Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 63: Anh em



Nguyên Lân không còn gì để nói, tức giận đến mức thở hổn hển, Bạch Tiểu Đường nhìn anh đột nhiên bắt đầu ho khan như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ngồi bên cạnh thuận khí cho anh.

Ngay khi cơn tức giận của Nguyên Lân được xoa dịu, Bạch Tiểu Đường nhìn cách đó không xa có mấy chiếc xe chạy đến, phương hướng rất rõ ràng, đang chạy tới về phía bọn họ.

Bạch Tiểu Đường còn sợ là đám người vừa rồi tìm viện trợ bên ngoài, cảnh giác quan sát chuyển động của mấy chiếc xe. Cho đến khi xe dừng lại bên cạnh bọn họ, người đàn ông mặc vest giày da từ ghế sau của một chiếc xe đi xuống trước mặt cô, cô mới thấy rõ người nọ là quý ngài đưa thẻ ngân hàng và điện thoại di động cho cô, chắc là Nguyên Lãng.

Nguyên Lãng nhìn lướt qua Nguyên Lân đầy vết thương, nhưng anh ta còn rất bình tĩnh: “Đi thôi, đến bệnh viện trước. ”

Nguyên Lân bị một ngụm mùi máu tươi làm phiền đến sặc, anh nhổ ra ven đường mới xua tay ra né mấy người mặc âu phục đen chuẩn bị chủ động đi lên đỡ, trực tiếp đặt tay vào vai Bạch Tiểu Đường đi lên xe.

Thân thể nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường muốn chống đỡ một phần của Nguyên Lân cũng thật sự cố hết sức, đi vài bước hai chân đều đang run rẩy, cuối cùng Nguyên Lãng không nhìn nổi nữa, trực tiếp tiến lên cầm cánh tay chàng trai.

Toàn bộ quá trình hai anh em không có bất kỳ lời nào, Bạch Tiểu Đường bị bầu không khí giằng co lại giằng co giữa hai người làm cho mơ hồ, bộ vest đen hai bên đứng sừng sững mở cửa xe phía sau cho cô, cô vừa định đi qua đã bị Nguyên Lân kéo lại: “Cậu ngồi bên cạnh tôi.”

Lúc lên xe, Bạch Tiểu Đường ngồi vô cùng quy củ, rụt rè chỗ nào cũng không dám nhìn nhiều, Nguyên Lân ngược lại trực tiếp nằm liệt người ra phía sau, so với vừa rồi ở ven đường còn ngồi không ra ngồi.

Nguyên Lãng đi qua ghế phụ, ngồi xuống nói với tài xế: “Đi bệnh viện trước. ”

Một bệnh viện chính là bệnh viện số 1 thành phố, bà nội của Bạch Tiểu Đường cũng ở đó.

Nghĩ đến bà nội, Bạch Tiểu Đường mới nhớ tới đồ đạc của mình còn ở đầu ngõ kia, nhất thời muốn kêu dừng lại, nhưng mắt thấy xe đã lái xa, chưa kịp mở lời.

“Đừng lo lắng, đồ đạc của em tôi đã để cho bọn họ cất rồi, chờ tí em đi ra kiểm tra xem có làm mất cái gì không.” Nguyên Lãng hình như từ bên kia đi tới, cũng biết Bạch Tiểu Đường đang suy nghĩ cái gì, lúc ánh mắt đảo qua con hẻm kia thuận miệng nói một câu làm cho cô yên tâm

Bạch Tiểu Đường thật sự rất cảm kích: “Cảm ơn ngài…”

Nguyên Lãng hiếm khi quay đầu lại mỉm cười với Bạch Tiểu Đường: “Không có gì, là em trai tôi gây thêm phiền phức cho em rồi. ”

Bạch Tiểu Đường cho đến bây giờ mới chú ý đến họ Nguyên Lân và Nguyên Lãng, theo bản năng nhìn Nguyên Lân ở một bên một cái, nhìn thấy anh dựa vào gối tựa sau lưng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn coi Nguyên Lãng là không khí.

Sau khi đến bệnh viện, Nguyên Lân được bác sĩ mang đi, Bạch Tiểu Đường trở lại phòng bệnh nhìn thoáng qua xác định bà nội còn khỏe mới quay lại tầng lấy đồ của mình.

Đám người mặc vest đen nhìn như vệ sĩ, trên thực tế làm việc còn rất tử tế, đồ đạc đều bỏ lại trong thùng nhựa, có một số thứ bị bẩn bởi vì bị lật trên mặt đất còn được đơn giản lau chùi qua.

Nguyên Lãng cũng không ở bên cạnh Nguyên Lân, chỉ dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, hỏa tinh rõ ràng diệt diệt.

Sau khi lấy được đồ, Bạch Tiểu Đường suy nghĩ một chút vẫn đi đến trước mặt Nguyên Lãng cúi đầu: “Cám ơn ngài, vậy em đi lên trước…”

Nguyên Lãng lắc đầu tỏ vẻ cô không cần khách khí: “Em không bị thương chứ?”

“Không không có!” Bạch Tiểu Đường nói xong cũng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi… Ngài có biết mấy người tối nay đánh Nguyên Lân là ai không… Sau này bọn họ có thể còn đến tìm cậu ấy không…”

Vừa rồi lúc Nguyên Lãng nhận được điện thoại, cô bé trong điện thoại khóc nức nở cầu xin anh ta nhanh chóng đến đấy, có thể tưởng tượng lúc đó cô vừa lo lắng vừa sốt ruột như thế nào

Nguyên Lãng quay đầu dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn do quản gia đưa mới nhìn về phía Bạch Tiểu Đường, giọng điệu nghiêm túc: “Em thật sự muốn biết cậu ta là ai sao? ”

“Tất nhiên!” Bạch Tiểu Đường dùng sức gật đầu, sau đó do dự nói: “Nếu như không tiện thì không nói cho em biết cũng được, nhưng em chỉ muốn biết bọn họ còn muốn đến quấy rầy Nguyên Lân nữa không…”

“Không có gì bất tiện.” Nguyên Lãng nói xong chủ động giúp Bạch Tiểu Đường mở cửa ghế sau: “Vừa lúc bây giờ tôi sẽ đi gặp cậu ta, nếu em không ngại thì có thể đi cùng tôi. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.