Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 62: Bạn bè cái quần



Bạch Hiểu Cường không ngừng dùng sức như không tin vào ma quỷ, nhưng mặc kệ anh dùng sức bao nhiêu, thanh sắt kia giống như bị đông cứng ở trên không trung, trái phải trên dưới đều không thể động đậy.

“Ồ, Nguyên Lân, anh hùng cứu mỹ nhân ư? Có thể chơi được không đấy.”

Cậu ta dừng lại, hít sâu một hơi: “Nhưng mày coi những người bên cạnh tao chỉ không làm mà đòi có ăn à? ”

Lời còn chưa dứt, một đám bóng đen phía sau Bạch Hiểu Cường bắt đầu rục rịch, Bạch Tiểu Đường vừa nhìn cũng không để ý cái gì khác, nhấc chân ra sức đá một cước vào đầu gối Bạch Tiểu Cường

Cơn đau hoàn toàn bất ngờ khiến Bạch Hiểu Cường kêu rên một tiếng, khom người xuống đồng thời thanh sắt trên tay cũng bị Nguyên Lân rút đi.

Nguyên Lân không chơi với những kẻ đầu óc hư cấu này, trực tiếp tra tay cho Bạch Hiểu Cường một cú, sau đó nghe Bạch Hiểu Cường kêu lên một tiếng đau đớn té trên mặt đất, cũng không biết anh lấy sức lực từ đâu ra túm lấy Bạch Tiểu Đường chạy về phía đầu ngõ nhỏ kia.

Bạch Hiểu Cường thật vất vả mới lấy lại tinh thần từ trong đau đớn, nhìn đám người bên cạnh còn đang do dự tại chỗ, thế nhưng một người đuổi theo phía trước cũng không có, quả thực muốn tức điên: “Ngơ ngác cái mẹ gì, bắt hai người kia về cho tao! ”

“Không phải chứ người anh em à, mày cũng không cho tụi tao bao nhiêu tiền, tụi tao chơi cùng mày hao tổn cả đêm rồi đấy.”

“Cô gái vừa rồi nói đã gọi cảnh sát, nếu đợi lát nữa cảnh sát đến thật, tụi tao được lợi hơn là mất”

“Đúng vậy, mày ngậm miệng nói 108 vạn, ở đây bên ngoài cũng mới trả cho tụi tao 8.000 tệ…’’

“Một người ngay cả năm trăm cũng không có, nổ vừa thôi, tao nói cho mày biết nếu mày dám quỵt chúng ta, hôm nay đánh thằng nhóc kia như

thế nào lần sau tụi tao sẽ đánh mày như thế.”

Một đám lưu manh mỗi người một lời, tranh nhau một câu còn chưa nói xong, ngay tại âm thanh còi báo động từ xa truyền đến trong nháy mắt ầm ĩ mà tản ra, dù sao cũng là có kinh nghiệm, chạy tán loạn chạy trốn giống như chim thú trong rừng, trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Bạch Hiểu Cường nằm sấp tại chỗ nhìn Nguyên Lân và Bạch Tiểu Đường biến mất phương hướng vô năng phẫn nộ.

Nguyên Lân kéo Bạch Tiểu Đường cũng không chạy được bao xa đành phải tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Đường nhìn chàng trai nằm liệt trên ghế dài ven đường thở hổn hển đều sắp khóc: “Tớ xin lỗi… Tại tớ chạy còn chưa đủ nhanh, nếu tớ về nhanh thì tốt rồi…’’

Chỗ đó vừa mới băng bó xong lại rỉ máu một lần nữa, những chỗ vẫn còn nguyên vẹn giờ chỉ còn lại những vết bầm tím và vết máu.

“Xin lỗi cái quần què chứ…” Nguyên Lân nhớ tới thỏ con nhát gan như chuột vừa rồi vững vàng chắn trước người mình như vậy, giờ phút này ngay cả khi đối diện với ánh mắt của anh cũng có chút mất tự nhiên: “Cậu không nên quay lại đây, vì sao lại quay về? ”

“Tớ… Tớ nghe lời cậu trước tiên gọi điện thoại cho Nguyên Lãng, sau đó lại gọi điện thoại cho cảnh sát…”

Bởi vì không biết giải thích nguyên nhân và hậu quả như thế nào cũng không nói rõ vị trí địa lý, cảnh sát bên kia nhận điện thoại thậm chí cũng không tin lời cô nói, Bạch Tiểu Đường mất hơn nửa ngày mới cầu xin bọn họ đến được, cúp điện thoại lập tức quay trở về.

“Tớ sợ… Tớ sợ bọn họ thật sự sẽ…” Bạch Tiểu Đường lúc ấy chạy đến đầu ngõ quay đầu lại nhìn thoáng qua, bị mấy bóng người dọa sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, may mà ngay từ đầu cô đã không có ý định chạy một mình, cái liếc mắt kia coi như là tạo cho cô một chút dũng cảm trong lòng trước, “Cậu vốn đã bị thương rồi…bọn họ lại nhiều người như vậy…”(E b o o k T r u y e n. N e t)

Nguyên Lân nghe cô khóc, trong lòng đồng thời cảm thấy khó chịu nhưng cũng có chút vui mừng, giống như ăn một miếng sườn xào chua ngọt, chua ngọt hòa quyện vào nhau.

“Vậy cậu sợ tôi bị thương sao?” Anh muốn nhếch khóe miệng nhưng liên lụy đến miệng vết thương chỉ có thể bỏ qua.

Bạch Tiểu Đường gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, bởi vì…”

Bởi vì?

Cô gái nhỏ thực sự không hiểu tại sao cô lại sợ Nguyên Lân bị thương như vậy, sợ hãi đến mức thà rằng mình chắn trước mặt anh trước khi chịu một cái kia hình như cũng không có cái gọi là lớn như vậy, ý nghĩ lập tức cũng chỉ là một gậy kia không rơi vào trên người Nguyên Lân là tốt rồi.

“Bởi vì cái gì?”

Đối mặt với câu hỏi của Nguyên Lân, Bạch Tiểu Đường theo bản năng tránh ánh mắt của anh: “Bởi vì chúng ta là bạn bè mà… Đúng không?”

Bạn bè cái quần què chứ má nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.