Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 67: Quan tâm



Nguyên Lãng nói hai ba chữ này, lượng tin tức đã lớn đến kinh người, lúc Bạch Tiểu Đường trở lại phòng bệnh cũng chưa rõ ràng vẫn còn hoang mang.

Nhưng cô thật sự mệt mỏi không muốn di chuyển, đơn giản ở nhà vệ sinh phòng bệnh rửa mặt một chút rồi nằm sấp trên giường bệnh bà nội ngủ thiếp đi.

Bà cụ đang cần phẫu thuật gấp, sau khi Bạch Tiểu Đường lấy được tiền, bác sĩ phụ trách sắp xếp lịch cho hai bà cháu phẫu thuật.

Sáng sớm, bà nội bị đẩy vào phòng giải phẫu, Bạch Tiểu Đường ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, quá trình kia cũng là lo lắng, giống như đèn đỏ trên nóc phòng giải phẫu là ngọn lửa hừng hực, không ngừng thiêu đốt trái tim cô.

Thật ra bà nội đẩy vào còn chưa được bao lâu, bác sĩ đã sớm nói chỉ cần ba tiếng đồng hồ, nhưng Bạch Tiểu Đường ngồi ở cửa, thời gian trôi qua mỗi một giây đối với cô mà nói hình như bị chia thành mười phần, mỗi một phần đều phải nấu một lần nữa.

“Tôi đi tìm cả bệnh viện luôn rồi, cậu không biết bây giờ tôi đi lại vất vả sao?”

Bạch Tiểu Đường ngẩng đầu, thì nhìn thấy Nguyên Lân chống nạnh một khuôn mặt kéo đến vừa đen vừa dài bước tới.

“Sáng nay bà nội cậu phẫu thuật, tối hôm qua cậu cũng không nói với tôi một câu, nói một câu có thể mệt chết cậu sao?”

Nguyên Lân hỏi người nhà bệnh nhân cùng phòng bệnh với bà cụ mới biết sáng nay bà đi phẫu thuật, tức giận khập khiễng đi tới.

Tối hôm qua Bạch Tiểu Đường nhìn dưới giường của anh còn rất thoải mái, không nghĩ tới trên đùi cũng bó bột, vội vàng đi qua đỡ người ngồi xuống trước: “Không phải… Hôm qua tớ làm phiền cậu như vậy… Cái gì cũng không nhớ ra, trở về phòng bệnh mới nhớ…”

Nguyên Lân vừa ngồi xuống vừa ném chống nạng sang một bên: “Vậy cậu ngồi đây cũng không biết gọi điện thoại cho tôi à? Điện thoại tôi vừa gọi cho cậu, sao cậu không nhấc máy? ”

Thật sự đúng là ngốc, sáng sớm anh vội vàng bảo Hắc Tử đưa điện thoại tới đây, kết quả vừa gọi điện thoại căn bản không có ai nghe máy, có điện thoại này cùng không có điện thoại này không khác nhau.

Bạch Tiểu Đường vừa nghe mới nhớ ra từ hôm qua cô bắt đầu có điện thoại, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.

“Lạ thế nhỉ.. Tớ không nghe thấy âm thanh…”

Nguyên Lân cầm điện thoại qua nhìn, giỏi lắm, không biết cô bật nhầm chế độ im lặng từ lúc nào.

“Cậu gọi là Bạch Tiểu Đường cái gì chứ, gọi Là Bạch Tiểu Trư luôn đi.” Nguyên Lân tức giận đến mức ấm đầu, dạy Bạch Tiểu Đường ở cửa phòng giải phẫu giới thiệu tất cả chức năng cơ bản của điện thoại, còn rất có phong phạm nghiêm khắc làm cho cô thi tốt nghiệp, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Đường khẩn trương sợ thao tác sai lầm lại muốn một lần nữa, nội tâm rất có cảm giác thành tựu.

