Cát Bụi Thời Gian

Chương 33



Viên sĩ quan chằm chằm nhìn Megan.

- Cô là ai? cô làm gì ở đây? Tôi là đại Úy Rodriguez, chúng tôi đang tìm...

- Ôi, ngài đến vừa kịp, ngài đại úy - cô kéo tay hắn - Hai đứa con trai tôi bị sốt thương hàn, nên tôi phải đi gọi bác sĩ. Ngài phải vào trong này giúp tôi với.

- Thương hàn à?

- Vâng, thương hàn, Megan vẫn túm lấy tay hắn - kinh khủng lắm. Chúng đang nóng như hòn than. Ngài làm ơn gọi mấy anh lính vào giúp tôi đưa hai đứa đi.

- Senoral Bà điên hay sao. Bệnh này rất dễ lây.

- Thì có sao nào. Chúng cần ông giúp đỡ. Chúng chết mất - Megan kéo tay hắn nài nỉ.

- Buông tôi ra nào.

- Ông không được bỏ chúng tôi. Tôi biết làm sao bây giờ?

- Vào trong và đợi ở đó cho tới khi chúng tôi báo cảnh sát gọi xe cứu thương hoặc cử bác sĩ tới.

- Nhưng...

- Đây là lệnh, thưa bà. đi vào! Rồi hắn gọi to:

- Trung sĩ, rời khỏi đây ngay.

Megan Đóng cửa lại và dựa vào đó, người rã rời. Jaime nhìn cô,kinh ngạc đến choáng váng:

- Trời ơi, giỏi quá. Cô học ở đâu mà nói dối tài thế? Megan quay lại phía anh, thở dài:

- Khi ở trại mồ côi, chúng tôi phải học cách tự bảo vệ tôi hy vọng Chúa sẽ tha thứ cho tôi.

- Ước gì tôi được thấy cái vẻ mặt thằng cha đại úy lúc ấy - Jaime phá lên cười - Ôi, thương hàn! Ôi Giêsu Kitô ơi! - Anh thấy cái nhìn trên gương mặt Megan - Ồ, xin lỗi sơ.

Từ bên ngoài, họ nghe thấy tiếng ồn ào của bọn lính đang thu dọn lều bạt và kéo đi.

Khi bọn lính đã đi khỏi, Jaime nói:

- Cảnh sát sẽ tới đây ngay. Dầu sao, chúng ta vẫn có cuộc hẹn ở Logrono - Anh quay sang Felix - Để xem cậu kiếm được cái gì trong phố. Mui kín càng tốt.

- Chuyện vặt - Felix cười.

Nửa giờ sau họ đã ở trên một chiếc xe mui kín màu xám đi lên hướng Bắc.

Megan rất ngạc nhiên khi được ngồi bên Jaime. Felix và Amparo ngồi ở ghế sau. Jaime liếc sang Megan, một nụ cười thoáng hiện trên môi.

- Thương hàn - anh nói và cười to.

Megan nhoẻn miệng:

- Hắn sẽ chỉ muốn đi cho nhanh thôi.

- Sơ nói đã ở trại mồ côi phải không?

- Đúng thế.

- Ở đâu?

- Avila.

- Trông sơ không có vẻ người Tây Ban Nha.

- Mọi người cũng bảo tôi như thế.

- Ở trại mồ côi, với sơ, chắc hẳn cũng như địa ngục.

Cô giật mình bởi sự quan tâm không ngờ tới.

Đáng lẽ phải thế, nhưng lại không. Mình đã không để nó như thế, cô nghĩ.

- Sơ có biết cha mẹ mình là ai không?

Megan sống lại trí tưởng tượng:

- Ồ, có chứ. Cha tôi là một người Anh dũng cảm, thời trước ông ấy lái xe cứu thương cho những người thuộc phái trung thành trong nội chiến Tây Ban Nha. Mẹ tôi bị chết trong chiến trận, tôi bị bỏ trước thềm một nhà nông dân - Megan nhún vai - Hay cũng có thể cha tôi là một hoàng tử người nước ngoài đã vụng trộm với một cô gái nông dân, và đã bỏ rơi tôi để tránh tai tiếng.

Jaime liếc nhìn cô, không nói gì.

- Tôi.. - cô ngập ngừng - Tôi chẳng biết cha mẹ mình là ai.

