"Có gì thì nói luôn đi." Trương Thần Phong ẩn ẩn ý cười đi ra,
"Không phải định đòi tôi phí phục vụ chứ?"
Đối phương đắc ý tuyên bố: "Tôi mà nói tin tức này ra, cậu nhất định sẽ lập tức ôm bắp đùi tôi cầu xin tha thứ."
"Không cần lạc quan quá thế, tôi chưa bao giờ cầu xin ai tha thứ."
"Nói nhảm, vậy hiện tại cậu vểnh tai nghe cho rõ đây. Tôi đã đem tư liệu nhân vật tai to mặt lớn cậu muốn tìm truyền tới hòm thư mã hóa của cậu, đúng là không thể đoán được loại người này thế nào nha".
"Nhưng mà tôi đã tìm thấy một trọng điểm, trong đó có một tin đồn độ tin cậy có thể nói là vô cùng cao. Quý trước chi nhánh công ty vận chuyển Detroit kinh doanh xuất hiện vấn đề, ban quản lý tình nghi có kẻ ăn hối lộ, sắp bị khởi kiện, phát hiện ra một lượng tiền lớn không rõ nguồn gốc, xem ra vị nhân vật lớn cậu quan tâm này gần đây vận khí có vẻ không được tốt lắm nhỉ."
Trương Thần Phong nhếch môi: "Cậu ám chỉ cái gì đấy?"
"Này nha, nếu có người nghe không hiểu, tôi cũng không nói lại đâu nha."
"Tôi nghĩ ý cào vào nhược điểm của lão cũng không tồi, nhưng tôi không muốn để đối phương tra ra lai lịch của mình."
"Này, theo cậu, có phải nhân vật tai to mặt lớn này dù có mất đi ít tiền kia thì vẫn là kẻ rất có tiền đúng không? Nếu lão ra giá đủ thuyết phục, tôi cũng không ngại tham gia một chân đâu nha. Cậu biết mà. Trong nghề này tôi là tốt nhất đấy. Dù gì thì cũng không phải người nào tùy tiện tự xưng là Line - walker thì đều có thể xuyên thấu qua mọi tấm lưới truy lùng để dụ rắn ra khỏi hang được."
"Phải, có thể lão đã nghe qua danh tiếng "Black Wind" rồi." Trương Thần Phong trở lại chuyện chính: "Cậu giúp tôi lần này không phải là miễn phí đấy chứ?"
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng có thể đoán được bộ dạng cười meo meo của tên đó rồi.
"Bao giờ tôi đến Đông Nam Á, cậu bao ăn tôi là được. Chẳng qua là trao đổi một điều kiện, cậu phải nói cho tôi biết, cậu ẩn cư ở Hong Kong thế quái nào còn có thể đắc tội vị nhân vật lớn như này vậy?"
"Chờ cậu đến, tôi sẽ cho đáp án, nhưng mà đến lúc đó rồi nhớ giữ kỹ cái cằm lại (ý là sợ anh Tuấn ngạc nhiên quá rớt cằm:>), tôi sợ cậu không chịu được." Cười hì hì trêu chọc rồi ngắt máy.
Trương Thần Phong xoay người trở lại phòng khách, ngồi xuống cạnh bàn ăn, cầm lấy mấy tờ tạp chí có sẵn, lật xem đến chuyên mục giải trí thì bất chợt phát hiện ra bộ phim điện ảnh《 Hoàng Hôn 》sắp được công chiếu.
Nhìn qua poster cùng phần giới thiệu, có vẻ như là bộ phim tình cảm danh tiếng không tồi.
"Đêm nay hẳn là đi xem cái sự kiện ra mắt gì gì kia rồi, bạn gái là diễn viên hửm? A, thì ra anh thích loại hình đó." Trương Thần Phong lẩm bẩm một mình, tiếp theo âm thầm suy nghĩ: Thực ngại quá, xem chừng đến phiên tôi phải ra mặt phá phong cảnh một lần rồi. Miệng vừa xác lập hiệp ước, vậy mà còn chưa hết kỳ thử nghiệm đã... tôi không cho phép anh làm bừa đâu.
Nếu chẳng may John Smith lại có hứng thú với người kia và sự việc kỳ lạ này của Trương Thần Phong thì sao? Dù cho chính mình muốn che giấu hoàn mỹ tới mức nào thì cũng hẳn là rất chán ghét loại chuyện này đi.
....................
Phòng công chiếu lần đầu bộ phim điện ảnh mới này cũng thật phô trương. Các vị khách quý cùng diễn viên nổi tiếng lần lượt vào chỗ ngồi. Vây kín bên ngoài là tầng lớp dày đặc chi chít ký giả, tia flash lóe sáng khắp nơi.
Trương Thần Phong mặc một bộ lễ phục thêu tay nhập khẩu nhàn nhã xuất hiện, vừa đi tới cửa đã bị chụp ảnh, ngoại hình của hắn khiến cho không ít nhà báo hiểu lầm hắn là minh tinh mới đến. Trương Thần Phong bất đắc dĩ từ túi áo lấy ra chiếc kính râm màu nhạt đã chuẩn bị trước đó đeo lên, nhanh chóng vào trong tìm được chỗ ngồi của mình.
