Lê Bạch điện rộng rãi sáng ngời, thể hiện rõ sự sang quý. Màn tơ màu hồng
nhạt khẽ phất phơ, màu sắc ấm áp, vốn nên đốt lò sưởi để tôn lên sự ấm
áp như mùa xuân trong điện, nhưng bởi vì không khí lạnh như băng khiến
căn điện vô cùng kỳ dị. "Tô Bạch đã chuẩn bị bánh ngọt tạ tội với tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại làm như vậy?"
Đôi mắt trong veo của Tô Bạch ngấn nước, nhìn bánh ngọt vụn vỡ dưới đất, vô tội uất ức nói với Diêu phi.
Sắc mặt Diêu phi tái nhợt, ngoảnh mặt làm ngơ với lời chất vấn của Tô Bạch, ngẩn người nhìn bánh ngọt rơi đầy đất. Vốn mang hình hoa mai tinh xảo,
sắp xếp chỉnh tề, bây giờ hoặc đã vỡ thành bụi phấn, hoặc nứt thành vài
miếng, rơi vãi dưới đất, mùi hoa mai ngọt ngào thoang thoảng.
"Dụ hoặc Hoàng thượng không được, lại còn làm trò này để mê hoặc ta?" Diêu
phi đứng dậy, rũ mắt, mang theo ý cười khẽ liếc nhìn Tô Bạch ngồi đối
diện.
Tô Bạch mở to mắt, giải thích: "Tô Bạch chỉ muốn tạ tội, tỷ tỷ đừng hiểu lầm."
"Nói! Ngươi và Quý gia có quan hệ thế nào?" Ánh mắt của Diêu phi đột nhiên trở nên lẫm liệt, vênh váo hung hăng.
Tô Bạch run lên, giật mình đứng phắt dậy, khó hiểu nói: "Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Quý gia? Quý gia nào? Tô Bạch đến từ Đông Thành, chưa từng nghe
nói ở đó có Quý gia..."
"Sợ hãi đến mức này còn hỏi ta Quý gia nào?" Diêu phi nhìn Tô Bạch từ trên xuống dưới, khinh thường châm biếm.
"Tỷ tỷ đừng nói bậy, ta xuất thân trong sạch..."
"Lời này của ngươi có ý muốn nói ai có xuất thân không trong sạch?" Diêu phi lớn tiếng ngắt lời Tô Bạch, nhướng mày hỏi ngược lại.
"Tô Bạch... Tô Bạch không..." Tô Bạch ấp úng.
Diêu phi lại cười, khuôn mặt không trang điểm, nụ cười hơi ảm đạm, nhưng
không phải là không có sức lực. Ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào Tô
Bạch nói: "Ngươi xác định, bánh ngọt này do ngươi tự tay làm?"
Hai chữ "tự tay" bị Diêu phi nhấn cực mạnh. Tô Bạch nghe vậy, rũ mắt khẽ
nói: "Không phải... Tô Bạch... không biết làm bánh ngọt. Tô Bạch sai
cung nữ làm."
Dứt lời nhìn lướt qua bánh ngọt hoa mai còn sót lại, không rõ tại sao Diêu phi mới ăn một miếng mà lại phản ứng dữ dội như vậy.
"Ai làm? Bổn cung muốn xem xem, đằng sau Bạch quý phi có cao thủ đẳng cấp
nào!" Diêu phi nói xong, nhàn nhã ngồi xuống, cầm lấy khăn lau ngón tay
đã cầm bánh ngọt.
Tô Bạch cau mày gọi: "Thải nhi Yến nhi, còn không mau lại đây bái kiến Diêu phi nương nương."
Hai cung nữ gầy gò nhỏ nhắn đi tới từ phía bên, vội vã quỳ xuống, nơm nớp lo sợ hành lễ.
"Trong các ngươi, ai làm cái này?" Diêu phi cười hỏi, nhưng nụ cười này càng
khiến hai cung nữ run rẩy dữ dội, đến mức không nói nên lời.
"Mau lên, đừng lãng phí thời gian của bổn cung!" Diêu phi híp mắt, lười biếng tựa lưng vào ghế.
"Nô tỳ không làm!" Hai cung nữ trả lời đồng thanh.
