Cát Bụi Thời Gian

Chương 12



Khi Theresa mở mắt, bác sĩ riêng và linh mục của làng đang đứng bên giường cô.

- Không - Cô hét lên - Tôi không muốn trở lại Hãy để tôi chết. Để cho tôi chết!

- Tự sát là một trọng tội. Chúa đã cho con cuộc sống, Theresa. Chỉ Người mới có thể quyết định khi nào nó kết thúc. Con còn trẻ. Còn cả cuộc đời phía trước - Linh mục nói.

- Để làm gì? - Theresa thổn thức. Để chịu đựng hơn nữa? Tôi đã không thể chịu nổi nỗi đau đang phải chịu. Tôi không thể chịu được!

Giêsu đã chịu đựng nỗi đau và đã chết cho tất cả chúng ta. Đừng quay lưng lại với Người - Ông nhẹ nhàng nói.

Bác sĩ đã khám xong cho cô.

Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đã nói với bà nhà cho cô ăn kiêng nhẹ một thời gian - ông chỉ tay vào cô - nhưng không có món dao cạo đâu đấy.

Sáng hôm sau Theresa lê ra khỏi giường. Khi cô đi vào phòng khách, mẹ cô nói vẻ cảnh giác:

- Con dậy làm gì thế Bác sĩ bảo...

- Con phải vào nhà thờ. Con cần nới chuyện với Chúa - Theresa đáp giọng khàn khàn.

- Mẹ sẽ đi với con - Mẹ cô lưỡng lự.

- Không, con phải đi một mình.

- Nhưng...

- Để cho con nó đi - Cha cô gật đầu.

Họ nhìn theo cái bóng không hồn chệnh choạng ra khỏi nhà.

- Điều gì sẽ đến với con bé nữa nhỉ? - Mẹ Theresa thì thầm.

- Có trời mà biết.

Cô bước vào nhà thờ quen thuộc, tiến đến trước điện và quỳ xuống:

- Ta đến nhà Người để nói với Người vài điều, hỡi Chúa? Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra em ta được xinh đẹp Ta khinh bỉ Người vì Người đã sinh ra ta xấu xí. Ta khinh bỉ Người vì đã để cho em ta mang đi người đàn ông duy nhất mà ta yêu quý. Ta phỉ nhổ vào Người.

Những câu cuối cô nói to tới mức mọi người xung quanh quay cả sang nhìn. Cô đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi nhà thờ.

* * *

Theresa không bao giờ tin rằng lại có một nỗi đau đớn đến thế. Đau đớn đến không thể chịu nổi, đến không thể nghĩ về một điều gì khác, khiến cô mất ăn mất ngủ. Ký ức luôn hiện rõ trong trí óc cô, giống như các cảnh trong một cuốn phim.

Cô nhớ lại ngày cùng Raoul và Monique đi dạo dọc bãi biển ở Nice..

- Trời hôm nay bơi thì tuyệt. – Raoul nói.

- Em cũng muốn thế, nhưng không thể được - Theresa không biết bơi - Em sẽ không phiền lòng nếu hai người xuống bơi. Em đợi ở khách sạn nhé.

Và cô đã sung sướng khi thấy Raoul cùng Monique bắt thân nhau dễ dàng thế.

Họ ăn trưa tại một quán trọ gần Cagne. Người hầu bàn nói:

- Món tôm hùm hôm nay đặc biệt ngon.

- Em sẽ ăn món này. Monique nói - Theresa tội nghiệp không thể ăn được, tôm cua sẽ làm chị ấy ho rũ rượi.

Ở St.Tropez:

- Anh nhớ cưỡi ngựa quá. Ở nhà thì sáng nào anh cũng đi ngựa. Em có muốn đi với anh không, Theresa?

- Em... Em sợ không được, Raoul.

- Em sẵn lòng đi cùng anh - Monique nói: - Em cũng thích cưỡi ngựa.

Thế là họ đi suốt buổi sáng.

Có hàng trăm bằng chứng, nhưng cô đã quên hết cả. Cô bị mù lòa, bởi cô muốn thế. Những ánh mắt mà Raoul và Monique trao cho nhau, những đụng chạm vô tình, những tiếng thì thầm và những chuỗi cười.

Sao mình lại ngu ngốc đến thế nhỉ?

* * *

Đêm đến, khi Theresa cố chợp được mắt thì lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ luôn khác nhau, nhưng cũng luôn giống nhau.,

Raoul và Monique đang làm tình trên sàn, trần truồng. Và con tàu đang chạy qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hẻm núi. Chiếc cầu bỗng dưng sập xuống và tất cả, con người lẫn con tàu, đều lao xuống vực thẳm.

