CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chương 39: Muốn Gặp Gỡ



Hoa Đan Di cùng Hề Lâm Dao vội vàng đến gặp Lục Tử, có điều cậu ta nhất quyết không muốn để Hoa Đan Di vào phòng. Hề Lâm Dao mặc dù không nỡ nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào. Vì vậy, cô nàng bèn bảo Hoa Đan Di cứ về trước, còn bản thân sẽ lựa lời để khuyên nhủ Lục Tử sao. Hoa Đan Di cảm thấy như thế cũng tốt, do đó không cưỡng cầu gì nữa.

Có điều đã đến đây rồi, đi về như vậy thì cũng không hay lắm. Do đó Hoa Đan Di quyết định ở ngoài của nói mấy câu với Lục Tử. Bọn họ ban đầu vốn là bạn bè tốt đẹp, không nên vì mấy chuyện này mà trở mặt như vậy. Hoa Đan Di không mong Lục Tử sẽ có thái độ giận dỗi này, ít nhất là mai sau gặp lại cũng sẽ bớt khó xử.

Hoa Đan Di hít một hơi thật sâu, sau đó mới lên tiếng:

“Lục Tử, tôi có mang ít hoa quả đến cho cậu. Thực ra cậu không muốn gặp tôi cũng không sao. Có điều tôi muốn nói với cậu vài câu. Tôi từ trước đến nay đều coi cậu là em trai, là một người bạn tốt. Tôi chưa từng hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ bị hủy hoại như vậy. Còn cả Hề Lâm Dao nữa, cô ấy phải ở giữa vô cùng khó xử.”

Hoa Đan Di nói đến đây liền dừng lại, bên trong căn phòng vẫn vô cùng im lặng. Tuy nhiên, Hoa Đan Di chắc chắn rằng Lục Tử vẫn đang nghe cô nói. Hoa Đan Di nghĩ vậy liền tiếp tục cất lời:

“Lục Tử, từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định vượt quá mối quan hệ với cậu. Sự quan tâm của tôi, đơn thuần chỉ là của người chị dành cho đứa em trai của mình. Vì vậy, nếu chuyện đó khiến cho cậu hiểu lầm, vậy thì thực lòng xin lỗi.”

Hề Lâm Dao cảm thấy tim mình như nhảy thót ra ngoài khi nghe những lời Hoa Đan Di nói. Mặc dù những lời này đều là chân thực, nhưng cũng quá thẳng thừng rồi. Hoa Đan Di giải thích xong liền đưa đồ cho Hề Lâm Dao, dặn dò mấy câu rồi mới trở về kí túc xá.

Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cũng may Nhất Thế Vô Song lúc nào cũng ở bên cạnh, động viên, an ủi cô. Hoa Đan Di cảm thấy Nhất Thế Vô Song hiện tại cũng là bạn trai mình, vì vậy không muốn giấu anh mãi nữa. Hoa Đan Di chậm rãi nhắn tin:

“Đại thần, anh có rảnh không?”

Nhất Thế Vô Song tất nhiên là một người bận rộn, có điều chỉ cần người nhắn là Hoa Đan Di thì anh sẵn sàng gạt tất cả mọi chuyện qua một bên để nghe cô tâm sự. Hoa Đan Di cảm thấy đây chính là ưu điểm của đại thần. Nhất Thế Vô Song tuy không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng hành động thì luôn ấm áp và tinh tế. Điều đó khiến cho Hoa Đan Di an tâm vô cùng.

Nhất Thế Vô Song nhanh chóng hồi âm lại:

“Có chuyện gì sao?”

“Cũng có.” - Hoa Đan Di mỉm cười trả lời.

Hoa Đan Di nhắn xong thì bổ sung thêm:

“Em muốn tâm sự với anh về vấn đề tình cảm.”

Nhất Thế Vô Song đọc được mấy dòng này thì không khỏi nhíu mày, tuy nhiên anh rất hứng thú. Chủ đề yêu đương rất thích hợp với mối quan hệ của anh và Hoa Đan Di bây giờ. Nói sao thì bọn họ cũng đã yêu đương được một thời gian rồi, nếu cứ như thế này thì rất nhanh sẽ trở nên nhàm chán. Lâu lâu cũng phải tâm sự bồi đắp tình cảm một chút mới được.