Diêu phi bực mình, mở mắt nói: "Các ngươi nên biết tính tình của bổn cung, đừng thử thách sự kiên nhẫn của bổn cung nữa."
Hai cung nữ run lên, lại cùng dập đầu nói: "Nô tỳ không làm, nương nương minh xét!"
"Hôm qua nương nương sai nô tỳ làm chút bánh ngọt, sáng sớm hôm nay nô tỳ
vào bếp, đã thấy hai đĩa bánh ngọt làm xong xuối, cho rằng là Thải nhi
làm nên bưng lên ngay."
"Nương nương minh xét, sáng nay nô tỳ đến Ngự thiện phòng đi đưa đồ ăn theo sự sai bảo của Thẩm ngự y, không bước vào bếp một bước."
"Nương nương, vừa nãy nô tỳ hỏi Thải nhi, nó còn nói là mình làm, bây giờ lại lên tiếng phủ nhận..."
"Nương nương, cũng vì Quý phi nương nương khen ngợi bánh ngọt làm rất ngon, nô tỳ nóng lòng tranh công nên mới nói như thế..."
"Được rồi!" Diêu phi ngồi thẳng người, không kiên nhẫn liếc nhìn hai người,
rồi nhìn lướt qua cung nhân nói: "Mang xuống đánh! Đánh cho tới khi nói
thật mới thôi!"
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng! Nô
tỳ nói thật mà!" Hai người lại dập đầu, nước mắt ràn rụa. Người trong
cung đều biết Diêu phi bạo ngược, những nô tài đắc tội với nàng ta không chết thì cũng thương nặng, tuyệt đối không dám nói láo, nhưng nàng lại
không tin, chỉ có thể van xin.
"Lôi xuống!" Diêu phi thờ ơ khoát tay, thuận thế nhìn lướt sang mấy thái giám bên cạnh.
Bị Diêu phi liếc nhìn như vậy, mấy tên thái giám vội vàng đứng ra, định lôi hai người đi thì Tô Bạch quát lên: "Khoan đã!"
Vừa dứt lời, Tô Bạch liền đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng về
phía Diêu phi, cả giận nói: "Tỷ tỷ chắc cũng phải thấy rõ đây là Lê Bạch điện, không phải Đào Yểu điện!"
"Ngươi chắc cũng phải thấy rõ!
Đây không chỉ có hai người là ta và ngươi, ha ha, không phải Bạch quý
phi rất dịu dàng động lòng người, đơn thuần thiện lương sao? Sao có thể
nói lời hung hãn như vậy?" Diêu phi cười khẽ, ngả lưng vào ghế híp mắt
nhìn nàng ta.
"Người không ức hiếp ta, ta không ức hiếp người!
Nếu muốn giáo huấn nô tài, kính xin tỷ tỷ trở về Đào Yểu điện!" Tô Bạch
không cam lòng yếu thế, trợn mắt lườm lại.
"Được!" Diêu phi chợt
đứng dậy, váy đỏ lướt qua chiếc ghế khác hoa, mang theo sợi tơ mềm mại,
nói với mấy tên thái giám vừa nãy: "Kéo hai con này nô tỳ này tới Đào
Yểu điện, bổn cung từ từ dạy dỗ!"
"Bổn cung làm sao?" Diêu phi khinh thường nói: "Không phải bổn cung đã nghe theo ý chỉ của Quý phi nương nương rồi sao?"
"A..." Gương mặt đỏ bừng do tức giận của Tô Bạch dần dần bình thường trở lại,
vẻ mặt dịu đi, đôi mắt trong suốt trở nên hỗn tạp, cười nhẹ một tiếng:
"Đương nhiên ngươi phải nghe theo ý chỉ của bổn cung rồi, không nói đến
hôm nay phẩm cấp của bổn cung cao hơn ngươi, thêm vào thân phận nha đầu
đê tiện trước khi leo lên chức phi của ngươi, làm gì có tư cách phản bác lời nói của bổn cung?"
