CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chương 55: Đối Mặt



Hoa Đan Di đứng bên trong khán đài, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với Vu Phương sớm như vậy. Mặc dù tin đồn này chỉ đăng trong diễn đàn trường, nhưng không thể tránh khỏi việc các anh chị sinh viên cũ cũng theo dõi nó. Đến Tiêu Tranh là người rất ít khi xem diễn đàn còn biết đến tin tức đó, huống chi là những người nổi bật như Vu Phương?

Hoa Đan Di nắm chặt hai tay lại. So mới những nữ nhân khác thì Vu Phương quả thực vô cùng nổi bật. Cô ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ và cá tính, mỗi hành động hay phong thái đều toát ra sự tự tin. Vu Phương chỉ cần đứng một chỗ mỉm cười thôi cũng đã đủ sáng bừng cả một khoảng sân khấu rồi. Nhìn đi nhìn lại, Hoa Đan Di không khỏi mím môi, cúi đầu chua chát lẩm bẩm:

“Hình như chị ấy thực sự rất phù hợp với đại thần…”

Đại thần là một người tài giỏi, công việc của anh luôn cần những người có năng lực, thành thục và tự tin đứng bên cạnh. Điểm này, Hoa Đan Di cảm thấy mình thua xa so với Vu Phương. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích đem bản thân ra so sánh với Vu Phương như vậy. Cho dù Hoa Đan Di đã thề rằng sẽ không để ý tới chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào rời mắt được.

“Mày đúng là thất bại thật đấy, Hoa Đan Di.” - Cô chán nản trách móc bản thân mình - “Tự nhiên lại thấy bản thân tầm thường như vậy…”

Hội trưởng hình như cũng nhận ra được tâm trạng bất ổn Hoa Đan Di, anh thở dài một cái rồi bước đến bên cạnh cô. Hoa Đan Di ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh một hồi. Hội trưởng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“Nếu như em ngại thì anh sẽ tìm người khác làm thay em, không cần phải gượng ép bản thân như vậy đâu.”

Hoa Đan Di nghe vậy liền vội vàng lắc đầu. Cho dù tâm trạng Hoa Đan Di có tệ đến đâu thì cô cũng không muốn gây phiền phức cho những người khác. Mọi người trong hội học sinh đã cố gắng vì buổi thuyết trình hôm nay rất nhiều, Hoa Đan Di sẽ không để bản thân mình làm ảnh hưởng tới những cố gắng của mọt người. Cô khẽ đáp:

“Không sao đâu, em có thể làm được mà. Hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi, tìm người thay thế đâu có dễ như vậy chứ. Anh cứ yên tâm đi, em vẫn ổn mà.”

Với lại, Hoa Đan Di cũng đã xác định sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với những chuyện này, nếu cứ trốn tránh mãi thì cũng không hay. Hoa Đan Di không muốn buông tay đại thần, càng không muốn mối quan hệ của bọn họ bị những tin đồn làm cho ảnh hưởng. Không phải là đại thần đã nói cô phải tin tưởng anh rồi sao? Hoa Đan Di không muốn khiến cho đại thần phải thêm lo lắng hay suy nghĩ nữa.

Có lẽ, đã đến lúc cô cũng cần phải mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Nếu như thực sự muốn ở bên cạnh đại thần, vậy thì cô nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nghĩ đến đây, Hoa Đan Di liền có thêm động lực. Cô hít một hơi thật sâu, sau chậm rãi bước ra bục phát biểu.

Hoa Đan Di diễn thuyết vô cùng lưu loát, mọi người trong hội trường gần như bị cô hút vào bên trong bài nói của mình. Chưa bao giờ, Hoa Đan Di cảm thấy tự hào như vậy, trong lòng không khỏi kiêu ngạo. Nếu như giờ này đại thần có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ rất tự hào về Hoa Đan Di cho mà xem… Ánh mắt Hoa Đan Di vô tình lướt qua Vu Phương, bất ngờ, Vu Phương cũng đang nhìn Hoa Đan Di chăm chú, thậm chí còn nở một nụ cười rất kì lạ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?” - Trong đầu Hoa Đan Di chứa đầy sự khó hiểu.

Hoa Đan Di chỉ mong là bản thân mình đang nhìn nhầm, ánh mắt kia cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên Hoa Đan Di vẫn không khỏi bối rối một hồi. Sau khi phát biểu xong, Hoa Đan Di liền cúi chào rồi đi vào bên trong. Hội trưởng và mọi người đều vỗ tay ủng hộ cô, khen ngợi Hoa Đan Di đã làm rất tốt khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này, thầy trưởng khoa bước vào, vẫy tay gọi Hoa Đan Di lại. Cô nhận được tín hiệu liền nhanh chóng chạy ra. Cô ngoan ngoãn lên tiếng:

“Thầy gọi em ạ?”

