Cố Trạch Vũ ôm lưng Hàn Lăng Sa đi vào phòng làm việc. Dọc đường đi hai người đều im lặng. Hàn Lăng Sa cảm thấy kì cục, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách hai mươi cm với Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ không vui, siết chặt bàn tay bé nhỏ của cô.
“Buông ra…” Hàn Lăng Sa dúng sức rút cánh tay ra sau, muốn giãy tay mình ra khỏi lòng bàn tay to của hắn, “Đang rời nhận thấy như vậy không hay…”
“Không hay chỗ nào? Hai chúng ta yêu nhau cơ mà, không thì đi cùng sao?” Có Trạch Vũ có ý đen mặt dọa co. Hắn đã mong muốn đựợc nắm đôi bàn tay này mười sáu năm, làm sao bây giờ lại chịu buông ra?
Hắn Lăng Sa tâm trạng không tốt, bị hắn dọa như vậy, không hề lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu chậm rãi đi sau. Trước mặt có nhiều giáo viên, sinh viên đi tới, nhìn thấy hai người màu áo xanh lá chỉ biết thở dài tò mò. Huấn luyện quân sự cũng có thể kết đôi uyên ương…
Cố Trạch Vũ đi sau thuận tiện khóa cửa phòng làm việc. Hàn Lăng Sa cũng không phải là người đói bụng có người mời ăn mà từ chối vì đã ăn no, đi vào là cắm đầu cắm cổ ngồi lên ghế, loay hoay cầm điện thoại nghịch. Đột nhiên đưa tay ra, dễ dàng rút điện thoại từ trong tay cô.
“Ít nghịch đồ này đi. Trong doanh trại của bọn anh, nhìn thấy người nào nghịch điện thoại di động sẽ bị giẫm nát. Đâu có giống với mấy cô gái như em không có việc gì làm lấy ra hết nhấn nhấn rồi lại chụp hình.” Cố Trạch Vũ xoay điện thoại của cô giữa ngón tay, vẻ mặt cười đăm chiêu.
“Phiền đến anh chắc? !” Hàn Lăng Sa bĩu môi, cả người vùi vào trong ghế, “Bọn anh là quân nhân, bọn họ cũng là quân nhân, anh đi với bọn họ cả đời luôn đi! Em chán ghét anh nói đến những quân nhân như trong quân khu trước mặt em!”
“Sa Sa,…” Cố Trạch Vũ thở dài, “Anh không rõ em và chú Hàn rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ như thế nào, chú ấy bây giờ là người thân duy nhất của em. Nếu em hận chú ấy cả đời, em cảm thấy có được không?”
“Có được không trong lòng em hiểu rõ nhất, không cần anh nói!” Hàn Lăng Sa chống tay vịn ghế từ từ đứng lên, “Từ nhỏ đến lớn, bọn anh chỉ biết chỉ trích em…em tùy hứng, em không hiểu chuyện, nhưng bọn anh có nghĩ tới, tại sao nhiều năm như vậy mà em không tiến bộ được? Em không có mẹ, ba em bắt em gọi kẻ giết mẹ em là “mẹ”, mỗi người chỉ có một mẹ…”
Cố Trạch Vũ thấy Hàn Lăng Sa càng lúc càng kích động, sợ hết hồn, vội vàng trấn an cô: “Anh không có ý đó, anh hiểu rõ rằng em rất khổ sở. chuyện này chỉ có thể từ từ giải quyết…”
“Không cần từ từ, em không muốn đến những nơi có ông ấy. Chỉ cần ngửi thấy một chút hơi thở của ông ấy ở đâu, em cũng cảm thấy mùi của bà ta ở đấy, sẽ làm em ghê tởm!”
“Nếu vậy, anh thì sao?” Cố Trạch Vũ trong lòng lo sợ, điều hắn lo sợ duy nhất chỉ là điều này. Hắn là một người lính, là quan quân trong quân khu, Hàn Hành Viễn là thủ trưởng của hắn. Vì vậy, tiếp xúc với người ấy là điều không thể tránh. Cô mâu thuẫn mọi thứ về người ấy như vậy, bọn họ về sau thì sao?
“Sa Sa, em biết, anh với ông ấy có quan hệ gì mà…”
“Em hiểu ý của anh…” Hàn Lăng Sa đứng dậy đi tới cửa, “Trong lòng em, không gì có thể thay thế được mẹ, bao gồm cả anh, tiểu ca ca…”
Cố Trạch Vũ ngồi đó, tiếng xương tay vang lên. Chỉ qua một đêm, cô có thể dễ dàng buông tha rồi. Thật ra, chỉ cần cô do dự, hắn cũng có rất nhiều cách để rời quân khu thành phố G. Nhưng cô không hề nói gì, chỉ đơn giản để lại cho hắn một bóng lưng mờ ảo và khoảng thời gian ở chung đã qua.