Tô Bạch cười khẽ, lúm đồng tiền trên má
trái dần dần hõm sâu vào, chân mày nhướng lên, khác hẳn với lúc vừa vào
cung. Diêu phi chợt đứng lên, nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền của Tô
Bạch, bầu không khí trong điện chợt nghẹn ứ, bốn mắt nhìn nhau như cuộc
chiến không khói lửa, tan biến trong không khí, khiến thái giám cung nữ
đều run rẩy.
Dường như Tô Bạch đã hiểu mình kích thích Diêu phi ở đâu, cười tương hơn, nhướng mày nói: "Tỷ tỷ nên hồi cung nhanh lên đi..."
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, xung quanh là tiếng kêu sợ hãy. Má trái đau nhói, run rẩy giơ tay lên, ướt đẫm, đưa đến trước mắt, đều là máu đỏ.
Diêu phi cầm chủy thủ trong tay, vẻ phẫn hận
trong mắt trở thành sảng khoái, thái giám trong Lê Bạch điện lúc này mới kịp phản ứng, lập tức giữ chặt Diêu phi, nhưng không dám dùng sức quá
mạnh.
Diêu phi giãy giụa, không tránh ra được liền thôi, chỉ cười, nhìn vết thương trên mặt Tô Bạch mà cười thỏa mãn.
Bàn tay vừa chạm lên má trái của Tô Bạch không ngừng run rẩy, đôi mắt hiện
vẻ kinh ngạc, tức giận, cuối cùng hóa thành sợ hãi, quát lên: "Truyền
ngự y! Lôi cô ta xuống, truyền ngự y!"
Ngay từ Diêu phi vung dao đã có thái giám ra ngoài đưa tin, lúc này Tô Bạch quát lên, lại có thêm hai thái giám chạy đi.
"Buông ra! Các ngươi không muốn sống nữa sao?" Cảm thấy có người kéo nàng đi, Diêu phi la hét.
Hai gã thái giám sững người, dừng tay, khó xử nhìn Tô Bạch, cúi thấp đầu,
không kéo Diêu phi nữa, nhưng cũng không buông nàng ra.
"Muốn bổn cung đi, cũng được, nhưng phải để ta mang hai con nô tỳ này đi!"
"Ai dám động đến?"
Tô Bạch lập tức gầm lên, không khí trong điện lại ứ đọng, Tô Bạch và Diêu
phi đứng đối diện nhau, trừ hai gã thái giám giữ tay Diêu phi, những
thái giám cung nữ khác đều quý xuống đất từ lúc Tô Bạch bị đâm vào mặt.
Lê Bạch điện tĩnh lặng đến mức khiến lòng người trống rỗng, mọi người
không dám thở mạnh, nặng trĩu cúi đầu nhìn mặt đất.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Đôi bên giằng co không dứt, không hề nhượng bộ chút nào, tiếng hô phá vỡ
cục diện bế tắc, sắc mặt Tô Bạch trở nên nhu hòa, cùng hành lễ với mọi
người.
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn âm trầm, cau mày liếc nhìn mọi người, nhìn đến bánh ngọt hoa mai dưới đất, ánh mắt hơi ngừng lại, nhưng bước
chân không hề chần chừ đi thẳng tới ghế quý phi trong điện ngồi xuống,
trầm giọng nói: "Bình thân."
Tô Bạch ngẩng đầu lên, tay trái bụm
mặt, nước mắt tuôn rơi. Vân Tấn Ngôn thấy vết máu mơ hồ, ánh mắt chợt
lóe lên, đưa tay kéo tay Tô Bạch xuống nhưng nàng lại không chịu buông.
Vân Tấn Ngôn khẽ nói: "Sao thế?"
Tô Bạch ngấn nước mắt liếc nhìn
Vân Tấn Ngôn, rồi lại nhìn lướt qua Diêu phi, dựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, nức nở nói: "Thần thiếp... Mặt của thần thiếp..."
Vân Tấn Ngôn
thuận thế liếc nhìn Diêu phi, thấy thủy chủ trong tay nàng, đầu mũi dao
lóe ánh đỏ, lập tức hiểu hết thảy, giận dữ nói: "Tất cả là sao đây?"
