Phòng Lâm Duyệt tuy chỉ rộng gần 50m2 nhưng bố trí gọn gàng, thiết kế hợp lí nên trông cũng không có vẻ chật chội.
Đồ dùng tuy chưa đầy đủ nhưng miễn cưỡng vẫn ở được.
Trần Lộc Xuyên đứng ở cửa, “Có cần đổi giày không?”
“Không cần.” Lâm Duyệt vội vàng nói, “Nhà rất bẩn, vẫn chưa quét dọn xong, cậu cứ đi cả giày vào.”
Sau khi vào nhà, Lâm Duyệt chỉ cho Trần Lộc Xuyên chỗ sạc điện.
“Ừm.” Trần Lộc Xuyên do dự, “Cậu có sạc của Apple không?”
“Không…” Lâm Duyệt cúi đầu thoáng nhìn phần thưởng vừa lấy được trong buổi tiệc, vội sửa lại, “Có.”
Cô mở hộp, lấy sạc đưa cho Trần Lộc Xuyên.
Cô không khỏi cảm thấy hôm nay có chút kì lạ, mọi việc đều thật vừa vặn.
“Cậu ngồi nghỉ đi, tôi đi đun nước.”
Bình đun nước trước mua cho nhân viên trang trí nhà.
Cô lấy phân nửa bình, cắm điện, sau đó đi ra.
Cô nói một câu như bị trúng tà, “Cái đó, TV vẫn chưa xem được.”
“Không sao, tôi ngồi một lúc rồi đi.
Cậu không cần phiền toái.”
Lâm Duyệt liếc nhìn anh, “Cậu sạc đầy chưa?”
Trần Lộc Xuyên gật đầu.
Lâm Duyệt quay lại phòng bếp, nước đã đun xong.
Cô lật tung tủ bát trống rỗng, cuối cùng tìm được ít trà mà nhân viên trang trí trước để lại.
Trà không tốt lắm, chỉ là trà Mao Tiêm loại thường.
Cô lại lấy một chiếc chén sứ ra, rửa bằng nước sạch, rót trà cho Trần Lộc Xuyên.
Lúc Lâm Duyệt quay lại phòng khách, Trần Lộc Xuyên vừa mới nói chuyện điện thoại xong.
“Cô Phùng vẫn chưa ngủ sao?”
“Hôm nay mẹ tôi chơi mạt chược.”
Lâm Duyệt đặt chén lên bàn, “Hơi nóng, cẩn thận.”
Trần Lộc Xuyên nói cảm ơn.
Anh vừa nhìn lên thì thấy một bức ảnh treo trên tường, tiến lại, “Đây là loài hoa gì?”
Lâm Duyệt bước theo sau, chỉ vào tên bức ảnh, “Hoa hạnh.”
“Bức ảnh này trông rất đẹp.”
Lâm Duyệt khóe miệng không khỏi cong lên, “Thật sao?”
“Ừ, làm tôi nghĩ đến một câu thơ.”
Lâm Duyệt nói tiếp, “Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo? [1]”
[1] Dịch thơ: Rộn ý xuân reo đầu nhánh hạnh.
(Bài thơ Ngọc lâu xuân – Tống Kì)
Trần Lộc Xuyên cười gật đầu, “Ừ, của ai vậy?”
”Tống Kì.”
Môn ngữ văn của Trần Lộc Xuyên không được tốt, anh cũng lười học thuộc.
Phần chính tả sáu điểm, anh thường chỉ được hai đến ba điểm.
Giáo viên ngữ văn lúc nào cũng nói phần chính tả phải được điểm tuyệt đối, bỏ qua chính là không chịu học tập.
Trần Lộc Xuyên lúc ấy tuy nghe nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ.
Người giống Trần Lộc Xuyên, Lâm Duyệt còn biết một người nữa.
Đó là một cô gái, cấp 2 đã bắt đầu yêu đương, mỗi lần đi học vừa nghe được 5 phút đã bắt đầu ngồi chơi, cuối cùng vẫn thi đỗ Bắc Hàng [2].
[2] Đại học Hàng không Bắc Kinh
Những người như vậy quả là khiến người ta tức chết, trời sinh thông minh, không phục không được.
Trần Lộc Xuyên nâng cổ tay xem đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.”
Trên bàn, chén trà nóng vẫn đang tỏa khói.
Lâm Duyệt liếc nhìn, thu ánh mắt lại, mỉm cười, “Ừ, cũng muộn rồi.”
Trần Lộc Xuyên rút sạc điện thoại, “Hôm nay thật sự làm phiền cậu quá.”
“Không sao.” Lâm Duyệt tiễn anh đến cửa, “Cậu sống ở đâu, về có xa không?”