Buổi sáng nhờ Anna sắp xếp, bởi vì thời gian quá ngắn, không chiếm được ghế khách quý. Nhưng Trương Thần Phong trái lại không để tâm vị trí ngồi sau, bởi vì như vậy khả năng thuận tiện tìm được Hồng Chính Thân càng cao.
Giờ phút ồn ào qua đi là lúc im lặng hướng lên màn hình, bộ phim kéo dài khoảng chừng một giờ bốn mươi phút, Trương Thần Phong cũng không để ý trên kia chiếu gì cho lắm. Cho đến khi phim điện ảnh này kết thúc, diễn viên và đạo diễn bước lên sân khấu, ngọn đèn sáng lên, bắt đầu thời gian cho nhà báo cùng khán giả đặt các câu hỏi liên quan, Trương Thần Phong cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn tìm.
Hồng Chính Thân đã đổi sang một bộ âu phục thiết kế khéo léo, tư thế ngồi thoái mái tùy ý ngồi ở vị trí thứ hai tính từ cuối lên, từ góc độ của Trương Thần Phong vừa vặn nhìn được rõ ràng vẻ mặt của anh.
Hồng Chính Thân lúc này biểu hiện rất thư giãn, khuôn mặt lập thể bày ra những đường nét cao ngất, cả người trên dưới đều toả ra ánh sáng. Lần thứ hai, Trương Thần Phong ý thức được Hồng Chính Thần thực sự là một người đàn ông rất đẹp, cực kỳ hấp dẫn người khác phái.
Nhìn theo ánh mắt anh lên trên sân khấu cũng không thể ngay lập tức nhìn ra ai là người trong lòng của anh. Cho đến khi nhìn tới lối ra hoa lệ, Trương Thần Phong mới phát hiện cô gái đi tới chỗ anh không ngờ lại là người chỉ đạo sản xuất bộ phim này, gương mặt gần đây liên tục xuất hiện trên khá nhiều trang báo -- nữ đạo diễn Lâm Diệu.
"A, thì ra là cô ấy."
Trương Thần Phong cũng không khỏi có chút kinh ngạc, chính xác hơn, là đối với Hồng Chính Thân kinh ngạc. Người đàn ông này thì ra tuyệt đối không phải người độc thân ở một mình tại chung cư. AI trực tiếp chứng kiến Trương Thần Phong lúc này hẳn là sẽ nhận ra ngay hắn không còn nơi sống yên ổn rồi.
Mới mẻ thật, một cái lại một cái bí mật nữa cứ thế xuất hiện, thực là đối tượng khiến người ta phấn chấn nha.
Trương Thần Phong ra khỏi phòng công chiếu thì nhìn thấy Lâm Diệu đi phía sau Hồng Chính Thân tay trong tay thoát khỏi đám người. Cho dù bọn chó săn đều đã bám theo mấy diễn viên chính rồi, nhưng Trương Thần Phong cũng khó xử, không thể ngang nhiên gọi Hồng Chính Thân quay lại được.
Sự việc xảy ra như thế, đừng nói lão cáo già như John Smith, cho dù có là đứa ngốc đi chăng nữa, khiến lão tin Hồng Chính Thân chỉ là vì che tai mắt người khác mới tìm cái bạn gái, nhưng người phụ nữ này lại một thân hàng hiệu như vậy, nhìn thế nào cũng không thích hợp chỉ làm một tấm lá chắn. Đến lúc đó tính ra, chẳng phải hắn càng đáng nghi là "bạn trai không chính thức" hơn sao?
Mặc dù John Smith chơi trò gián điệp cùng Trương Thần Phong hắn, còn có điểm trẻ con. Nhưng đối phương dù sao cũng là người có lắm tiền và đàn em, giằng co kéo dài, chính mình chắc chắn sẽ rơi vào thế khó.
Trước mắt, Trương Thần Phong thật hi vọng Hồng Chính Thân có hứng thú với đàn ông như trước đây hắn đã đoán được, chí ít còn có nhược điểm có thể lợi dụng. Nếu cứ như bây giờ không bắt được lấy một trọng điểm nào, đối phương thế nào đó cứ lơ hắn đi mà không có biện pháp giải quyết vấn đề này, thật sự sẽ rơi vào cục diện bế tắc.
Có lẽ lúc đó người nọ chỉ là không có cách nào trực tiếp cự tuyệt Tương Băng Cầm, nên thuận miệng đồng ý lấy lệ. Còn đối với tính nghiêm trọng của sự tình này, đối phương đại loại không hề nhận ra.
Trước hết hiện giờ phải ổn định chỗ Hồng Chính Thân đã, thoạt nhìn thì anh ta đúng là không có chút tự giác nào, nhưng làm trò ở giữa đường thế này có thể hay không lại làm đắc tội đến cả vị Lâm tiểu thư kia, như vậy sẽ khó mà khống chế tình hình.
........................
Một đám người dũng mãnh đem mấy diễn viên điện ảnh vừa tiến ra vây kín, Trương Thần Phong cầm lấy điện thoại di động gọi cho người kia.
Kiên trì đợi đến khi anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, thế mà một lần nữa đem điện thoại thả lại túi áo. Trương Thần Phong chớp mắt, có chút ngạc nhiên, thế mà còn không thèm nghe nữa kia! Hồng Chính Thân anh nha, đây chính là lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện thoại cho anh đấy, thật không nể tình.
