Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 34



edit: socfsk

Hàn Lăng Sa đẩy cửa bước vào, nháy mắt trông thấy Hàn Hành Viễn và Đường Mỹ Linh thì có chút ngượng ngùng, lúng túng cúi thấp đầu. Cố phu nhân đẩy cô lên trước giường bệnh, cười cười hòa giải: “Lão Hàn, Trạch Vũ nhà chúng tôi đã đưa bảo bối tiểu công chúa về, bây giờ anh cũng yên tâm rồi chứ?”

Đường Mỹ Linh thấy Hàn Lăng Sa từ lúc nãy đến giờ không nói gì, cho là sự tồn tại của mình khiến cô mất hứng, thay gối cho Hàn Hành Viễn xong, lấy cớ đi ra ngoài một chút. Hàn Hành Viễn thấy Hàn Lăng Sa dùng ngón tay vân về vạt áo, không thể làm gì khác hơn là thở dài, gật đầu.

“Dì…” Hàn Lăng Sa thấy Đường Mỹ Linh sắp ra khỏi phòng bệnh mới há miệng nói, “Con có lời muốn nói với dì và ba…”

Đây là lần đầu tiên Hàn Lăng Sa dùng giọng điệu ôn hòa lễ độ này nói chuyện với bà, Đường Mỹ Linh nháy mắt run lên, chạm đến ánh mắt Hàn Hành Viễn mới phản ứng được, gật đầu một cái, nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Cố phu nhân thấy tình huống như vậy, kéo con trai mình, cười nói: “Hiện tại gia đình mọi người đoàn tụ, chúng ta cũng không nên quấy rầy. Tiểu tử này vừa trở về, tôi còn phải kéo đến nơi nào đó không người để tra hỏi một chút. Nếu cứ làm việc không biết điều, tôi thấy cũng khá cấp bách. Anh xem, lão Cố đi quân khu kia vẫn chưa thấy trở lại, tiểu công chúa, tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau đi, xem chừng lúc đó ba nó cũng vừa về tới.”

“Mẹ… Buổi chiều con còn phải quay lại huấn luyện, mẹ không biết con đã đi bao nhiêu ngày rồi sao?” Cố Trạch Vũ nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Cũng sắp đến giờ ăn trưa, hay là cùng đi ăn trưa vậy…”

“Con gấp cái gì? !” Cố phu nhân giận trách hắn, “Vậy được, tôi đi gọi điện thoại cho lão Cố…”

“Chị dâu, không cần phiền toái như vậy…” Hàn Hành Viễn dĩ nhiên biết hai mẹ con một tung một hứng là vì cái gì, nhanh như vậy đã muốn quyết định, mình đương nhiên là không đồng ý rồi, “Tiểu công chúa mới quay lại, nên để con bé nghỉ ngơi một chút, chúng ta cứ từ từ, đợi tôi xuất viện rồi cùng nhau họp mặt được không?”

“Ai ya… còn phải chờ đến lúc nào? Tôi thấy hôm nào đó cũng không bằng hôm nay, dù sao hiện tại lão Cố cũng đang ở thành phố G, quyết định đi hôm nay luôn.” Cố phu nhân dời ánh mắt đến Hàn Lăng Sa, “Tiểu công chúa, cháu thấy sao?” Ngoài miệng hỏi, cánh tay cũng lặng lẽ chạm vào con trai mình, ý bảo hắn nói đôi lời.

“Chú Hàn, nếu không phải sắp diễn ra quân diễn, lần này cháu về, có lẽ phải đợi sau khi quân diễn kết thúc mới có cơ hội. Ba mẹ cháu cũng khá bận rồn, nên là để buổi trưa hôm nay đi ạ.” Vừa nói vừa đem ánh mắt cầu cứu Hàn Lăng Sa.

Hàn Hành Viễn đang định mở lời cự tuyệt, đã nghe thấy giọng nói của tiểu công chúa: “Đúng vậy, thời gian sau khi con quay về trường học cũng sẽ rất bận, chắc cũng sẽ không có thời gian, cứ để trưa nay vậy.”

