Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 15: Nhớ em



edit: socfsk

Cố Trạch Vũ biết rằng sự nhẫn nại của mình cũng không còn bao nhiêu, cơ hồ là rất ít! Những lời say của cô bây giờ nếu để một người đàn ông trưởng thành nghe được tuyệt đối là một lời mời. Mà Cố Trạch Vũ nghe được lại hấp dẫn chết người. Chỉ là đối mặt với Hàn Lăng Sa ngốc nghếch say khướt, hắn thực sự không muốn chơi trò “Bá vương ngạnh thượng cung, say rượu nhất dạ tình”.

Chú ý: câu thành ngữ “Bá vương ngạnh thượng cung, say rượu nhất dạ tình” ý muốn nói đến những kẻ ngang ngược nhân cơ hội người khác say rượu để giở trò.

Hàn Lăng Sa từ đầu đến cuối đều không buông tay Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ cũng không thể làm gì khác hơn đặt cô lên giường, dùng chăn bọc lấy cả người cô, say đó ôm cả người và chăn vào trong ngực. Một tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, một chốc sau đã nghe thấy tiếng hít thở êm ái của cô.

Nhưng Cố Trạch Vũ cả đêm không ngủ được. Lúc đầu cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, trải qua một đêm nén nhịn khổ cực không thể buông lỏng càng thêm mệt mỏi. Hắn nằm trên giường khẽ động một cái cô đã cau mày rên rỉ, sau đó hắn không dám lật người đến một lần.

Quả thật nếu có thể hắn muốn quay về Bắc Kinh ngay lập tức. Dù sao đó cũng là mảnh đất nơi hắn được sinh ra, thành phố G tuy chỉ là một thành phố nhỏ nhưng lại trú ngụ rất nhiều nhân tài. Huống chi bây giờ lấy quan hệ giữa Hàn Lăng Sa và Hàn Hành Viễn, Hàn Hành Viễn tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Mặt khác, Cố Trạch Vũ cảm thấy Hàn Hành Viễn dường như đang muốn bù đắp gì đó cho Hàn Lăng Sa. Cho nên, hắn phải tự mình lớn mạnh đến mức đủ sức chống lại Hàn Hành Viễn mới có thể có niềm tin tuyệt đối lấy Hàn Lăng Sa về nhà.

Sáng sớm lúc Hàn Lăng Sa tỉnh dậy, đầu như muốn nổ tung, vừa choáng vừa đau. Mới hoạt động cổ một chút đã nghe có người sau lưng. Hàn Lăng Sa sợ hết hồn quay người lại nới phát hiện Cố Trạch Vũ nằm bên cạnh, một tay khoác lên người mình, một tay tùy ý gối đầu.

Hàn Lăng Sa thấy hắn chỉ mặc một bộ áo choàng tắm, tuy là mùa hè nhưng trong nhà mở điều hòa, không đắp chăn ngủ cả đêm cũng rất dễ bị cảm lạnh.

Cố Trạch Vũ ngủ không ngủ được sâu, Hàn Lăng Sa vừa động đậy cơ thể hắn cũng tỉnh ngay lập tức. Chỉ là buổi sáng là thời điểm khí huyết hắn căng tràn, dưới tình huống này hắn sao dám mở mắt ra. Tối qua thật vất vả lắm hắn mới chịu đựng được mà buổi sáng lại phải trải qua khiêu khích. Lúc Hàn Lăng Sa cử động, lơ đãng đụng phải người hắn. đột nhiên nơi nào đó phát ra một tiếng than khổ sở. tiếng rên không tự chủ cũng phát ra ngoài…

Hàn Lăng Sa vội vàng đứng dậy, đem chiếc khăn trên người khoác lên người Cố Trạch Vũ: “Làm sao anh không đắp thêm một chút chăn? Như vậy rất dễ bị cảm lạnh!”

Cố Trạch Vũ cười cười kéo tay cô: “Không sao, trước kia ở bên ngoài, dựa vào cây khô có thể ngủ một đêm. Buổi sáng, quần áo như ngâm trong nước, làm sao có thể dễ dàng cảm được?”

