Ngày đầu tiên đi làm,
thời gian của Hạ Tâm Trữ đều trôi qua trong sự thích ứng.
Tuy tất cả quanh mình đối với cô mà nói đều là mới mẻ: Hoàn cảnh làm việc mới,
đồng sự mới, nội dung làm việc mới, đồng thời phải thích ứng nhiều việc mới.
Theo lí mà nói, nên có chút vất vả hoặc nơm nớp lo sợ, nhưng điều cô kinh ngạc
chính là, một chút cảm giác này cô đều không có, chỉ có một loại cảm giác, cô
có thể trúng tuyển vào công ty làm thật sự là quá tốt.
Hoàn cảnh làm việc ở đây thực thoải mái, quá mức thoải mái, không chỉ có phòng
nghỉ ngơi, phòng tập luyện, phòng ăn, ngay cả phòng ngủ đều có.
Nghe nói tất cả thứ này đều là vì làm cho tài sản lớn nhất trong công ty –
thiết lập cho những người ở Minh Ý. Nhưng những nhân viên khác cũng được cùng
quyền lợi, có thể sử dụng.
Công ty ở trong toà cao ốc buôn bán này, có hai tầng lầu. Một tầng dùng phương
thức thoải mái tùy ý thiết kế quy hoạch, bộ thiết kế ở tầng này. Một tầng khác
thì có kiểu cách tựa như công ty bình thường, có văn phòng nhân viên, phòng hội
nghị, các loại phòng khách. Nhưng dù sao cũng là công ty sáng tạo[1], cho
nên khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập phấn đấu cùng sáng tạo, khiến cho
người ta có loại cảm giác tràn ngập nhựa sống.
Hạ Tâm Trữ ở trong này đi làm mới một ngày mà thôi, liền đã yêu thích ngay công
việc này, công ty này.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ tan ca, nhưng những người
thu thập đồ chuẩn bị đi về lại không có mấy, mọi người xem ra cũng không bận
rộn, nhưng cảm giác như họ không muốn tan ca. Thậm chí còn có người hỏi bữa tối
muốn ăn cái gì? Khiến cô không hiểu tại sao, thật không rõ ràng đã xảy ra
chuyện gì.
"Lị Nhã, chị còn chưa chuẩn bị tan ca sao?" Cô nhịn không được hỏi
đồng sự tốt bên cạnh, trên thực tế mọi người trong này đều tốt lắm.
"Ách, em có thể tan ca trước không sao cả, chị muốn lưu lại kích thích
năng lực." Vương Lị Nhã mỉm cười nói với cô.
"Kích thích năng lực?"
"Hôm nay em vừa mới đến đi làm, có thể không biết tất cả mọi người trong
công ty đều có thể tham dự thiết kế. Chỉ cần có khả năng sáng tạo, năng lực
được khẳng định, liền có thể được điều đến bộ phận thiết kế." Vương Lị Nhã
giải thích.
Hạ Tâm Trữ vẫn là biểu tình không hiểu làm sao: "Cho nên?" Cô
thật cẩn thận hỏi.
"Nhìn biểu tình của em đã biết em không hiểu ý tứ của chị."
"Thực xin lỗi." Cô vội vàng giải thích.
"Không cần nói vậy." Vương Lị Nhã cười: "Chị nói đơn giản thế
này, tiến vào bộ phận thiết kế, trở thành người của Nguyên Thiên Sáng Ý có thể
nói là giấc mộng của mỗi người trong công ty. Người lãnh đạo cao nhất của chúng
ta thật anh minh, có tài là dùng, cho mọi người cơ hội giống nhau. Chỉ cần ở
trong phạm vi không ảnh hưởng tới công việc của mình, mỗi một người đều có thể
đệ trình bản thiết kế của mình, hiểu chưa?"
"Cho nên chị mới nói muốn lưu lại kích thích năng lực?"
"Đúng vậy."
"Nhưng vì sao nhất định phải vào bộ phận thiết kế? Em thấy chỉ cần có thể
đi vào công ty này để làm đã thật may mắn."