Thầy trưởng khoa cười hiền từ. Quả thực giảng viên của Đại học Bắc Á rất tốt, chuyện trên diễn đàn, thầy cô chắc chắn là người đọc và đọc kĩ nhất. Có điều chuyện chưa rõ ràng, các thầy cô sẽ không tùy tiện mà hành xử sai lệch với sinh viên. Điều đó khiến cho Hoa Đan Di an tâm vô cùng. Thầy trưởng khoa vui vẻ nói:

“Ừ, ban nãy bài phát biểu của em rất tốt. Thầy nghe thôi cũng thấy vô cùng tự hào, quả nhiên là thầy không nhìn lầm em. Nhà trường muốn để một sinh viên ưu tú trong khoa cùng đi ăn trưa với các thầy cô và Vu Phương. Em đi cùng mọi người nhé.”

Hoa Đan Di có hơi bất ngờ trước lời đề nghị này. Vốn muốn từ chối, nhưng những năm qua, thầy trưởng khoa đã giúp đỡ Hoa Đan Di rất nhiều, cô không muốn để thầy ấy phải khó xử. Cuối cùng, cô đành gượng gạo đáp:

“Vâng ạ. Em chạy vào lấy túi xách rồi sẽ ra ngay.”

Thầy trưởng khoa hài lòng nói:

“Ừ, thầy và mọi người qua bên nhà hàng đối diện trường mình trước. Sau đó em cũng nhanh chóng qua nhé.”

Hoa Đan Di vâng dạ trả lời, mặc dù trong lòng vẫn còn băn khoăn lắm, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì cả. Cũng chỉ là một bữa ăn thôi mà, trước mặt nhiều vị tiền bối như vậy, chắc chắn Vu Phương cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cô được. Hoa Đan Di thấy yên tâm hơn nhiều, cô chạy vào tạm biệt với mọi người, nhắn cho Hề Lâm Dao báo một tiếng rồi mới đi qua nhà hàng.

Ra khỏi hội trường, bỗng nhiên Hoa Đan Di nhìn thấy Vu Phương đang đứng một mình ngoài đó. Cô vốn muốn tránh mặt, nhưng hình như Vu Phương đang gặp rắc rối. Có lẽ là cô ấy không biết đường đến nhà hàng kia, có điều các thầy cô sao lại để Vu Phương một mình như vậy được? Hoa Đan Di đắn do một hồi, cuối cùng đành quyết định trở thành người tốt một lần. Hoa Đan Di bước lại gần Vu Phương, dịu giọng chào hỏi:

“Học tỷ Vu Phương.”

Vu Phương thấy Hoa Đan Di thì có vẻ bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô mỉm cười:

“Ồ, em có phải bạn sinh viên vừa thuyết trình ban nãy không?”

Hoa Đan Di gật đầu, thực ra cô cảm thấy Vu Phương cũng là một cô gái rất gần gũi. So với những học tỷ, học trưởng từng đến trường thuyết trình thì cô ấy thiên thiện hơn rất nhiều. Hoa Đan Di ngoan ngoãn đáp:

“Vâng ạ. Học tỷ có phải là đang tìm đường sang nhà hàng không?”

“À, đúng rồi… Ban nãy chị đi vệ sinh nên ra không thấy mọi người đâu nữa. Em cũng qua đó sao?” - Vu Phương không nén nổi sự tò mò mà hỏi lại.

Hoa Đan Di cảm thấy vô cùng khâm phục tài đoán mò của bản thân, tuy nhiên cũng chỉ giấu trong lòng chứ không dám nói ra bên ngoài cho ai biết. Dù sao cũng là cùng đến một chỗ, chi bằng cô giúp Vu Phương lần này đi, biết đâu người ta thương tình sẽ không tranh giành đại thần với cô nữa? Hoa Đan Di có chút buồn cười về suy nghĩ kì lạ của bản thân mình, xong chỉ cười đáp:

“Vậy để em dẫn học tỷ qua đó.”

Vu Phương thấy Hoa Đan Di đối với mình nhiệt tình như vậy thì có chút nghi ngờ. Quả thực tin đồn đó ở trên trường, cô đã đọc rồi. Vu Phương cứ nghĩ Hoa Đan Di sẽ giống với những người khác, tìm cớ tránh mặt cô. Không ngờ em ấy lại kì lạ như vậy, thậm chí còn trực tiếp tới bắt chuyện với Vu Phương nữa.

Dù sao cũng không thể để cho các thầy cô đợi lâu được, vì thế Vu Phương liền đồng ý đi cùng Hoa Đan Di. Hai người không ai nói chuyện thêm với ai câu nào, điều đó làm cho Hoa Đan Di cũng đỡ ngại ngùng hơn nhưng lại khiến cho Vu Phương thêm khó hiểu. Cuối cùng, cô không nhịn được mà lên tiếng:

“Đan Di, Tiêu Tranh đã nói rất nhiều em với chị đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.