Cuộc sống sau khi kết
hôn, Hạ Tâm Trữ chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung, bởi vì Mạc
Thiên Hòa đối với cô cùng Tiểu Dịch quả thực được tới mức không còn chuyện gì
để nói.
Tuy nhiên từ khi bọn họ kết hôn đến bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng thời
gian mà thôi, nhưng cô lại giống như đã qua cuộc sống cả đời thật tốt – Không,
cô xác nhận lại cuộc sống cả đời thật tốt, chỉ trừ vài năm gần đây mà thôi.
Nhưng Tiểu Dịch, từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên có được cuộc sống gia
đình thoải mái, vui vẻ lại vô lo vô nghĩ như thế, cho nên mỗi ngày đều thấy cậu
bé cười đến toe toét. Rốt cục cũng giống như đứa trẻ năm tuổi bình thường,
khiến cô thấy vui mừng không thôi.
Nửa tháng trước kết hôn, bọn họ đều đi du lịch. Nhìn qua tình huống ở chung bên
ngoài của ba người bọn họ, không thể hoài nghi bọn họ không phải người một nhà.
Nửa tháng sau, bọn họ còn lại là bắt tay chọn lựa nhà trẻ mới cho Tiểu Dịch.
Mỗi một nhà trẻ bọn họ đến tham quan, ai cũng đều nghĩ bọn họ là người một nhà,
còn không ngừng khen ngợi vợ chồng bọn họ thật trẻ tuổi, đứa con còn nhỏ đã
khôn ngoan, khiến cô cùng Tiểu Dịch đều không biết nên nói cái gì. Chỉ có anh luôn
nở nụ cười đầy mặt lại vẻ kiêu ngạo nói cám ơn, giống như Tiểu Dịch thật sự là
con của bọn họ vậy.
Nếu Tiểu Dịch thực chính là con của bọn họ thì thật tốt.
"Đang tốt đẹp làm sao thở dài?" Ông xã nửa nằm ở trên giường bên cạnh
xem tạp chí, chuẩn bị ngủ hỏi.
"Ngày mai phải dẫn Tiểu Dịch tới nhà trẻ để trình diện." Cô thở dài
nói.
"Làm sao vậy? Em không thích gian nhà trẻ kia sao? Nếu không thích, chúng
ta có thể tìm tiếp." Mạc Thiên Hòa lập tức buông tạp chí trên tay, ngồi
xuống nói.
"Em thực thích gian nhà trẻ song ngữ (dạy hai ngôn ngữ) kia." Cô bò
lên giường, lắc đầu nói với anh.
"Vậy thì là làm sao vậy?" Anh nhìn cô vẻ mặt u buồn, kéo cô ôm vào
trong lòng, quan tâm hỏi.
"Giáo viên trong trường đều nghĩ Tiểu Dịch là con của chúng ta, ngày mai
sau khi báo danh, bọn họ sẽ biết không phải." Cô lo lo lắng lắng dựa vào
anh nói.
"Em đang phiền não các giáo viên trong trường sẽ dùng ánh mắt khác thường
nhìn anh hay là Tiểu Dịch?" Anh hỏi.
Cô nhẹ lắc đầu: "Em không ngại người khác dùng ánh mắt gì nhìn chúng ta,
em lo lắng chính là Tiểu Dịch. Nó là đứa trẻ rất mẫn cảm, lời nói đồng tình hay
cười nhạo gì, nó đều nghe hiểu hết. Ở nhà trẻ trước kia, có bạn học nói mẹ nó
không cần nó, nói ba nó là ma cờ bạc, đã từng làm Tiểu Dịch không muốn đến
trường học nữa. Khi đó bởi vì em phải đi làm, căn bản không có biện pháp ở nhà
chiếu cố cậu bé, nó còn nói với em nó có thể tự chiếu cố chính mình khiến em
khó xử tới mức không biết nên nói gì."
"Vì sao bạn học lại nói những lời đó?"
"Khi giáo viên trong trường học nói chuyện phiếm với phụ huynh khác, bị
bạn nhỏ nghe được."
"Đó là do tố chất của giáo viên trong nhà trẻ đó có vấn đề, anh tin tưởng
rằng chúng ta ngàn chọn vạn tuyển mới ra một nơi này không thể có vấn đề như
vậy." Anh trấn an cô.
"Em cũng hy vọng như vậy, nhưng..." Cô vẫn ưu phiền như cũ.