“Không xa, đến chỗ tôi thuê đi mất hai mươi phút.”
Lâm Duyệt gật đầu, “Vậy cậu chú ý an toàn.”
Trần Lộc Xuyên cười, “Tôi là nam.”
Mặt Lâm Duyệt nóng lên, tự biết ngữ khí của mình quá nóng vội.
Trần Lộc Xuyên bước ra cửa, “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Lâm Duyệt rũ mắt, “Ngủ ngon.”
Cô đứng trước cửa, một lúc lâu sau mới đóng lại.
Lâm Duyệt đun nước tắm rửa.
Lúc đi ra phòng khách, cô nhìn chén trà trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ mới đi nghỉ ngơi.
Cô vừa nằm xuống không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Trần Lộc Xuyên: “Tôi đến nơi rồi.
Hôm nay phiền cậu.”
Theo thường lệ, Lâm Duyệt sẽ chỉ nhắn lại ba chữ “Đừng khách khí”.
Cuối cùng, cô lại nhắn thành, “Chuyện nên làm.
Đã khuya rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Một lát sau, Trần Lộc Xuyên nhắn lại, “Ừ.
Cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Duyệt trở mình, không khỏi thở dài một tiếng, lần này cô thật sự ngủ ngon.
Giống như trộm được một chút ngọt ngào, luyến tiếc một lần dùng hết, nhưng cho dù có cẩn thận đến mức nào, cũng sẽ có một ngày dùng hết.
Đến khi chút ngọt ngào này tan biến, liệu cô có thể rời khỏi cơn lốc xoáy tình cảm này, trở về với lý trí không đáy được không?
***
Tiệc cuối năm qua không được bao lâu, công ty bắt đầu nghỉ tết âm lịch.
Sau đêm đó, Trần Lộc Xuyên cảm thấy thái độ của Lâm Duyệt đối với anh hòa hơn một chút, ít nhất thì khi chạm mặt thì không còn giống như lâm đại địch, tuy rằng hai người tiếp xúc không nhiều lắm.
Đối với việc ngày đó Lâm Duyệt chủ động mời anh lên sạc điện thoại, anh vẫn cảm thấy mơ hồ, chợt nhớ đến nhận xét của Phùng Dung về Lâm Duyệt: Bề ngoài thanh tú dịu dàng, không biết trong lòng có suy nghĩ gì.
Anh ngẫm nghĩ, thấy lời của mẹ mình cũng có lý.
Nhà họ Trần giao thiệp rộng, người cuối năm đến chúc tết cũng nhiều.
Phùng Dung bận rộn bị xoay như chong chóng, nhưng bà vừa khỏe lại không lâu, mọi người sống chết không chịu để bà đụng tay vào việc nặng, bà chỉ có thể lo mấy chuyện lặt vặt.
Ngày nghỉ hôm đó, Trần Lộc Xuyên dọn dẹp chỗ ở.
Anh đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Phùng Dung.
Bà nói Đinh Lộ Hi năm nay không về Bắc Kinh, Trần Tổ Thực bảo anh đưa Đinh Lộ Hi sang cùng đón Tết.
Sau bữa cơm đó, Trần Lộc Xuyên cũng không liên lạc lại với Đinh Lộ Hi.
Anh gọi điện thoại cho cô ta, hẹn thời gian sang đón.
Lần này gặp mặt, Đinh Lộ Hi còn im lặng hơn lần trước, sắc mặt cũng không tốt như trước kia.
Hai ngày vừa rồi, trời đổ tuyết, vừa bước ra khỏi cửa, mũi đã có thể bị đông cứng.
Đinh Lộ Hi cởi áo khoác ngoài, đổi giày, cười chào hỏi Phùng Dung và Trần Tổ Thực chào hỏi, lại đem tặng quà đã chuẩn bị trước.
Phùng Dung lần trước nghe Trần Lộc Xuyên nói Đinh Lộ Hi “không có ý”, đối với cô ta có ý phê bình kín đáo, nay lại thấy cô bé này chu đáo lễ phép, lập tức thay đổi ấn tượng, lôi kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu trò chuyện, “Lâu lắm rồi không gặp cháu.
Công việc thế nào rồi, thích ứng với cuộc sống ở đây chưa?”
Đinh Lộ Hi cười cười, “Tốt lắm ạ, cảm ơn cô Phùng quan tâm.”
“Tay cháu sao lạnh như băng thế này, ra đường phải mặc nhiều quần áo chứ.”
“Cháu vội ra ngoài, không kịp mặc thêm áo.”