“Học được chưa?” “Ừm… Học được rồi. ”

Vừa dứt lời, ánh đèn trong phòng giải phẫu đã vụt tắt, Bạch Tiểu Đường lúc này đã nhận ra ba tiếng đồng hồ mà cô tưởng chừng như ba năm vô

tình trôi qua, cũng không để ý đến chuyện điện thoại, trước tiên chạy tới trước phòng giải phẫu bắt được áo khoác của bác sĩ: “Bác sĩ, bà nội cháu…”

“Ca phẫu thuật rất thành công, bây giờ chỉ cần tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát xem có biến chứng gì không là được rồi, yên tâm đi.” Bác sĩ chính kéo cánh tay Bạch Tiểu Đường mang theo cô đi sang bên cạnh nhường đường cho giường bệnh, dặn dò một ít vấn đề ăn uống sau phẫu thuật rồi rời đi.

Bạch Tiểu Đường đi theo bà nội vài bước, lúc này không quên Nguyên Lân, kéo anh lên hai người cùng nhau trở lại phòng bệnh của bà, ngoài ý muốn đụng phải một người khác

“Cái đó… Đường Đường à, con còn nhớ dì không? ”

Người đến là mẹ của Bạch Hiểu Cường, cũng là vợ hiện tại của Bạch Nặc tên là Trần Cần.

Bạch Tiểu Đường không giỏi học thuộc lòng mấy cái công thức trên lớp, nhưng người gặp qua cơ bản đều nhớ rõ. Cô gật đầu với người dì nửa lạ nửa quen trước mắt: “Xin chào. ”

Lần này Trần Cần đến mang theo một đống thuốc bổ và trái cây, túi lớn túi nhỏ chất đầy bên chân, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Đường thì có chút chột dạ cúi đầu: “Đường Đường, dì phải xin lỗi con trước, lần này bà nội con bị bệnh, dì vẫn không đến thăm bà ấy, bởi vì mấy ngày nay dì thật sự rất bận, cho nên hôm nay dì đặc biệt mang theo thuốc bổ đến đây, hy vọng con không để ý…”

Nhìn ra được dì ta quả thực hoảng hốt, lời này nói logic cũng không đúng lắm, dù sao người sinh bệnh là bà nội, dì ta có tư cách gì để quan tâm.

Nhưng nghĩ đến Bạch Hiểu Cường có thể còn ở đồn cảnh sát không ra được, tất cả những chuyện này cũng không khó hiểu.

“Đường Đường, chúng ta đều là người một nhà, dì cũng không vòng vo với con…”

Quả nhiên, trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Đường suy nghĩ, Trần Cần không kìm được một chút: “Thế này, con cũng biết em trai con quả thật còn ở một tuổi bồng bột, việc nó làm là khốn nạn nhưng… Chúng ta nói thế nào cũng là người một nhà, dì thấy thằng nhóc kia chắc là đối với con có chút ý tứ, con nhìn xem con đi nói vài câu tốt với cậu ấy, chuyện

này chúng ta giải quyết riêng có được không, nếu để lại vết nhơ cho em trai con, cả đời này của nó sẽ bị hủy! ”

Trần Cần và Nguyên Lân lần duy nhất gặp mặt chính là lần trước Bạch Nặc bị đánh, lúc ấy dì ta vội vàng ngăn cản chỗ nào còn kịp nhìn người nọ trông như thế nào, cho dù Nguyên Lân đứng ở trước mặt dì, dì ta cũng không nhận ra

“Lần này nó thật sự biết sai rồi, nó hối cải, con là chị ruột của nó mà Đường Đường…”

Bạch Tiểu Đường há miệng, vẫn không nói ra chuyện ngày hôm qua trước khi rời khỏi cục cảnh sát nghe thấy Bạch Hiểu Cường nói ra.

Cô biết Bạch Hiểu Cường không có ý hối cải, muốn nói ra, nhưng cảm thấy Trần Cần không có khả năng không biết, nên cô nhịn xuống.