Raoul và Monique đang tại phòng khách sạn, trần truồng trên giường. Raoul ném mẩu thuốc lá hút dở xuống đất và căn phòng nổ tung, lửa trườn lên và thui cháy cả hai người, tiếng gào của họ làm Theresa tỉnh giấc.

Từ một đỉnh núi, Raoul và Monique ngã xuống dòng sông, hay chết trong một tai nạn máy bay.

Những giấc mơ luôn khác nhau. Những giấc mơ luôn giống nhau.

Cha mẹ Theresa hết sức lo ngại. Họ nhìn con gái ngày càng tiều tụy, nhưng không biết làm gì để giúp cô. Đột nhiên Theresa bắt đầu ăn. Cô ăn luôn mồm. Dường như lúc nào cũng thấy đói. Cô lấy lại được trọng lượng và tiếp tục tăng cân, cho tới khi da dẻ cô hồng hào.

Khi cha mẹ thử nói với cô về nỗi đau lòng, cô bảo:

- Con bây giờ khỏe rồi. Đừng lo cho con.

Theresa lại tiếp tục cuộc sống như chẳng có gì xảy ra. Cô vào phố, đến các cửa hiệu và làm những việc thường làm. Tối tối cô ăn cùng cha mẹ, rồi đọc sách, thêu thùa. Cô đã xây quanh mình một pháo đài vững chắc và khẳng định sẽ không ai có thể chọc thủng nó. Không người đàn ông nào còn dám nhìn mình nữa. Không bao giờ nữa.

Bề ngoài, Theresa có vẻ vui. Bên trong cô đắm chìm trong sâu thẳm cô đơn, tuyệt vọng. Ngay cả khi có mọi người ở xung quanh cô vẫn một mình ngồi trong chiếc ghế cô đơn, trong căn phòng cô đơn, trong ngôi nhà cô đơn và trong thế giới cô đơn.

* * *

Khoảng một năm sau, cha cô đi Avila.

- Cha có vài việc phải giải quyết ở đó - ông nói với Theresa - Xong là cha sẽ rỗi rãi, sao con không đi với cha. Avila là một thị trấn rất hấp dẫn. Nó sẽ làm con vui vẻ. Hãy lánh xa nơi này một thời gian.

- Không, cảm ơn cha.

- Thôi được - ông nhìn bà vợ thở dài.

Người quản gia từ ngoài đi vào phòng khách.

- Xin lỗi, cô DeFosse. Bức thư này gửi cho cô, nó vừa tới.

Dù chưa bóc thư, Theresa đã ngập tràn phỏng đoán về một điều kinh khủng đang chập chờn quanh nó. Bức thư viết:

Theresa, người yêu dấu của anh,

Chúa biết anh không có quyền được gọi em là người yêu sau cái điều kinh khủng anh đã làm, nhưng anh xin hứa sẽ bù đắp lại cho em, dù có phải trả bằng cả cuộc đời Anh không biết bắt đầu từ đâu.

Monique đã bỏ đi, để lại đứa con gái hai tháng tuổi.Nói thật ra, anh cảm thấy nhẹ người. Anh phải thú nhận rằng đã phải sống trong địa ngục kể từ ngày rời bỏ em. Anh sẽ không bao giờ hiểu được tại sao mình lại làm điều đó.

Dường như anh đã bị bắt đi, bởi một loại bùa mê huyền bí của Monique, nhưng anh biết ngay từ đầu riêng việc anh cưới cô ấy là một sai lầm khủng khiếp. Chính em mới là người anh hằng yêu dấu. Giờ đây anh hiểu rằng chỉ một nơi duy nhất anh có thể tìm được hạnh phúc là ở bên em. Khi em nhận được bức thư này cũng là lúc anh đang trên đường trở về với em.

Anh yêu em và anh vẫn hằng yêu em, Theresa. Vì cuộc sống còn lại của chúng ta, anh cầu xin em tha thứ. Anh muốn...

Theresa không thể đọc hết được bức thư. Cái ý nghĩ gặp lại Raoul và đứa con của anh ta với Monique thật ghê tởm, không thể chịu nổi.

Cô quẳng lá thư xuống đất, điên cuồng.

- Tôi phải đi ngay khỏi đây - Theresa hét lên - ngay tối nay, ngay bây giờ, nào, đi nào!

Cha mẹ cô không thể làm cô bình tĩnh trở lại.

- Nếu Raoul tới đây - cha cô nói - thì ít nhất con cũng nên nói chuyện với nó

- Không? Nếu thấy hắn, con sẽ giết hắn - Cô giật tay cha, nước mắt tuôn trào xuống khuôn mặt, nài nỉ - Cho con đi với cha. Con sẽ đi bất kỳ nơi nào đủ xa để trốn thoát khỏi Raoul.

