Suốt bữa cơm, chỉ có Lâm Lập Minh trò chuyện với Trần Lộc Xuyên, Hà San từ đầu đến cuối luôn im lặng, không tỏ thái độ.
Đôi khi Lâm Duyệt định đỡ lời cho không khí bớt ngột ngạt đều bị mẹ trừng mắt nên cô cũng không dám ho he gì.
Cơm nước xong, Lâm Duyệt đang định giúp thu dọn bát đũa thì Hà San ngăn lại, “Con ra ngoài tiếp khách, bảo bố con lại đây.”
Lâm Duyệt rót hai chén trà nóng, ngồi xuống phía đối diện.
Cửa bếp đóng chặt, không rõ Lâm Lập Minh và Hà San đang nói những gì.
Cả hai người, nhất là Trần Lộc Xuyên, đều có phần lo lắng.
Mặc dù thái độ của Lâm Lập Minh khá hòa nhã, nhưng vẻ mặt của Hà San trông không được tốt.
Lâm Duyệt cười cười, không biết là an ủi anh hay đang an ủi bản thân mình, “Thực ra mọi việc tốt hơn tưởng tượng của em nhiều.
Tính cách của mẹ em, anh cũng biết.
Hôm nay mẹ cũng đã khá nể mặt anh rồi.”
Trần Lộc Xuyên cũng cười cười, “Ừ.”
Một lúc lâu sau, cửa bếp cuối cùng cũng mở ra.
Lâm Duyệt lập tức đứng dậy, mở miệng, “Bố…”
“Lâm Duyệt, vào giúp mẹ con rửa bát.”
Lâm Duyệt quay đầu nhìn Trần Lộc Xuyên, không nói gì rồi bước vào phòng bếp.
Lâm Lập Minh ngồi xuống rót trà, nhất thời im lặng.
Một lát sau, ông đứng dậy, “Lộc Xuyên, trên ban công chú có trồng bồn hoa sơn chi, cháu đi theo chú ngắm một lát.”
Trước khi tu sửa nhà cửa, từ ban công nhìn ra là san sát các nhà xưởng.
Ô nhiễm trong nội thành ngày càng nghiêm trọng, công nghiệp nặng dần dần di rời ra ngoại thành.
Nhà máy hóa chất 330 chuyển đi cũng đã là chuyện từ hai năm gần đây.
Hai mươi năm trước, nơi đây vẫn còn nhộn nhịp tấp nập, máy móc vận chuyển qua lại, thỉnh thoảng lại có luồng khí phả ra từ ống khói.
Lâm Lập Minh thấy Trần Lộc Xuyên nhìn về phía nhà xưởng phía xa, trong lòng cũng cảm khái, “Các cháu trưởng thành, cô chú cũng già đi, hai năm nữa chú cũng nên về hưu rồi.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Chú đã đâu có già.”
“Lúc mới nghỉ hưu, cô Hà mới đầu vẫn không quen lắm, ngày nào cũng dậy sớm, bữa sang chuẩn bị xong xuôi mới nhớ ra không phải đi làm.
Con người mà rảnh rỗi, ngày tháng cũng dài ra, tuổi tác cũng ngày một cao, không chịu nổi cô đơn, thế nên mới mong mỏi Lâm Duyệt sớm kết hôn.”
Trần Lộc Xuyên đứng bên cung kính nghe.
Lâm Lập Minh nhìn sang, “Chú và cô Hà cũng không phải người tư tưởng bảo thủ, chỉ cần Lâm Duyệt thực sự vừa lòng, cô chú cũng sẽ không phản đối.
Nhưng cô chú chỉ có một đứa con gái, tuy không thể cho con cuộc sống tốt nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn chiều chuộng chăm sóc.
Phàm là cha mẹ, ai cũng đều mong con mình hạnh phúc.
Hơn nữa, Lâm Duyệt lại là con gái, cô chú càng muốn nuông chiều con bé nhiều hơn.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Dạ.”
“Vậy nên, cô Hà cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cháu xử lý gọn ghẽ chuyện bên nhà, không khiến Lâm Duyệt chịu ủy khuất, ngoài ra không còn gì khác.”
Trần Lộc Xuyên im lặng mấy giây, trịnh trọng nói, “Chú Lâm, chú yên tâm.”
Lâm Lập Minh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mở cửa sổ ban công ra, “Cháu nhìn xem, bồn hoa sơn chi này đẹp đấy chứ?”
Trong chậu hoa, một gốc sơn chi duyên dáng yêu kiều, vài nụ hoa trắng nõn lấp ló giữa lớp lá xanh, hương thơm thoang thoảng trong gió.
Trần Lộc Xuyên gật đầu, cười nói, “Bố cháu dạo này cũng có hứng thú chăm sóc hoa cỏ, song lại không có duyên lắm.
Bố cháu còn mua bảy chậu cây kim ngư về, kết cục héo rũ cả.”
Lâm Lập Minh bật cười, “Bố cháu năm đó làm việc, xét tiêu chuẩn kĩ thuật thì không chê vào đâu được, nhưng những thứ khác lại không có tài, đánh cờ cũng kém.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Bố cháu dạo trước còn nhắc tới chú, nói có cơ hội lại luận bàn kì nghệ với chú.”