Hàn Lăng Sa vừa nghe hắn nói như vậy, cảm giác muốn khóc lại đến. Rõ ràng khó khăn như vậy, gian khổ như vậy, hắn vĩnh viễn vẫn cứ hời hợt. Khổ sở như vậy, cô sao không biết chứ?

Cố Trạch Vũ nhìn cô ngẩn người cắn môi dưới, vỗ vỗ bả vai của cô: “Đi rửa mặt trước đi, sau đó chúng ta ra sân huấn luyện.”

Hàn Lăng Sa gật đầu, xuống giường bắt đầu rửa mặt. Mấy ngày nay cái gì cũng tốt. Mỗi ngày hắn đều chăm sóc cô, nói là huấn luyện nhưng trừ ngày đầu tiên ra, hắn có lúc nào huấn cô? Nghe nói bọn họ cuối năm có diến tập quân sự, hắn sao có thời gian chạy đến huấn luyện cô cơ chứ?

“Cố Trạch Vũ….” Hàn Lăng Sa gọi hắn, trong miệng còn dính cả bọt kem đánh răng.

“Hả?” Cố Trạch Vũ đang gấp chăn ghé đầu trả lời.

“Hôm nay em tự đi huấn luyện, anh về đi.”

“Sao vậy? Sợ anh huấn em à? Anh nói cho em biết, hôm nay bắt đầu chính thức duyệt binh, là thời điểm huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc.”

“Không phải. Em sợ anh mệt mỏi, “ Hàn Lăng Sa xả sạch bọt trong miệng rồi nói tiếp, “Hơn nữa, anh là một đoàn trưởng, em làm sao dám để ngài tự mình huấn cơ chứ?”

Cố Trạch Vũ biết cô đau lòng vì mình vất vả mới có một ngày nghỉ lại lấy ra đi huấn luyện cô. Phát hiện này hắn không tự chủ được nhếch khóe miệng lên.

“Biết anh mệ mỏi hôm qua còn giận anh?” những lời này là tùy tiện nói nhưng vừa ra khỏi miệng, Cố Trạch Vũ đã hối hận.

Buổi sáng rời giường, hai người còn rất ăn ý với nhau không nhắc tới chuyện hôm qua. Nhưng một khi đã bị phá vỡ, ai cũng không thể giả bộ được nữa.

Cố Trạch Vũ nhìn bóng lưng Hàn Lăng Sa cúi thấp đầu, với tay xếp một nửa chăn, “Sa Sa, chúng ta nói chuyện một chút…”

Vai Hàn Lăng Sa run lên, giọng nói cực kì bình tĩnh, “Em không muốn nói, chuyện hôm qua em…em đã…”

Cố Trạch Vũ đi tới, ôm lấy cô, dùng những vết chai tay lau đi những giọt nước mắt xinh đẹp trên khuôn mặt cô. Nhiệt độ lòng bàn tay hắn xuyên qua từng lỗ chân lông trên mặt cô truyền tới từng mạch máu, di chuyển đi trái tim. Ấm áp!

“Em biết ý anh không phải là ý đó mà.” Cố Trạch Vũ nhẹ nhàng nói.

Hàn Lăng Sa không trả lời, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen trầm của hắn. Nơi đó thật sự rất yên tĩnh nhưng có thể nhìn thấy trong đáy mắt là sự thương tiếc rõ ràng.

“Em không còn cách nào khác.” Hàn Lăng Sa dời mắt đi, không dám nhìn hắn.

“Làm sao không có?” Cố Trạch Vũ đặt Hàn Lăng Sa một bên bồn rửa mặt, buộc cô nhìn vào mắt mình, “Anh có thể quay về Bắc Kinh, chỉ cần em bằng lòng, anh có thể dẫn em lập tức rời đi!”

Hàn Lăng Sa khó tin nhìn hắn, “Bất cứ lúc nào?”