Trương Thần Phong miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, sau đó trực tiếp gửi đi một tin nhắn ngắn, không tin đến mức như thế đối phương còn không phản ứng.
"Tôi nhìn thấy anh đấy nhé. Có bạn gái ở bên, liền muốn quăng bạn trai tôi đây sao?
Quả nhiên sau đó, Hồng Chính Thân bước chân chậm lại, cuối cùng dần dần ngừng. Lâm Diệu dừng lại có chút không giải thích được nhìn người đàn ông bên cạnh mình trong nháy mắt sắc mặt ngưng trọng, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có cần lên xe nói chuyện trước không anh?"
Hồng Chính Thân quay đầu lại, xuyên qua đám người nhìn lướt qua mấy hướng trống trải, không phải cố sức gì đã phát hiện ra một dáng người tiêu sái đứng bên kia đường.
Hắn đang đứng đó xem một đám người náo nhiệt, vẫn là vẻ tuấn mỹ hơn người khiến người ta hít thở không thông kia.
Trương Thần Phong ngả ngớn nâng lên tay trái, mu bàn tay hướng Hồng Chính Thân, trình diễn tín vật tình nhân ở ngón út của hắn, sau đó ác ý hướng anh mỉm cười ra hiệu.
Thu được tín hiệu ngắn ngủi này, đầu óc Hồng Chính Thân hỗn loạn thành một đống. Nhìn lại Trương Thần Phong tràn ngập tính chiếm hữu cùng tự vệ phản kích kia, anh cũng không cách nào bình tĩnh được.
Cho dù biết rõ đối phương chẳng qua chỉ là vì gìn giữ lợi ích cá nhân mà lợi dụng mình. Thế nhưng loại thân mật ái muội cùng mối quan hệ dụ hoặc này, càng ép tới sự giãy dụa cuối cùng của anh.
Hồng Chính Thân phải thừa nhận, tại thời khắc nhìn thấy Trương Thần Phong xuất hiện, cả người anh lông tơ đều dựng lên thẳng đứng, loại kích thích run rẩy đó vốn tưởng chỉ có trong lúc làm tình, không ngờ chỉ bằng liên tưởng hão huyền như vậy, có thể khiến huyết mạch của anh sôi sục.
Bất đắc dĩ phải thừa nhận, Trương Thần Phong chính là loại ly trà mà anh thích nhất, sự thật này khó mà chối cãi được.
Đàn ông thực ra là loài động vật có tri giác nông cạn, phản ứng sinh lý tự nhiên không kiểm soát được rất dễ làm hỏng việc. Nếu như không còn ai có thể mang đến cho anh loại cảm giác này, anh có nên tranh thủ lúc này lợi dụng đối phương một lần, thừa dịp chính mình còn đang trong thời gian còn có thể khống chế...
...................
"Chính Thân, người kia là ai?" Giọng nói của Lâm Diệu đưa anh trở về hiện thực.
Thần trí Hồng Chính Thân trở về, không ngờ tới Lâm Diệu lại nhạy cảm phát hiện ra đường nhìn tập trung về một mục tiêu của anh như thế. Chính mình biểu hiện rõ ràng đến thế sao? Hay là do Trương Thần Phong quá nổi bật?
"Bạn của anh thôi." Hồng Chính Thân kìm xuống nội tâm sầu lo cùng hoảng loạn, đành bất đắc dĩ giải thích: "Tới để xem buổi công chiếu."
"Vậy có thể mời cậu ta cùng tham gia buổi tiệc liên hoan mà."
"Không được rồi, bọn anh còn có việc phải bàn, tiệc liên hoan tối nay... Anh cũng không đi được, ngày kia nếu em rảnh thì hẹn đi ăn sau nhé".
Vẻ thất vọng trên mặt Lâm Diệu vẫn là không thể che giấu nổi, nhưng cô cũng không muốn làm một người phụ nữ thích tra hỏi: "Được rồi, chuyện của anh quan trọng hơn việc ăn uống mà, có gì gọi lại cho em nhé."
Lần nữa rộng lượng với lại thời gian gấp gáp, Lâm Diệu theo trợ lý trực tiếp đi về hướng minh tinh đến từ xa kia, không hề ngoảnh lại.
Hồng Chính Thân âm thầm than nhẹ một tiếng, đem ánh mắt có chút uể oải chiếu về hướng người bên đường đối diện. Có hai tình nhân một lúc, ai lại dám chơi đùa kiểu như thế nhỉ? Hồng Chính Thân anh không bao giờ có loại bản lĩnh này, cho nên không phải do anh không may chính là tại người khác xúi quẩy.
...
Hồng Chính Thân bước chân vững vàng chậm rãi ngang qua đường tới trước mặt Trương Thần Phong. Ánh mắt, khóe miệng người nọ toàn bộ là ý cười khinh bạc, thần thái như vừa thực hiện được trò đùa quen thuộc.
"Làm thế nào biết được tôi ở đây?"
"Muốn biết một người ở nơi nào, đang làm gì, không hề khó như anh tưởng tượng đâu."