"Vừa mới bắt đầu chị cũng nghĩ như vậy, nhưng em không biết ngày nào đó mở
TV, thấy một cái quảng cáo là em nghĩ ra được; hoặc là đi trên đường, gặp một
bản quảng cáo là em thiết kế; thậm chí mua thứ gì đó, thấy bản thiết kế của
mình xuất hiện trên bao bì, thực cảm động hay sao? Em vừa mới vào công ty, có
thể còn chưa có biện pháp tưởng tượng cái loại cảm giác này, thử qua một lần em
sẽ biết."
"Vậy sao?"
"Tin tưởng chị." Vương Lị Nhã nghiêm túc gật gật đầu: "Trừ việc
đó ra, tiền lương của bộ phận thiết kế cũng siêu cao, siêu được. Chị cũng không
phải nói những nghành khác không được, nhưng so sánh vẫn có điểm chênh lệch, dù
sao mọi người đều muốn hướng chỗ cao mà đi."
Hạ Tâm Trữ thụ giáo gật gật đầu.
"Được rồi, em muốn cùng nhau đi kích thích năng lực không?" Vương Lị
Nhã hỏi cô.
Cô lắc lắc đầu: "Buổi tối em còn có việc."
"Vậy sao? Vậy không có biện pháp. Ngày nào đó em có rảnh, muốn gia nhập,
lúc nào cũng hoan nghênh em vào nhóm."
"Vâng." Cô cười gật gật đầu. Sau khi thu dọn đồ đạc, hướng nhóm người
lưu lại nói một tiếng: "Em đi trước, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Mang theo mỉm cười khoái trá rời khỏi công ty, Hạ Tâm Trữ khẩn cấp muốn gọi
điện thoại, nói cho Mạc Thiên Hòa cảm tưởng về ngày đầu tiên đi làm. Dù sao hiện
tại mới hơn sáu giờ, cách khoá dương cầm lúc bảy giờ còn chút thời gian, không
biết sau khi tan ca, có muốn cùng cô dùng bữa tối không?
Cô nghĩ, lập tức từ trong túi da lấy di động anh mới tặng cô, gọi điện cho anh.
Điện thoại lập tức liền có người tiếp.
"Hi, là em." Cô nói.
"Anh biết." Thanh âm của anh mang theo ý cười.
"Hôm nay đầu anh còn có choáng váng hay đau không?" Cô trước hỏi
chuyện vốn làm cô lo lắng cả ngày.
"Chỉ đau một, hai lần mà thôi."
"Đau còn tỏ vẻ không có, mặc kệ là một lần hay là hai lần, cho nên em mới
bảo anh ở nhà nghỉ nhiều vài ngày, anh cố tình không nghe." Cô có một chút
mất hứng nho nhỏ nói.
"Hiện tại em ở đâu? Tan ca, hay là còn ở trong công ty?" Anh hỏi.
"Lại còn có thể nói sang chuyện khác." Cô cố ý chế nhạo anh.
Anh ở bên đầu kia điện thoại cười hai tiếng.
"Em vừa mới tan ca, muốn hỏi anh tan ca chưa, muốn cùng em đi ăn cơm hay
không? Chẳng qua bảy giờ em còn phải đi dạy học, em nói rõ trước." Cô nói.
"Khi đi dạy có để ý người đến nghe không?" Anh hỏi.
"Nếu anh muốn báo danh em cũng không để ý." Cô nói giỡn trả lời.
"Được, anh đây muốn báo danh."
"Thần kinh!" Cô nhịn không được cười lên: "Thời gian ăn cơm
nhiều nhất là một giờ, muốn không?"
"Đương nhiên muốn. Với anh mà nói, mỗi một phút có thể cùng em ở chung đều
là ân huệ của trời. Em chờ anh một chút, hiện tại anh lập tức đi xuống
tầng." Nói xong, anh cắt đứt điện thoại.
Hạ Tâm Trữ cầm di động, không tự chủ được một mình đứng ở tại chỗ cười khúc
khích. Ân huệ của trời? Lời nói buồn cười như vậy anh có thể nói ra miệng sao?