“Đúng, “ Cố Trạch Vũ ôm Hàn Lăng Sa vào ngực, giữ chặt cái đầu nhỏ của cô, “Chỉ cần em muốn, anh bằng lòng cho em tất cả. Cho nên, em không cần dễ dàng nói rời khỏi anh…anh sẽ phát điên mất!”

“Thật xin lỗi…” Hàn Lăng Sa nghe hắn thổ lộ, cảm thấy trong lòng hắn đang buồn bực, khịt khịt mũi nói xin lỗi.

“Đồ ngốc!” Cố Trạch Vũ vùi mặt vào tóc cô hít hít mùi thơm trên người cô, “Anh biết, nhanh như vậy khiến em cảm thấy không an toàn. Nhưng em cả ngày cứ xuất ẩn xuất hiện ở trước mặt anh, anh không thể nhẫn nhịn được. Anh vừa muốn cất em làm người của mình, bởi anh sợ rằng chỉ cần anh do dự một chút em đã trở thành người khác rồi. Em hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu anh muốn kết hôn với em, anh tất nhiên sẽ xử lý tốt mọi thứ trước. Anh chỉ cần chờ tốt nghiệp xong gả cho anh là được rồi.”

Hàn Lăng Sa cười duyên đánh hắn, “Nói hươu nói vượn gì vậy? Em còn chưa nói là muốn gả cho anh!”

“Cũng đã ở chung, còn ngủ chung một giường lớn, em không gả cho anh thì gả cho ai đây?” Cố Trạch Vũ cười cả lồng ngực đều rung rung.

Hàn Lăng Sa vươn đôi tay gầy ôm lấy hắn, vùi vào trong lồng ngực hắn, lẳng lặng hưởng thụ một lát mới cảm thấy đỏ mặt đẩy hắn ra, vội vàng sửa soạn đến trường.

Bầu không khí ấm áp như vậy Hàn Lăng Sa lại nỏ quên một câu nói của hắn – tất cả những chuyện như trước, hắn sẽ xử lí tốt.

Hắn trước đây rốt cuộc đã có tình hình gì?

Hàn Lăng Sa kiên trì muốn đi theo người trong lớp đến chỗ huấn luyện. Cố Trạch Vũ không thể làm gì khác là thỏa hiệp. Hơn nữa, để cô làm chút chuyện, tránh khỏi cô cả ngày suy nghĩ lung tung cũng tốt. Hắn lái xe đưa Hàn Lăng Sa đến sân huấn luyện trong trường, còn đến chỗ liên trưởng nhắc nhở nhiều lần, nới lỏng với cô một chút, không cần đánh nhau sau đó mới quay về quân khu.

Bây giờ đã là tháng mười, mấy tháng nữa diễn tập quân sự sẽ bắt đầu. Ban đầu hắn được Tề Chấn ra lệnh mới nhất định diễn tập quân sự.

Hai người đi đến phòng ăn vừa trò chuyện về diễn tập quân sự.

“Đoàn trưởng, thế này không phải là rõ ràng rồi sao. Lúc đầu cấp trên muốn đoàn 416 thực hiện quân huấn không ngờ lại đổi chủ ý để chúng ta đến. Diễn tập quân sự ngày càng gần, bên kia lại chưa kết thúc. Nếu cứ như vậy chúng ta luyện tập thế nào?”

“Cậu gấp cái gì? ! Làm binh sĩ nhiều năm, tính tình sao còn nôn nóng như vậy?”

“Đoàn trưởng, ở trong này có thể không vội à? Nghe nói anh và sư trưởng có quan hệ không tệ. Nếu không, anh đi nói với sư trưởng một chút, người của chúng ta sớm rút khỏi trường học kia một chút.”

“Tiểu tử cậu một ngày có thời gian nghĩ tới những điều này, tốt hơn nghĩ tới phương pháp tác chiến một chút!”

