Ánh trăng như tấm sa mỏng màu trắng bạc, dần tản đi theo đám mấy đen chợt
lướt qua. Vẻ mặt Lê Tử Hà càng thêm âm trầm, mở to mắt, trong bóng tối
không rõ cảm xúc trong mắt, nhưng vẻ âm u còn sâu thẳm hơn khí lạnh buổi đêm đầu đông. Nàng mau chóng cất bước rời đi, hai tay cứng ngắc rũ bên
người, đột nhiên đưa lên bên hông, ra sức chùi lên y phục một lần rồi
lại một lần, như khi còn bé không cẩn thận làm bẩn đôi tay. Đến khi nàng phục hồi tinh thần, đôi tay đã đau đến tê dại, nóng rực từng cơn. Lê Tử Hà chợt dừng bước, đưa tay mơn trớn cái trán, xúc cảm lành lạnh, khiến
cho mình tỉnh táo phần nào. Lúc này mà trở về chỉ sợ vừa đúng lúc yến
tiệc kết thúc, Diêu phi cũng đã trở về Đào Yểu điện. Đưa mắt nhìn về
phía tường vây cách lãnh cung không xa, nơi đó tối om xám xịt. Nếu từ
đây đi đường lớn trở về Thái y viện, đụng phải người hay cái gì không
nên đụng thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Lê Tử Hà
xoay người, len lỏi quanh cung điện tối đen. Cũng may từng tấc đất trong hoàng cung đều in dấu chân nàng, quen thuộc đến mức cho dù có nhắm mắt
lại cũng có thể tới nơi.
Thái y viện ở phía nam, lãnh cung ở
hướng bắc, muốn mau chóng trở về, lại tránh tuần tra của Ngự Lâm quân,
Lê Tử Hà cúi đầu nhíu mày trầm tư, xuyên qua ngọn núi duy nhất trong
cung chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngọn núi kia.....
Lê Tử
Hà nhẹ nhàng nhắm mắt, lắc đầu để gạt bỏ tạp niệm trong đầu. Bây giờ
điều quan trọng nhất chính là sự tỉnh táo, thuận lợi trở lại Thái y viện rồi tính sau.
Ánh trăng biến mất, núi rừng như bị bóng tối nồng
đậm bao phủ, không thấy được một tia sáng. Nếu là mùa hè, còn có thể
nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, nhưng bây giờ chỉ có thể nghe thấy
tiếng gió âm u rét lạnh như khóc như than. Bao nhiêu năm chưa đi qua nơi này, Lê Tử Hà níu chậm bước chân, men theo phương hướng trong trí nhớ
mà tiến về phía trước.
Khu núi rừng này cũng không thể gọi là
núi, nhiều nhất cũng chỉ là ngọn đồi nhỏ. Trong trí nhớ, cây xanh rợp
bóng, cỏ dại mọc thành bụi, người trong cung hơn nửa là đi đường vòng,
không phí sức len lỏi qua ngọn đồi nhỏ này. Lê Tử Hà đi vô cùng thuận
lợi, không thường xuyên giẫm phải cỏ dại như trong tưởng tượng, bụi cây
vào đông trở nên khô héo, khiến cho đường dễ đi hẳn. Nhưng khi ánh trăng thỉnh thoảng chiếu xuống mặt đất qua tầng mây, lại có vẻ như đã được
người dọn dẹp.
Lê Tử Hà không thể quan tâm tới nhiều chuyện như
vậy, bước nhanh hơn. Nhưng càng đi về phía trước, lại càng cảm thấy bất
thường. Rừng núi tối tăm lại dần dần sáng rỡ, ánh sáng này không giống
như ánh trăng lành lạnh, bàng bạcmà mang màu đỏ đậm ấm áp, lấp lánh. Lê
Tử Hà ngẩng đầu, ở phía trước cách đó không xa, đèn lồng đỏ thẫm đung
đưa theo gió, như ngôi sao đỏ sậm chợt lóe lên giữa màn trời đen kịt,
treo trên cây tùng thành hình chữ nhất. Nương theo ánh sáng, Lê Tử Hà
nhìn thấy rõ nơi nàng đang định băng qua kia là một rừng đào.