Thật sự là phục anh. Nhưng chờ một chút, hình như có chỗ không đúng. Cô còn
chưa có nói cho anh, hiện tại cô đang ở đâu, sao cô có thể đã ngắt điện thoại?
Cô nhíu mày, vội vàng gọi điện lại cho anh lần nữa.
"Alo, em còn chưa có nói cho anh em đang ở đâu, hoặc chúng ta hẹn ở nơi
nào gặp mặt, sao anh lại ngắt điện thoại như thế?" Điện thoại vừa được
nhận, cô lập tức cười châm biếm anh.
"Em vừa mới tan ca, nhiều nhất ở dưới lầu hoặc gần đó, có thể đi được bao
xa? Chờ anh một chút, anh phải vào thang máy, lát nữa sẽ gặp." Nói xong,
điện thoại lại bị ngắt.
Hạ Tâm Trữ cầm di động, ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Cứ nghĩ thấy có chỗ nào là
lạ, là làm sao đây?
Dưới tầng, xuống tầng, vào thang máy, như thế này... Xuống tầng như thế này?
Cô đột nhiên xoay người nhìn về phía toà cao ốc làm việc cô vừa mới đi ra, sau
đó trừng mắt nhìn lại nhíu nhíu mày, nghi hoặc cực độ. Anh không phải vừa vặn
cũng làm việc ở trong toà cao ốc này chứ?
Còn đang lắc đầu bỏ qua ý tưởng rất không có khả năng này, không nghĩ tới anh
lại ngay lúc này từ trong cao ốc đi ra. Trước tạm dừng một chút tìm kiếm bóng
dáng của cô, sau đó khi anh thấy được, trên mặt liền nở nụ cười bước nhanh về
phía cô.
"Nào, quyết định muốn ăn cái gì chưa?" Anh đi đến trước mặt cô, tự
nhiên mà dắt tay của cô hỏi.
"Vì sao anh lại đi theo em tới nơi này?" Cô tròn mắt nhìn, nhịn không
được hỏi anh.
"Xem ra em còn chưa bắt đầu tìm hiểu." Anh cười như không cười nhíu
mày nói.
"Tìm hiểu cái gì?" Vẻ mặt cô mờ mịt.
"Thông tin cơ bản về người lãnh đạo cao nhất a. Lúc trước không phải nói
đợi sau khi em trúng tuyển, em sẽ đi tìm hiểu sao?" Anh mỉm cười nhắc nhở.
"Này đối với việc em hỏi anh có liên quan gì?" Cô nhẹ nhíu mày.
"Đương nhiên có quan hệ, không phải vừa rồi em hỏi anh vì sao từ chỗ này
đi ra sao? Bởi vì anh ở trong toà cao ốc này."
"Á~~" Hạ Tâm Trữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi cùng biểu tình khó
có thể tin. Khó trách buổi sáng anh mạnh mẽ muốn cô ngồi xe anh đi làm, còn nói
thuận đường. Không chỉ thuận đường, căn bản là là hoàn toàn cùng đường!
"Sao anh chưa từng nói với em?" Cô hỏi anh.
"Bởi vì em nói sau khi được tuyển sẽ tự đi tìm tư liệu. Một khi em đã nói
muốn đi tìm, anh còn nói cái gì?"
"Em muốn tìm chính là người lãnh đạo cao nhất, liên quan gì anh –" Hạ
Tâm Trữ đột nhiên im miệng, hai mắt mở lớn, há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn
anh: "Anh... Anh..." Cô đột nhiên cà lăm nói không nên lời.
"Anh cái gì?" Mạc Thiên Hòa mỉm cười nhìn cô, nghĩ thấy cô như vậy
thực đáng yêu.
"Anh không phải là đang nói với em, anh chính là... chính là..."
"Chính là cái gì?"
"Chính là Nguyên Thiên Sáng Ý... người lãnh đạo cao nhất à?"
"Anh thật là vậy."
Cô ngây ra như phỗng nhìn anh, cả người đều bị dọa đến ngây người: "Này...
Điều này sao có thể đây? Công ty là sáng lập ở nước Mỹ..."