Lâm Lập Minh xua tay, “Chú chẳng thích đánh cùng bố cháu, thua còn không chịu phục, thế nào cũng phải đòi thắng một ván mới thôi.”
Hai người nói chuyện một lúc thì nghe tiếng Lâm Duyệt gọi trong phòng khách liền đóng cửa ban công rồi vào nhà.
Hà San dọn dẹp trong bếp xong cũng không chịu ngồi xuống nghỉ.
Trần Lộc Xuyên có phần băn khoăn, lặng lẽ kéo tay Lâm Duyệt, “Chúng ta về sớm một chút, chú dì còn phải nghỉ ngơi.”
Lâm Duyệt nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm liền chào bố rồi hướng về phía phòng trong gọi, “Mẹ ơi, con và Lộc Xuyên về, mẹ nghỉ sớm một chút.”
Hà San không đáp.
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, nhỏ giọng bảo Trần Lộc Xuyên chờ rồi đi vào trong phòng.
Hà San đang cầm chổi lông gà phất bụi.
Lâm Duyệt lấy từ trong ví ra tấm thẻ lần trước, “Mẹ, cái này mẹ vẫn nên cầm lấy, rảnh thì đi, con cũng yên tâm.”
Hà San liếc mắt nhìn vật trong tay cô.
Lâm Duyệt cầu xin, “Mẹ.”
Hà San lúc này mới cầm lấy, “Những lời mẹ nói với con, suy nghĩ cho kĩ.”
Lâm Duyệt gật đầu, “Con biết.”
Hà San nhìn cô, định nói gì song lại thôi.
“Vậy con về đi, trên đường cẩn thận.
Trần Lộc Xuyên uống rượu, đừng để nó lái xe.”
Mũi nghèn nghẹn, Lâm Duyệt gật đầu dạ một tiếng.
Lâm Lập Minh tiễn hai người ra cửa, dặn dò chú ý an toàn, làm việc đừng quá cố sức, Lâm Duyệt vâng dạ nghe theo.
Suốt quãng đường đi từ cửa nhà ra đến công, cô vẫn không nói gì.
Trần Lộc Xuyên nắm tay cô cũng im lặng.
Đến chỗ đỗ xe, Lâm Duyệt nói, “Để em lái.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu.
Lâm Duyệt liếc nhìn anh, nhưng lại không mở cửa xe mà bỗng nhiên nghiêng người, kéo tay Trần Lộc Xuyên.
Trần Lộc Xuyên đặt tay lên lưng cô, “Sao vậy?”
Lâm Duyệt không nói gì, chỉ lắc đầu.
Tai cô áp lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp.
Trần Lộc Xuyên cũng ôm lại cô, cằm nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu, yên lặng an ủi cô.
Hồi lâu sau, Lâm Duyệt buông tay, giọng nói hơi khàn, “Đi thôi.”
Xe đi được một lát, Trần Lộc Xuyên quay đầu nhìn Lâm Duyệt, “Chuyện bên nhà anh em không cần lo, chờ chuẩn bị xong xuôi, em đến gặp mặt là được.”
Lâm Duyệt gật đầu.
Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô đang đặt trên vô lăng rồi lại buông ra, “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Lâm Duyệt cười, không tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Yên lặng một thoáng, cô đột nhiên nói, “Nếu em từ chức, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Lộc Xuyên ngẩn ra, “Tại sao lại bỗng nhiên muốn từ chức?”
“Làm trò chơi điện tử mệt nhọc, em muốn chuyển nghề.”
“Nghề nào?”
Lâm Duyệt trầm ngâm, “Em vẫn chưa nghĩ ra, làm điều mình thích.”
“Em không thích lập trình game?”
Lâm Duyệt im lặng một thoáng, “Không hẳn là thích.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Nghe ý em, bản thân thích gì thì làm cái đó.”
Lâm Duyệt cười nói, “Nếu em thích không làm gì thì sao?”
Trần Lộc Xuyên nới cổ áo sơ mi, cười nhìn cô, “Vậy thì hết cách, anh đành chăm chỉ thêm một chút để nuôi em vậy.”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Anh nuôi nổi không?”
Trần Lộc Xuyên nói, “Nếu em không thích theo ngành này thì từ chức cũng tốt, anh cũng không muốn thấy em ngày ngày mệt mỏi tăng ca.
Tiền lương hiện tại nuôi em ăn no mặc ấm không vấn đề gì, nhưng nếu em muốn mua túi xách LV thì có lẽ hơi khó.
Tóm lại anh phải tranh thủ, làm thêm vài năm nữa, lương bổng cũng cao hơn một chút.”
Lâm Duyệt cười không thể ngừng nổi, đùa, “Năm ngoái em và Sài Vi đi xem nhà, ở ven hồ có một căn biệt thự trong được lắm.”
Trần Lộc Xuyên làm như thật, “Vậy anh phải đến tìm bố tài trợ rồi.”
