Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 68: Thích?



“Anh Nguyên, hôm nay Bạch Tiểu Đường không có việc gì, vừa đi học rồi tan học…”

Muốn đánh nhau? Vương Dĩ Tường là người đầu tiên, muốn nhìn chằm chằm vào một nữ sinh, còn phải tổng kết báo cáo, đúng muốn mạng của cậu ta mà.

Cậu ta mặt mày ủ rũ theo dòng người tan học đi ra ngoài, sau gáy đều gãi hói, còn bị Nguyên Lân ở đầu dây bên kia mắng: “Mẹ nó mày đang nói chuyện hay là đang đánh rắm vậy, mày có biết mình đang nói cái gì không? ”

“Không phải… anh Nguyên, anh nói chỉ là Bạch Tiểu Đường… Cậu ấy có thể làm gì để em nhớ kĩ chứ? “Vương Dĩ Tường cả người đã đeo mặt nạ đau khổ: “Anh bảo em nhìn cậu ấy không được để người ta sai vặt mua đồ, ok em nhìn, cậu ấy tan học ngay cả cửa lớp học cũng không ra, thì ngồi im ở lớp viết bài, em mua nước cho cậu ấy cậu ấy cũng không dám uống, đó là người sao? Thỏ gan còn to hơn cậu ấy đấy! ”

Cậu ta đi từ lầu ba lải nhải đến lầu một, phát hiện Nguyên Lân đã lâu không nói gì, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, ok cúp máy cmnr.

Đầu dây bên kia Nguyên Lân cũng thật sự tức giận không chịu nổi, lúc trước anh không nằm viện, mỗi ngày cô chạy đến bệnh viện, bây giờ anh nằm viện, cô thì hay rồi chạy về lớp luôn!

Đây đâu phải về lớp học, đây không phải là trốn tránh anh sao?

Hết lần này tới lần khác bây giờ chân tay anh còn không tiện, bác sĩ đánh chết cũng không cho anh xuất viện, còn không có cách nào tự tay bắt Bạch Tiểu Đường đến đây.

Đúng là làm cho mọi người phát điên.

Hơn nữa trình độ ngữ văn của cháu trai Vương Dĩ Tường thật sự quá kém, một câu cũng không nói rõ ràng, đúng là ngoại trừ đánh nhau còn lại thì vô dụng.

Nguyên Lân phiền đến mức cảm giác hộp sọ sắp nổ tung, anh lại gọi điện thoại cho số điện thoại của mình, quả nhiên, vẫn là tắt máy.

Anh quên đưa bộ sạc cho thỏ con ngốc đó sao?

“Cậu xem cậu như thế nào mỗi ngày tôi đi vào đều là tức giận vậy.” Y tá phụ trách đổi kim cho Nguyên Lân đã hơn bốn mươi tuổi, có lẽ coi đứa nhỏ nhà mình với Nguyên Lân không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn anh luôn giống như đang nhìn con trai nhà mình: “Cậu không gặp chuyện nào vui vẻ được à? ”

“Nếu cô có thể điều chỉnh tốc độ truyền dịch này cho tôi một chút thì tôi sẽ rất vui đấy.” Nguyên Lân trong lòng tràn đầy muốn đi bắt thỏ con, nhìn từng giọt thuốc rơi xuống đúng là sốt ruột

“Vậy cũng không được, quá nhanh sẽ xảy ra chuyện đấy” Y tá ngược lại vẫn không nhanh không chậm, “Cậu cũng đừng lén lút làm chuyện này, nếu bị tôi phát hiện tôi mang theo một cái ghế ngồi bên cạnh cậu. ”

“……”

Truyền dịch xong đã là chuyện 3 tiếng sau, Nguyên Lân rút kim ra rẽ vào phòng bệnh của bà cụ chạy, kết quả đẩy cửa đi vào nhìn, bà đã ngủ rồi, ghế dựa bên cạnh cũng trống rỗng.

Người trong phòng bệnh đều biết anh đến tìm Bạch Tiểu Đường, dứt khoát chủ động trả lời trước khi anh mở miệng hỏi: “Lúc nãy Tiểu Đường đã đi ra ngoài rồi. ”

Ok, nhào tới lại không còn.

Nguyên Lân cảm giác mình mỗi ngày sớm muộn gì cũng sẽ bị Bạch Tiểu Đường làm tức chết, thiếu chút nữa ném cái nạng đi, kết quả quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Đường mang theo hai bình nước nóng khiếp sợ nhìn anh.

“Sao cậu đến đây?”

Nghe này, đây có phải là những gì mọi người nói không?

Nguyên Lân tức giận cả ngày, kết quả nhìn cô ngửa cổ, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, bất giác tim anh mềm nhũn.