Phùng Dung vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai bố con Trần Tổ Thực đang đứng bên cửa sổ, không biết đang nói thầm cái gì, “Lộc Xuyên, mau lại đây nói chuyện với Lộ Hi, đứng đó làm gì.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Bố đang chỉ con xem mấy chậu hồng môn mẹ mới mua.”
Phùng Dung nghe thấy, hơi đắc ý, “Có đẹp không? Mẹ muốn mua, bố con còn chê trông tục khí.
Tục khí cái gì chứ, tết đến mà không có màu đỏ thì sao náo nhiệt được.”
Trần Lộc Xuyên ngồi xuống cạnh Phùng Dung, Phùng Dung liền hỏi tiếp Đinh Lộ Hi, “Hiện tại cháu làm việc ở đâu?”
“Đài truyền hình thành phố Giang ạ.”
“MC hả? Cháu làm MC chương trình nào vậy?”
“Không phải ạ, cháu làm biên tập.”
“Biên tập chương trình nào?”
“Bản tin buổi sáng ạ.”
Phùng Dung cười nói, “Khó trách không nhìn thấy tên cháu.
Bác rất ít khi xem bản tin buổi sáng.”
Đinh Lộ Hi nói, “Cháu vừa mới vào biên chế, đa phần thời gian vẫn chỉ giúp đỡ mấy biên tập cũ.”
“Tiền lương ra sao?”
“Bốn ngàn một tháng.”
“Vậy thì quá ít rồi, có thể sống nổi sao?”
Đinh Lộ Hi cười cười.
“Công việc có mệt không?”
“Có hơi mệt, mỗi ngày chương trình đều phải đổi mới.”
“Như vậy sao được, vừa mệt vừa lương thấp, hay cháu đổi việc đi? Để chú Trần tìm giúp cháu.”
Đinh Lộ Hi lắc đầu, “Cháu muốn làm một, hai năm đã.”
Trước khi đi ngủ, Phùng Dung lại nói chuyện này với Trần Lộc Xuyên lần nữa, “Công ty con có vị trí nào thích hợp không? Phòng nhân sự là tốt nhất.”
“Công ty của con là công ty tư nhân, không dùng quan hệ được, hơn nữa con cũng mới vào làm có vài ngày.”
Phùng Dung thật lòng lo lắng cho Đinh Lộ Hi, “Một cô gái nhỏ bé, xung quanh chẳng quen biết ai, công việc lại không được tốt.”
“Tốt nghiệp khoa chính quy, lương khởi điểm 4000 ở thành phố Giang không tính là thấp.”
Phùng Dung trừng anh, “Từ khi nào mà con vô tình thế hả? Con xem con gái nhà người ta, gầy yếu tong teo, sắc mặt cũng không tốt, nhất định là phải chịu khổ.
Bố con và chú Đinh cũng là bạn bè nhiều năm, con không giúp đỡ thì thôi, còn đi nói mát.”
Trần Lộc Xuyên dở khóc dở cười.
Phùng Dung lải nhải một hồi, lại dặn dò Trần Lộc Xuyên chăm sóc, mới chịu về phòng đi ngủ.
Trong phòng điều hòa rất nóng, Trần Lộc Xuyên đang ngủ tỉnh dậy vì khát.
Anh đi lấy nước, chợt nghe thấy âm thanh từ phòng dành cho khách truyền đến, hình như là giọng cãi vã, Đinh Lộ Hi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Anh bước lại gần, đang định gõ cửa, Đinh Lộ Hi ở trong bắt đầu bật khóc, vừa khóc vừa trách móc.
Trần Lộc Xuyên nghe được hai câu, im lặng rời đi.
Hôm sau là ngày 30, vì tôn trọng phong tục của nhà Đinh Lộ Hi, từ sáng sớm, Phùng Dung đã gọi Trần Lộc Xuyên dậy làm sủi cảo.
“Đừng kêu ca, làm sủi cảo mới có hương vị năm mới.”
Trần Lộc Xuyên bị Phùng Dung dạy bảo, cười nói, “Vậy sau này hàng năm con sẽ cùng mẹ làm nhé.”
Phùng Dung còn nói, “Lộ Hi khẩu vị phương bắc, không biết ăn có quen hay không.”
Trần Lộc Xuyên thấy Phùng Dung tự nhiên ân cần như thế, cũng không định làm bà mất hứng, thế nên cũng không vạch trần bí mật của Đinh Lộ Hi, “Đều là sủi cảo, sao lại ăn không quen.”
Đến tối, Phùng Dung lại càng săn sóc hơn.
Bà thấy Đinh Lộ Hi ăn cái gì cũng chậm rãi lịch sự, trong lòng càng thêm thích, cảm thấy con bé này được giáo dục rất tốt.