"Nhưng cái gì? Anh không thích em đem phiền não đặt ở trong lòng, em đang
lo lắng cái gì? Nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Anh
ôn nhu nói.
"Nhà trẻ kia là trường học tốt, cho nên mới có nhiều cha mẹ có tiền đưa
con đến nơi đó học. Trẻ con trong gia đình có tiền, từ nhỏ được cha mẹ chiều
chộng, luôn có được những gì tốt nhất, cũng sẽ dưỡng thành những thói so sánh
xấu."
"Nếu muốn so sánh, anh không cho rằng chúng ta thất bại."
"Không phải vấn đề so hay không thể so, hơn nữa em chán ghét cái loại cảm
giác so sánh không dứt này, cho nên em tuyệt đối không muốn Tiểu Dịch dưỡng
thành cái loại thói quen xấu đó, cũng không cho phép anh chiều cậu bé quá thành
hư, anh nghe rõ chưa?" Cô quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh.
"Uh, bà xã đại nhân." Anh ngoan ngoãn gật đầu: "Cho nên, em rốt
cuộc đang phiền não cái gì?"
"Có biết trẻ con trong lúc so sánh, câu đầu tiên mở miệng là nói cái gì
không?" Cô không đáp hỏi lại.
Anh nhẹ sửng sốt, tròn mắt nhìn đoán nói: "Tớ có Will (game) nga! Tớ có EccPC (game)! Chắc vậy?"
"Bọn nhỏ sẽ nói, ba tớ ngày hôm qua mua cái gì cho tớ, hoặc là mẹ tớ mua
cái gì cho tớ, bọn nở sẽ năm lần bảy lượt nhắc tới ba mẹ mẹ mua cái gì cho bọn
nhỏ."
"Cho nên, em lo lắng Tiểu Dịch sẽ bởi vậy mà thường thường nghĩ đến ba mẹ
cậu nhóc?"
Cô lắc lắc đầu: "Em lo lắng nếu có bạn học hỏi Tiểu Dịch ba mẹ của cậu
đâu? Vì sao ba hay mẹ của cậu đều không thấy mua đồ cho cậu?"
"Tiểu Dịch có thể nói cô cùng dượng của tớ đã mua cho tớ."
"Nếu bạn nhỏ hỏi nó, vậy ba mẹ cậu đâu? Nó phải trả lời thế nào?"
"Hiện tại bọn trẻ rất thông minh, thường thường sẽ nói ra rất nhiều lời
nói khiến cho người lớn không tưởng được lại không cách nào xoay xở. Những
người lớn đối mặt loại tình hình này thì sẽ xem đó chỉ là lời trẻ con, cười cho
qua chuyện, hoặc là nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của bọn chúng. Nhưng trẻ
con thì sao? Hơn nữa lại mẫn cảm như Tiểu Dịch, lại vừa vặn cũng là trẻ con cái
gì cũng biết?"
"Thực xin lỗi, lúc trước anh không nghĩ tới vấn đề này." Anh xin lỗi
từ đáy lòng.
Hạ Tâm Trữ lại lắc lắc đầu.
"Trước kia khi đưa Tiểu Dịch đến nhà trẻ, em cũng chưa hề chú ý tới việc
này. Sau đó lại lục tục xảy ra một việc em mới biết được, nguyên lai thế giới
của bọn trẻ cũng không đơn thuần như chúng ta tưởng tượng." Cô thở dài.
"Mẹ của Tiểu Dịch chưa từng trở về thăm cậu bé sao?" Mạc Thiên Hòa
hỏi.
Hạ Tâm Trữ mím môi một chút, không nói gì lắc lắc đầu.
"Đối với Tiểu Dịch mà nói, em tựa như là mẹ của cậu nhóc." Ngữ khí
của anh kiên định. Sau một lúc: "Tiểu Dịch gọi ba cậu bé như thế
nào?"
"Ba. Trừ đó ra còn có thể gọi là gì đây? Người kia dù không chịu trách
nhiệm, vẫn là ba của cậu bé."
"Cho nên, nếu anh để Tiểu Dịch sửa lại gọi anh là ba, gọi em là mẹ, như
vậy sẽ sẽ không có tranh cãi chứ?"
Hạ Tâm Trữ kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Cái gì?"
"Anh không có ý muốn soán đoạt sự tồn tại và địa vị của cha mẹ cậu nhóc.