Trương Thần Phong đem trán đặt lên gò má Hồng Chính Thân, tư thế thân mật đổi lại cái ghé mắt tò mò của người qua đường. Hắn còn không coi ai ra gì tiến thêm một bước, đến bên tai anh nói thầm:
"Nếu anh không định giúp tôi thì hiện tại từ chối luôn đi. Còn không phải, anh nên diễn giống thật một chút. Anh cho rằng John Smith phái những tên bám đuôi kia đến ngồi không sao? Hay là muốn phải hôn tiếp? Lần này, thế mà tôi còn hỏi ý kiến của anh trước đấy."
Nếu đối phương tiến gần hơn tý nữa, không chừng sẽ nghe được tiếng tim đập điên loạn của mình. Hiểu rõ Trương Thần Phong chỉ đang thị uy ra một cái cảnh cáo nho nhỏ, sẽ không thật sự hôn anh ở trên đường cái (Anh thử thách nó xem nó lại làm thật đấy =]]]]). Nhưng khi chợt nhớ đến ngày ấy tiếp xúc với đôi môi đó, nháy mắt trời đất trở nên quay cuồng. Hồng Chính Thân cảm thấy gan bàn chân của mình sắp hòa tan thành xi măng trét cứng trên mặt đất rồi.
Hồng Chính Thân nghe được chính mình cứng ngắc trả lời: "Bọn chó săn bên đối diện còn chưa bỏ đi, cậu không muốn ngày mai lên báo chứ?"
Trương Thần Phong lui lại nửa bước, giữ khoảng cách an toàn nói: "A, tôi thiếu chút nữa đã quên bạn gái của anh là ai. Anh không trách tội tôi cắt ngang việc hẹn hò chứ?"
Hồng Chính Thân tự động loại bỏ vấn đề này, trực tiếp hỏi: "Có người theo dõi chúng ta thật?"
"Sáng sớm anh ra cửa đã cảm giác được rồi, không phải sao?"
Hồng Chính Thân nhớ tới sáng nay nhìn kỹ mình chính là Trương Thần Phong đứng ở trên sân thượng, một ý nghĩ mơ hồ lóe lên, anh nhắm mắt, hỏi: "Chuyện này bao giờ mới chấm dứt?"
"Tôi biết rõ anh không thích tôi cứ lúc ẩn lúc hiện ở nhà anh như vậy, nhưng mấy tuần sau Smith sẽ về nước thôi, nếu sự tình thuận lợi, anh không phải chịu đựng tôi lâu đâu."
Mấy tuần, nghe đúng là cũng không lâu lắm... Cũng may thời gian kéo dài chỉ đếm trên đầu ngón tay, đủ để anh giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng trước mặt kẻ đột nhiên xuất hiện phá hoại cuộc sống sinh hoạt yên ổn hàng ngày của mình.
Nhìn Hồng Chính Thân nhất thời không nói gì, Trương Thần Phong tiếp tục nói: "John Smith đưa thiếp mời hẹn tôi cuối tuần này, anh đi cùng tôi chứ?"
"Cậu biết rõ tôi không giỏi diễn kịch."
"Biểu hiện hôm nay của anh đã đầy đủ chứng minh điểm này. Không lẽ, để tôi làm tình nhân của anh, việc này khó đến vậy sao? Hay là —— tôi thực sự thối nát đến mức cùng tôi diễn kịch trước mặt đối thủ phải miễn cưỡng như vậy?"
Loại công kích vấn đề kiểu này quá mạnh mẽ, Hồng Chính Thân cảm thấy dây cung trong đầu mình đang căng chặt ra.
"Tôi không hiểu ý cậu."
Trương Thần Phong tương kế tựu kế chỉ dẫn: "Ý tôi là —— thật đáng tiếc, anh không thích đàn ông, nếu không, anh hẳn là sẽ không giống bây giờ, nhìn như bị tôi trói buộc vậy."
"Loại giả thiết này không tồn tại, cậu không phải cũng không có cách nào thích đàn ông sao? Chính mình còn làm không được, làm sao bắt người khác làm được." Hồng Chính Thân không biết rằng hiện tại nói câu này thì tương lai sẽ phải đối mặt với nhiều phiêu lưu thế nào.
"A... Hiện tại có thể không có biện pháp." Trương Thần Phong nửa đùa nửa thật cười nói, "Nhưng nếu nói đối tượng là anh, cũng không nhất định không thể nào nha."
Loại chuyện này có thể tùy tiện nói ra sao? Cơ thể Hồng Chính Thân như rơi vào một cơn say ma quái, có cái gì đó từ chạy từ lồng ngực nhanh chóng bao trùm đến toàn bộ tứ chi. Máu nóng sôi trào nổi lên, dục vọng sâu thẳm trong cơ thể như kêu gào muốn được giải thoát.
Hồng Chính Thân nghe thấy chính mình khó khăn hỏi: "Cậu là đang... ve vãn tôi sao?"
"A, anh là người dễ bị khiêu khích thế sao? Nếu thực sự đơn giản như vậy, tôi đã không phải tốn nhiều công sức rồi."
"Đi thôi." Hồng Chính Thân mạnh mẽ xoay người về hướng ngược lại hắn rời đi.
Trương Thần Phong theo tới: "Đi đâu?"
