Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 71: Suôn sẻ



Từ đêm đó Bạch Tiểu Đường bắt đầu dùng tay giúp Nguyên Lân giải quyết, Nguyên Lân như là được ăn mặn thì không thể ăn chay nữa, lúc thì quấn lấy dùng miệng cô lúc thì dùng chân, lấy tất cả các trò chơi không chèn vào đều chơi hết lần sau ——

Cuối cùng anh cũng được xuất viện.

Ngày trở về trường học, Vương Dĩ Tường còn đặc biệt ở cổng trường chào đón Nguyên Lân: “Anh Nguyên, tình trạng khôi phục của anh thế nào rồi? ”

“Rất tốt.”

Ở bệnh viện thật sự rất sướng, Nguyên Lân đời này cũng chưa từng túng dục như vậy, như thoáng lấy hết tất cả tinh khí lúc trước kìm nén nghẹn trở về tất cả đều phóng ra.

“Anh Nguyên, em nói cho anh biết, đêm nay mấy nhóc con ở trong cấp 3…”

“Vương Dĩ Tường.”

Nguyên Lân thản nhiên cắt lời cậu ta

“Sau này tao không đánh nhau nữa, hoạt động khác lần sau gọi cho tao.”

Nói xong anh chắp tay đi thẳng vào tòa phòng học, để lại Vương Dĩ Tường đứng đó với vẻ mặt thất thần, cho đến khi bóng lưng của anh biến mất ở cửa cầu thang cũng không hoàn hồn lại.

Bameno, anh Nguyên nói anh không đánh nhau nữa ư?

Đây là cơ thể bị đánh hỏng trong trận chiến lần trước, hay là đầu óc bị đánh hỏng vậy?

Vương Dĩ Tường hoàn toàn bị khiếp sợ vội vàng đuổi theo bước chân của Nguyên Lân lên tầng, vốn muốn cứu vãn trái tim anh Nguyên một chút, kết quả vừa vào phòng học nhìn thấy Nguyên Lân cũng không trở về chỗ ngồi của mình, ngược lại đi thẳng về phía Bạch Tiểu Đường.

Ồ, không phải là bị đánh hỏng, mà là yêu đương rồi.

Mất đi Nguyên Lân giống như rắn đột nhiên mất đầu, Vương Dĩ Tường có chút nóng vội, thậm chí đã lên Baidu search: “Làm thế nào để cho đại ca mình yêu thích đánh nhau một lần nữa’’, nhưng ngay tiết tự học buổi sáng, có một màn khiến Vương Dĩ Tường khiếp sợ đã xuất hiện.

Nguyên Lân thực sự lấy ra một tập sách bài tập từ trong ngăn kéo và bắt đầu đọc, tuy rằng anh xem cực kỳ chậm chạp, viết cũng rất cố hết sức, nhưng tiết sớm tự học qua, thật sự không ngẩng đầu lên từ trong sách bài tập.

“Anh Nguyên, đây là anh… Anh bị làm sao vậy…”

Vừa lúc ở bệnh viện, sao giống như đổi thành người khác thế này?

Nguyên Lân ngẩng đầu thản nhiên nhìn lướt qua Vương Dĩ Tường một cái, không trả lời, thì nghe Vương Dĩ Tường hỏi tiếp: “Có phải anh xảy ra chuyện gì không? ”

“Không sao cả.”

Trong thực tế, thật sự có chuyện.

Vào ngày đầu tiên Nguyên Lân nằm viện, bố ruột của anh mang theo anh trai của anh đến thăm anh.

Người bố nói không nên lời xấu gì, chỉ cần nhìn dáng vẻ anh là hoài niệm khiến người ta buồn bực, sau đó nói với anh một đống thoải mái dưỡng bệnh, dù sao bố nuôi con cẩm y ngọc thực cả đời không thành vấn đề gì, cuối cùng còn kéo đến thành tích không sao cả, dù sao sau này đưa anh ra ngoài du học, trường học nào cũng có thể tùy anh lựa chọn.

Lúc đó Nguyên Lân không vui: “Tôi không đi du học ”

“Đi ra ngoài du học là cần thiết, nếu con không đi ra ngoài mạ một tầng vàng, đến lúc đó trực tiếp nhảy xuống công ty cũng không thể làm chúng phục đâu Tiểu Lân.”

Lão già cố gắng thuyết phục, đáng tiếc Nguyên Lân ở trước mặt ông hoàn toàn dầu muối không ăn, đến cuối cùng lão già không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng vào con trai lớn Nguyên Lãng.

Nguyên Lãng đưa bố lên xe lại quay trở về, chỉ nói một câu: “Với đức hạnh này của em, Bạch Tiểu Đường đi theo em cũng chỉ biết chịu khổ thôi.”

Nguyên Lân lúc ấy ngồi không yên: “Mẹ nó anh nói cái gì? ”

Nguyên Lãng ở trước mặt anh chưa bao giờ che giấu bản tính của mình, anh ta cười như ngày mưa tháng hai, vừa buốt vừa lạnh: “Lúc ấy em bảo anh điều tra Bạch Nặc nói sẽ đồng ý với anh làm một chuyện, em còn nhớ không? ”

“Anh muốn làm gì?”