Chúng ta làm chính là ba và mẹ nuôi của Tiểu Dịch, không phải ba, mẹ mẹ. Bạn bè
ở nhà trẻ có thông minh, cũng sẽ không tách hai cách gọi này đối với Tiểu Dịch
có cái gì bất đồng chứ?" Anh chăm chú nhìn cô, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Hạ Tâm Trữ đột nhiên phát hiện mình nói không nên lời, cổ họng của cô không
hiểu sao nghẹn lại, cái mũi thấy chua xót, hốc mắt cũng đi theo chua xót mà đỏ
lên.
"Em không phải là muốn khóc chứ, cưng à?" Mạc Thiên Hòa cười hỏi,
trong ngữ khí đã có chút ít khẩn trương, giống như thực lo lắng cô sẽ ở giây
tiếp theo rơi nước mắt.
"Yên tâm, em sẽ không khóc, cho dù khóc cũng không có nước mắt." Cô
khàn giọng cười nói.
"Khóc cũng không có nước mắt?" Anh sửng sốt.
"Đại khái là năm đó khi trong nhà xảy ra chuyện, khóc nhiều quá nên nước
mắt đã chảy hết. Hai, ba năm nay không biết từ khi nào, em phát hiện mình cho
dù muốn khóc, giống như cũng không thể khóc ra nước mắt." Cô cười nói
chuyện cũ.
"Vậy có từng cười đến chảy nước mắt không?" Anh trầm mặc một chút,
đột nhiên mở miệng hỏi.
"A?" Vấn đề ngoài dự kiến khiến Hạ Tâm Trữ ngốc sửng sốt. Cô còn
tưởng rằng anh sẽ ôm cô nói ít lời trấn an hay cảm thông, không nghĩ tới lại
nói ra một câu khiến cho người ta không biết nên bình luận như thế nào.
"Có thể cười ra nước mắt được sao? Đây
là chuyện gì?" Cô bất tri bất giác đem lời trong trái tim nói ra.
"Không phải có câu kêu mừng ra nước mắt sao?" Anh nói.
"Chữ mừng trong mừng ra nước mắt, chỉ nên là cảm động, mà không phải cười
chứ?" Cô liếc anh một cái.
"Có đôi khi người cười không thể kiềm chế, không tự chủ được chảy nước
mắt. Chẳng lẽ em chưa từng có qua trải nghiệm này sao?"
"Loại trải nghiệm này đương nhiên có, chẳng qua vài năm nay..." Hạ
Tâm Trữ mỉm cười lắc lắc đầu. Vài năm nay cô làm sao cười ra được, càng đừng
nói là cười không thể kiềm chế.
"Em có sợ ‘buồn’ hay không?" Mạc Thiên Hòa có chút đăm chiêu nhìn cô trong
chốc lát, đột nhiên hỏi.
Hai mắt Hạ Tâm Trữ trừng lớn, khoảnh khắc liền hiểu được anh muốn làm cái gì.
"Đừng–" Cô mới nói ra được một chữ, thậm chí chưa kịp nói ra chữ
"nháo" kia, tay anh liền đột nhiên chui vào dưới nách cô, bắt đầu cù
cô.
Cô hét lên một tiếng, bắt đầu vừa kêu vừa cười lăn qua lăn lại trên giường,
liều mạng né tránh tay anh, lại làm sao cũng trốn không thoát.
Tay anh linh hoạt đi theo thân thể di động không ngừng vặn vẹo của cô, gãi mỗi
một chỗ có thể khiến cô bật cười trên người, nách, cổ, bụng, eo, hại cô ‘buồn’
vừa kêu vừa cười, liều mạng muốn bắt tay anh ngăn chặn, lại không có biện pháp.
"Mạc Thiên Hòa... Không cần như vậy, ha ha... Không cần... cáp... Em đầu
hàng, ha ha..." Cô cười không thể kiềm chế, đầu hàng, nhưng anh hoàn toàn
không có ý dừng tay, một đôi tay kia vẫn như hình với bóng cù cô.
Cô cười đến không thể thở, ở trong tay anh xoay xoay cầu xin tha thứ : "Ông xã... Ha ha... Dừng lại đến, ha ha... Ông
xã... Ha ha..."
Khi cô cười đến sắp khí trước không kịp khí sau, anh rốt cục dừng tay lại, vắt
ở trên người cô, ý cười đầy mặt ngóng nhìn cô vẫn cười đến không thể ngừng. Sau
đó vươn tay nhẹ nhàng lau một chút ướt át ở khoé mắt cô.