"Đi đỉnh Thái Bình ngồi cáp treo ngắm cảnh đêm. Không phải cậu muốn hẹn hò sao?"
Trương Thần Phong bắt đầu cảm thấy không ngờ Hồng Chính Thân này lại thú vị như vậy, thế là lần thứ hai bật cười: "Thôi, vẫn là về nhà đi. Tôi muốn anh pha cà phê, sau đó làm bữa ăn khuya."
"Tôi không ăn đêm."
"Vậy tôi nói cho anh một bí mật, tôi thích đồ ngọt, đặc biệt là vào bữa khuya. Mặc dù thói quen này không tốt lắm, đặc biệt đối với việc tập thể hình."
"......"
Đồ ngọt. Hồng Chính Thân nhớ tới chiếc bánh mousse Xoài lần đầu tiên gặp mặt, thật đúng là ấn tượng khắc sâu. Chỉ là, sao hắn lại giữ được thân hình hoàn mỹ như vậy, không biết giấu dưới lớp quần áo kia là đường cong bắp thịt xinh đẹp đến thế nào. Tương Băng Cầm từng nói cơ thể Trương Thần Phong so với người mẫu nội y còn đẹp hơn...
Đến khi phát hiện chính mình đang nghĩ lung tung thì đã chậm. Hồng Chính Thân nhận ra bên dưới đã chết tiệt có phản ứng rồi! Chết tiệt!
..........
Có lẽ là rất chấn kinh rồi, mãi cho đến khi về nhà, Hồng Chính Thân cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Cùng dưới một mái hiên, hai người đàn ông nội tâm khép kín bị ép phải chấp nhận sống chung cực kỳ kích thích tâm lý. Vì một cái gì đó mà có bước chuyển ngoặt, không khỏi xuất hiện một phần cảm giác thú vị, thích thú.
Đối mặt với một người đàn ông độc thân hoàng kim không thích ràng buộc giống mình, hai người đều có thói quen sinh hoạt riêng, cũng không giỏi chia sẻ không gian riêng tư với người khác. Tính cách bên trong là độc lập tự chủ và cá tính ưa chi phối rất mạnh. Bình thường nếu không phải lý do cần thiết thì sẽ không thỏa hiệp. Lúc này lại phải giám sát lẫn nhau, không thể dự đoán được tình thế hòa bình cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy này có thể duy trì bao lâu.
............................
Buổi tối Hồng Giai Nhạc gọi điện đến, khiến Hồng Chính Thân có chút kinh ngạc. Đây là thể loại thần long thấy đầu không thấy đuôi. Miêu nữ thường hay đem người khác đùa đến xoay vòng vòng này, nếu học được cách chủ động hỏi thăm, vậy thì nhất định không phải cô ấy.
"Có chuyện gì?"
"Đúng là anh cả vô tâm, em gái của anh tìm, cứ phải có việc gì sao?"
"Em không phải kiểu người đột nhiên nhớ anh trai như thế."
"Chỉ có thể nói hai anh em chúng ta vô tâm là do di truyền thôi." Hồng Giai Nhạc ở đầu dây bên kia cười một tiếng.
"Tháng sau sinh nhật ông già, anh về không?"
Thì ra là vì chuyện này. Hồng Chính Thân trầm ngâm một hồi mới đáp: "Em thay anh tặng quà đi, còn anh thì chắc không về được."
"Em chỉ muốn nói với anh, người lớn đã có thành ý cùng anh giảng hòa. Ba năm qua đủ để ông ấy suy nghĩ cẩn thận rồi. Em đoán ổng đại khái là muốn trước khi quá lớn tuổi tìm cho mình một cái bậc thang đi xuống."
"Sao đột nhiên lại nói đỡ cho ông ấy? Hối lộ em cái gì tốt rồi đúng không?"
"Thật đúng là không có gì gạt được anh." Hồng Giai Nhạc lạnh lẽo hừ một cái,
"Ổng nói, nếu muốn bố đồng ý cho em và Nhiếp Phong kết hôn, phải nghĩ được cách lôi anh trở về. Ông quen làm người xấu rồi, không tự mình bỏ xuống mặt mũi đến tìm anh được."
"Anh dễ dàng để em lôi về thế sao?"
"Cho nên anh tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác cho em. Còn có, ông già nhờ em chuyển lời, anh có thể đưa "bạn thân" cùng về cho bố gặp mặt."
Hồng Giai Nhạc trở cái xem thường: "Tuy rằng không rõ hiện tại anh cuối cùng là qua lại với nam hay nữ, nhưng bố vẫn ôm hi vọng có cháu bế".
"Được rồi, em nói đã chuyển lời, còn nghe hay không là chuyện của anh."
"Vậy anh tốt nhất trong vòng 3 ngày cho em một đáp án rõ ràng: Về hay không về. Nếu không, nhất định em sẽ tới tận cửa tìmanh bằng được."
Hồng Chính Thân lắc đầu: "Em cũng đâu rảnh như vậy, không phải còn có rất nhiều việc à?"
"Đúng nha, kiếm đủ tiền rồi, giờ là lúc giải quyết việc nhà."
..............................
Cuối tuần là một ngày mưa lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nhiệt độ bên trong khung cảnh xa hoa kia.