- Vì thế, ngay tối hôm đó, Theresa theo cha lên đường đi Avila:

* * *

Cha Theresa như quẫn trí trước sự bất hạnh của con gái mình. Ông không phải người dễ đồng cảm, nhưng một năm qua, bằng sự can đảm của mình, Theresa đã giành được ở ông sự cảm phục.

Cô ngẩng cao đầu, đối mặt với dân thị trấn, và không một lời phàn nàn. Ông không thể làm gì để an ủi cô. Khi tới Avila, ông nhớ một thời cô dã tìm thấy sự khuây khỏa trong nhà thờ, bèn hỏi:

- Cha Benendo, linh mục ở đây, là một bạn cũ của cha. Có thể ông ấy sẽ giúp được con. Con gặp ông ấy chứ?

- Không, con không có việc gì phải làm với Chúa. Theresa ở khách sạn một mình trong khi cha cô lo việc làm ăn. Khi ông quay lại, cô vẫn trong chiếc ghế ấy, nhìn chằm chằm vào bức tường.

- Theresa, con hãy đến với cha Berrendơ đi.

- Không ạ.

Ông lúng túng không biết làm sao. Cô từ chối rời khỏi phòng khách sạn, từ chối quay về Eze.

Vào phút cuối, linh mục tới thăm Theresa.

- Cha con nói rằng có một thời con đã đi lễ đều đặn.

Theresa nhìn vào cặp mắt của vị linh mục ốm yếu và lạnh lùng nói:

- Tôi không còn thích nữa. Giáo hội chẳng có gì dành cho tôi hết. Cha Berrendo mỉm cười:

- Giáo hội có vài thứ để dành cho mọi người, con của ta. Giáo hội dành cho chúng ta hy vọng và ước mơ.

- Tôi đã chán ngấy mơ ước rồi.

Ông nắm tay cô trong đôi tay gầy guộc của mình, nhìn thấy những vết sẹo trắng to trên hai cổ tay cô, mờ nhạt như một ý ức xa xưa vậy.

- Chúa không tin như thế. Hãy nói chuyện với Người và Người sẽ chỉ bảo con.

Theresa ngồi yên, mắt dán vào tường và cuối cùng, khi linh mục miễn cưỡng ra khỏi căn phòng, thậm chí cô cũng không biết.

* * *

Sáng hôm sau, khi Theresa bước chân vào nhà thờ mái vòm lành lạnh, cái cảm giác bình lặng gần gũi từ xưa bỗng trùm lên cô. Lần cuối, cô đã đến nhà thờ để nguyền rủa Chúa. Một cảm giác hổ thẹn sâu kín dâng lên. Chính là sự yếu mềm trong cô đã phản bội cô, chứ không phải Chúa.

Hãy tha thứ cho con - cô thì thầm - Con đã mắc tội. Con đã sống trong sự căm thù. Hãy giúp con. Xin hãy giúp con. Cô nhìn lên và thấy cha Berrenđo đang đứng đó Khi cô cầu nguyện xong, ông đưa cô vào phòng mình ở phía sau phòng làm lễ.

- Con không biết phải làm gì, thưa cha. Con không tin vào bất cứ điều gì nữa. Con đã mất đức tin - giọng cô dồn nén đầy tuyệt vọng.

- Thế khi còn là một cô bé, con có đức tin không?

- Có, rất nhiều.

- Vậy thì con vẫn có, còn của cha. Đức tin là thực và vĩnh hằng. Mọi điều khác chỉ là tạm thời.

Hôm đó, họ nói chuyện hàng giờ.

Tới quá chiều, khi Theresa trở về, cha cô nói:

- Cha phải quay về Eze. Con đã sẵn sàng chưa?

- Không, thưa cha. Hãy cho con ở lại đây một thời gian.

- Con sẽ thấy thoải mái chứ? - Cha cô ngập ngừng.

- Vâng, thưa cha. Con xin hứa.

* * *

Từ đó, ngày nào Theresa và cha Berrendo cũng gặp nhau. Trái tim linh mục hết sức thông cảm với Theresa. Ông thấy cô không phải là một người đàn bà kém hấp dẫn mà chỉ thấy đây là một tinh thần bất hạnh và đẹp đẽ.

Họ nói về Chúa, về tạo hóa, về ý nghĩa của cuộc sống mà cô hầu như không nhận biết được. Theresa bắt đầu bình thường trở lại Một hôm, cha Berrendo nói với cô cái điều mà cha đã nhận được sự đáp lại sâu sắc trong con người cô:

- Con của ta, nếu con không còn tin ở thế giới này nữa, thì con hãy tin vào thế giới tiếp theo. Tin vào thế giới mà Giêsu đang đợi để tiếp nhận con.