"Nước mắt." Anh nhẹ nhàng nói.
Hạ Tâm Trữ chậm rãi ngừng tiếng cười lại, hô hấp vẫn đang dồn dập, hai tròng
mắt bị nước mắt thấm vào càng thêm sáng ngời, tràn đầy tình yêu cùng biết ơn
với anh.
"Em yêu anh." Cô nói ra lời bày tỏ thâm tình từ nội tâm với anh.
Anh cúi người hôn cô: "Anh cũng yêu em."
"Cám ơn mỗi một chuyện anh đã làm vì Tiểu Dịch, cám ơn anh đã xem cậu bé
tựa như của mình, ông xã." Cô vươn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt anh, nhìn anh
chăm chăm không chuyển mắt nhẹ giọng nói.
"Đừng khách sáo." Anh ôn nhu mỉm cười.
"Anh nhất định sẽ là ba tốt."
"Em biết rồi?" Biểu tình của anh trong nháy mắt trở nên vạn phần sáng
ngời.
Cô chần chừ một chút, có chút hoài nghi nhìn anh: "Anh cũng biết?"
Điều này sao có thể đây? Ngay cả bản thân cô cũng không phải trăm phần trăm xác
định.
"Anh vẫn có chú ý." Anh dùng sức gật đầu nói.
"Chú ý cái gì?"
"Chúng ta từ vừa mới bắt đầu cũng không có tránh thai."
Anh quả nhiên biết, nhưng – "Em còn chưa phải thực sự xác định." Tuy
nhiên kinh kì của cô luôn rất chuẩn, đúng lúc lại trì hoãn chưa đến. Nhưng loại
chuyện này chưa thông qua bác sĩ chứng minh, không thể trăm phần trăm xác định.
"Ngày mai sau khi mang Tiểu Dịch tới nhà trẻ báo danh, anh cùng em tới
bệnh viện kiểm tra." Anh lập tức quyết định, cả người hưng phấn đến mặt
mày hớn hở.
Thấy anh cao hứng như vậy, Hạ Tâm Trữ trái lại có chút bất an.
"Nếu tất cả chỉ là nhầm lẫn ––" Cô do dự còn chưa nói xong lời đã bị
đánh gãy.
"Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, bởi vì anh thật rất ưa thích quá trình chế
tạo bé con." Anh nói xong, vẻ mặt ái muội trừng mắt nhìn cô, lại nhếch
miệng cười: "Em cũng thức thích chứ?"
Cô át chế không được đỏ bừng mặt, vươn tay đánh anh một cái. "Mới không
có."
"Không có?" Anh kinh hãi thất sắc kêu lên: "Chẳng lẽ là anh
không khiến em tìm được thỏa mãn sao? Hay là anh không đủ ôn nhu, hoặc là rất
dùng sức, một buổi tối muốn em nhiều lắm? Hay là tư thế –"
"Ách, câm miệng!" Mặt của cô sắp bị thiêu cháy.
"Chuyện này thực sự nghiêm trọng, không thể câm miệng, anh nhất định phải
làm cho rõ ràng..."
Cô trực tiếp kéo anh xuống ngăn chặn cái miệng phiền phức của anh, sau đó liền
nghe thấy anh cười nhẹ ra tiếng, cùng anh bốn mắt giao nhau, trong ánh
mắt lóe ra hào quang thắng lợi.
Anh là cố ý. Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu cô, anh đã bắt đầu thân thiết
hôn cô, hôn đến mức làm cô như si như say. Sau đó anh nhiệt tình ôn nhu cùng cô
triền miên, khiến cô quên đi tất cả phiền ưu cùng bất an.
Chờ mong ngày mai.
******
Từ sau khi Tiểu Dịch đến nhà trẻ, Hạ Tâm Trữ đột nhiên phát hiện thời gian của
mình nhiều thật nhiều.
Tuy nhiên cô hiện tại đang mang thai, nhưng cô lại không cảm thấy không thoải
mái, cũng không nôn nghén, càng không có cảm giác buồn ngủ. Tóm lại chính là
giống như đúc với không mang thai, hơn nữa tinh lực thịnh vượng, bởi vậy mới ở
nhà qua một tuần không làm việc gì, cô nhàn nhã tới sắp muốn kêu cứu mạng.
