán cô, lòng trắng trứng khi chín có thể kích thích máu tuần hoàn, lưu thông máu ứ.

Mộ Nhạc Nhạc ngốc nghếch nhìn anh, một bạch mã thật quan tâm, một ông xã thật dịu dàng, bất cẩn ngã thật là tốt.

“Ông xã, ông xã, vừa rồi có phải anh nhìn thấy em khỏa thân không? Vậy…”

“…” 

Địch Nam ngừng tay lại, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Anh không kích động rồi phạm tội sao?” 

Trong mắt Nhạc Nhạc hiện lên một tia ủ rũ.

“Đừng quên còn có một bản thỏa thuận.” 

Thái độ Địch Nam tỏ ra đạo mạo. Tuy rằng trước đây là anh sai, nhưng Mộ Nhạc Nhạc nói vòng vo quả thật có ý đồ “dụ người phạm tội.”

Mộ Nhạc Nhạc mếu máo. Làm việc gì cũng phải linh hoạt, pháp luật cũng có tình người, Địch Nam không có hứng thú với dáng người của mình sao?

“Ôi… đau…” 

Cô bỗng nhiên che ót, run giọng kêu rên.

Địch Nam thấy cô bị thương không nhẹ, bèn nói.

“Đi bệnh viện đi, chỗ sưng nặng lắm đấy.”

“Thầy gọi em một tiếng bà xã, em sẽ không đau…” 

Mộ Nhạc Nhạc nằm trên đùi Địch Nam giở trò, như con mèo nhỏ vui sướng cọ cọ.

Địch Nam quan sát cái đầu nhỏ đang nằm trên đùi mình. Khuôn mặt cô mềm mại, trên môi cợt nhả nở một nụ cười, làm anh xấu hổ một hồi.

“Rốt cục tôi có điểm nào đáng để em thích như vậy?” 

Khuôn mặt Địch Nam lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, cười tít mắt.

“Vì nhìn thầy rất thuận mắt, nên em nhất định phải chiếm làm của riêng. Mẹ em nói, con gái nên thận trọng, nhưng đối với thầy, em lại không thể khống chế đuợc mình. Vừa nhìn thấy thầy là em đã gục ngã rồi.”

“…” 

Trên mặt Địch Nam tuy không biểu hiện gì, nhưng đáy mắt lại thoáng có ý cười.

“Bài khảo sát bộ môn lần này nếu em được trên tám mươi điểm, tôi sẽ làm theo ý của em.”

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc tâm ý nguội lạnh. Chiêu này của thầy thật thâm độc, bài khảo sát bộ môn cô còn chưa bao giờ được điểm trung bình.

“Thầy tiết lộ đề thi cho em đi, chúng ta đâu phải người ngoài…” 

Mộ Nhạc Nhạc mặt dày nhìn Địch Nam.

Địch Nam bất đắc dĩ mỉm cười.

“Tôi nghi ngờ em gả cho tôi vì mục đích tốt nghiệp thuận lợi.”

“?!” 

Thật ra cũng có một chút như vậy.

“Nhưng tôi quên nói cho em biết, sắp tới có thể tôi sẽ từ chức.”

“?!” 

Thì ra đây chính là tin dữ trong truyền thuyết.

Mộ Nhạc Nhạc lấy tay che trán ngồi dậy.

“Tại sao thầy lại muốn từ chức? Công việc này vừa ổn định vừa có giá mà.”

“Có vài lý do, nhưng tôi cũng không từ chức ngay bây giờ.” 

Địch Nam hời hợt nói.

“Nhưng nếu thầy từ chức, em thấy cơ hội của thầy càng ít đi rồi…”

Mộ Nhạc Nhạc sắp khóc. Chuyện gì thế này? Vốn tưởng rằng đã tìm được ngọn núi dựa vào để thoải mái tốt nghiệp, nhưng ngọn núi vững chắc giờ lại giống một cái tháp xiêu vẹo sắp đổ rồi.

Địch Nam lau nước mắt trên khóe mắt cô, giống như đã sớm nhìn thấu “âm mưu quỷ kế” từ đáy lòng cô. Anh cười cười, nói.

“Luận văn tốt nghiệp tôi sẽ giúp em viết, không cần lo lắng.”

“?!” 

Thì ra đời người thay đổi rất nhanh chính là như vậy. A ha ha, thật vui quá.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là cuộc thi trước mắt thành tích phải đảm bảo đạt yêu cầu.”