“Anh có thể làm gì em chứ, tốt xấu gì em là em trai ruột của anh, em là tâm đầu nhục của bố, anh muốn xử lý em ông ấy sẽ bỏ qua sao?” Nguyên Lãng đóng cửa phòng bệnh, thập phần tùy ý tựa vào cửa: “Em chỉ cần vĩnh viễn không bao giờ vào tập đoàn họ Nguyên là được. ”

Anh ta có thể chịu chỉ thị nghe chỉ thị của bố giúp Nguyên Lân chùi mông, một lần hai lần, vài lần đều có thể, nhưng chia sẻ tập đoàn họ Nguyên, dù cho một chút, cũng không được.

“Mẹ nó tôi vốn cũng không muốn vào.” Nguyên Lân nghe con rắn hổ mang này nói như vậy hoàn toàn không ngoài ý muốn: “Vậy anh phải làm tốt công tác tư tưởng của lão già kia, tôi sợ đến lúc đó ông ta sẽ áp giải tôi vào. ”

“Cái này em cứ yên tâm.” Nguyên Lãng mỉm cười.

“Chỉ cần em vĩnh viễn không đi vào tập đoàn họ Nguyên, anh mãi mãi sẽ là anh trai của em, cho dù em muốn tiếp tục làm một phế vật hay là muốn phấn đấu một chút cố gắng làm người, anh sẽ ủng hộ em.”

Điều đầu tiên trong nguyên tắc làm việc của rắn hổ mang: Không chạm vào lợi ích, tất cả mọi thứ tốt để nói, tình cảm gia đình đều phải dựa vào lợi ích.

Nguyên Lân tốt xấu gì cũng biết rắn hổ mang này cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên biết điểm mấu chốt của rắn hổ mang này chính là tập đoàn họ Nguyên.

Vừa lúc, anh hoàn toàn không có ước mơ gì với cái đế quốc thương nghiệp kia, mục đích của chuyện này ngược lại rắn hổ mang đạt thành thống nhất kỳ diệu.

“Anh chờ tôi năm phút.”

Nguyên Lãng thật sự ở bên cạnh kéo một cái ghế ngồi xuống chờ, tuy rằng vừa chờ vừa xem thời gian, mỗi một vẻ mặt đều lộ ra tín hiệu ‘Anh biết năm phút này tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Anh muốn đợi lát nữa nếu không có rắm mà tôi sẽ không buông tha cho anh’, cho đến năm phút trôi qua, anh ta giống như một cái đồng hồ bấm giờ chính chuẩn, ngẩng đầu: “Năm phút đã hết. ”

“Ý tôi là, dựa theo cách nói của anh, tôi không muốn làm phế vật, vậy phải làm như thế nào?”

Tuy rằng con rắn hổ mang này nói chuyện quả thật khó nghe, nhưng so với anh từng câu từng chữ phế vật, rất hiển nhiên câu Bạch Tiểu Đường vừa mới vào cửa kia sẽ theo anh chịu khổ, điều này khiến trái tim Nguyên Lân càng thêm đau đớn.

“Giai đoạn trước mắt —— em cứ học tập thật tốt đi, nếu em có nhu cầu, anh có thể liên hệ với giáo viên ra đề thi toàn quốc lần trước hướng dẫn phụ đạo em, coi như là giúp em đi đường tắt một chút.”

Nguyên Lãng nói xong rồi suy nghĩ: “Tuy rằng em không thi đại học, anh cũng có thể nhét em vào đại học, nhưng thi đại học có thể quyết định em là mông hay là chân chạm đất, em tự mình quyết định đi. ”

Người này đúng là mẹ nó thật biết ăn nói. “Biết rồi, đi đi.”

Nguyên Lân thật sự không muốn nhìn thấy con rắn hổ mang này nữa, rắn hổ mang chắc cũng không muốn nhìn thấy anh, đối với anh nói năng lỗ mãng cũng lười đi so đo, trực tiếp đứng dậy kéo cửa phòng bệnh ra, nhưng nghe Nguyên Lân phía sau hét lớn một tiếng từ từ.

“Phiền em có chuyện một hơi nói xong không?” Anh ta có chút không kiên nhẫn nhìn Nguyên Lân, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng: “Anh rất bận rộn. ”

Nguyên Lân nhìn vẻ mặt của anh ta cũng không kiên nhẫn nhiều: “Nếu anh dám ra tay với Bạch Tiểu Đường tôi sẽ không tha cho anh, lần trước còn đặc biệt tặng điện thoại, ghê tởm cái gì? ”

Ai hỏi như vậy thì ghê tởm ai.

Khuôn mặt Nguyên Lãng vừa dịu dàng vừa ấm áp, cho dù cười ác liệt cũng cười thoạt nhìn văn nhã hòa khí, cười xong anh ta còn đặc biệt có vài phần thú vị ác liệt đối với suy đoán của Nguyên Lân đưa ra câu trả lời mơ hồ: “Anh biết rồi. ”

Dù sao nếu Nguyên Lân không đồng ý rời xa tập đoàn nhà họ Nguyên, trên tay anh ta dù sao cũng phải cầm một lá bài dễ nắm bắt.

Nhưng bây giờ có vẻ như họ có cùng một mục đích, vậy cũng không cần phải làm chuyện dư thừa.

Thậm chí anh ta còn rất hào phóng trong lòng chúc tình yêu của họ suôn sẻ.

Sau này kết hôn tặng bao nhiêu tờ tiền là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.