"Anh đã ở nước Mỹ mười năm."
"Nhưng... nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Cô cũng không biết nói thế nào, chỉ là nghĩ là làm sao có thể.
Mười năm trước anh rõ ràng là một sinh viên đưa báo nghèo khổ, không nghĩ tới
mười năm sau đã có thành tựu này. Đây là thành tựu mà người bình thường cho dù
có là sinh viên hạng nhất cũng đạt không đến đi, ngay cả ba năm đó – lúc hăng
hái nhất, cũng so ra kém thành tựu hiện tại của anh.
Anh thực rất lợi hại. Người nhà bạn bè của anh nhất định đều thực kiêu ngạo khi
nghĩ đến, ngay cả hiện tại cô cũng có loại cảm giác này, cô thực thực không
thừa nhận nổi.
"Em không phải tức giận chứ?" Cô đột nhiên trầm tĩnh xuống khiến Mạc
Thiên Hòa bắt đầu lo lắng.
"Vì sao em phải tức giận?" Cô hỏi.
"Bởi vì anh không có nói với em, anh chính là người lãnh đạo Nguyên Thiên
Sáng Ý."
"Cám ơn đã nhắc nhở, anh không nói em thật đúng là thiếu chút nữa quên
chuyện này. Vì sao anh không nói với em?"
Mạc Thiên Hòa nhíu nhẹ chân mày, tự trách mình tự vạch áo cho người xem lưng.
Nhưng, cùng với vẫn ôm khối bom chưa nổ này, anh vẫn cảm thấy nhanh tự thú thì
tốt hơn. Hơn nữa biểu tình của cô xem ra cũng không phải là rất tức giận.
"Anh sợ em vì tránh hiềm nghi, sau khi biết sẽ không chấp thuận." Anh
thẳng thắn.
"Em trúng tuyển là do anh quyết định?"
"Anh nói không phải em sẽ tin tưởng sao?"
"Nói thực ra không tin."
"Được rồi, phải."
Hạ Tâm Trữ đột nhiên thở nhẹ một hơi. Cô chỉ biết, lấy cách thức yêu thích vạn
phần sung bái của Lị Nhã đối với công ty, cùng bộ dáng nhiệt tình làm việc
của những người khác, công ty anh tuyệt đối là mọi người chen chúc vỡ đầu ai
cũng muốn vào. Loại vận may này làm sao có thể đến phiên cô – trên đầu của một
sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học lại không có năng lực thiết kế gì? Cô
thật thấy kỳ quái, không nghĩ tới là anh giở trò quỷ.
"Tuy là do anh quyết định tuyển em. Nhưng anh so với ai khác đều hiểu ưu
điểm của em, công ty có thể dùng một nhân viên như em, nói thật, bên được lợi
kỳ thật là công ty." Anh nghiêm túc nói với cô, nhưng vẻ mặt đã có chút
khẩn trương: "Em đừng tức giận được không?"
"Em chỉ là muốn biết vì sao anh muốn làm như vậy?"
"Anh nghĩ em đã biết." Anh nhìn cô không chuyển mắt.
Đúng, cô xác thực biết. Bởi vì anh thích cô, muốn chiếu cố cô, muốn giúp cô
giải quyết tất cả phiền não. Vì cô che gió chắn mưa, trở thành điểm dựa của cô.
Vấn đề ở chỗ anh có điều kiện đối tốt với cô như vậy, chẳng lẽ không sợ cô
không nghĩ báo đáp, thậm chí có thể dẫn tới long tốt bị cô phụ sao? Bởi vì nếu
lòng tự tôn của cô quá mạnh, nói không chừng còn trách anh xen vào việc của
người khác, hơn nữa–
"Anh làm như vậy không sao chứ? Nếu để những người khác trong công ty biết
anh lạm dụng chức quyền thì làm sao bây giờ?" Cô khẽ nhíu mày, lo lắng
hỏi.
"Em là đang lo lắng cho anh sao?" Anh sững sờ chốc lát, vui vẻ nhếch
miệng hỏi lại.
"Một công ty có quy chế, là không nên có 'hoàng tộc đặc quyền' tồn
tại."