Trong giây lát Lê Tử Hà chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra, tiếng gió
bên tai trở nên vi vút, ồn ã, hỗn loạn. Đèn lồng đỏ thẫm trước mắt mờ
dần đi, hóa thành cảnh xuân. Trong rừng cây xanh mướt ấm áp sắc xuân, cỏ dại cao cỡ nửa người, có bóng dáng khi thì đuổibất, chốc lại chơi đùa,
có khi thì tựa sát vào nhau.....
"Tấn Ngôn, cỏ này thật đáng ghét, làm rách bộ đồ mẹ mới may cho muội rồi....."
"Tấn Ngôn, nếu nơi này là có hoa chắc hẳn rất đẹp, hoa đào khắp nơi, hì hì.
Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong
(*)....."
"Tấn Ngôn, ngày mai là đông chí, phụ thân muội phải vào cung, muội chờ huynh ở ngoài thành, nhớ kỹ, đèn lồng màu đỏ! Xếp thành chữ nhất!"
Lê Tử Hà lắc mạnh đầu, là ai đang ca vui bên tai nàng, là ai đang đáp lời bên tai nàng?
"Lê nhi ngoan, về sau ta sẽ nhổ hết cỏ ở đây."
"Được được, về sau nơi này nơi này và cả nơi này nữa, tất cả đều là hoa đào của Lê nhi."
"Đương nhiên ta biết, Lê nhi đã nói rồi, nhất, chính là toàn tâm toàn ý."
Lê Tử Hà lẳng lặng đứng im tại chỗ, nụ cười dâng trên khóe miệng. Mặc cho
những lời đối thoại này vang vọng bên tai hệt như cơn ác mộng, nàng
không thể nào ngăn cản mình nhớ lại chuyện cũ, chỉ có thể lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Toàn tâm toàn ý, ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà nàng
từng nghe!
Chớp mắt liên tục, bây giờ mới cảm thấy đôi mắt hơi
đau nhức. Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn đường núi đã đi được một nửa, tiến
thoái lưỡng nan, nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi quay lại, đi
theo con đường mòn.
Vân Tấn Ngôn đứng ở giữa hàng đèn lồng, ngọn
nến trong tay đung đưa, chờ đợi một cơn gió dập tắt ngọn nến. Bỗng dưng
có cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng, đột nhiên quay đầu lại, phía sau
rừng đào tối đen mờ mịt, nhưng lại cảm thấy trong nháy mắt như có một
đôi mắt nhìn mình, khiến lưng hắn có cảm giác lạnh lẽo.
Vân Tấn
Ngôn cười khẽ, hờ hững liếc nhìn đèn lồng được hắn đốt theo thứ tự. Ánh
mắt ấm áp, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn, những vẫn không che giấu
được vẻ mất mát, rũ mí mắt xuống, chắp tay rời đi.
Lê Tử Hà vòng hơn nửa vòng, thấy cửa chính Thái y viện rộng mở, rốt cuộc thở phào một hơi.
"Lê ngự y."
Vừa mới cất bước, chợt có giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến người nàng
giật bắn, thần kinh tê dại, vội vàng xoay người quỳ xuống hành lễ: "Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế....."
"Đứng lên đi." Không chờ Lê Tử Hà nói xong, Vân Tấn Ngôn đã cất bước khom lưng đỡ nàng dậy.
Lê Tử Hà mang vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội rút tay ra, khom lưng chắp tay nói: "Tạ Hoàng thượng ưu ái."
Vân Tấn Ngôn chắp hai tay ra sau lưng, nhìn lướt qua Lê Tử Hà, nói: "Bây
giờ mới về, chẳng lẽ bệnh trạng Diêu phi nghiêm trọng lắm sao? Cũng chưa thấy có người bẩm báo cho ta."
Nói xong liếc nhìn Ngụy công công sau lưng, Ngụy công công vội vàng khom người, nói: "Diêu phi nương
nương sai Duyệt nhi đến đây truyền lời, không có gì nghiêm trọng, đã
nghỉ ngơi từ sớm."