Lúc trước bận hết một ngày một đêm, đầu óc của cô ngoại trừ muốn kiếm tiền,
chính là muốn nghỉ ngơi. Kết quả hiện tại thực có thời gian có thể được nghỉ
ngơi, cô lại thấy nhàm chán.
Người nha, quả nhiên vĩnh viễn không biết đủ.
Nhưng cho dù có người chỉ vào cái mũi của cô nói cô vĩnh viễn không thấy đủ, cô
vẫn là muốn tìm một công việc để mình có cái để làm.
Cô nhớ lại cảm giác đi làm ở công ty anh, cho dù cô chỉ làm việc ở nơi đó một
ngày mà thôi, cô vẫn là tưởng niệm, không tự chủ được ảo tưởng nếu lúc trước
mình tiếp tục đi làm, không có bởi vì thấy ngượng ngùng mà buông tha công việc
kia, sẽ tốt bao nhiêu?
Buổi sáng mỗi ngày đưa Tiểu Dịch đi học, liền cùng anh đi làm rồi cùng nhau tan
ca, sau đó cùng đi nhà trẻ đón Tiểu Dịch, lại cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối,
hoặc cùng nhau tới siêu mua đồ ăn về nhà nấu bữa tối.
Ba cùng Tiểu Dịch có thể hỗ trợ rửa đồ ăn, mẹ nấu đồ ăn. Hoặc là do ba nấu đồn
ăn, mẹ cùng Tiểu Dịch phụ trách rửa đồ ăn, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ,
cỡ nào hạnh phúc mĩ mãn.
Chán ghét, cô thực sự rất muốn về Nguyên Thiên Sáng Ý làm việc, cho dù không có
tiền làm không công cũng được, chỉ cần có việc làm có thể giết thời gian, cùng
với có một đám đồng sự có tư tưởng lại thân thiện là đủ rồi.
Hạ Tâm Trữ vừa thở dài, vừa đàn dương cầm đột nhiên nghe thấy điện thoại trong
phòng khách vang lên.
Cô đứng dậy đi qua tiếp điện thoại, không cần nghĩ cũng biết người gọi điện về
là ông xã của cô.
"Alo?"
"Cưng ơi, anh có một phần văn kiện rất quan trọng đặt ở trên bàn sách quên
mang đến, em có thể đưa tới giúp anh không?"
"Đưa đến công ty sao?" Cô át chế không được hưng phấn hỏi.
"Đúng. Nếu em có việc, anh –"
"Không có việc gì, không có việc gì, em thật sự rảnh." Cô nhanh chóng
nói, sau đó đi về phía bàn sách: "Anh nói đặt ở trên bàn sách? Hình dáng
của nó như thế nào?"
"Màu vàng kẹp L, bên trái văn kiện có chữ "Hân Hàn", Hân trong
vui vẻ –"
"Hàn trong Hàn Lâm, em tìm được rồi." Cô nói tiếp theo.
"Phiền toái em đưa tới giúp anh."
"Không vấn đề."
"Không cần vội lắm, trước mười một giờ đưa đến là được. Ngồi xe taxi
đến." Anh đặc biệt dặn dò.
"Vâng." Cô đưa ra một ánh mắt xem thường – anh thực sự vô cùng yêu và
quan tâm cô.
"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"
"Chờ một chút, Thiên Hòa." Cô vội vàng gọi anh lại.
"Làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại lập tức truyện đến tiếng hỏi lo
lắng của anh.
"Mọi người trong công ty đều biết chuyện anh kết hôn sao?" Cô do dự
hỏi, muốn biết cô phải đối mặt mọi người như thế nào để còn chuẩn bị tâm lí mới
được.
"Đều biết, chẳng là chưa biết đối tượng anh lấy là em, chỉ có một vài
người biết."
"Những đồng sự làm chung với em trong ngày duy nhất em đi làm cũng không
biết chứ?" Khóe miệng của cô không tự chủ được giương lên, trong lòng
nhiều thêm một hy vọng.
"Làm gì, em muốn giễu võ giương oai với bọn họ à?" Anh cười nói
"Mới không phải! Anh thấy em là loại người này sao chứ?" Cô khó có
thể tin anh lại hỏi như vậy.
"Anh nói đùa mà." Mạc Thiên Hòa ha ha cười ở bên kia điện thoại, sau
đó đột nhiên nói: "Em muốn trở về đi làm đúng hay không?"