Lần đầu tiên kể từ ngày được ấn định là ngày cưới của mình, Theresa bắt đầu cảm thấy thanh thản trở lại Nhà thờ đã trở thành thiên đường của cô, như chính nó đã từng như vậy. Nhưng cô còn nghĩ về tương lai của mình nữa.

- Con không có nơi nào để ra đi.

- Con có thể trở về nhà.

- Không. Con sẽ không bao giờ trở lại đó được nữa. Con không thể giáp mặt Raoul. Con không biết làm gì. Con muốn chạy trốn, nhưng không có chỗ nào để mà trốn!

Cha Berlendo im lặng một lúc lâu. Cuối cùng ông nói:

- Con có thể ở lại đây.

Cô nhìn quanh phòng khách sạn, bối rối.

- Ở đây ấy à?

- Tu viện dòng Cistercian ở cạnh đây - Ông nhướn người - Để cha nói cho con biết. Đó là một thế giới bên trong thế giới, nơi mọi người được hiến dâng cho Chúa. Tim Theresa đập rộn.

- Nghe... thật tuyệt.

- Cha phải nói trước với con rằng đó là một trong những dòng tu nghiêm khắc nhất thế giới. Những người được nhận vào phải thề giữ nhân đức, im lặng và ngoan ngoãn. Không có kẻ nào vào đó rồi lại ra.

Nhũng lời đó của cha khiến Theresa run rẩy.

- Con sẽ không bao giờ rời xa nó. Đó chính là nơi con đã cố công tìm kiếm, thưa cha: Con khinh bỉ cái thế giới con đang tồn tại.

Nhưng cha Berrendo vẫn không hết lo lắng. Ông biết Theresa sẽ phải đối mặt với một cuộc sống khác biệt hoàn toàn những điều cô đã trải qua.

- Sẽ không có đường trở lại, con ạ.

- Con sẽ không bao giờ trở lại.

* * *

Sớm hôm sau, cha Berrendo dẫn Theresa tới gặp mẹ Bentina. Ông để hai người nói chuyện.

Khoảnh khắc Theresa bước vào tu viện, cô đã hiểu ra. Kết cuộc, cô hả hê nghĩ, kết cuộc...

Sau cuộc gặp gỡ này, Theresa háo hức gọi điện về cho cha mẹ.

- Mẹ đang rất lo - Mẹ cô nói - Khi nào con trở về nhà?

- Con đang ở nhà đây, thưa mẹ.

* * *

Ông giám mục Avila làm lễ.

- Lạy Chúa, đấng tạo hóa, xin Người chúc phước trên cô dâu này để cô được phục sức bởi đạo đức Thiên thượng, cầu cho cô gái được đức tin trọn vẹn và sự trung tín không suy suyễn.

Theresa đáp lại:

- Con xin từ bỏ nước ở thế gian này và tất cả mọi sự quyến rũ của nó vì tình yêu thương của Chúa - Đức Giêsu Kitô.

Tôi xin gả người này cho Chúa Giêsu Kitô, con trai của Cha tối cao, xin được nhận dấu ấn của đức Thánh linh để người này được gọi là tân phụ của Đức Chúa trời và nếu người này phụng sự Chúa trung tín thì sẽ được đội mũ Triều thiên đời đời.

Hỡi Người đã chiếu cố lựa chọn người này trong sự tương giao vợ chồng như bà Maria đã được phước, mẹ của Chúa Giêsu Kitô... ở trước ngôi nhà của Đức Chúa trời và trước mặt các thiên sứ.. Con hãy kiên nhẫn gìn giữ cho ý chí của Người, cho tình yêu, lòng bác ái và con có thể xứng đáng được nhận mũ Triều thiên của phước hạnh giống như Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.

Cầu xin Chúa phục sức cho con khi con ngã lòng, làm cho con được mạnh mẽ khi con mềm yếu, cho con được bình yên và sự cái trị tâm linh với lòng thương xót, sự ngay thẳng của đường lối của Người - Amen.

* * *

Giờ đây, ba mươi năm sau, nằm trong rừng nhìn mặt trời leo lên đường chân trời, sơ Theresa nghĩ: Mình đã đến tu viện với những lý do sai trái. Không phải là mình đến với Chúa mà là mình trốn chạy khỏi thế giới. Nhưng Chúa đã thấu được tim mình.

Bà đã sáu mươi tuổi và ba mươi năm cuối của cuộc đời là cõi hạnh phúc bà được biết tới. Giờ đây bà lại bị ném trở về với cái thế giới mà bà đã trốn chạy. Thêm nữa, trí óc bà lại đang chơi những trò lừa đảo lạ lùng với bà.

Bà không biết cái nào là thực cái nào là hư. Quá khứ và hiện tại lẫn lộn với nhau trong một hình ảnh kỳ ảo lạ lùng. Sao điều này lại đến với mình? chúa đã sắp xếp cho ta những gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.