Vân Tấn Ngôn gật đầu, lại nhìn Lê Tử Hà, Lê Tử Hà vội vươn tay ra, cung kính nói: "Hôm nay trong lúc kê đơn thuốc cho
nương nương, cần một vị thuốc còn tươi mới, thần nhớ đã thấy trong rừng
cây ở Tây Uyển, vì vậy quanh quẩn hái lấy một ít rồi mới trở về Thái y
viện, để tránh ngày mai làm chậm trễ thời gian uống thuốc của nương
nương."
Vân Tấn Ngôn vẫn cười, không nghi ngờ gì cả, đưa tay nhận lấy thảo dược trên tay Lê Tử Hà. Không biết là cố ý hay vô tình, khi
lướt qua năm ngón tay của nàng, đột nhiên siết chặt bàn tay, tay kia lấy thảo dược, đưa cho Ngụy công công phía sau, nói: "Mang đến chỗ chưởng
dược."
Ngụy công công gật đầu tuân lệnh, nhận lấy dược thảo rồi vội vàng lui ra.
Tay phải Lê Tử Hà cứng đờ, trong lòng càng thêm rét lạnh, vô số ý niệm lướt qua đầu nàng, suýt nữa không khống chế được bàn tay kia của mình, muốn
sờ xem hầu kết trên cổ của mình có bị rơi hay không. Vân Tấn Ngôn lại
đột nhiên buông tay nàng ra, như thể động tác vừa rồi chỉ là một việc
ngoài ý muốn, khẽ cười, nói: "Vì sao Lê ngự y chưa bao giờ ngẩng đầu
nhìn trẫm?"
"Vi thần không dám!" Lê Tử Hà vừa định quỳ xuống lại
bị hắn ngăn lại, liền bỏ qua ý định này, chỉ cung kính khom người, tiếp
xúc thân thể với hắn chỉ khiến tâm trạng mà nàng gắng sức đè nén lại
bùng lên như ngọn lửa, hận không thể rút chủy thủ bên người đâm hắn một
nhát!
Vân Tấn Ngôn nhìn thẳng vào Lê Tử Hà, quan sát kỹ lưỡng,
vẫn không thể tìm ra nguyên nhân tại sao hắn lại mang đến cảm giác đặc
biệt cho mình. Thở dài, cởi áo choàng trên người xuống, tự tay phủ thêm
cho Lê Tử Hà, dịu dàng nói: "Đêm khuya đường dài, về nghỉ ngơi sớm đi."
Người Lê Tử Hà run lên, hơi ấm từ áo choàng lan đến chỉ làm cho hai vai nàng, thậm chí toàn thân đều cảm thấy nóng hừng hực. Chẳng biết đôi mắt đã
khô khốc lại từ khi nào, cố gắng bình phục hơi thở, trầm giọng nói: "Tạ
Hoàng thượng ưu ái!"
Dứt lời, ngẩng đầu lên một chút, thấy Vân
Tấn Ngôn xoay người, cặp mắt nhẹ nhàng liếc qua Thái y viện, trong mắt
mang theo nét cười tự tin, khiêu chiến, thắng lợi. Theo tầm mắt của hắn
nhìn sang, lòng Lê Tử Hà bỗng dưng trầm xuống. Chẳng biết Thẩm Mặc đã
đứng trước cửa từ lúc nào, tóc đen như tơ bị gió đêm thổi bay, nhưng lại không giấu được vẻ lạnh lẽo trên mặt. Đôi mắt không có chút tình cảm,
nhìn Vân Tấn Ngôn đi xa, mới đưa mắt nhìn Lê Tử Hà, vừa liếc qua đã rũ
mắt xuống, xoay người bước vào phòng.
Lê Tử Hà đột nhiên cảm thấy rối rắm. Mấy chuyện tối nay, còn chưa làm rõ được một chuyện đã ập tới
chuyện khác. Vì sao Phùng gia gia giả say rời tiệc? Diêu phi đến lãnh
cung để làm gì? Nàng có nên nói cho Thẩm Mặc biết mình giết Ân Bình
không? Thậm chí Vân Tấn Ngôn, dường như cố ý tới Thái y viện để tìm
nàng?