Hàn Lăng Sa không muốn trở về liên đội, cũng không muốn trở về đại viện, càng không muốn đến chỗ Cố Trạch Vũ. Một người lêu lổng trên đường nhiều giờ, cuối cùng dừng lại tiệm cơm bên cạnh trường học gọi một tô lẩu cá và chai rượu trắng, từ từ ăn.
Ông chủ thấy một cô gái đỏ mắt uống rượu cho là cô bị thất tình, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Ai ôi, cô gái à, sao cô không biết thương tiếc bản thân vậy? Xinh đẹp, trẻ tuổi như cô, về sau sẽ tìm được nguời tốt hơn, cần gì phải đâm đầu vào một cái cây cơ chứ!”
“Không cần quấy rầy tôi!” Hàn Lăng Sa uống say đến mơ hồ, nói không rõ ràng, “Các người đều muốn quên tôi! Tôi… Tự tôi sẽ sống thật tốt…để các người thấy! Tôi…Tôi…sống một mình…Một người được ăn, cả nhà không đói bụng! ha ha…” càng về sau, cô cầm ly rượu, nằm lên bàn cười khúc khích.
Tề Thạch nghe mấy người ở kí túc xá nói, nhìn thấy Hàn Lăng Sa đang uống rượu ngoài trường học đến không biết gì, hắn không suy nghĩ, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lúc tìm được Hàn Lăng Sa, nha đầu kia đã uống đến không biết trời đất là gì, gương mặt đỏ gắt, chu cái miệng nhỏ lầu bầu.
“Tiểu công chúa, sao cậu lại uống say đến nỗi như vậy?” Tề Thạch kéo tay cô, “Đi, về nhà, được không?”
“Không!” Hàn Lăng Sa không còn chút hơi sức, ngã người vào ngực Tề Thạch, “Tề Thạch, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám đưa tôi về, cậu không xong với tôi đâu!”
“Được được, vậy thì không về nữa, về nhà tôi, được không?”
“Tôi không!” Hàn Lăng Sa đẩy đầu hắn, “Cậu mau cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Tôi không muốn nhìn thấy các người! Ai cũng không muốn!”
“Tiểu công chúa, cậu bị sao vậy? Chịu đả kích gì sao? Sao lại uống đến nông nỗi này?” Tề Thạch nghĩ tới đêm đó cô đi theo Cố Trạch Vũ, chẳng lẽ có liên quan đến hắn?
“Cố Trạch Vũ đã làm gì?” Lời nói nồng nặc tức giận đến Hàn Lăng Sa đang uống say cũng cảm thấy.
“Ha ha…hắn à? Tôi không cần hắn!” Hàn Lăng Sa vừa cười vừa khóc, “Nhưng tôi không bỏ được, không cách nào bỏ được…Sao hắn lại tốt như vậy? sao hắn không hư một chút, như vậy tôi sẽ không thích hắn nhiều như vậy…”
Tề Thạch nghe thấy chỉ có cười khổ. Trong tình yêu làm sao có thể lấy tốt xấu để phân biệt người mình thích. Nếu như thật lòng thích, mặc cho đối phương vô cùng xấu xa cũng sẽ không chùn bước mà thích.
“Tiểu công chúa…chúng ta…” Tề Thạch còn chưa nói xong đã thấy một bóng xanh lá vọt tới.
“Hàn Lăng Sa!” Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa đang được Tề Thạch ôm trong ngực, vô cùng tức giận, “Em chạy đi đâu cả ngày nay? ! Em cho rằng em mới ba tuổi thôi sao? Hả? ! Đến lúc giận dỗi là đóng cửa bỏ đi! Hả? !”
Hàn Lăng Sa thấy hắn la hét mình, tủi thân cắn môi, bắt đầu tố cáo: “Sao anh như vậy? Sao anh cứ luôn dữ dằn với em?”
Cố Trạch Vũ mơ hồ nhìn thấy nước mắt cô, mềm lòng, ôm lấy cơ thể cô lắc lắc: “Được rồi, vừa rồi vì gấp gáp tìm em một ngày, lúc nãy thấy em anh mới tức giận. Được rồi, được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà tắm. Cả người em nồng nặc mùi rượu, thật khó chịu.
“Được!” Hàn Lăng Sa nhẹ nhàng dựa vào người hắn, tay không ngừng loay hoay chiếc cà vạt xanh lá trước ngực hắn, “Hôm nay em muốn dùng phòng tắm của anh làm phòng ngủ! Cái bồn tắm đó rất lớn, nằm vào rất thoải mái!”