Nhất Thế Vô Song thoải mái đáp lời:

“Phu nhân cứ nói đi, anh nghe đây.”

Hoa Đan Di mặc dù đã quyết tâm kể chuyện về Lục Tử cho Nhất Thế Vô Song nghe, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu. Có thể nói chuyện này cũng khá ngại ngùng, hơn nữa rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của cả hai. Hoa Đan Di cẩn thận sắp xếp câu từ một lượt, sau đó mới nhắn tin trở lại:

“Ừm, chuyện là mấy hôm trước em được một người bạn thân tỏ tình. Em trước giờ luôn coi cậu ấy là em trai của mình, không hề có tình cảm gì khác. Có điều khi em từ chối, cậu ấy lại xảy ra tai nạn, thậm chí còn không muốn gặp lại em. Em cảm thấy chuyện này có chút trẻ con, tuy nhiên em không muốn mất một người bạn tốt…”

Hoa Đan Di gửi một đoạn rất dài. Có điều, Nhất Thế Vô Song không có kiên nhẫn để đọc nhiều như vậy. Tất cả những gì đọng lại trong đầu anh chính là Hoa Đan Di được người khác tỏ tình. Nhất Thế Vô Song cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm. Mặc dù tin tưởng ‘phu nhân’ nhà mình là vậy, nhưng đại thần vẫn không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

Anh vội vàng hỏi lại:

“Ban nãy em nói gì cơ? Em được tỏ tình?”

Hoa Đan Di thấy vậy liền nghiêm túc trả lời:

“Phải, là được bạn thân tỏ tình, nhưng em đã từ chối cậu ấy rồi.”

Nhất Thế Vô Song lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều bọn họ cũng đã quen nhau được gần 5 tháng rồi. Đại thần luôn hi vọng mối quan hệ này có thể tiến nhanh và tiến xa. Tuy nhiên anh lại không rõ ý tứ của Hoa Đan Di thế nào. Nhất Thế Vô Song nhìn xuống tấm lịch để bàn, chủ nhật tuần này chính là kỉ niệm 5 tháng quen nhau của hai người.

Trước đây, đại thần đã quen với việc bản thân được người khác chú ý tỏ tình. Tuy nhiên anh lại không nghĩ tới việc Hoa Đan Di cũng sẽ là một cô gái rất được chào đón. Hôm nay nghe Hoa Đan Di kể chuyện này, trong lòng Nhất Thế Vô Song không tránh khỏi có vài phần ghen tị.

“Không được rồi.” - Nhất Thế Vô Song thầm nghĩ - “Nếu mình còn chần chừ thì không biết sẽ bị cướp mất phu nhân lúc nào không biết. Vả lại nghe phu nhân kể thì người theo đuổi cô ấy rất si tình… Lỡ phu nhân vì thương cảm mà đi theo người ta thì sao?”

Nhất Thế Vô Song nghĩ đến đây liền không tránh kích động. Cuối cùng, anh mặc kệ câu chuyện hoang mang đang cần tâm sự của Hoa Đan Di, trực tiếp hỏi cô:

“Phu nhân, anh nghe nói em cũng ở thành phố B phải không?”

Hoa Đan Di vốn đang cùng Nhất Thế Vô Song chia sẻ chuyện Lục Tử, đột nhiên bị bẻ lái như vậy thì có chút bất ngờ. Tuy nhiên Hoa Đan Di vẫn trả lời:

“Phải, đại học Bắc Á - thành phố B.”

Nhất Thế Vô Song đọc đến đây liền có chút bất ngờ. Không ngờ Hoa Đan Di lại là sinh viên của đại học Bắc Á, như vậy có phải là bọn họ đã từng lướt qua nhau rồi không? Đại học Bắc Á vốn là trường đại học nổi tiếng của cả nước, sinh viên trong đây đa phần đều là nhân tài. Đại thần ngoài công việc là một nhà đầu tư và thiết kế game thì còn là giảng viên của đại học Bắc Á.

Có điều Nhất Thế Vô Song muốn khiến cho Hoa Đan Di bất ngờ nên kìm nén tò mò trong lòng lại, để đến ngày gặp cô rồi mới nói. Anh nhanh chóng hồi âm:

“Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở thành phố B. Di Di này, em có bao giờ nghĩ đến chuyện gặp mặt anh chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.