CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chương 42: Trống Rỗng



Hai người cứ như vậy duy trì trạng thái im lặng nhìn nhau một hồi. Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, cả Tiêu Tranh lẫn Hoa Đan Di đều không có chuẩn bị trước, cũng không biết phải nói với nhau thế nào. Ai cũng hiểu bọn họ ở trường như nước với lửa, hiện tại lại phát hiện ra chuyện động trời thế này, bối rối cũng là điều đương nhiên.

Im lặng một hồi, cuối cùng Tiêu Tranh cũng thở dài lên tiếng:

“Được rồi, vừa nãy có lẽ là tôi đã dọa em nhỉ? Tôi không nghĩ em cũng biết chơi game, lại còn chơi tốt như vậy. Hoàn toàn không giống vẻ ngoài của em chút nào.”

Tiêu Tranh phá vỡ bầu không khí gượng gạo của cả hai. Nói ra thì Hoa Đan Di so với tính cách của An Di Lạc Di cũng có chút giống. Hai người đều rất thẳng thắn và luôn sẵn sàng đem những thứ bất công ra nói thẳng. Trước đây Tiêu Tranh vốn không nghĩ đến trường hợp này nên không để ý, có điều hiện tại suy nghĩ cẩn thận thì quả thực là rất giống nhau.

Hoa Đan Di cũng không rõ là Tiêu Tranh đang khen hay chê mình, tuy nhiên cô vẫn ngượng ngùng cúi đầu. Mãi sau mới đáp lại:

“Thầy cũng làm em rất bất ngờ. Em cứ nghĩ thầy chỉ làm giảng viên thôi, không ngờ còn có nghề tay trái. Đến giờ em vẫn chưa hình dung ra bộ dạng thầy lúc chơi game sẽ như thế nào?”

Hoa Đan Di không phủ nhận sự ưu tú của Tiêu Tranh, Nhất Thế Vô Song trong game cũng là một đại thần vô cùng nổi bật. Có lẽ là người xuất chúng thì cho dù ở đâu cũng vẫn trở nên đặc biệt như vậy. Khóe môi Hoa Đan Di bất giác cong lên một nụ cười. Mặc dù bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, thoải mái nói chuyện như ban đầu, nhưng Hoa Đan Di có cảm giác rất thân thuộc và dễ chịu.

Lúc này, một ý nghĩ bất ngờ xoẹt qua đầu Hoa Đan Di, nếu như cô và Tiêu Tranh kết thành một đôi thì cũng không tệ. Suy tưởng ấy thoáng qua rất nhanh thôi, nhưng cũng đủ khiến cho Hoa Đan Di đứng hình một hồi lâu. Kì thực cô cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ trẻ, đối với Tiêu Tranh tuy là hay tranh cãi nhưng cô cũng chưa từng nói mình không hâm mộ anh.

Có điều, liệu Tiêu Tranh có nghĩ giống Hoa Đan Di không?

“Dù sao cũng đã đến rồi, em không ngại nếu cùng tôi ăn một bữa chứ?” - Tiêu Tranh chậm rãi hỏi.

Hoa Đan Di cảm thấy hình như Tiêu Tranh đối với cô vẫn khá tệ, do đó không dám mơ mộng xa vời nữa. Hoa Đan Di cảm thấy mối quan hệ của bọn họ bất kể là trong game hay ngoài đời thì đều hết hi vọng rồi. Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoa Đan Di lại trùng xuống. Dù sao đây là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối, vì vậy Hoa Đan Di liền gật đầu:

“Phải ăn chứ. Dù sao cũng là tiền của thầy, em sẽ không ngại đâu.”

Hoa Đan Di mỉm cười, nhưng lại vô cùng gượng gạo. Tiêu Tranh không biết là Hoa Đan Di đang buồn vì nghĩ anh ghét mình nên mới hiểu lầm rằng cô không thích ăn cùng Tiêu Tranh. Tâm trạng của anh cũng xấu đi không ít. Cả hai người họ lại trở về trạng thái ngượng ngùng như ban đầu.