Tương Băng Cầm diện đầm dự tiệc bó sát, khoác tay Hồng Chính Thân tự nhiên nhập tiệc. Trương Thần Phong thì đi cùng nữ đồng nghiệp Vivienne. Cho dù ở giữa nơi toàn những kẻ xa hoa lộng lẫy sang trọng, hai cặp đôi chói mắt đối lập nhau này cũng đặc biệt hấp dẫn mọi ánh mắt trong hội trường.
.......
"Năm tiếng nữa em phải lên chuyến bay đến Paris. Lần này đi cũng phải hơn một tháng. Không yên tâm về hai người lắm, nên phải đến nhìn xem thế nào."
Tương Băng Cầm tới gần Hồng Chính Thân bộ dạng có vẻ rất thân thiết: "Hai người sống chung tốt chứ?"
"Anh thực sự không thích hợp nuôi thú cưng cỡ lớn."
Tương Băng Cầm nghe câu này cười đến ra tiếng: "Em nói nè, thức ăn, phí trang trí, chi tiêu hằng ngày toàn do Quang Vũ trả. Anh còn muốn mở miệng đòi hỏi gì nữa."
"Nghe vậy vẫn không có lợi chút nào."
"Hiện tại hắn thuộc quyền quản lý của anh mà, anh có thể lập thỏa thuận với hắn."
"Hắn chơi bời thế nào, làm sao đến lượt tôi thuần hóa được hắn." Hồng Chính Thân giương mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Trương Thần Phong cùng Vivienne khiêu vũ.
"Hắn là người khó ở chung đúng không?"
"Nếu là người khác thì không phải, còn đối với anh, tôi cũng không biết." Tương Băng Cầm nhẹ nhàng thở dài.
"John Smith không sợ các anh biết được thủ đoạn đặc biệtcho người đến theo dõicủa lãođâu, phải cẩn thận."
"Mục đích của lão chẳng qua là muốn khiến chúng ta xấu mặt mà thôi."
"Anh nếu đã đồng ý giúp tôi, nhất định đã có chuẩn bị tâm lý rồi." Ánh mắt của Tương Băng Cầm cũng bị đôi Kim Đồng Ngọc Nữ dưới sàn nhảy câu dẫn.
"Yên tâm đi, Trương Thần Phong không phải loại người không biết suy nghĩ, đợi việc này kết thúc, hắn sẽ lập tức chuyển đi."
Không biết vì cái gì, khi Tương Băng Cầm nói những lời này, tim Hồng Chính Thân bỗng nhói lên một cái, thật giống như mình mới là người bị kiềm chế.
"Tôi cần phải đi trước khi tiệc tàn, nếu các anh không muốn xảy ra sự cố gì, ít nhất phải có một người tỉnh táo. Trương Thần Phong tửu lượng không tốt lắm, anh đã biết chưa?"
Đâu chỉ không tốt lắm, quả thực là rối tinh rối mù...
..............................
Lúc này, điệu nhảy dần dần dừng lại, Vivienne đưa cho Trương Thần Phong một ly rượu vang.
Rất kỳ quái, đêm nay John Smith không trực tiếp ra mặt, tham gia tiệc tối nay chỉ toàn là mấy nhân vật có tên tuổi của tập đoàn bất động sản châu Mỹ và các khách mời là thương nhân giàu có nổi tiếng. Quá nửa tụ tập ở quầy bar toàn nữ người mẫu chân dài vóc dáng thu hút. Không có chủ nhân xuất hiện cũng không sao cả, khách mời đều được chơi đến tận hứng.
............
Hồng Chính Thân ngồi xuống sô pha, lặng lẽ cúi đầu uống nước chanh. Anh quyết định nghe theo lời khuyên của Tương Băng Cầm, giữ gìn tỉnh táo. Có thể tư thái mang hàm ý cự tuyệt của anh quá mức cường liệt. Khí thế giống như "đừng phiền tôi" vẫn dọa lui mấy người định chủ động bắt quen mời làm bạn nhảy.
Chừng quá nửa buổi tiệc, Trương Thần Phong đã bị một đám oanh oanh yến yến vây tại chính giữa, không biết cùng các nàng nói chuyện vui vẻ gì, trêu đùa khiến các vị mỹ nhân loạn hết cả lên. Váy vóc họa tiết sặc sỡ trông rất đẹp mắt, nhưng cũng cực kỳ chói mắt.
..............
Hồng Chính Thân chú ý phong thái Trương Thần Phong cầm ly rượu, giơ tay nhấc chân đều rất tiêu sái tự nhiên, so với những kẻ con cháu nhà giàu anh đã từng tiếp xúc qua còn tự nhiên hơn. Hẳn là hắn đã quen sắm vai trò được hoan nghênh ở khắp mọi nơi, cùng với mình kiểu người tác phong lạc hậu ở cùng một chỗ, thực sự rất không hòa hợp đi. (Ý là anh Phong ở kia đã quen làm trung tâm vũ trụ rồi, còn anh Thân nơi này thì đang kiểu "don"t touch me, b*tch" =]])
Bởi vì không muốn chịu sự sắp đặt, sở hữu của người khác, cho nên chỉ có thể tạm thời chọn cách ẩn nhẫn ngược gió mà đi.