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc không còn sức lực mà biểu tình. Thì ra thầy vốn không phải đơn giản, mà là gian xảo.

“Sao lại dùng thành tích học tập mà uy hiếp vợ mới cưới, như vậy không tốt…”

“Nếu tôi đã cưới em, lại là chủ nhiệm lớp của em thì phải có nghĩa vụ đốc thúc em học tập. Huống chi ba mẹ em đã mang trọng trách này phó thác cho tôi.”

Địch Nam đúng là chỉ nói sự thật, mẹ Nhạc Nhạc đã kéo anh lên ban công ân cần dạy bảo một phen. Anh cơ bản kết luận là một người không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Lá gan yếu đuối thận trọng của Mộ Nhạc Nhạc nhận lấy hai tầng đả kích. Cô đúng thật đã được gả cho một ông thầy nề nếp rồi.

“Em hối hận rồi, chúng ta ly hôn đi.” 

Cô chu môi nói, ngày hôm nay không có cách nào vượt qua được rồi.

“Em chắc chứ?” 

Mắt Địch Nam sáng lên.

Mộ Nhạc Nhạc méo miệng.

“Không được, em còn chưa chiếm tiện nghi của thầy, em còn phải suy nghĩ.”

“……”

“Tuy rằng thầy sắp trở thành một nhân viên thất nghiệp, nhưng em sẽ không bỏ rơi thầy. Thầy yên tâm đi…” 

Mộ Nhạc Nhạc vỗ vỗ bả vai Địch Nam, thái độ nghĩa khí nói một hồi. Tuy vậy trong lòng cô không khỏi đấu tranh, vật lộn. Từ nhỏ cô đã được giáo dục rằng người chồng tương lai có thể không tướng mạo, không quyền thế, nhưng phải có một công việc ổn định.

Địch Nam dường như không cười nổi. Anh biết Mộ Nhạc Nhạc xem hôn nhân như trò chơi, nhưng từ cô lại luôn toát ra vẻ chân thành như vậy. Loại cảm giác này thật không tốt chút nào.

Mộ Nhạc Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Nếu em kiếm tiền nuôi thầy, thầy có thể chuyện gì cũng đều nghe theo em không?”

Địch Nam cố nhịn cười, chấp thuận.

Ngay sau đó, Mộ Nhạc Nhạc dứt khoát nheo mắt lại. Từ hôm nay trở đi, cô quyết cố gắng phấn đấu, thuận lợi tốt nghiệp xong tìm được một công việc tốt. Sau đó thì có thể bắt thầy giáo làm nô dịch, uýnh thầy giáo, ra lệnh anh khi gọi vợ phải nói bà xã, có khi bắt anh gọi là nữ vương cũng được!

“Sắp đến giờ đóng cổng rồi.”

Cổ Mộ Nhạc Nhạc mềm nhũn, ngã xuống bên gối.

“Đau đầu quá… Em đi không nổi.”

“Vậy em ngủ ở đây, tôi ngủ ở thư phòng.” 

Địch Nam đứng lên, từ trong tủ ôm ra một cái đệm.

“Rầm” 

Đi rồi.

Mộ Nhạc Nhạc chăm chú nhìn cửa phòng trống không. Khi nào thầy Địch mới có thể thân mật hơn với mình đây?

※※

Sáng hôm sau, thứ hai.

Mộ Nhạc Nhạc mang trên đầu “túi lớn túi nhỏ đi bộ về phía kí túc xá. Khi tỉnh lại, thầy Địch đã không còn ở nhà, thậm chí ngay cả một tờ giấy cũng không để lại, cô nhịn không được than thở.

“Mộ Nhạc Nhạc, đụng phải cây à?”

Phía sau truyền đến tiếng cười châm chọc.

Mộ Nhạc Nhạc nắm tay thành nắm đấm, bước chân nhanh hơn tiến về phía trước, lại là tên Hàn Tư Viễn chết tiệt.

Hàn Tư Viễn cũng không kéo cô, cười khanh khách theo sát bên.

“Anh đừng có đi theo tôi nữa được không? Anh cẩn thận đấy!”

Hàn Tư Viễn nhún nhún vai.

“Sao? Cô định gọi Địch Nam đánh tôi cho hả giận à?”

“Hừ, thầy Địch còn lâu mới gia bạo như vậy!” 

Mộ Nhạc Nhạc sau khi nói xong giật mình, sao cô có thể dùng hai từ “gia bạo” để trả lời chứ.