“Đoàn trưởng, tôi nói thật! Anh còn không vui, tôi đã sớm biết, anh vừa ý một cô gái trong đó, hiện tại người nào không biết? Anh còn tự mình huấn luyện người ta!”

“Làm sao cậu biết?”

“Đây cũng không phải là bí mật gì. Đoàn trưởng, phải nói là chị dâu như vậy có quá trẻ tuổi không? Vẫn chỉ là sinh viên, anh không sợ mấy năm nữa người ta cũng không quen!”

“Có thời gian nói đến chuyện này, cậu chạy mười km việt dã cho tôi!” Cố Trạch Vũ tuy nói vậy nhưng khóe miệng mang theo ý cười, “Nếu như vậy tôi muốn rút quân từ sân huấn luyện về cũng không thể được!”

“Vì sao?”

“Cô gái kia là hòn ngọc quý trên tay sư trưởng quân khu! Haz…Bọn nhóc con các cậu chuyện gì không thể truyền cần phải truyền đi. Hiện tại tôi đoán chừng Hàn sư trưởng chắc sẽ tìm tôi nói chuyện. Nha đầu kia với ba cô gần đây cãi nhau, tôi đây biết phải chiếu cố ai đây?”

“Ha ha… đoàn trưởng, đương nhiên là chăm sóc chị dâu nhỏ chứ. Nghe nói trong trụ sở quân đội đều gọi con gái của Hàn sư trưởng là “tiểu công chúa”. Wow công chúa này có nhiều người chịu chào đón không? Anh phải dụ dỗ cô nhiều lắm, quân diễn của chúng ta không cần phải cố sức rồi!”

Cố Trạch Vũ giơ chân đã trại trưởng: “Cô ấy là cô ấy, quân diễn là quân diễn, cậu tạm thời đừng xen lẫn những cái này!”

“Ha ha…không nhìn ta, đoàn trưởng anh bình thường huấn người ta dữ như vậy, còn rất thương lão bà…”

“Chuyện này về sau ít nói lung tung. Buổi chiều mang một đội đi trinh sát nghiên cứu địa hình chiến trường một chút, nghĩ ra phương án tác chiến. đến lúc nếu chúng ta thất bại, xem tôi xử lí cậu như thế nào!”

“Vâng!” sau khi chào tiêu chuẩn, trại trưởng cười hì hì nói, “Đoàn trưởng của chúng ta có cho quà gặp mặt, toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ!”

Cố Trạch Vũ vừa bước tới hai bước, trại trưởng đã lập tức chạy không thấy bóng dáng.

Cố Trạch Vũ nhớ tới một tiếng “Chị dâu” vừa rồi khiến lòng hắn ấm áp. Trong phòng ăn vừa cầm đũa lên lại cảm thấy điện thoại trong túi rung rung. Thấy hai chữ chớp chớp không ngừng trên màn ảnh, Cố Trạch Vũ lập tức nở nụ cười.

“Ăn cơm chưa?”

“Vừa ăn xong, anh thì sao?”

“Vừa đúng lúc, em đã điện thoại đến rồi.”

“A, vậy anh ăn đi, em cúp máy trước.”

“Không sao. Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì, “Hàn Lăng Sa im lặng một hồi lâu. Nghe được tiếng huyên náo bên kia đầu dây, hô hấp của hắn rõ ràng bên tai như dính ngay vào lỗ tai cô, cô mới rụt cổ nói, “Em không quấy rầy anh ăn cơm. Em cúp máy trước…”

“Sa Sa…” biết cô xấu hổ, Cố Trạch Vũ để đũa xuống, nghiêm túc nói, “Buổi trưa không gặp, anh rất nhớ em.”

“Hả? À…” Hàn Lăng Sa nghe được câu đó, mặt lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng.

Tiếng cười của Cố Trạch Vũ truyền qua sóng điện, chui vào trong tai cô khiến cả người cô ngứa ngáy, “Sau khi anh tan làm sẽ đến đây sao?”

“Ừ, anh tan làm sẽ qua đón em.”

“Được, em chờ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.