Trương Thần Phong cuối cùng sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào...
..........
Qua một lát, trong khi Hồng Chính Thân lần thứ hai giương mắt tìm kiếm bóng dáng Trương Thần Phong thì vừa lúc nhìn thấy hắn bị hai mỹ nữ một trái một phải ôm cánh tay đi tới hướng cầu thang vòng lên lầu trên, trực tiếp đi đến tầng 2. Nói là cưỡng ép cũng không quá đáng, nhìn ra được Trương Thần Phong đã ngà ngà say.
Tầng hai là hơn mười gian phòng nghỉ và thay đồ dành cho khách quý. Thế nhưng tác dụng thật sự thì không cần nói ai cũng biết, nam nữ trẻ tuổi lớn mật rời bữa tiệc tới nơi an toàn này là để mua vui thâu đêm.
Hồng Chính Thân nhìn chằm chằm họ biến mất ở hành lang, hơi nhíu mày trầm tư. Đây là người John Smith sai tới, nếu ban ngày đã dám theo dõi, thì lẽ nào không thể không có khả năng ở hội trường bố trí vài tai mắt? Trương Thần Phong cố ý sao? Cùng mấy cô gái kia chơi bời, để anh một mình ở lại dưới lầu.
Thế mà còn giảng giải thị uy với mình diễn thế nào để không bị phát hiện... Trương Thần Phong cuối cùng lại làm trái với mình. Chẳng nhẽ bị cồn làm choáng váng đầu óc đến mức quên hết tất cả luôn rồi?
(Lên đánh nó đi anh =)))) )
Nếu như chỉ là muốn thăm dò đối phương có ý gì cũng đâu cần phải làm đến như vậy. Còn nếu hắn thực sự say, anh cũng không biết phải làm thế nào để giúp hắn.
Một ý nghĩ kéo đến, Hồng Chính Thân cũng ngồi không yên, mạnh đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, không ngờ bị một gã nhân viên phục vụ ngăn lại:
"Hồng tiên sinh?"
"Phải."
"Một vị là Trương tiên sinh nhờ tôi chuyển lời, mời ngài đến phòng nghỉ 2011."
Trong mắt Hồng Chính Thân xẹt qua một tia nguy hiểm. Trương Thần Phong tìm anh, chứng tỏ việc này do John Smith bố trí. Có lúc anh cũng không thể xác định rõ ràng, nhưng lồng ngực sẽ có một loại dự cảm chẳng lành, chẳng hạn như hiện tại. Hai chân chỉ cần tự do thoải mái giẫm lên bậc thang, vậy mà sức lực cứ như biến mất.
Nhưng khác thường chính là, tại cửa phòng 2011 đã bị đẩy ra chưa ai khóa lại này đang treo biển "Xin đừng làm phiền". Hồng Chính Thân nhận ra do dự trước đó của mình đã bị quẳng một cái lên chín tầng mây.
...........
Bên trong góc tây nam là sô pha và bàn tròn, còn có cả bàn trang điểm. Phía bắc có một tấm rèm che lại, sau tấm rèm truyền đến vài tiếng cười nhỏ cùng tiếng quần áo ma sát.
.......
Hồng Chính Thân từng bước từng bước đến gần, tâm tình xoắn xuýt thành một đoàn, gần như xé rách trung khu thần kinh của anh, vừa không ngừng phỉ nhổ chính mình biểu diễn quá mức nhập tâm, lại không quên thay Trương Thần Phong tính toán các loại đường lui.
(Có bàn chân lặng lẽ...)
Đàn ông tới thời khắc mấu chốt vẫn là tuân theo bản năng —— hắn thích phụ nữ. Cuối cùng ngày này cũng trốn không thoát.
....
..................
Màn che phong nhã nháy mắt bị kéo lên, tất cả sự thật kinh tâm hé lộ trước mắt, giữa đường giới hạn cảnh báo, một dòng máu tươi đầm đìa phun ra.
Trương Thần Phong phanh áo, khẽ nhếch cằm, giống như bậc đế vương đứng trên tất cả. Bên dưới là mỹ nhân phủ phục dưới chân cầu xin dâng hiến. Hắn đang hưởng thụ nhục dục mãnh liệt nóng bỏng. Ánh mắt trong sáng có thần lúc này nửa khép, ẩn ẩn nét kiêu ngạo. Vẻ đẹp trầm tĩnh như nước. Nhưng dưới đũng quẩn đã hơi lộ ra cự vật tượng trưng cho phái mạnh sôi sục dụ hoặc ngẩng đầu, mặc dù chưa buông lỏng hoàn toàn thân thể, nhưng lý trí đã buông giáp từ lâu.
Hai người phụ nữ xinh đẹp một người hôn cổ hắn, một người hôn lên bắp đùi. Trương Thần Phong ngả ngớn ngồi trên ghế, gót chân trần đặt trên thảm. Chân dài tùy ý mở rộng, tứ chi tiếp xúc hỗn loạn bao vây lấy con mồi. Hai tay chậm rãi khẽ vuốt gáy các nàng cổ vũ.
( Éc, three sằm bà con ới... )
Hồng Chính Thân không biết có nên tiếp tục giúp người đàn ông phóng túng này che giấu tới cùng không, hay là mặc kệ cho hắn tình dục dâng trào mà tự hủy đi tự do của hắn.
