Cát Bụi Thời Gian

Chương 31



Đại tá Ramon Acoca và sáu thành viên khác của GOE đang ở trong một cuộc họp có tính chiến lược. Họ cùng đứng trước tấm bản đồ toàn quốc loại lớn.

Người khổng lồ sẹo mặt nói:

- Rõ ràng là Miro đang đi theo hướng Bắc về phía vùng Basque.

- Đó nghĩa là Burgos, Vietoria, Logrono, Pamprona và San Sesbatian.

San Sesbatian, Acoca nghĩ. Nhưng hắn phải nằm trong tay ta trước khi tới được đó.

Giọng nói trong máy điện thoại vang lên bên tai Acoca: Anh đang vượt quá thời gian.

Y không được phép thất bại lần nữa.

* * *

Họ đi qua một vùng đất gập ghềnh, dấu hiệu đã gần đến Burgos. Jaime im lặng khá lâu sau tay lái. Cuối cùng anh lên tiếng:

- Felix, đến San Sebastian mình muốn thu xếp để Rubio thoát khỏi bọn cảnh sát.

Felix gật đầu:

Lúc Đó sẽ thật vui. Nó sẽ làm bọn chúng phát điên lên.

- Còn sơ Lucia thì sao? - Megan hỏi.

- Sao?

- Chẳng phải ông đã nói sơ ấy cũng bị bắt đấy thôi? Jaime nói gượng gạo:

- Phải! Nhưng cái bà sơ Lucia lại hóa ra là một tội phạm đang bị cảnh sát truy nã về tội giết người.

Tin đó làm Megan bàng hoàng. Cô nhớ lại hình ảnh Lucia đã tấn công tên lính thế nào và dẫn họ trốn vào vùng núi ra sao. Megan thấy thích Lucia. Cô nói bướng bỉnh:

- Nếu các ông đã cứu thì phải cứu cả hai.

Cái loại tu sĩ quái quỉ gì vậy, Jaime tự hỏi.

Nhưng cô nói đúng. Giải thoát được Rubio và Lucia ngay dưới mũi cảnh sát sẽ là một chiến dịch tuyên truyền tuyệt vời với những hàng tít lớn trên khắp các báo chí Tây Ban Nha, và cả thế giới nữa. Chắc chắn.

Amparo chìm đắm trong im lặng nặng nề.

Đột nhiên, xa xa phía trước họ xuất hiện ba chiếc xe nhà binh chở đầy lính.

- Ta phải bỏ đường này thôi - Jaime quyết định.

Đến chỗ đường giao nhau, anh cho xe tách khỏi đường cao tốc, hướng về phía đông.

Santo Domingo nằm ở phía trước. Tại đó có một lâu đài cổ bỏ hoang. Ta có thể nghỉ đêm ở đấy.

Chẳng bao lâu họ nhận thấy bóng dáng tòa lâu đài cao trên quả đồi. Jaime lái xe theo đường phụ, tránh đi vào thị trấn. Tòa lâu đài lờ mờ hiện ra mỗi lúc một lớn. Cách nó khoảng trăm mét là một hồ nước.

Jaime dừng xe.

- Nào, ra ngoài hết.

Khi mọi người đã ra khỏi xe, Jaime quay đầu xe xuống dốc, hướng về hồ nước, cho xe lăn bánh rồi nhảy ra. Họ đứng nhìn theo chiếc xe lao xuống hồ và biến mất dưới làn nước.

Megan mấp máy môi định hỏi xem họ sẽ tới Logrono bằng cách nào nhưng đã kịp dừng lại. Một câu hỏi ngốc nghếch. Tất nhiên là sẽ bằng cách đánh cắp chiếc khác.

Họ cùng xem xét tòa lâu đài bỏ hoang. Bao quanh nó là bức tường đá lớn. Mỗi góc là một tháp canh đang sụp lở

- Ngày trước, các hoàng tử dùng những lâu đài này làm nhà tù giam giữ kẻ thù của mình.

Nhưng Jaime là kẻ thù của Nhà nước, nếu bị bắt, sẽ chẳng có nhà tù nào cho anh ta. Chỉ có cái chết, Megan nghĩ. Nhưng anh ta không biết sợ. Cô nhớ Jaime đã nói, Tôi có đức tin vào cái mà tôi chiến đấu vì nó. Tôi có đức tin vào đồng đội của tôi và vào khẩu súng của tôi.

Họ bước trên những bậc thang đá dẫn lên cổng sắt lâu đài cửa gỉ tới mức họ phải cố sức đẩy nó ra để lách vào bên trong một mảnh sân lát đá.

Bên trong lâu đài thực là quá lớn đối với Megan. Khắp nơi, chỗ nào cũng có phòng ở, các lối đi thì nhằng nhịt, lại còn nhan nhản những ụ súng quay ra phía ngoài để người bên trong có thể đẩy lui được sự tấn công của kẻ thù.

Các bậc đá dẫn lên tầng thứ hai, trên đó cũng có một sân trong. Cầu thang đá hẹp dần khi lên tầng ba rồi tầng bốn. Lâu đài hoang vu.