"Đặc quyền hoàng tộc?"
"Cùng ông chủ có quan hệ đặc biệt, lợi dụng phương thức đi cửa sau vào
công ty. Nếu việc này truyền ra ngoài, uy tín công chính của anh ở công ty sẽ
bị đả kích rất lớn." Cô không cần anh bởi vì yêu cô mà bị thương tổn.
"Điểm ấy em không cần phải lo lắng, bởi vì anh có lý do rất chính đáng,
hơn nữa chỉ một lần này, lần sau không theo lệ này nữa." Anh nhếch miệng
mỉm cười.
"Lý do gì?" Cô hoài nghi hỏi, cảm giác anh cười đến là lạ.
"Cô ấy là người tôi muốn theo đuổi, tôi muốn lấy cô ấy"
Hạ Tâm Trữ chậm rãi trợn to hai mắt khó có thể tin, nuốt nước miếng nhìn anh
nói: "Anh không phải đã nói với người nào đó trong công ty những lời như
vậy chứ?"
"Đúng."
Cô cảm thấy mình sắp té xỉu: "Ai?"
"Trần quản lý phỏng vấn em."
"Oh, ông trời!"
"Tuy rằng anh chỉ nói qua với anh ta. Nhưng theo anh được biết, hiện tại
toàn bộ các nam chủ quản quản lý các bộ phận, chỉ cần là đàn ông hơi có tư cách
theo đuổi em, giống như đều đã được Trần quản lý thông báo cho biết. Trần quản
lý thật sự là khéo hiểu lòng người, em không cảm thấy đúng sao?" Mạc Thiên
Hòa nụ cười đầy mặt, lòng tràn đầy khoái trá nhìn cô chằm chằm nói.
Hạ Tâm Trữ chỉ cảm thấy không thể nói gì mà chống đỡ: "Em không biết nên
nói cái gì."
Xem cô thủy chung không có phản ứng gì quá lớn, còn có thể trái lại quan tâm
tình cảnh của anh, Mạc Thiên Hòa dần dần buông lòng lo lắng cô sẽ tức giận,
cùng cô nói đùa.
"Không cần nói, anh biết em thực cảm động là được rồi." Anh dùng vẻ
mặt “anh rất thấu hiểu” nói.
Hạ Tâm Trữ trừng anh, sau một giây nhịn không được phá vỡ trầm mặc cười lên:
"Mạc Thiên Hòa, anh thực sự là da mặt dày!"
"Da mặt không dày một chút, làm sao truy được bà xã đây?" Anh mỉm
cười, cùng mười ngón tay của cô đan chặt lại (nắm tay á): "Bữa tối muốn ăn cái gì? Chúng ta còn không đến
một tiếng."
Cô kinh ngạc nhanh chóng xem thời gian trên đồng hồ một chút. Thực, thời gian
làm sao qua nhanh như vậy? Chỉ cùng anh tán gẫu một chút thời gian mà thôi,
không nghĩ tới thời gian đã vượt qua nửa tiếng. Hiện tại trừ đi thời gian cô
đến lớp học âm nhạc, bọn họ chỉ còn lại có nửa tiếng để ăn cơm.
"Mạc Thiên Hòa, chúng ta trước tùy tiện ăn chút gì đi, chờ em lên lớp
xong, chúng ta lại cùng đi ăn cơm tối được không? Em sợ như thế này sẽ đi dạy
trễ, thực xin lỗi." Vẻ mặt cô áy náy, hai tay tạo thành chữ thập hướng anh
giải thích.
"Ok."
Anh không hề dị nghị gật đầu đồng ý, một chút cũng không để ý cô gọi anh xuống
dưới, lại bắt anh trước chờ cô ba, bốn giờ sau, mới có thể cùng nhau ăn cơm.
Đàn ông như vậy cho dù là phụ nữ lòng dạ sắt đá cũng sẽ động lòng, chứ đừng nói
là cô đã sớm yêu anh.
"Cám ơn anh." Tuy cô không thể cho anh ba chữ "Em nguyện ý"
anh muốn nhất, nhưng ba chữ này cô nhất định phải nói.