Hàn Tư Viễn đương nhiên cũng chú ý tới hai từ này, bèn mở lòng bàn tay.

“Giao ra đây.”

“Giao cái gì? Sinh viên còn ăn cướp tiền sao?” 

Mộ Nhạc Nhạc ngốc nghếch bảo vệ túi quần đựng tiền. Muốn cướp của cô ư?

“Bớt giả ngu đi, giấy đăng kí kết hôn.” 

Hàn Tư Viễn thử mở miệng thăm dò.

Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe không phải cướp thì làm một chuyện còn thiếu suy nghĩ hơn. Hai tay cô chống nạnh, ngửa đầu cười to.

“Đồ ngốc, sao tôi lại mang giấy đăng kí kết hôn trên người cho anh nắm được điểm yếu chứ? Ha ha ha.”

Hàn Tư Viễn nao nao. Địch Nam điên rồi, thật sự đã kết hôn cùng tiểu nha đầu này rồi ư?

“Ừ, cô thì thông minh rồi. Hẹn lúc ăn trưa gặp.”

“Gặp cái đầu anh, đừng có phá hoại hình tượng thuần khiết của tôi!”

Hàn Tư Viễn ngoái đầu, hướng về phía cô nháy mắt thật quyến rũ. Trò chơi chính thức bắt đầu.

Mộ Nhạc Nhạc rùng mình. Tên xấu xa này nháy mắt với cô làm gì?

Nghỉ giữa giờ.

Mộ Nhạc Nhạc nhận được món quà ấm áp đầu tiên trong đời – mười một đóa hoa hồng.

Địch Nam đứng ở sau bục giảng thu học phí phụ, thấy cô cùng với bó hoa, hai ánh mắt chạm nhau.

Mộ Nhạc Nhạc khẳng định hoa này không phải do thầy Địch tặng, liền xua tay lắc đầu.

Các nam sinh trong lớp đều mở to mắt ngạc nhiên. Bây giờ thịnh hành tự mua hoa tặng cho mình sao?

Bạn cùng phòng Tiểu Triệu rút tấm thiệp ra, lớn tiếng đọc chậm.

“Nhạc Nhạc thân yêu, hoa hồng đại diện cho trái tim của anh, yêu em một đời một kiếp . Hàn Tư Viễn thương nhớ của em! Được lắm, Nhạc Nhạc, không ngờ trẻ thành niên như cậu cũng dụ được mấy anh đẹp trai. Ký túc xá của chúng ta nhờ cậu mà nở mày nở mặt.”

Lời này vừa nói đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ. Địch Nam hơi nhướng mắt lên, sau đó lại cúi đầu tiếp tục thu học phí phụ.

Mộ Nhạc Nhạc thấy thầy Địch sắc mặt không tốt, liền đọat lấy tấm thiệp, xé mấy lần vẫn không xé được, tức giận đến nỗi dùng răng cắn, cắn không được, vứt trên mặt đất mà giẫm, giẫm mấy cái cũng chưa hết tức, bèn quăng bó hoa hồng rực rỡ vào thùng rác. Tên khốn kiếp này, rõ ràng là hãm hại cô, còn nói không hề tìm cô làm phiền nữa chứ. Đúng là đồ rắm thối!

Cô rất muốn giải thích với thầy Địch, nhưng có quá nhiều ánh mắt, cho nên cô đành cầm lấy học phí chen lên xếp đầu tiên, dùng thân hình nhỏ bé chiếm lấy toàn bộ bàn dạy học.

“Thầy Địch, em…”

“150 đồng.” 

Địch Nam khẽ cử động môi.

Mộ Nhạc Nhạc ủy khuất lấy tiền ra. Không giải thích rất khó chịu, cô thực không muốn ngoại tình mà, oa oa.

Cô ảo não chạy về chỗ ngồi, nhắn cho thầy Địch một tin ngắn.

Mộ Nhạc Nhạc: Em không quen biết Hàn Tư Viễn, anh ta cố ý hãm hại em, thầy phải tin tưởng em.”

Địch Nam: Không cần phải giải thích.

Mộ Nhạc Nhạc môi run rẩy, cất di động. Bởi Địch Nam cố ý tắt di động trước mặt cô.

“Oa oa oa oa……”

“Sao lại ném hoa đi, kích động đến nỗi tinh thần thất thường sao? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận được hoa à?” 

Tiểu Triệu thông cảm nói.

