Nguyên Lân trực tiếp sải bước từ cầu thang nhanh chóng đi xuống tầng một, vừa lúc đụng phải xe của Bạch Nặc từ bãi đỗ xe đi ra, anh bước hai ba bước đến chiếc xe máy của mình, trực tiếp đi theo, quẹo qua một khúc cua nhỏ.
Khoảng cách xe của anh luôn duy trì, đi theo người đàn ông đến trước cổng một trường cấp ba.
Bây giờ là thời gian tan học trước khi tự học buổi tối ở trường cấp 3, cổng trường nhộn nhịp người qua lại.
Chiếc BMW màu đen dừng lại cách đó không xa, Nguyên Lân cũng phanh xe đợi ở phía sau cây âm thầm quan sát, cho đến khi Bạch Nặc mở cửa bước xuống xe, quay ra sau mở cửa ghế sau cho con trai đi học về, trên mặt tràn đầy nụ cười như muốn lấp đầy mỗi một đống nếp nhăn của độ tuổi trung niên.
“Con à, hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của bố và mẹ con, buổi tối tiết tự học hôm nay con sẽ không cần học nữa, bố sẽ đưa hai mẹ con đi ăn đồ ngon.”
“Kỷ niệm ngày cưới? Mấy người thật nhàm chán…”
Thiếu niên trợn trắng mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn: “À đúng rồi, con không có tiền, bố cho con một ít tiền đi. ”
“Ai da, không phải bố đã nói với con phải tiết kiệm sao.” Người đàn ông nói xong vẫn rất sảng khoái móc ví từ trong túi ra, nhưng bị thiếu niên cắt ngang: “Đây là thời đại nào rồi còn móc ví xài tiền mặt, đợi lát nữa bố chuyển Wechat cho con đi, hai ngày tới con cần dùng.”
“Được được, con nói đi con muốn bao nhiêu…”
Người đàn ông vội vàng luống cuống tay chân lấy điện thoại, từ xa xa Nguyên Lân chợt nghe thiếu niên không chút khách khí mở miệng: “Trước đưa cho con 5000 tệ đi, không đủ thì con sẽ nói sau.”
“Không phải hai ngày trước bố vừa cho con 3000 tệ rồi sao, đứa nhỏ này con tiêu tiền quá nhiều…”
“Mới có 3.000 tệ, con mua switch* thì không được, ngay cả thẻ chơi game cũng không mua nổi…”
*máy chơi game á
Nguyên Lân nhìn thấy lão chó già vừa rồi còn khóc than nghèo với con gái mình vừa rồi, bây giờ đột nhiên không còn vẻ khó khăn về tài chính khi nãy, sảng khoái chuyển cho đứa con trai 5.000 tệ, sau đó hai người vui vẻ lên xe.
Mẹ nó chứ.
Nếu không phải Nguyên Lãng vừa rồi ở trong điện thoại nhắc đi nhắc lại anh không nên làm bậy để anh ta tới dọn hậu quả, có lẽ Nguyên Lân đã trực tiếp lái xe đụng hai con chó này đến tàn phế cả hai luôn.
Anh duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo, đi theo bọn họ về nhà, đón người phụ nữ đã ăn mặc chỉnh tề, một nhà ba người cùng nhau đến một nhà hàng Pháp nằm ở vị trí đắc địa ngay trung tâm thành phố.
Trước cửa nhà hàng là thực đơn đề xuất hôm nay, Nguyên Lân nhìn lướt qua giá cả bên cạnh trên cuốn menu, có hơi không kiên nhẫn nhưng anh vẫn tiếp tục chờ đợi thời cơ.
Thật ra bây giờ động thủ không thích hợp lắm, bởi vì xung quanh quá nhiều người, anh sẽ bị người khác kéo ra bên ngoài, căn bản sẽ không đánh được lão chó già này được mấy đấm, ngược lại dễ có khả năng để cho đối phương thừa dịp quay sang cắn lại anh một cái.
Nhưng cái giá một bữa ăn của lão chó này đang hưởng thụ cũng là một bước ngoặt để giúp người mẹ già đang bất tỉnh và cô gái đang khóc trong bệnh viện kia có cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn phần nào.
Dù sao anh vừa bốc đồng vừa bạo lực, không sao hết.
Hai giờ sau, Nguyên Lãng đến đồn cảnh sát gần đó để đón người ra.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như lần trước, chẳng qua lần này Nguyên Lân cũng không còn lý do gọi là phòng vệ chính đáng nữa, mà là bị gán luôn cho cái mác là “Gây sự, phá hoại.”
Nguyên Lãng đến trước phòng giam nhìn thấy Nguyên Lân đang nằm ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ khá nhàn nhã, không khỏi giật giật khóe miệng giễu cợt một câu: “Nhị gia tiến cung còn rất thoải mái nhỉ.”
“Nếu anh đi xem dáng vẻ lão già kia bị đánh khóc trời đoạt đất, anh cũng sẽ thấy thoải mái.”
Nguyên Lân trực tiếp xoay người ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng sướng giống như làm chuyện tốt gì vậy.
“À đúng rồi, ông già kia đâu, còn đang nằm ở bệnh viện hả?”
Anh hủy kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, lão chó già kia bị quần chúng vây xem gọi xe cứu thương đưa đi, nhìn ánh mắt vừa khó tin vừa phẫn nộ đến cực điểm kia của ông ta, thật sự nghĩ lại con mẹ nó sướng vãi.
“Đúng rồi” Nguyên Lãng chính là từ bệnh viện tới đây, “Chấn động não nhẹ, chuẩn bị nằm viện hai tuần. Em giỏi đấy, bây giờ đánh bạn bè cùng tuổi còn chưa đủ, nhất định phải đánh một người trung niên, có ý gì sao?”
Bởi vì người đến mang theo thư hòa giải, đồn cảnh sát bên này cũng chỉ có thể mở cửa phòng giam thả Nguyên Lân ra ngoài.
“Thật thú vị, sau này em sẽ chuyên đánh với tên khốn già bốn năm mươi tuổi này” Nguyên Lân chống tay chậm rãi đứng dậy, thuận tiện liếc mắt nhìn thư hòa giải trên tay cảnh sát: “Trâu bò đấy Nguyên Lãng.”
Không chỉ buộc lão chó già này phải ký vào giấy hòa giải mà thậm chí còn không phải bồi thường tài chính.
Có lẽ là trong quá trình điều tra thuận tiện nắm giữ chuyện làm ăn bẩn thỉu của lão chó già, không nhân tiện tạo chút phiền phức cũng xem như tốt lành.
Nguyên Lãng bị gọi thẳng tên cười lạnh một tiếng, không so đo với anh. Nguyên Lân thoạt nhìn còn chưa hiểu anh ta đang cười cái gì, kết quả vừa rời khỏi đồn cảnh sát đã bị một đám người đàn ông mặc âu phục vây quanh.
“Mẹ nó anh có ý gì đây?”
“Anh còn có thể có ý gì nữa, em nên về nhà rồi.” Nguyên Lãng thu hồi nụ cười hiền lành “Gần đây sức khỏe bố không tốt, rất muốn gặp em đấy.”
Đó là bố của anh chứ đâu phải bố tôi.
Nguyên Lân nói đến bên miệng lại cứng rắn giữ lại. “Về nhà cũng được.”
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh bất lực khóc lóc trong bệnh viện. “Trước tiên anh dẫn em đi tìm lão già kia một chuyến đã.”
Ông ta nên gánh vác một xu cũng đừng hòng trốn thoát.