"Cám ơn anh thì gả cho anh đi." Anh quả nhiên một tia cơ hội cũng
không chịu buông tha.
"Anh muốn ăn cái gì?" Cô làm như không có nghe thấy.
"Ăn em được không?" Anh hí mắt mỉm cười, có chút mê đắm.
Cô trực tiếp vươn tay cho anh một quyền: "Ăn cái gì?" Tiểu thư phát
uy.
"Chỉ cần không phải cú đấm, đều được." Anh giả bộ xoa xoa bả vai bị
cô đấm đau cười khổ nói.
Trong mắt cô mang xem thường liếc anh một cái.
******
Mạc Thiên Hòa ngồi đợi hai tiếng đồng hồ thật vui vẻ.
Ở trong phòng học nhạc, anh không chuyển tinh mắt nhìn Hạ Tâm Trữ kiên nhẫn dạy
những người bạn nhỏ đánh đàn cương cầm. Lời nói nhỏ nhẹ nói khẽ sửa chữa cho
bọn nhỏ, cổ vũ các bé, thậm chí còn ở lúc các em không có đàn sai mà còn đàn ra
được cả khúc cô dạy liền hôn mỗi bé một cái, khiến những đứa nhỏ không tự chủ
được lộ ra mỉm cười thẹn thùng.
Bộ dáng của cô nếu nói là một cô giáo nghiêm túc, không bằng nói là một người
mẹ hiền, một người mẹ kiêm đủ xinh đẹp cùng ôn nhu. Điều này làm cho anh không
tự chủ được lần nữa ảo tưởng bộ dáng cô dạy dỗ con gái của bọn họ, có phải là
cũng xinh đẹp động lòng người như vậy không?
Đáp án đương nhiên là khẳng định như vậy.
Nhưng... Ai! Cô rốt cuộc vì sao không chịu gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của anh
đây? Anh thủy chung nghĩ không ra điểm này, bởi vì cô rõ ràng chính là để ý
anh, yêu anh không phải sao? Anh không tin tất cả chỉ là mình tự đa tình.
"Em xong rồi, có thể đi thôi." Hạ Tâm Trữ đeo túi da lên nói với anh.
"Nghĩ ra muốn ăn cái gì chưa?" Anh hỏi cô, vuơn tay tiếp nhận túi da
của cô đeo lên vai mình, tay kia thì tự nhiên mà cầm tay cô.
"Anh chưa nghĩ ra sao?" Cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Nghĩ một đống, nhưng muốn đem quyền quyết định lưu cho em."
"Nêu ví dụ thuyết minh anh muốn đến đâu xem?"
"Món kho buổi tối khiến cho anh phát hiện một chuyện, em thích ăn cay đúng
hay không?"
Cô gật gật đầu, lập tức nhịn không được hỏi: "Vị món kho buổi tối rất cay
sao?"
"Vừa vặn anh cũng thích ăn cay." Anh lắc đầu: "Cho nên, muốn đi
ăn lẩu cay hay không? Anh biết có một quán lẩu cay ăn rất ngon."
"Thật vậy chăng?" Hai mắt cô nhất thời sáng lên, lộ ra vẻ mặt chờ
mong.
"Xem ra anh không cần nói nữa, đã chọn được đúng rồi phải không?" Anh
liếc xéo cô một cái, cười hỏi.
"Đúng." Cô dùng sức gật đầu, khẩn cấp kéo anh bước đi nhanh hơn:
"Anh nói quán kia ở đâu? Chúng ta mau đi."
Mạc Thiên Hòa cười theo cô bước nhanh hơn đến chỗ anh đậu xe, sau đó ngồi lên
xe, khởi động máy, chuẩn bị đi về phía quán lẩu cay anh nói ăn ngon.
Đột nhiên, di động trong bao da của Hạ Tâm Trữ vang lên đến.
"Em tiếp điện thoại." Cô nói với anh, sau đó từ trong túi lấy điện
thoại di động ra, thấy tên người hiển thị trên điện thoại thì cả người liền
cứng lại.