Hoa Đan Di ăn không nhiều, cũng không có hứng thú để mà ăn. Những món trên bàn đẹp mắt tới mấy thì cô cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tiêu Tranh nhìn Hoa Đan Di cứ thẫn thờ như vậy thì càng thêm nản. Vấn đề nằm ở chỗ, anh cũng chẳng biết mở miệng giải thích với Hoa Đan Di kiểu gì. Tiêu Tranh rất muốn nói rằng bọn họ có thể cứ thử tìm hiểu ở ngoài đời xem sao, nhưng lại không dám…

Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Tiêu Tranh đổ chuông, anh đành buông bát xuống, dịu giọng nói:

“Tôi đi nghe điện thoại một chút. Em cứ ăn tự nhiên đi nhé.”

Tiêu Tranh nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, chỉ còn Hoa Đan Di ngồi một mình, cô cảm thấy vô cùng trống rỗng. Không rõ món ăn trong miệng có tư vị gì, nhưng hiện tại trái tim của Hoa Đan Di đang rất khó chịu. Cô nhìn bóng lưng Tiêu Tranh đang ở ngoài ban công nghe điện thoại, trong lòng có chút chua xót.

Nhất Thế Vô Song là Tiêu Tranh, Hoa Đan Di không hề cảm thấy thất vọng, bởi lẽ Tiêu Tranh cũng thực sự rất tốt. Tuy tính cánh của anh có lúc hơi vô tâm khiến cho người khác bị tổn thương, nhưng thực tâm thì vẫn không phải người xấu. Có điều Hoa Đan Di đã từng để cho Tiêu Tranh rất nhiều ấn tượng xấu…

“Lần này là hết thật rồi.” - Hoa Đan Di buồn bã lẩm bẩm.

Mối tình đầu của cô cứ như vậy mà tan thành bọt biển trôi đi thật rồi. Hoa Đan Di chưa bao giờ hối hận vì lúc trước đã không tìm hiểu kĩ về thân thế Nhất Thế Vô Song như vậy.

Rất nhanh, Tiêu Tranh đã quay trở lại. Sắc mặt anh so với ban nãy không được tốt cho lắm. Điều này khiến cho Hoa Đan Di không khỏi lo lắng. Có lẽ là xuất phát từ việc bản thân vẫn thường quan tâm đến Nhất Thế Vô Song như thế, vì vậy Hoa Đan Di liền hỏi:

“Đại thần, có chuyện gì sao?”

Danh xưng ‘đại thần’ này khiến cho cả hai đều cứng người, nhất là Tiêu Tranh. Trong mắt anh hiện rõ sự bất ngờ, lại có chút vui mừng. Riêng Hoa Đan Di thì lại ngượng ngùng nên đã sớm cúi đầu không dám đối diện với anh. Có điều Tiêu Tranh thực sự có việc gấp, do đó anh nhanh chóng thu dọn một chút rồi nói:

“Xin lỗi em, tôi có việc gấp cần phải đi trước. Tôi đã thanh toán bữa ăn này rồi nên em cứ tiếp tục ăn đi. Tôi phải đi đây.”

Tiêu Tranh nói xong liền nhanh chóng chạy đi, ngay cả một câu: “Hẹn gặp lại.” cũng không nói. Điều đó khiến cho Hoa Đan Di thực sự bị tổn thương. Tiêu Tranh bỏ đi gấp như vậy là thực sự có việc, hay là vì chán ghét cô? Hoa Đan Di không biết, cũng không dám nghĩ đến.

Tiêu Tranh đi rồi, Hoa Đan Di ở lại cũng chẳng để làm gì cả. Vì vậy cô cũng đứng lên trở về kí túc xá. Tâm trạng của Hoa Đan Di hiện tại vô cùng rối bời, nếu có thể, cô rất muốn hỏi thẳng đại thần xem liệu sau này bọn họ sẽ ra sao. Nhưng mà Hoa Đan Di thực sự không có can đảm.

Hoa Đan Di đi ra khỏi nhà hàng liền ngồi gục xuống bên cạnh một bụi cây, cô lẩm bẩm:

“Vậy là thực sự hết rồi sao?”

Trái tim của Hoa Đan Di bất giác trở nên trống rỗng. Cô đã rất hi vọng về mối quan hệ của mình và Nhất Thế Vô Song có thể phát triển, nhưng mà với tình hình này thì có lẽ sẽ tồi tệ lắm. Chưa bao giờ Hoa Đan Di trở nên chán nản như thế này, trái tim của cô cứ như đang khóc vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.