“Ừ, đúng là chưa hề nhận được. Nhưng mình không có gì với hắn, hắn cố ý đối nghịch với mình, oa oa oa…”

“Tục ngữ nói đúng: “Con ruồi chui lọt kẽ hở của quả trứng.” (1)

Tiểu Hồng chậm rãi giải thích.

“Vậy mình đây là ruồi hay là trứng?” 

Mộ Nhạc Nhạc rối rắm.

Tiểu Trương chậc chậc lắc đầu.

“Bạn Nhạc Nhạc à, từng cười nhạo cậu là cô gái vị thành niên là mình không đúng. Thì ra thủ đoạn của cậu lại cao tay như vậy.”

Mộ Nhạc Nhạc chỉ cần mở miệng giải thích, các bạn học sẽ nói cô là được món hời còn ra vẻ huênh hoang. Cho nên cô cũng chẳng buồn nói, trong lòng oan ức đến chết mất.

Đợi đến giờ ăn trưa.

Mộ Nhạc Nhạc không đùa giỡn nữa. Ngay khi cô là người đầu tiên vọt đến căn tin, Hàn Tư Viễn đã đứng chờ ở cạnh cửa.

Cô vượt qua bỏ đi ba bước, Hàn Tư Viễn liền ngăn lại, không cho cô đi qua.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào, muốn bắt nạt tôi phải không?” 

Mộ Nhạc Nhạc tức giận đến nói năng lộn xộn.

“Trừng mắt? Lại trừng mắt? Mắt cô to thật đấy.” 

Hàn Tư Viễn trêu chọc.

Oa, được khen mắt to… Khụ khụ! Mộ Nhạc Nhạc lập tức từ trong hư vinh cố gắng leo ra, cả giận nói.

“Anh thật đáng ghét, đừng có quấy rầy tôi, đừng có lại gần tôi. Tôi khinh bỉ anh!”

Hàn Tư Viễn huýt sáo, ngay trước mắt bao người, ôm lấy bả vai Mộ Nhạc Nhạc, nháy mắt, cười nói.

“Đừng cáu mà, anh sai rồi, về sau không bao giờ chọc tức em nữa. Được không?”

Các học sinh cũng chưa dùng cơm, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Mộ Nhạc Nhạc. Đương nhiên, cái trán bầm tím cũng làm người ta chú ý.

Mộ Nhạc Nhạc biết vậy nên khóc không ra nước mắt, lắc lắc bả vai, nhưng sức của hắn ta rất mạnh. Dưới khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia là sự uy hiếp dữ tợn.

Cô kéo cổ Hàn Tư Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

“Tôi kết hôn rồi, anh đừng có quá đáng!”

Hàn Tư Viễn ghé tai nghe, cười rạng rỡ. Tư thế của hai người giống như đang thì thầm tâm tình với nhau.

“Chúc mừng cô, thiếu phụ trẻ tuổi.” 

Hàn Tư Viễn xấu xa nháy mắt.

“Cười cái đầu anh á, thầy Địch mà tức giận, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!” 

Mộ Nhạc Nhạc cho rằng bản thân mình đã trơ tráo lắm rồi, hôm nay mới biết được cái gì gọi là núi cao còn núi cao hơn.

“Được, tôi chịu trách nhiệm. Cô ly hôn với anh ta, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

“Hừ, một ngụm nước miếng dìm chết anh, tôi mà tin lời nói ma quỷ của anh thì tôi cùng họ với anh.”

“Cùng họ với tôi, thì ra cô gấp gáp muốn gả cho tôi vậy sao? A.”

“Không biết xấu hổ, không biết hổ thẹn gì nữa!”

“Cám ơn lời khen ngợi.”

“Này… Anh dẫn tôi đi đâu?” 

Mộ Nhạc Nhạc bị hắn túm lấy cổ tay, phát hiện mình đã cách căng tin càng ngày càng xa.

“Đương nhiên là mời bạn gái mới ăn cơm trưa.”

“Tôi không phải bạn gái anh, buông tay ra…” 

Tiếng Mộ Nhạc Nhạc gầm gừ dần dần suy yếu, bởi vì cù cưa một màn lại bị thầy Địch nhìn thấy. Bên cạnh thầy Địch còn có giáo viên khác, bọn họ làm như không thấy hiên ngang đi qua. Ông trời ơi, rốt cuộc cô đã làm chuyện xấu táng tận lương tâm gì, mới bị báo ứng như thế này?

=========================================

(1) Đại ý nói: bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.