"Sao vậy?" Thấy cô cầm chiếc điện thoại rung rung vang vang nửa ngày,
cũng không thấy cô tiếp điện thoại, anh nghi hoặc hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ nhanh chóng lắc lắc đầu, nhịn không được cắn môi dưới mới ấn nút trò
chuyện.
"Alo?"
"Hạ Tâm Trữ, mang mười vạn đồng đến Kim Tiễn Hổ."
Tuy sớm đã quen cũng có sẵn tâm lí chuẩn bị, Hạ Tâm Trữ vẫn bị mấy chữ mười vạn
đồng lớn như vậy dọa tới, liều mình muốn giả bộ làm vẻ mặt bình tĩnh trước mặt
Mạc Thiên Hòa, cũng trong nháy mắt âm trầm xuống. Cô không có lên tiếng trả
lời.
"Con mẹ nó, lời anh nói cô không nghe thấy sao?" Hạ Quan Kiệt ở đầu
bên kia giận dữ kêu lên.
"Tôi không có tiền." Cô không tự chủ được nắm chặt di động, cắn răng
trả lời.
Trước kia mỗi lần mở miệng muốn cô đưa hai vạn, ba vạn, năm vạn, đối với cô vừa
phải lo cuộc sống vừa phải chăm sóc Tiểu Dịch mà nói đã là cố hết sức. Lúc này
anh ta lại muốn cô đưa mười vạn, hơn nữa khoảng cách lần trước chẳng mới gần
hai tháng – không bao gồm ba vạn lần trước cô không đưa cho anh ta, anh ta thật
là càng lúc càng quá đáng. Thực nghĩ đến Tiểu Dịch ở trong tay anh ta, anh ta
có thể muốn làm gì thì làm, há to miệng như sư tử sao? Lần trước cô không có
tiền đưa cho anh ta, chẳng lẽ không thể khiến anh ta ngộ ra được một chuyện, đó
là cô sẽ không ngoan ngoãn chịu sự uy hiếp của anh ta nữa sao?
"Không có tiền thì không biết đường đi mượn sao! Trong vòng một giờ mang
tiền tới, nghe rõ chưa?"
"Tôi sẽ không đến." Còn mặc anh ta đòi lấy tuỳ tiện như vậy, sẽ là
hại anh ta không ít, ngay cả cô cùng Tiểu Dịch cũng không có tương lai.
"Con mẹ nó cô dám không đến thử xem xem!" Đầu điện thoại kia truyền
đến tiếng rít gào rống giận.
Cô mím chặt miệng.
"Cô không đến phải không? Được thôi, không quan hệ, dù sao anh còn có một
gốc cây rụng tiền có thể bán."
Hạ Tâm Trữ gắt gao nắm di động, gấp tới toàn thân đều run rẩy. Mặt cô không còn
chút máu, giận không thể át nói cho mình không cần sợ uy hiếp của anh ta nữa,
cự tuyệt anh ta, kêu anh ta không cần gọi điện thoại đến đây nữa, về sau cô
nhất định sẽ mặc kệ.
"Muốn bán cứ bán." Cô nghe chính mình lạnh lùng mở miệng nói, tuyệt
đối không thể thỏa hiệp với anh ta.
Đầu điện thoại kia hơi tạm dừng một chút, tiếp theo là một trận cười lạnh:
"Cô có biết anh hiện tại đang ở nơi nào không? Kim Tiễn Hổ. Người trong
này thực thích xin cậu nhóc nhu thuận nhỏ bé lại xinh đẹp. Anh nhớ rõ lần trước
có người nói với anh muốn cho anh bao nhiêu tiền nha, hình như là mười lăm hay
là hai mươi vạn..."
"Anh đừng có quá đáng!" Hạ Tâm Trữ rốt cuộc át chế không được cắn
răng nói.
Cô nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, phát hiện mình rốt cuộc không thể tiếp tục
giả bộ thờ ơ, bởi vì Kim Tiễn Hổ không chỉ là một khách sạn, còn là sòng bạc.
Những người xuất hiện ở đây, căn bản không có khả năng là người chính trực hoặc
bình thường lỡ như Tiểu Dịch thực sự bị bán...