Lâm Duyệt liền nói, “Ở biệt thự có gì hay chứ, quét dọn xong xuôi cũng mệt chết rồi.
Em vẫn thích chỗ ở hiện tại hơn, nhỏ nhỏ thôi.”
Trần Lộc Xuyên tỏ vẻ đồng ý, “Thế nên anh có muốn cũng không ăn bám em được.”
Lâm Duyệt cười nói, “Năm ngoái em mua phòng ở, sửa sang xong thì tiền gửi ngân hàng cũng chẳng còn.
Anh mà ăn bám em thì chỉ có nước chết đói.”
Trần Lộc Xuyên vẫn ở nhà Lâm Duyệt như cũ.
Hai người tăng ca suốt mấy ngày, về tắm rửa sau là ngả lưng xuống ngủ luôn.
Trước khi chợp mắt, Lâm Duyệt nghĩ lại về những gì mẹ nói.
Cho dù mong muốn lúc đầu của Trần Lộc Xuyên là gì, thì hiện tại, cô thực sự muốn chuẩn bị cho tương lai.
Lâm Duyệt từ nhỏ áo cơm không lo, muốn gì đều được bố mẹ giúp đỡ.
Duy chỉ có Trần Lộc Xuyên là ước nguyện cô tâm niệm nhiều năm, cầu mà không được.
Vậy nên, lúc đột nhiên có được, cô có cảm giác giống như đang nằm mơ, lo được lo mất, chỉ sợ một ngày tỉnh lại, hết thảy đều tan thành mây khói.
Nhưng nếu đã đi tới bước này, những lo lắng này đó đều là dư thừa, trước mắt, kiên trì cố gắng mới là việc cấp bách.
***
Trần Lộc Xuyên vốn định nhân dịp cuối tuần về nhà đề cập chuyện Lâm Duyệt với mẹ, mặc kệ phản ứng thế nào, trước đánh trận đầu, thuận tiện để sau này trường kì kháng chiến.
Kết quả, nhà cửa trống trơn, không một bóng người, chỉ có con rùa nuôi trong bể đang chậm chạp bò.
Trần Lộc Xuyên gọi điện cho Phùng Dung mới biết bà đi Hàn Quốc với Trần Tổ Thực.
Anh dở khóc dở cười, “Sao mẹ không báo trước cho con một tiếng?”
“Bố mẹ mới xuống máy bay, vốn đang định gọi.”
“Vậy bao giờ bố mẹ về ạ?”
“Không biết nữa, ít ra cũng phải một tuần.”
Trần Lộc Xuyên cười khổ, chỉ có thể chúc hai người đi chơi vui vẻ.
Trần Tổ Thực nhận điện thoại, “Đúng rồi, rùa con trong nhà con để ý giúp bố mẹ.”
Trần Lộc Xuyên đang xem xét con rùa kia, cảm thấy cách gọi của bố có ý mắng[1] mình, “Con không có thời gian về nhà mỗi ngày.”
(1) Nguyên gốc Trần Tổ Thực gọi con rùa là 龟儿子, kết hợp chữ “quy” rùa với “nhi tử” chỉ con.
Bên Trung Quốc, rùa cũng là một cách chửi khéo.
“Con cho nó ít thức ăn, cứ hai ngày về nhà xem một cái là được.”
“Bác giúp việc đâu ạ?”
“Con dâu bác ấy sắp sinh, xin nghỉ phép rồi.”
Trần Lộc Xuyên vâng dạ cúp máy rồi ngổi xổm xuống nhấc con rùa lên.
Con rùa khua chân loạn xạ, cổ cũng nghển ra, trừng to mắt nhìn anh.
“Cháu trai rùa.” Trần Lộc Xuyên phì cười, thả nó lại vào bồn.
Chuyện Lâm Duyệt không thích hợp nói qua điện thoại, anh chỉ có thể chờ bố mẹ trở về.
Song trước mắt vẫn có một việc có thể làm: xem nhà cửa.
Trần Lộc Xuyên vốn dĩ không có yêu cầu gì đối với vấn đề này, ở được là ổn.
Nhưng nếu là anh một người thì còn tùy tiện được, nay lại phải quan tâm đến Lâm Duyệt, còn có con cái trong tương lai, không thể qua loa đại khái.
Anh lấy tờ giấy ra phác thảo, cuối cùng kết luận chỗ ở không thể quá nhỏ.
Đầu tiên, phòng ngủ phải từ ba trở lên mới đủ dùng, ngoài phòng khách, phòng ăn, nhà bếp còn phải có phòng sách, phòng tập thể thao,… Cứ thế mà tính, phải tầm 150m2 mới đủ, nếu muốn rộng một chút thì còn phải cộng thêm lên.
Anh ngày thường cũng không tiêu pha phung phí, tuy rằng không để tâm đầu tư tiết kiếm nhưng đi làm vài năm vẫn có một số vốn.
Song chỗ tiền đó mà đem đi mua nhà thì còn lâu mới đủ.
Quả nhiên, lúc cần đến tiền thì chỉ thấy thiếu..