Con gái mình cũng đã nói thẳng như vậy, Hàn Hành Viễn cũng không tiện nói, chỉ có thể buồn buồn gật đầu, mà Cố phu nhân lại cười rất hả hê, kéo Cố Trạch Vũ đi ra ngoài đặt chỗ trước.

“Ba, ba không cần nhắm vào Cố Trạch Vũ. Lần này anh ấ cũng đã chạy đôn chạy đáo suốt ngày đêm, cũng không dễ dàng gì.” Hàn Lăng Sa cầm một quả táo, ngồi ở mép giường gọt vỏ.

“Hừ, tiểu tử kia vừa nhìn đã thấy dáng vẻ xấu xa rồi!” Hàn Hành Viễn hừ lạnh một tiếng, “Tiểu công chúa, nghe lời ba khuyên, cách xa hắn một chút, hắn căn bản không phải là người tốt.”

Hàn Lăng Sa bật cười, đã nhiều tuổi thế rồi sao còn như đứa bé vậy cơ chứ?

“Lão Hàn, tôi thấy người ta cũng không tệ, không những là một đoàn trưởng, gia thế lại tốt như vậy,… Mấy ngày nay cũng đã khổ cực rồi, coi như cũng là… hạ xuống một bậc. Ông luôn không đối tốt với hắn, người ta trong lòng khẳng định cũng không chịu nổi…” Đường Mỹ Linh đứng một bên không biết nên làm gì, chỉ có thể khuyện Hàn Hành Viễn, khiến cho không khí bớt lúng túng.

“Hắn không tệ? Là hắn…” Hàn Hành Viễn vẫn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang.

“Ba, con và anh ấy đang qua lại với nhau.”

“Ba biết! Buổi sáng hôm đó con vừa đi, tiểu tử kia đã thú nhận với ba! Nếu không thì ba có thể nghĩ đến chuyện gặp hắn sao?” Hàn Hành Viễn trừng mắt to, dáng vẻ rất giận dữ.

“Con muốn được hạnh phúc…” Hàn Lăng Sa yên lặng một chút, “Con cảm thấy anh ấy có thể cho con hạnh phúc…”

Một ngày nào đó sau này, lúc Hàn Lăng Sa nhớ đến những lời này chỉ cảm thấy thật trào phúng. Cô tự cho là mình đã tin đúng người, nhưng rốt cuộc nguyên nhân là từ đâu cơ chứ? Hắn giấu giếm, còn bản thân lại quá đơn giản sao?

Hàn Hành Viễn há miệng, vẫn không nói ra được một chữ nào. Cô nói hắn sẽ cho cô hạnh phúc, như vậy mình còn lý do gì để ngăn cản đây? Hạnh phúc, là hy vọng lớn nhất ông dành cho cô. Chỉ cần cô hạnh phúc, như vậy thì ông cũng không còn điều kiện gì nữa.

Hàn Lăng Sa chia nửa quả táo, một nửa cho Hàn Hành Viễn, còn một nửa thì do dự chốc lát rồi đưa tới trước mặt Đường Mỹ Linh.

Hàn Lăng Sa rút khăn giấy lau tay, mà Hàn Hành Viễn và Đường Mỹ Linh mỗi người cầm nửa quả táo trong tay, không hiểu ý nhìn Hàn Lăng Sa.

Hàn Lăng Sa bị hai người nhìn có chút ngượng ngùng, chậm rãi ném khăn tay vào giỏ rác mới chậm rãi nói: “Khụ khụ… gì nhỉ, con đi lâu như vậy, cũng bị chậm không ít buổi học, đoán chừng ăn trưa xong sẽ quay về trường học. Con đi rồi, trong nhà chỉ có dì giúp việc một người chăm sóc cho ba cũng không tiện, lính cần vụ nói thế nào cũng là đàn ông, làm việc chắc chắn cũng không thể nào cẩn thận được… Dì Đường trước hết nên dọn vào trong nhà, chăm sóc cho ba cũng dễ dàng hơn.”