"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Cô mở miệng nói: "Cho dù có
cầm điện thoại cũng chỉ có nhiều nhất là sáu vạn, tôi không có biện pháp
–"
"Đó là vấn đề của cô." Anh ta đánh gãy lời cô: "Đêm nay tôi muốn
mười vạn đồng, một đồng cũng không cho thiếu nghe chưa?"
"Chờ một chút!" Nghe giọng nói anh ta giống như muốn cắt đứt điện
thoại, cô vàng kêu lên.
"Làm gì? Còn có lời vô nghĩa gì muốn nói?"
"Anh phải đem Tiểu Dịch giao cho tôi, tối hôm nay tôi muốn dẫn nó
đi."
"Có thể, vậy thì mang nhiều thêm một cái mười vạn đồng
đến." Nói xong, cắt đứt điện thoại.
Hạ Tâm Trữ gắt gao nắm di động trong tay, chặt tới mức tay thấy đau, tâm càng
đau hơn. Anh trai của cô vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao lại mất đi nhân
tính tới bước này?
Muốn hai mươi vạn mới có thể đem Tiểu Dịch từ người anh ta mang đi. Cô phải đi
đâu lấy hai mươi vạn này đây? Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn cô cũng
đều gom góp không nổi, cô nên làm sao bây giờ?
"Cần bao nhiêu tiền?"
Thanh âm thình lình vang lên khiến Hạ Tâm Trữ đột nhiên nhớ tới Mạc Thiên Hòa
tồn tại. Vẻ mặt cô bất lực quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện xe chẳng
biết từ khi nào đã dừng lại ven đường. Anh đối diện với cô, vẻ mặt anh nghiêm
túc, tựa hồ còn mang theo một mặt tức giận.
Cô không muốn nói. Nhưng trừ anh ra, hiện tại cô căn bản không còn cửa nào
cầu giúp.
"Mười vạn đồng." Cô cúi đầu, thanh âm giống như ở trong cổ họng.
"Chờ anh một chút."
Có ý tứ gì? Hạ Tâm Trữ ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh đẩy cửa xe ra đi xuống. Cô
khó hiểu nhìn anh lướt qua dòng xe phía trước, đi lên đường cho người đi bộ,
sau đó đẩy một cánh cửa thuỷ tinh đi vào. Cô thấy phía trên cửa thuỷ tinh có
chữ, liền ngẩng đầu nhìn xem.
"Ngân hàng Phú Bang Đài Bắc" Sáu chữ to rõ ràng sáng ngời nằm ngang ở
trước mặt khiến hốc mắt cô nhất thời nóng rực lên.
Trong chốc lát, anh kéo cửa thủy tinh đi ra, theo đường cũ trở lại trên xe, sau
đó tiện tay đưa một xấp tiền mặt đến trước mặt cô.
"Em đếm xem có phải là mười vạn không." Anh nói.
Cô tiếp nhận xấp tiền nặng kia, cảm kích đến cơ hồ nói không nên lời.
"Anh không hỏi em muốn lấy số tiền này làm cái gì sao?" Cô nhìn anh,
khàn khàn hỏi.
"Nếu em muốn nói, tự nhiên sẽ nói với anh." Một chút sau, anh hỏi vấn
đề khiến anh không thể hiểu: "Tiểu Dịch là ai?"
"Là con trai của anh em." Hạ Tâm Trữ cúi thấp đầu trả lời.
"Anh em kết hôn?"
"Uh."
"Cho nên đứa nhỏ của anh em đến giờ đều là em chiếu cố? Cho nên em mới có
thể liều mạng làm việc kiếm tiền như vậy, bởi vì có một đứa nhỏ phải
nuôi?"
Hạ Tâm Trữ không biết nên nói đúng, hay là không đúng.
"Anh của em đâu?" Mạc Thiên Hòa hỏi cô.
Đối anh cười gượng một chút, cô lựa chọn trầm mặc không nói.
Cô nên nói cái gì đây? Nói chưa chắc anh một lát nữa có thể gặp lại anh ta sao?