Hạ Tâm Trữ kinh ngạc mở to hai mắt, trong lúc nhất thời lại có cảm giác nói
không nên lời. Lúc này mới thực kêu khó có thể tin! Anh làm sao biết cô đang
nghĩ cái gì?
"Sao anh lại biết?" Cô nhịn không được hỏi.
"Bởi vì anh là ông xã của em."
Cô ngẩn ngơ: "Đây là đáp án gì?"
Anh nhất thời cười ra tiếng: "Anh thực hiểu em, cưng ơi. Mặc dù là đoá hoa
nở ra từ nhà ấm, nhưng lại có sức sống cùng nghị lực của cỏ dại, cùng với trái
tim hướng tới trời xanh tự do. Một khi ly khai nhà ấm, mặc kệ cuộc sống bên
ngoài khổ sở thế nào, em đều sẽ nghĩ biện pháp vượt qua. Một khi có được trời
xanh, cho dù là ai cũng không có biện pháp đem em hạn chế ở trong nhà ấm sóng
êm gió lặng."
Hạ Tâm Trữ cảm động tới hoàn toàn nói không nên lời, anh hóa ra hiểu cô như
vậy.
"Muốn đi làm thì đến đây đi, chức vị kia anh vẫn giữ cho em." Anh
nói.
"Ông xã?" Cô nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, chức vị kia sao còn có thể
chưa bổ sung? Đều đã qua hơn một tháng, chiếu theo công ty của bọn họ, không có
khả năng tìm không được người thay.
"Trước đi tới đây. Tới nhớ rõ gọi điện thoại, anh sẽ xuống mang em
lên." Anh dặn dò.
"Được, chúng ta như thế gặp nha!"
"Cứ như thế gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tâm Trữ chờ sắp không kịp, thay đồ ra ngoài. Đổi một
bộ đồ mỏng lễ phép, lại buộc gọn tóc của mình lên, cầm lấy văn kiện ông xã dặn
dò, vội vàng bắt xe taxi đi tới cao ốc làm việc của Nguyên Thiên Sáng Ý.
Cô gọi điện thoại lên trên nói cho anh đã tới, không nghĩ đến anh lại nhờ Trần
quản lí xuống đón cô, hại cô siêu cấp ngượng ngùng. "Thực xin lỗi, phiền
anh quá, Trần quản lí."
"Đừng khách khí." Trần quản lí cười cười: "Tôi nghe tổng tài
nói, phu nhân ở nhà thực nhàm chán, muốn đến công ty đi làm?"
"Trần quản lí, làm ơn gọi tôi Tâm Trữ là được rồi, đừng gọi tôi phu nhân,
như vậy tôi thực sự không quen." Hai tay cô tạo thành chữ thập cầu xin.
Cô cảm kích nhìn anh một cái, sau đó trở lại chuyện chính.
"Nói thật, tôi ở nhà có chút nhàm chán, nhưng anh ngàn vạn lần đừng bởi vì
Thiên Hòa nói như vậy liền tổn thương suy nghĩ. Công ty có quy định của công
ty, sắp xếp nhân viên cũng có kế hoạch cùng quy định nhất định, tôi không hy
vọng bởi vì tôi mà làm hỏng quy tắc công ty." Cô chăm chú mà nghiêm túc
đối anh nói.
"Tôi thực không thấy tổn thương suy nghĩ, ngược lại có loại cảm giác được
cứu. Chức vị lần trước cô đến nhận đến bây giờ vẫn còn trống." Trần quản
lí nói.
"Không có khả năng, Trần quản lí, anh đừng gạt tôi." Cô cười lắc đầu,
nghĩ rằng Trần quản lí nhất định thông đồng với ông xã.
Thang máy mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào.
"Tôi không lừa cô." Trần quản lí mỉm cười lắc đầu nói.
"Tuy lúc trước tôi tới đây làm một ngày, nhưng đã có thể cảm nhận được
Nguyên Thiên Sáng Ý là một công ty khiến người ta giành giật chen chân đi vào.
Làm sao một chức vị trợ lý lại trống hơn một tháng, tìm không thấy người
được?" Cô khó hiểu.
"Tôi không nói tìm không được người thay. Trên thực tế buổi chiều ngày hôm
đó cô không tới, công ty tìm được hai vị dự bị thích hợp trúng tuyển, bảo họ
hôm sau đi làm." Trần quản lí nói.
"Nhưng anh không phải vừa mới nói chức vị kia của tôi còn trống sao?"