Một mớ bòng bong.
Lê Tử Hà vừa mới vào sân sau, nhìn thấy ánh nến trong phòng mình đã sáng, thì biết rõ Thẩm Mặc đang đợi
nàng. Đẩy cửa vào phòng, còn chưa kịp phản ứng, trên người đã lạnh toát, áo choàng bị Thẩm Mặc không chút khách khí giật xuống, quăng xuống đất, xoay người ngồi xuống bên cạnh bàn, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn yêu kẻ thù?"
Lê Tử Hà nhìn áo choàng màu vàng dưới đất, lạnh nhạt nói: "Đây là ý gì?"
"Có quyền có thế lại ở trên vạn vạn người, còn vô cùng dịu dàng, lang quân
như ý trong lòng nữ tử đều là như thế." Hơi thở Thẩm Mặc có chút hỗn
loạn, khóe miệng cười khẽ mang vẻ khinh thường.
Lê Tử Hà chán nản, ý nghĩ này đã từng thuộc về Quý Lê, còn bây giờ, thậm chí yêu là cái gì, nàng cũng đã quên mất rồi.
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, không buông tha bất cứ biểu tình gì
trên mặt nàng, thấy sắc mặt nàng tối sầm lại, khom lưng định nhặt áo
choàng dưới đất lên, cơn giận xông thẳng lên ngực, xoay người giữ chặt
lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Ai cũng có thể, chỉ riêng hắn là không
được!"
Tay Lê Tử Hà bị siết đến đau, lại không tránh thoát được,
hàng mày nhíu chặt, không kiên nhẫn nói: "Tử Hà không hiểu người đang
nói gì. Áo choàng này là Hoàng thượng ban tặng, muốn bị người ta tóm
được nhược điểm hay sao?"
"Hoàng thượng thì sao chứ? Cùng lắm thì ngươi theo ta xuất cung." Trong lúc tức giận xen lẫn với khinh thường,
sức lực trong tay Thẩm Mặc vẫn không giảm, ngăn trở Lê Tử Hà nhặt áo
choàng lên.
Lê Tử Hà nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ bình tĩnh thong
dong thường ngày đã tiêu tán, thay vào đó là sự tức giận và cả vẻ không
kiên định, tâm trạng có có phần rối loạn. Lê Tử Hà nhìn không ra mà cũng không muốn biết, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tại sao Tử Hà phải
xuất cung cùng người?"
Ánh mắt Thẩm Mặc tối sầm lại, sương mù
nồng đậm tụ lại, bàn tay giữ chặt Lê Tử Hà cũng dần buông lỏng. Câu nói
kia của nàng như đã gột sạch cơn giận của hắn, ngay cả tư cách để giận
hắn cũng không có.
Cổ tay Lê Tử Hà được buông ra, có thể thấy rõ
năm dấu tay. Lúc này Thẩm Mặc mới cảm thấy được mình dùng sức quá lớn.
Thấy Lê Tử Hà đau đến mức tái mặt, vừa áy náy lại vừa thương tiếc, không khỏi mở rộng hai tay ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài một hơi, nói: "Ngươi tin ta, Vân Tấn Ngôn không dịu dàng như vẻ bề ngoài đâu, nếu dành tình
cảm cho hắn, nhất định không có kết quả tốt."
Đầu Lê Tử Hà tựa
vào lồng ngực Thẩm Mặc, hơi ấm lan tỏa trên mặt, mùi thuốc thoảng thoảng trước chóp mũi. Nàng muốn nói ta tin ngươi, muốn nói so ta hiểu rõ Vân
Tấn Ngôn hơnbất kỳ ai, muốn nói, cuộc đời này, nàng chỉ còn nỗi hận dành cho hắn.
Nhưng lúc này, lời nói của Mộ Phiên Ngô lặp đi lặp lại
không ngừng nghỉ như ma chú, nghẹn cứng trong lồng ngực. Ngay cả nam tử
mà mình đã từng dùng cả tính mạng để yêu cũng có thể lừa gạt mình, có
thể phản bội mình, vậy rốt cuộc nàng có thể tin ai đây?