“Tiểu công chúa, con…” Hàn Hành Viễn cảm thấy trong lòng có những cảm xúc không thể nhận ra đang xáo trộn, “Con không cần phải tự mình chịu uất ức… Nếu con không muốn cũng không sao cả.”

“Đúng vậy, về sau dì làm xong thức ăn sẽ đưa đến đại viện là được rồi. Thời tiết bây giờ cũng sớm mát mẻ hơn, đi lại nhiều cũng không cảm thấy nóng.” Đường Mỹ Linh đứng một bên nói.

“Con không chịu uất ức,” ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nước, “Lúc mới bắt đầu, Cố Trạch Vũ đã nói cho con, có phải con đã tự mình suy nghĩ linh tinh hay không, rốt cuộc là con đã cố chấp tin tưởng một màn kia. Từng ấy năm trôi qua, là con đã tùy hứng quá mức, con thực sự xin lỗi… Mấy ngày vừa rồi, con cũng đã suy nghĩ rất nhiều,người thay ba con chăm sóc mẹ con con lâu như vậy, cũng đã đủ rồi…”

“Không đủ, đó là một mạng người, làm sao có thể đủ?”

“Con có thể gọi người là ba không?” Hàn Lăng Sa hít hít mũi hỏi, trong mắt có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong.

“Tại sao không thể?” Hàn Hành Viễn nghiêng người, ngẩng đầu sờ sờ mái tóc của cô, “Con vĩnh viễn là tiểu công chúa kiêu ngạo của ba, là con gái ba tự hào nhất.”

Hàn Lăng Sa gật đầu, cố gắng không để nước mắt rơi. Tựa như là nhớ đến cái gì đó, rút ví tiền từ trong túi ra, rút ra mấy thẻ tín dụng đặt ở mép giường: “Những thứ này đều là ba cho con… Học phí sau này, coi như là con mượn của người được không? Đợi đến lúc con tốt nghiệp, sau khi có công việc, con sẽ từ từ trả lại cho người sau… Về phần sinh hoạt phí, tự con sẽ có cách giải quyết.”

Mặt Hàn Hành Viễn biến sắc, nhìn Đường Mỹ Linh để cô nhét thẻ vào trong tay Hàn Lăng Sa: “Con nói cái gì vậy? ! Con gọi một tiếng ba, chẳng lẽ ba không nên nuôi con luôn hả? Hơn nữa tiền trong thẻ này cũng không phải chỉ là của ba, còn là tiền của chính phủ dành cho con liệt sĩ, cũng là tiền học phí các chiến hữu Lục liên năm đó dành cho con, còn có một phần… Tiểu công chúa, hiện tại con cũng đã biết, ba cũng sẽ nói thật cho con biết. Thành phố C thực ra không phải là quê quán của mẹ con, là của ba con… Hàng năm chúng ta đi thăm bà ngoại họ nhưng thực ra là bà nội con…”

Tâm tình Hàn Lăng Sa giờ khắc này cảm thấy cơ thể mình giống như bị nâng lên rồi rơi xuống thật mạnh, im lặng một hồi mới tỏ thái độ: “Con sẽ thường xuyên đi thăm bà…”

“Số tiền này, con nên cất đi, đủ cho con dùng đến khi tốt nghiệp…”

“Vâng.”

Đường Mỹ Linh xem đồng hồ, cũng đã gần mười hai giờ, “Cũng sắp đến mười hai giờ, có lẽ Cố thiếu cũng sắp đưa bọn họ tới. Tiểu công chúa con đừng khóc, đợi lát nữa mắt con sẽ sưng lên, có cần lấy nước nóng chườm lên không?”

“Không cần, con đi rửa mặt là được rồi… Ba, ba có thể xuất viện sao? Ý con là cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Để dì đi hỏi bác sĩ.” Đường Mỹ Linh cười, mở cửa đi ra ngoài.

Không lâu sau, Cố Trạch Vũ cũng đã tới, xem ra đã thay một bộ quần áo khác. Mặc dù vẫn là quân trang nhưng lại hết sức thẳng, không giống như bộ lúc trước, có rất nhiều nếp nhăn.