Cái chân này của Nguyên Lân tạm thời không thể đứng lâu, lúc các cô nói chuyện liền lấy ra một cái ghế từ trong phòng bệnh ngồi ở bên cạnh nghe, thấy Bạch Tiểu Đường do dự nhìn về phía anh cũng không lên tiếng, ý rất rõ ràng —— Bạch Tiểu Đường xử lý là được.

Dù sao chuyện này vốn cũng là làm vì cô, nếu như cô muốn nể mặt người một nhà thuyết phục anh, vậy thì anh cũng không thể làm gì.

Dù sao ngày hôm qua cô có thể nói lời cảm ơn với anh, hiểu được anh đánh bố cô, Nguyên Lân đã hài lòng rồi.

“Dì…”

Bạch Tiểu Đường lại do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Con không thể đồng ý với dì”

Lời này đừng nói Trần Cần không nghĩ tới, Nguyên Lân cũng không nghĩ tới.

Chỉ hai ngày trước còn là một con thỏ trắng thánh mẫu, trải qua trận chiến đêm hôm qua thì trưởng thành một chút đến thay đổi thái cực khác rồi à?

“Tại sao chứ Đường Đường, con hiểu rõ đi chúng ta mới là người thân của con mà!”

Lông mày lá liễu của Trần Cần nhướng lên, giương lên như một con dao bén nhọn:

“Con không thể khuỷu tay trái ra ngoài chứ, đúng không Đường Đường, lần này bà nội con bị bệnh, bố con còn phụ trách toàn bộ tiền thuốc

men!”

“Nhưng nạn nhân lớn nhất của chuyện này không phải là con.” Bạch Tiểu Đường ngoài ý muốn cứng rắn: “Con không thể thay cậu ấy tha thứ cho hành động của Bạch Hiểu Cường trước. ”

“Vậy cậu ấy còn đánh bố con đấy, sao con lại vô lương tâm như vậy!?” Trần Cần hai mắt đều trợn tròn: “Thảo nào bố con thường nói con là sói mắt trắng, nuôi vô ơn không quen biết! ”

Mắt thấy giọng nói Trần Cần càng lúc càng lớn, Nguyên Lân vừa ngồi một bên cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Cô bảo ông ta đến đây, tôi lấy một chân ông ta cắt đứt liền giải quyết riêng. ”

Trần Cần lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một chàng trai đang ngồi, cũng không kịp phân biệt ý tứ trong lời nói của anh, trước tiên bởi vì thái độ cực kỳ không khách khí của anh trừng mắt nhìn qua.

Nhưng ánh mắt của dì ta trong không khí va chạm với ánh mắt chàng trai, Trần Cần đột nhiên cảm thấy đáy chân ớn lạnh.

Thứ cảm giác sợ hãi chiếm lấy não bộ khiến dì ta theo bản năng lùi lại một bước: “… Lần sau tôi sẽ quay lại. ”

Nói xong, dì ta chạy ra khỏi cửa phòng bệnh, để lại Bạch Tiểu Đường xấu hổ xin lỗi những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân khác bị quấy rầy.

Sau khi xin lỗi xong, Bạch Tiểu Đường chuẩn bị đưa Nguyên Lân về phòng bệnh của anh trước.

“Lời dì vừa nói cậu đừng để ý…… Tớ sẽ không yêu cầu cậu giải quyết riêng tư đâu.” Bạch Tiểu Đường vẫn có chút lo lắng Nguyên Lân bởi vì lời nói vừa rồi của Trần Cần mà mất hứng, “Chuyện này tớ không có tư cách thay cậu quyết định. ”

“Cô ta miệng thối, tôi có thể để ý sao?” Nguyên Lân bên kia cố ý không dùng nạng, hơn phân nửa thân thể đều đặt ở trên người Bạch Tiểu Đường, nhìn ngũ quan cô đều nhăn thành vui vẻ: “Nhưng mà cô ta có một câu ngược lại nói không sai. ”

“Hả, câu gì?” Trần Cần nói rất nhiều lời, Bạch Tiểu Đường không nhớ rõ.

‘’Thật ra tôi có ý với cậu đấy.” “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.