“Được.”
“Anh còn phải sấy tóc cho em! Ướt nhèm nhẹp rất khó chịu!”
“Được.”
Cố Trạch Vũ tươi cười ôm Hàn Lăng Sa đến chiếc xe cách đó không xa của hắn, lại bị Tề Thạch kéo lại. Cố Trạch Vũ cau mày nhìn hắn, sau đó thờ ơ mở miệng: “Hôm nay cảm ơn cậu…”
“Quan hệ giữa tôi và cô ấy, không cần anh phải nói cảm ơn!”
“Thật sao?” Cố Trạch Vũ cười lạnh, nhẹ nhàng lay động Hàn Lăng Sa. Cô vốn đang híp mắt nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, không hiểu nhìn gương mặt cương nghị trước mặt, “Sa Sa, hắn là ai?”
“Ha ha… là Tề Thạch…bạn học nhỏ!”
“Anh là ai?”
Hàn Lăng Sa nghiêng đầu ngây ngô cười: “Anh là kẻ ngốc hả? Ngay cả mình là ai cũng không biết. Anh là Cố Trạch Vũ, bạn trai của em, Cố Trạch Vũ, tiểu ca ca…”
Tề Thạch nghe đến ba chữ “tiểu ca ca” lập tức ngây người. Thì ra…tình cảm thật sự có thể trải qua một đoạn thời gian mười sáu năm dài như vậy. Cho đến nay, hắn đều cảm thấy bề ngoài tiểu công chúa kiêu ngạo, tùy hứng nhưng che giấu bên trong là một tấm chân tình. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy cô lột bỏ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, bên trong là một cô gái yêu kiều.
Tiểu công chúa xuât hiện vô số lần trong giấc mơ của Tề Thạch, hiện tại đang ở trước mặt hắn diễn nhân vật chính của người đàn ông khác…
Rốt cuộc, tiểu công chúa thật sự đã đi khỏi thế giới của hắn rồi. tiểu công chúa, hẹn gặp lại… Bởi vì tôi biết, tôi yêu em nhiều, cho nên, hạnh phúc của em là được người khác chúc phúc…
“Cố Trạch Vũ, “ Tề Thạch gọi hắn, “Tiểu công chúa… Cô ấy…rất không dễ dàng, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Tôi biết.” Cố Trạch Vũ nhíu mày chặn ngang, ôm lấy Hàn Lăng Sa bỏ vào trong xe, không làm gương cho Tề Thạch, rời đi.
Hàn Lăng Sa cảm thấy không thoải mái, cả người như đang ngâm mình, trong người rất nóng, nóng đến mức cô không còn cảm giác. Đưa bàn tay bé nhỏ ra, không ngừng cởi từng cúc áo, Cố Trạch Vũ vừa nghiêng đầu nhìn, ánh mắt buồn bã, vội đè bàn tay đang di động xuống dưới.
“Sao thế? Không nên lộn xộn!” giọng nói có chút nhỏ lại, tựa như đang đè nén tâm tình sắp phun trào.
“Em nóng! Khó chịu!” Hàn Lăng Sa giật giật quần áo hét lên.
“Anh mở điều hòa lớn một chút, em không cần lộn xộn, sẽ không nóng!” Cố Trạch Vũ tranh thủ mở điều hòa. Nhiệt độ giảm xuống, không chỉ cô mà hắn cũng sắp bốc cháy rồi.
Hàn Lăng Sa ngồi trên ghế phụ không ngừng lấy tay vẩy vẩy, một chốc lại cố đứng lên, “Còn rất khó chịu, không thoải mái, còn nóng!”
Cố Trạch Vũ cắn răng, không cãi lí với cô nữa, nhấn ga phóng xe thật nhanh. Sau khi cô say rượu, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ hồng cũng nhếch lên, nhàn nhạt hô hấp trong không gian chật hẹp. Hắn thật sự sợ mình không nhịn được, không khống chế được…
Từ bãi đậu xe đến thang máy, rồi đến đường về phòng, toàn thân Hàn Lăng Sa mềm nhũn tựa vào người Cố Trạch Vũ, hơi híp mắt nhìn hắn, lúc hắn cầm chìa khóa mở cửa nhún lên hôn hắn.
“Ha ha…thật là nhớ, cắn anh một phát…”
Cô cười vô hại, Cố Trạch Vũ cũng nhanh không kiên trì nổi, mở cửa rồi đá chân đóng cửa, vội vàng kéo cô ra, “Đi tắm!”
Hàn Lăng Sa lảo đảo vài bước, quay đầu lại: “Anh giúp em cởi quần áo ra đi, em khó chịu, không thoải mái…”