- Ít nhất thì cũng có khối chỗ để ngủ - Jaime nói - Tôi và Felix sẽ đi kiếm cái ăn. Hai người chọn phòng đi.

Amparo quay sang Megan:

- Đi thôi, sơ!

Họ đi dọc hành lang, Megan thấy các phòng đều giống y hệt nhau. Đều bằng đá và đều trống rỗng, lạnh lẽo, hoang sơ. Amparo chọn một phòng rộng nhất.

- Jaime và tôi sẽ ngủ ở đây - cô ta nhìn Megan ranh mãnh hỏi - Cô có thích ngủ với Felix không?

Megan nhìn trả, không nói gì.

- Hay có lẽ cô muốn ngủ với Jaime hơn - Amparo bước tới gần Megan. - đừng có bất cứ một ý nghĩ nào, sơ ạ Anh ấy quá lớn so với cô đấy.

- Bà không phải bận tâm. Tôi không thích. – Và ngay cả lúc nói vậy, Megan cũng tự hỏi liệu Jaime Miro có quá lớn so với mình không.

* * *

Khoảng một giờ sau hai người đàn ông trở về. Jaime tóm chặt hai con thỏ còn Felix thì ôm theo củi. Felix cài chốt cửa trước. Megan nhìn họ nhóm lửa ở cửa lò sưởi, nhìn Jaime lột da thỏ, rồi xuyên que qua, rồi nướng trên lửa.

- Đáng tiếc, chúng tôi không thể phục vụ cho các quý bà một bữa tiệc thực sự dược - Felix nói. Nhưng ta sẽ ăn tử tế ở Logrono. Còn bây giờ, nào, xin hãy thưởng thức.

Khi bữa ăn kết thúc, Jaime bảo:

- Ta đi ngủ thôi. Tôi muốn sáng mai ta xuất phát sớm.

Amparo nói với Jaime:

- Đi thôi, anh yêu. Em đã chọn phòng cho chúng ta. Megan nhìn hai người sóng đôi lên gác, tay trong tay. Felix quay sang Megan:

- Sơ có phòng chưa?

- Có rồi, cám ơn ông!

- Thế thì tốt!

Megan và Felix cùng lên gác.

- Chúc ông ngủ ngon! - Megan nói.

- Chúc sơ ngủ ngon! - Anh đưa túi ngủ cho Megan. Cô muốn hỏi Felix về Jaime nhưng lại thôi. Jaime có thể sẽ cho cô là tọc mạch, mà vì lý do nào đấy, Megan lại hết sức muốn Jaime nghĩ tốt về mình.

Thật là nhảm nhí, Megan nghĩ. Hắn ta là một tên khủng bố, tên giết người, kẻ cướp nhà băng và Chúa mới biết còn là gì nữa. Vậy mà mình lại đi lo chuyện hắn có nghĩ tốt về mình hay không.

Cho dù nghĩ trong đầu như thế, Megan lại nghĩ đến mặt khác của con người này. Anh ta là một chiến sĩ đấu tranh cho tự do. Anh ta cướp nhà băng để lấy tiền phục vụ sự nghiệp đó. Anh ta liều mình cho điều mình tin anh ấy là một con người dũng cảm.

Đi qua phòng hai người, Megan nghe tiếng Jaime và Amparo đang cười ở bên trong. Cô bước vào căn buồng trống trải, nơi cô sẽ ngủ, quỳ xuống nền đá lạnh lẽo.

- Chúa nhân ừ? Hãy tha lỗi cho con vì... Tha lỗi cho mình vì cái gì nhỉ Mình đã làm gì nào?

Lần đầu tiên trong đời, Megan đã không thể cầu nguyện được: Chúa trên trời có nghe thấu không?

Cô chui vào chiếc túi ngủ mà Felix đưa cho, nhưng giấc ngủ xa vời vợi như những ngôi sao lạnh lùng mà cô nhìn thấy qua khung cửa sổ hẹp.

Mình đang làm gì ở đây vậy? Megan tự hỏi. Luồng suy nghĩ của cô trôi về với tu viện... về trại trẻ mồ côi. Thế còn trước khi ở trại mồ côi Tại sao mình lại bị bỏ rơi ở đó Mình không tin cha mình là một người lính dũng cảm hay một người đấu bò vĩ đại. Nhưng biết được điều đó cũng chẳng phải tuyệt vời lắm sao?

Đến gần sáng Megan mới thiếp đi.

Ở khắp nhà tù Aranda de Duero, Lucia Carmine bỗng trở nên nổi tiếng.

- Em như con cá lớn trong cái ao nhỏ của bọn anh - tên lính gác nói với cô - Chính phủ Ý đang gửi người đến để đưa em về đấy. Anh thì muốn được đưa em về nhà anh, Puta Bonitan. Thế em đã làm gì vậy?

- Tao cắt dái đứa nào dám gọi tao là Puta Bonita.

- Nói cho biết, bạn tao thế nào?

- Nó vẫn sống đấy!

Lucia thì thầm một lời cảm tạ. Cô nhìn quanh những bức tường xà lim xám xịt khủng khiếp. Làm thế quái nào mà thoát ra khỏi đây được? Cô nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.