Lê Tử Hà
chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, đôi mắt đau nhức, trở tay ôm lấy Thẩm
Mặc. Nhắm mắt, ngẩng đầu, nhón chân, đôi môi chạm lên cánh môi mềm mại
của Thẩm Mặc. Khoảnh khắc môi chạm môi, hơi thở của Lê Tử Hà trở nên gấp gáp, cánh tay đang ôm mình siết chặt, ôm nàng trong lồng ngực, hơi thở
nam tử mang theo mùi thuốc kéo tới, gắn bó như môi với răng, dịu dàng
trằn trọc.
Nước mắt trong suốt lăn xuống theo khóe mắt của Lê Tử
Hà. Trong hoàng cung sương mù trùng điệp khiến người ta giật mình thảng
thốt, tay trói gà không chặt, càng không địch nổi quyền thế, không biết
ngươi là ai, không biết ngươi có lừa gạt hay không, không biết ngươi có
thể tin tưởnghay không, đã như vậythì cùng nhau xuống địa ngục đi.....
Ngày hôm sau, triều đình mới an ổn được mấy hôm lại lâm vào hỗn loạn. Ân
Bình con trai của Ân ngự y chết oan chết uổng, phát hiện ra thi thể ở
Bắc hồ phía sau lãnh cung. Lúc vớt lên cả người thũng trướng, hoàn toàn
thay đổi, chỉ tìm được một cái khăn tay khả nghi. Mà khăn tay kia có
nguồn gốc từ phủ Trịnh Thừa tướng. Chuyện luyến đồng vừa mới bình ổn lại bị người ta đào bới, mũi nhọn dồn dập chĩa về phía Trịnh Dĩnh.
Tất nhiên Trịnh Dĩnh không phục. Đêm đó ông chưa rời khỏi Đại Hoàng cung
một lúc nào, kết thúc yến tiệc lại về thẳng nhà. Lại nói thẳng có người
trong triều mượn chuyện để sinh sự, ám chỉ nếu muốn im hơi lặng tiếng
giết chết người trong cung, nhất định không chạy khỏi cặp mắt của Ngự
Lâm quân. Mà trong Ngự lâm quân lại có không ít bộ hạ cũ của Cố tướng
quân.
Chuyện này một đẩy hai đưa, biến thành hai nhà Trịnh Cố đả
kích lẫn nhau. Mà chính lúc này Cố tướng quân đang trên đường từ quận
Tây Nam cấp tốc trở về Vân Đô.
Đêm không trăng không sao, Thái y
viện tĩnh lặng, ánh nến trong phòng Thẩm Mặc u ám, cửa sổ mở rộng, cơn
gió ùa vào từng cơn. Hắn ngồi yên bên cạnh bàn, ung dung uống trà, một
cơn gió mạnh thổi qua bên tai, Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh nhạt nói: "Sao rồi?"
Chẳng biết sau lưng đã có thêm
một người từ lúc nào. Ngự Lâm quân mặc quan phục, chắp tay khẽ nói: "Bẩm công tử, nửa tháng sau Cố Vệ Quyền sẽ về đến Vân Đô, Cố gia dốc sức thu thập chứng cứ Trịnh Dĩnh tham ô trong năm nay. Trịnh Dĩnh tức giận,
muốn lấy tội Cố Nghiên Lâm phạm phải để gây họa cho Cố gia."
"Cầm cái này đi, từ nam chí bắc, trong vòng nửa tháng, Vân Đô cận kề nguy hiểm." Thẩm Mặc cầm lấy một
bọc nhỏ trên mặt bàn, đưa cho người sau lưng, nói tiếp: "Mặt khác, điều
tra thân phận của Mộ Phiên Ngô trong phủ thừa tướng."
Người nọ
nhận lấy cái bọc thì thấy khó hiểu, nhưng không nhiều lời, chắp tay tuân lệnh, im lặng rời đi. Thẩm Mặc đứng dậy, định đóng cửa sổ, vươn người
nhìn thoáng qua cửa sổ ở gian phòng của Lê Tử Hà, vừa thấy ánh nến dập
tắt, gương mặt hiện nụ cười nhạt.