Câu chuyện rơi vào yên lặng.

- Thế sơ ẩn mình sau những bức tường tu viện bao lâu rồi?

- Khoảng mười lăm năm.

- Ôi Giêsu - Jaime ngạc nhiên, rồi vội nói - Xin lỗi sơ. Nhưng nói chuyện thế này giống như nới với người từ hành tinh khác vậy. Sơ chẳng biết chút gì về những sự kiện đã xảy ra ở trên đời này suốt mười lăm năm qua.

- Tôi chắc rằng bất cứ sự thay đổi nào cũng chỉ là tạm thời. Nó sẽ lại thay đổi.

- Sơ có muốn trở lại tu viện không?

Câu hỏi khiến cho Megan ngạc nhiên.

- Tất nhiên là có.

- Nhưng tại sao? Jaime làm một cử chỉ khó hiểu - Tôi muốn nói, đằng sau những bức tường đó sơ đã bỏ phí đi rất nhiều. Ở đây chúng tôi được thưởng thức âm nhạc, thơ ca. Tây Ban Nha đã dâng hiến cho thế giới nào Cervantes, nào Picasso, Lorea, Pizarro, De Soto, rồi Cortes. Đây là một đất nước kỳ diệu.

Một vẻ dịu dàng đáng ngạc nhiên toát ra từ kẻ khủng bố kiêm cướp ngân hàng kiêm trộm xe hơi này, một ngọn lửa mềm mại.

Thật không ngờ, Jaime nói:

- Thưa sơ, tôi xin lỗi vì đã có lúc bỏ mặc sơ. Hoàn toàn không phải do sơ. Mà do tôi đã có những va chạm chẳng tốt lành gì với giáo hội của sơ.

- Điều đó thật khó tin.

- Hãy tin tôi đi - Giọng anh chua chát.

Trước mắt anh lại hiện lên những tòa nhà, những pho tượng và con đường Guernica vỡ tung dưới những cơn mưa của thần chết. Bên tai anh vang lên tiếng gầm rú của bom đạn hòa lẫn với tiếng gào thét của những nạn nhân tuyệt vọng. Nơi ẩn náu duy nhất của họ là nhà thờ.

Các linh mục đã khóa chặt cửa nhà thờ. Họ không cho chúng ta vào. Và cái loạt đạn chết chóc đã cướp đi mẹ anh, cha anh, các chị anh. Không, không phải loạt đạn Đó, Jaime nghĩ. Chính là Giáo Hội.

Giáo hội của sơ đã đứng sau Franco và cho phép hắn thực hiện những tội ác không thể nói thành lời đối với người dân vô tội.

- Tôi chắc là giáo hội sẽ phản đối - Megan nói.

- Không hề. Chờ cho tới khi các nữ tu sĩ bị hãm hiếp, các linh mục bị sát hại và nhà thờ bị đốt phá bởi bàn tay những kẻ Falang thì giáo trưởng mới chịu cắt đứt với Franco nhưng cái đó cũng chẳng làm cho cha mẹ và các chị tôi sống lại được.

Sự giận dữ trong giọng nói của anh thật đáng sợ.

- Tất cả đã qua lâu rồi. Chiến tranh rồi sẽ kết thúc.

- Không, với chúng tôi, nó vẫn chưa kết thúc. Chính phủ này không cho chúng tôi được kéo cờ dân tộc Basque, không được kỷ niệm những ngày lễ dân tộc hay quảng bá tiếng nói của mình.

Không, thưa sơ, chúng tôi vẫn tiếp tục bị áp bức. Chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu đến chừng nào giành được độc lập cho mình. ở Tây Ban Nha có năm triệu người Basque và một trăm năm mươi ngàn người ở Pháp. Chúng tôi muốn độc lập, nhưng Chúa của sơ bận quá, chẳng giúp gì chúng tôi được.

Megan nói giọng nghiêm trang:

- Chúa không thể đứng ngoài, bởi Người ngự trong tất cả chúng ta. Mỗi người chúng ta là một phần của Người, và khi ta muốn hủy hoại Người, thì đó là ta hủy hoại chính mình.

Jaime mỉm cười nói:

- Chúng ta giống nhau rất nhiều, sơ với tôi, thưa sơ:

- Tôi với ông?