“Chú Hàn, cháu tới đón mọi người đến khách sạn, ba mẹ cháu đều đã chờ ở đó.” Cố Trạch Vũ cười nhã nhặn.

“Ừ, “ Hàn Hành Viễn cố ý đuổi Hàn Lăng Sa, “Con đi xem dì Đường, sao lâu như vậy còn chưa trở lại?”

Hàn Lăng Sa đứng đó nhăn nhó, nhìn Cố Trạch Vũ rồi lại nhìn Cố Trạch Vũ, dáng vẻ rất lo lắng. Hàn Hành Viễn thấy thế, vung tay lên nói: “Con yên tâm, ba nhớ lời con, sẽ không làm khó hắn.”

Hàn Lăng Sa lúc này mới yên tâm đi ra khỏi phòng bệnh.

“Ngồi đi.” Hàn Hành Viễn liếc mắt Cố Trạch Vũ quân tư tiêu chuẩn đứng bên cạnh, “Cậu cũng đừng bày ra dáng vẻ đứng chính thức như vậy. có lẽ trong lòng cũng đang mắng tôi vài ngàn lần!”

“Không có.” Cố Trạch Vũ thở ra một hơi, thân thể tỉnh táo lại, giải thích.

“Đều là quân nhân, cũng nên nói chuyện thẳng thắn, không nói những chuyện vòng vo nữa! Những chuyện trước kia, tôi cũng sẽ không tra cứu cậu. Tiểu công chúa nói nó đã xác định ở bên cạnh cậu. Tôi cũng hết cách rồi. Chẳng qua cậu cũng phải nhớ kĩ cho tôi! Hàn Hành Viễn tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, tôi sẽ chịu nổi nó phải chịu uất ức rơi nước mắt. Nếu cậu thật sự quyết định muốn kết hôn với nó, phải xử lý sạch sẽ những chuyện trước kia cho tôi! Nhưng nếu về sau nó tìm đến tôi khóc lóc kể lể, dù là nguyên nhân gì, tôi cũng quyết định không tha thứ cho cậu, sẽ không có chuyện đơn giản thế này!”

“Cháu hiểu rõ,” Cố Trạch Vũ ngồi trên ghế salon, đôi tay đặt quy củ trên đầu gối, lưng thẳng tắp, “Đối với những chuyện trước kia ở Bắc Kinh, cháu rất xin lỗi. Cháu biết dù có nói xin lỗi cũng không thể xóa đi sự thật kia, nhưng cháu xin đảm bảo, trong cuộc sống này, nhất định đối xử tốt với cô ấy, yêu cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc!”

“Những lời nói này của cậu tôi cũng đã nhớ kỹ!” Hàn Hành Viễn gật đầu, “Về chuyện đến Bắc Kinh, tôi tôn trọng ý nguyện của tiểu công chúa. Nếu nó muốn đi, tôi cũng không có ý kiến gì…”

“Cháu cũng tôn trọng ý muốn của cô ấy. Nếu cô ấy muốn ở lại thành phố G, cháu cũng sẽ ở lại.”

“Ừ.”

Đúng lúc này, Hàn Lăng Sa nhanh chóng đi vào: “Được rồi, đi ăn cơm thồi, con chết đói rồi!”

Hàn Hành Viễn cười cười: “Có cần phải gấp gáp như vậy không? Ba thật sự không làm gì hắn…”

Hàn Lăng Sa ngọt ngào gọi một tiếng “Ba”, có chút kéo dài như làm nũng, vừa như có chút như xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, đi ăn thôi, bác sĩ nói có thể ra ngoài một lát chứ?”

“Ừ, chỉ là ăn xong còn phải quay lại quan sát mấy ngày.” Đường Mỹ Linh giải thích.

“Ay…Một năm sống mà chỉ tính đến một ngày đây…”

Người trong phòng đều nở nụ cười. Hàn Lăng Sa cảm thấy trước đây chưa có cảm giác thỏa mãn như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.