Nếu không phải thật sự liên quan đến mình, một màn trước mắt không nghi ngờ chính là hình ảnh kích tình đẹp mắt nhất anh từng gặp. Dục vọng phía sau phối hợp vào vai dâm loạn, tư thái ánh mắt nhịp nhàng ăn khớp, nhưng vĩnh không thể đụng vào linh hồn vẽ trong con người hắn. Điều đó khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Hồng Chính Thân cúi đầu, thuận tiện cho mình một lần thở dốc và cơ hội cứu lấy chính mình, nhưng hiệu quả không hề rõ ràng. Thế là anh lựa chọn xoay người lảng tránh.
Ngay một khắc anh bước chân ra khỏi tấm màn, nghe phía sau tiếng người nọ hô lên: "Chính Thân —— "
Âm thanh này rất thấp rất nhẹ nhàng ôn nhu, giống như nước chảy hay gió nhẹ thổi qua, vô hình không ai biết khắc trong tâm một lỗ hổng rất nhỏ, chỉ có Hồng Chính Thân cảm nhận được, cùng với nhiệt độ rõ ràng của dòng máu đang chảy xuôi qua da thịt.
Hồng Chính Thân vốn định nhấc chân bỏ đi nhưng bởi vì âm thanh đó mà dừng lại như bị đóng đinh trên mặt đất.
Cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng kêu kinh ngạc và ảo não của phụ nữ, trong đó còn có cả hờn dỗi: "A Phong! Anh làm sao vậy, anh không hài lòng chúng tôi làm cho anh? Nhìn anh đã đến mức như vậy, còn muốn đi sao —— "
Cho dù không ngoảnh đầu lại, cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt của người đàn ông kia đang đến gần. Chân trần giẫm trên mặt thảm mềm mại, tay áo sơ mi đã tuột đến khuỷu tay, khóa quần cũng đã cởi một nửa, tròng mắt mê ly, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề, đều làm cho không khí xung quanh như có như không một tầng lưu động.
Cho dù không ngoảnh đầu lại, chỉ cần một chi tiết nhỏ nào đó khởi động, hình ảnh của hắn trong hồi ức lập tức ầm ầm kéo đến. Hồng Chính Thân cảm thấy da đầu tê dại. Không chỉ bàn tay, thậm chí cả da đằng sau gáy lộ ra ngoài cũng hiểu được cảm giác bất an này.
Giây phút nàyHồng Chính Thân phải thừa nhận: Đời này, từ trước tới giờ, chưa từng có lúc nào khẩn trương đến như vậy, khẩn trương đến mức gần như hít thở không thông...
Khoảng một giây đồng hồ, một cánh tay cường tráng tương tự với anh từ phía sau vươn ra phía trước, theo cánh tay trái của Chính Thân tiến tới vây chặt vòng eo dẻo dai, kiên cường rắn chắc. Cánh tay phải vắt trước ngực anh chế trụ bờ vai, cằm đặt bên gáy Hồng Chính Thân dán sát vào vành tai, sau đó hai tay cứ như vậy chậm rãi tăng thêm lực, siết chặt rồi lại siết chặt.
......
Quá trình này cực kỳ thân mật, nhưng cũng tàn khốc giống như hành hình. Có thể là do động tác ôn nhu khiến người ta không cảm giác được sự tàn sát bừa bãi, cho đến khi ở giữa hai người không có lấy một tia khe hở, Hồng Chính Thân mới cố gắng kìm lại ý nghĩ muốn đẩy hai cánh tay siết chặt của đối phương ra.
Hẳn là không ai lại muốn chờ đến chết tại đây trong vòng tay của người đàn ông khác đi. Hồng Chính Thân hung hăng nhắm mắt lại ngậm chặt khớp hàm, thật không dễ dàng gì mới thốt ra được một câu: "Chúng ta cần phải đi..."
"Mấy cô gái này vừa định thăm dò tôi, với lại tôi thực sự có chút phản ứng rồi, có phải rất mất mặtkhông? Anh sẽ không giận tôi chứ, ưm?"
Trương Thần Phong tự nhiên làm nũng tựa trên cổ Hồng Chính Thân cọ cọ. Giọng mũi khêu gợi bởi vì bao hàm cầu xin mà có vẻ phóng đãng mãnh liệt.
Đóng kịch kiểu này khiến Hồng Chính Thân không biết phải chống đỡ thế nào. Anh cảm thấy thần kinh của mình rất nhanh muốn sụp đổ đến nơi rồi.
"Tôi không muốn nói chuyện với cậu ở chỗ này."
"Xem ra là thật tức giận rồi... làm tình cùng người khác, còn không phải tại anh không cho tôi động vào mấy tuần rồi." Trương Thần Phong đọc lời kịch tà ác.
"Từ ngày đầu tiên gặp anh, tôi đã biết chúng ta sẽ không thể chấm dứt giữa chừng, nhưngcó đôi khi anh thực sự rất lãnh đạm. Đêm nay, tôi muốn anh được không?"
__________________________
Từ ngày đầu tiên ta đi bên nhau em biết tim mình đã đánh rơi rồi... =)))