- Chúng ta có thể tin vào những điều khác nhau, nhưng chúng ta đều tin đến cháy bỏng. Hầu hết mọi người đến hết cuộc đời cũng chẳng toàn tâm toàn ý với một điều gì. Sơ dâng hiến đời mình cho Chúa, tôi hy sinh đời mình cho sự nghiệp của tôi. Chúng ta đã toàn tâm.

Và Megan nghĩ, Mình đã toàn tâm chưa? Nếu đã, sao mình lại còn thích được ở bên con người này? Mình chỉ được nghĩ đến việc quay về tu viện. Jaime Miro có một lực hút như nam châm. Anh ta giống, Manoiete chẳng Liều lĩnh phó mặc cho số phận, bởi vì anh chẳng còn gì để mất.

Nếu bọn lính bắt được ông thì chúng sẽ làm gì ông? - Megan hỏi.

- Xử tử

Anh nói điều đớ dửng dưng đến mức trong một thoáng, Megan tưởng mình nghe lầm.

- Thế ông không sợ à?

- Tất nhiên là tôi sợ. Chúng tôi ai cũng sợ. Chẳng có ai trong chúng tôi muốn chết, thưa sơ. Rồi cũng sẽ gặp Chúa của sơ thôi, nhưng chúng tôi không muốn vội vã.

- Ông đã làm những điều khủng khiếp đó sao?

- Cái Đó tùy theo quan điểm của sơ. Sự khác biệt giữa một người yêu nước và một kẻ phiến loạn tùy thuộc ai là người nắm trong tay quyền lực vào lúc đó. Chính phủ gọi chúng tôi là những kẻ khủng bố. Chúng tôi tự gọi mình là những chiến sĩ tự do. Jcan Jacques Rousscau từng nói, Tự do là quyền lực để lựa chọn xiềng xích. Tôi muốn có sự tự do đó. Anh nhìn cô một lát.

- Nhưng sơ không phải bận tâm đến bất cứ điều gì, đúng không một khi trở lại tu viện sơ sẽ chẳng thấy thích thú cái thế giới bên ngoài nữa.

Phải thế chăng? Tiếp xúc lại với thế giới đã đảo lộn cuộc sống của cô. Phải chăng cô đã từ bỏ tự do? Có bao nhiêu điều cô muốn biết, bao nhiêu điều cô muốn học hỏi. Cô cảm thấy mình như một nghười họa sĩ đứng trước tấm vải trắng nguyên và sắp đưa bút vẽ lên đó một cuộc đời.

Nếu trở lại tu viện, cô nghĩ, mình sẽ bị tách biệt với cuộc sống. Megan hoảng hốt bởi từ nếu mang tính giả định. Khi trở lại tu viện, cô vội vã tự sửa. Tất nhiên mình sẽ trở lại. Mình chẳng còn nơi nào khác nữa mà đi.

Đêm đó nghỉ lại trong rừng. Jaime nói:

- Chúng ta đang ở cách Logrono ba mươi dặm và trong hai ngày tới, ta chưa phải gặp ai cả. Nếu cứ tiếp tục di chuyển thì sẽ an toàn cho chúng ta hơn. vì thế ngày mai ta sẽ đi về phía Victoria. Ngày kia ta sẽ đi Logrono và chỉ vài giờ sau đó, thưa sơ, sơ sẽ có mặt tại tu viện ở Mendavia.

Suốt đời

- Ông sẽ bằng an chứ? - Megan hỏi.

- Sơ lo về phần hồn hay phần xác của tôi? Megan thẹn đỏ mặt.

- Không có gì xảy ra đâu. Tôi sẽ vượt biên giới qua sống ở Pháp một thời gian.

- Tôi sẽ cầu nguyện cho ông - Megan nói.

- Cảm ơn sơ - Anh nói từ tốn - Tôi sẽ nghĩ rằng sơ đang cầu nguyện cho tôi và điều đó sẽ làm tôi thấy an toàn hơn. Thôi, hãy nghỉ đi một chút.

Khi Megan quay người ngả lưng, cô thấy Amparo đang nhìn mình từ phía bên kia bãi trống. Trên mặt cô ta lộ rõ vẻ căm ghét hằn học.

Không kẻ nào cỏ thể lấy được người đàn ông của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.