Cô sắp bị làm cho hồ đồ.
"Công ty có rất nhiều trợ lí hành chính, cũng có thể nói là nhân viên dự
bị, khi có người rời vị trí hoặc thăng chức, trợ lý có năng lực sẽ được uỷ thác
chức vị mới, mà nhân viên vốn có trợ lí cũng sẽ bị giảm bớt. Từ ngày hôm đó, số
trợ lí giảm bớt hai vị, bởi vì công ty quy định phải ít ba vị mới có thể tìm
người mới thay, tôi đang bị Lý quản lí oán giận vì ngành của anh ta đang tới
lúc gấp gáp, lại nghe thấy tổng tài nhắc tới chuyện của cô, thật sự là giúp tôi
một đại ân."
"Cho nên công ty thiếu người là thật?"
"Không thể nói là rất cần người, nhưng nếu cô nguyện ý đến đi làm, tôi
nghĩ người cao hứng nhất nhất định là Lí quản lý."
"Cho dù tôi thực đến đi làm, cũng là người mới cái gì cũng không biết,
không thể giúp việc cho các anh."
"Nhiều một người thì thêm một phần lực lượng." Trần quản lí nói với
cô: "Cô có thể từ từ suy nghĩ, hoặc là cùng tổng tài thương lượng qua rồi
quyết định lại."
Nói đến đây, thang máy đã đến tầng bọn họ muốn, cửa thang máy mở ra, cả hai đi
ra ngoài.
"Tổng tài đang có cuộc họp, tôi mang cô tới văn phòng anh ấy chờ."
Trần quản lí nói: "Mặt khác, tổng tài nói anh ấy bảo cô mang theo một phần
số liệu tới đây, cô có thể đưa nó cho tôi không?"
"Đương nhiên." Cô lập tức lấy ra cái kẹp chữ L màu vàng giao cho anh.
Sau khi Trần quản lí nhận lấy văn kiện, mang cô đi đến phòng tổng tài ở tầng
cao nhất của Nguyên Thiên Sáng Ý, cũng phân phó thư ký ở ngoài phòng tổng tài
pha cà phê cho cô uống.
Cà phê? Cô nhanh chóng lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt.
"Không cần, không cần phiền toái."
"Một chút cũng không phiền toái." Trần quản lí nói với cô, sau đó
quay đầu giới thiệu với thư ký: "Vị này là tổng tài phu nhân."
"Tổng tài phu nhân?" Tuy thư ký là nam, đột nhiên nghe thấy tin tức
này, vẫn là giật mình trừng lớn hai mắt.
"Anh khoẻ." Hạ Tâm Trữ có chút xấu hổ hướng anh ta gật gật đầu.
"Chị khoẻ."
Thư ký lập tức cung kính đáp lễ, hại cô trừ bỏ xấu hổ, hiện tại lại càng ngượng
ngùng.
"Trần quản lí, vị này là..." Cô do dự mở miệng, lại bởi vì không biết
tên thư ký mà dừng lại.
"Tôi họ Thái, Thái Chính Tắc. Phu nhân có thể trực tiếp gọi tôi
là Thái thư ký." Thái thư ký lập tức khép hai chân lại, đứng nghiêm
vững vàng tự giới thiệu với cô.
Hạ Tâm Trữ thực có loại cảm giác muốn té xỉu. Lại gọi cô phu nhân, lại một bộ
dáng cung tất kính, nếu mỗi người biết cô gả cho thủ trưởng cao nhất ở công ty
đều đối cô như thế, vậy cô làm sao trở lại đi làm đây?
Con đường trở về công ty đi làm, tình huống so với cô tưởng tượng còn khó khăn
thêm nhiều lần hơn.
"Trần quản lí, Thái thư ký, các anh đều nên đang làm việc mới đúng, không
cần tiếp đón tôi, thật." Hạ Tâm Trữ tỏ vẻ khách khí: "Tôi vào văn
phòng chờ anh ấy là được."
"Được. Vậy tôi đi làm việc." Trần quản lí gật đầu nói, sau đó nhìn về
phía Thái thư ký: "Anh liền đem phu nhân giao cho cậu."
Sao lại là phu nhân nữa? Vừa rồi Trần quản lí không phải đã đáp ứng cô, gọi cô
là Tâm Trữ sao? Thật sự là khóc không ra nước mắt.
Quên đi, tùy bọn họ, nhưng cô còn có thể trở lại đi làm sao? Ô...