“Tôi đến tìm cậu đấy”

Bạch Tiểu Đường nhớ tới câu nói ngày đó của anh “Thật ra tôi có ý với cậu” còn rất xấu hổi, cúi đầu chui vào cửa từ khe hở bên cạnh anh, buông bình nước ấm xuống mới đi tới bên cạnh anh: “Vừa lúc bà nội đã ngủ, cậu đi cùng tớ về phòng bệnh đi. ”

Nguyên Lân một bụng tức giận thoáng cái bình tĩnh, hoàn toàn không tìm được dáng vẻ núi lửa sắp phun trào vừa rồi ở trong phòng bệnh, yên lặng đi theo Bạch Tiểu Đường cùng nhau đến cửa thang máy chờ.

“Tại sao hôm nay điện thoại cậu tắt máy liên tục vậy?” Trong khi thang máy, Nguyên Lân bắt đầu tính sổ.

Bạch Tiểu Đường suy nghĩ một chút: “Bởi vì giáo viên nói trường học không cho mang theo điện thoại nên tớ để ở nhà, có lẽ tớ không có mang theo đi. ”

“…” Ha, giỏi đấy. Nguyên Lân hít sâu một hơi: “Vậy cậu muốn điện thoại thì có lợi ích gì, cũng không mang theo, tôi liên lạc với cậu thế nào? ”

“Lúc trước tớ cảm thấy không có tác dụng gì cho nên không nhờ bà nội mua cho tớ.” Bạch Tiểu Đường ngược lại trả lời rất nghiêm túc: “Dù sao trường học cũng không cho mang theo. ”

Bạch Tiểu Đường vẫn là Bạch Tiểu Đường như vậy, bảo thủ không thay đổi đến mức gần như cổ hủ.

Nguyên Lân thật hết cách với cô, trước kia không có cách, hiện tại càng không có cách nào khác.

Anh đi chậm, Bạch Tiểu Đường quan tâm anh đi lại không tiện cũng đi chậm, hai người cứ như vậy chậm rãi trở lại phòng bệnh của Nguyên Lân, dọc theo đường đi có câu trả lời không một câu nói những lời không quan trọng, cho đến khi Bạch Tiểu Đường đứng trước phòng bệnh dừng bước: “Vậy cậu… Nghỉ ngơi trước đi. ”

Nguyên Lân lúc này mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường, kéo cô vào phòng bệnh.

“Cho tôi ôm một lát, hôm qua không thể gặp được cậu, ước chừng hai ngày không gặp mặt rồi”

Suy cho cùng.

Cái ôm của anh cũng không phải ôm bình thường, ôm xong rồi lại hôn lên, chiếc lưỡi dày của anh nhanh nhẹn đưa đẩy lên xuống trong khoang

miệng của cô gái nhỏ, hận không thể hút hết sạch linh hồn của Bạch Tiểu Đường, để cho cô chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.

“Nguyên, Nguyên Lân…..”

Chàng trai nào không biết cái gì liên tục lấn tới, hoàn toàn không cho Bạch Tiểu Đường thở, nghẹn đến mức nước mắt cô gái nhỏ đều chảy ra, lúc giãy dụa đẩy anh ra, trên trán đều đầy mồ hôi mỏng manh, thở hổn hển như vừa mới từ trong nước vớt ra.

Nguyên Lân thấy cô thở dốc thì cái miệng nhỏ nhắn khép lại, đầu lưỡi nhỏ như ẩn như hiện, cả trái tim đều nhào vào người cô.

Anh không đợi Bạch Tiểu Đường thở dốc đều ôm lấy người trước, sợ con thỏ nhanh nhẹn này trong nháy mắt lại không còn bóng dáng.

“Thỏ con, những gì tôi đã nói với cậu lúc trước rốt cuộc cậu có nghe thấy không?”

Hai cánh tay anh rất mạnh mẽ, vòng qua eo Bạch Tiểu Đường, khiến cô không thể nhúc nhích.

Mặt Bạch Tiểu Đường khó chịu nóng bừng mặt, giọng nói giống như sắp khóc: “Cậu đang nói cái gì, cái gì chứ…”

“Tôi có ý với cậu đấy” Nguyên Lân như biết cô sẽ hỏi như vậy, rồi gằn từng chữ lặp lại một lần, triệt để ngăn cản cô trốn tránh đường sau.

“Cậu đừng nói với tôi cậu không hiểu có ý là gì, có nghĩa là tôi thích cậu đấy.”

“Tôi thích cậu, nghe hiểu chưa, Bạch Tiểu Đường.”

Anh hầu như chưa từng trịnh trọng gọi tên đầy đủ của cô như vậy, Bạch Tiểu Đường vừa cúi đầu xuống, thì bắt gặp ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh.

Hai tay anh nắm lấy vai cô, gân xanh ở dưới da nhô lên, nhưng anh khống chế sức lực quá tốt khiến cô không cảm thấy đau.

“Cho nên—— cậu có thích tôi không?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.