Bà lại quan sát, mắt ngọc mày ngài, nhan sắc xinh đẹp, đứng cùng Trần Lộc Xuyên trông như kim đồng ngọc nữ, trong lòng nổi lên ý muốn tác hợp.
“Lộc Xuyên, buổi chiều con đưa Lộ Hi ra ngoài dạo chơi đi.”
Trần Lộc Xuyên không đồng ý, “Tết đến, cửa hàng đều đóng cửa, không có gì mà dạo chơi cả.”
“Không phải gần đây có công viên sao, đến đó đi dạo đi.
Mẹ thấy tuyết vẫn chưa tan, phong cảnh chắc là đẹp lắm.”
Trần Lộc Xuyên không hé răng.
Phùng Dung thấy không lay chuyển nổi con mình, chuyển hướng sang Đinh Lộ Hi, “Lộ Hi, ăn xong cháu có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Trần Lộc Xuyên nhìn sang Đinh Lộ Hi.
Đinh Lộ Hi, “Vâng ạ.”
Trần Lộc Xuyên, “…”
Cơm nước xong, Trần Lộc Xuyên giúp Phùng Dung dọn dẹp phòng bếp, sau đó dẫn Đinh Lộ Hi ra ngoài.
Vừa xuống dưới lầu, Đinh Lộ Hi đã chủ động nói, “Anh không cần đi cùng em, em muốn đi một mình.”
Trần Lộc Xuyên liếc nhìn cô ta, “Em thực sự định đi?”
Đinh Lộ Hi cả kinh, “Anh…”
“Ngày cả nhà đoàn viên ngày, sao phải khiến bản thân ngột ngạt.”
Đinh Lộ Hi quan sát nét mặt Trần Lộc Xuyên, “Tối qua em nói chuyện điện thoại, anh nghe thấy rồi à?”
Trần Lộc Xuyên không đáp.
Đinh Lộ Hi giống quả bóng cao su bị xì hơi, ngồi xuống bậc thang trước cửa, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Em không cam lòng.”
Trần Lộc Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng thấp giọng khuyên nhủ, “Không đáng.”
“Chuyện này không thể nói rõ đáng hay không đáng.
Anh đã từng thích ai chưa? Thích một người, ai còn quan tâm có đáng hay không.”
Trần Lộc Xuyên suy nghĩ.
Anh cảm thấy, mình của mười năm trước sẽ giống như lời cô ta nói.
Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện không thể trông chờ vào xúc động nhiệt huyết được nữa.
Con người bắt đầu tính toán, cân đo nặng nhẹ, tự khắc sẽ phải quan tâm liệu “có đáng hay không”.
“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Đinh Lộ Hi im lặng một lát, lau nước mắt, đứng dậy, “Quên đi, em không đi nữa, có đến cũng chỉ khiến người ta ngại.
Anh đưa em đi dạo công viên đi.”
Trần Lộc Xuyên, “…”
Một giờ sau, hai người trở về, người lạnh cóng.
Phùng Dung vội vàng ra đón.
Bà giúp Trần Lộc Xuyên cởi áo khoác, cười hỏi, “Thế nào, có vui không?”
Đinh Lộ Hi cười cười, “Rất vui ạ.”
Cô ta đổi giày, đi vào phòng tắm.
Trần Lộc Xuyên đứng một lát, kéo tay Phùng Dung, thấp giọng nói, “Mẹ, mẹ ra ngoài này, con nói với mẹ vài câu.”
Hai người đi đến ban công, Trần Lộc Xuyên đóng cửa lại, xoay người nghiêm túc nhìn Phùng Dung.
Phùng Dung bị ánh mắt nghiêm túc của anh dọa sợ, “Sao con lại có vẻ mặt thế này?”
“Mẹ, con biết mẹ thích Đinh Lộ Hi, nhưng con và em ấy không thể nào, mẹ đừng phí sức.”
“Tại sao lại không thể? Con không thích con bé?”
“Đây là một nguyên nhân,” Trần Lộc Xuyên dừng một chút, “Em ấy có bạn trai rồi.”
“Ôi, thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, em ấy ngượng không dám nói cho mẹ.
Mẹ cũng đừng hỏi kẻo em ấy xấu hổ.”
Phùng Dung buông tiếng thở dài, “Đáng tiếc, một cô gái đáng yêu như vậy.”
Trần Lộc Xuyên phì cười, “Mẹ nghĩ là mình đi chợ à?”
Sau một lúc lâu, Phùng Dung nói, “Người này không được, vậy con mau tìm người khác đi.”
Trần Lộc Xuyên nhất thời không nói nổi, vội mở cửa trốn về phòng..