"Vì chuyện đêm đó, thần thiếp chuẩn bị ít bánh ngọt để tạ tội với tỷ tỷ,
vậy mà tỷ tỷ mới ăn một miếng đã hất cả đĩa xuống đất, còn hỏi thần
thiếp là ai làm..." Tô Bạch trả lời câu hỏi của Vân Tấn Ngôn, thấy hắn
thương tiếc nhìn mình, rúc vào lòng hắn, sau đó uất ức nói: "Bánh hoa
mai do Thải nhi và Yến nhi bưng tới, nhưng hai người đều nói là không
làm này bánh ngọt này, tỷ tỷ muốn phạt họ, tất nhiên thần thiếp phải
ngăn cản, cho nên..."
Nói xong, nước mắt lại rơi lã chã, Vân Tấn Ngôn hơi bực mình nhìn Diêu phi, trầm giọng nói: "Thật sao?"
Diêu phi cũng không sợ hãi, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập ý cười, dịu
dàng nói: "Hoàng thượng, người nếm thử bánh hoa mai này trước đi? Trên
bàn đó, thần thiếp đã giữ lại một đĩa cho người."
Vân Tấn Ngôn
cau mày, nghi ngờ liếc nhìn bánh hoa mai ngay ngắn trên bàn, từ thấp tới cao, tinh xảo khéo léo, không khỏi có chút quen thuộc, bất giác đưa tay cầm một chiếc bánh, cắn một miếng.
Diêu phi chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, thấy ánh mắt của hắn chợt rối loạn, chậm rãi nở nụ cười.
Nhưng sự rối loạn cũng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Vân Tấn Ngôn lập tức
trầm xuống, càng thâm thúy hơn lúc trước, nhìn chằm chằm Diêu phi: "Nàng muốn nói gì?"
"Thiếp cũng chỉ muốn điều tra xem bánh này do ai làm mà thôi." Diêu phi nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn, trả lời không hề e dè.
Vân Tấn Ngôn thả bánh hoa mai trong tay xuống, cười khẽ: "Trên đời này,
người có thể làm được mùi vị này, không phải chỉ còn một mình ái phi
thôi sao?"
Diêu phi đang định lên tiếng, tròng mắt đen của Vân
Tấn Ngôn chợt lóe sáng, tiếp tục nói tiếp không tha: "Mấy ngày trước ái
phi còn gắng sức nhắc nhở trẫm, nói nàng ấy đã chết rồi, sao đây? Hôm
nay lại muốn phá vỡ lời nói lúc trước, nói cho trẫm biết nàng ấy vẫn
chưa chết? Nghi ngờ hai đĩa bánh hoa mai này bắt nguồn từ tay nàng ấy?"
"Không phải vậy!" Diêu phi trả lời quả quyết, lạnh lùng nói: "Bánh ngọt bắt
nguồn từ Lê Bạch điện, Lê Bạch điện có cao thủ cỡ này, thần thiếp chỉ
muốn gặp mà thôi."
"Chỉ muốn gặp mà dùng chủy thủ rạch mặt
người?" Ánh mắt của Vân Tấn Ngôn càng thêm sâu thẳm, khẽ cười nói: "Thủ
đoạn lần này của ái phi hơi ngu muội rồi. Bánh ngọt này được mang đến Lê Bạch điện từ Đào Yểu điện cũng không phải chuyện khó."
Ánh mắt
của Diêu phi trở nên buồn bã, cười thoải mái: "Được, người nói không
phải chuyện khó thì không phải là chuyện khó, thích xử trí thế nào tùy
người!"
Sắc mặt của Vân Tấn Ngôn trầm xuống, đứng phắt dậy, nâng
cằm Diêu phi lên, tàn nhẫn nói: "Muốn ta làm như cô mong muốn ư? Muốn
chết hay muốn tới lãnh cung?"
Diêu phi không cúi đầu không phản kháng, rũ mắt xuống, không đáp lời.
"Đừng hòng nghĩ đến!" Vân Tấn Ngôn buông cằm nàng ra, nắm tay Tô Bạch nhanh
chóng rời đi, giọng nói lạnh băng quanh quẩn trong Lê Bạch điện: "Vả
miệng hai mươi cái, cấm túc tháng ba!"
Ánh mắt Diêu phi trống rỗng, gương mặt trắng bệch.
Khi Lê Tử Hà nghe nói Diêu phi bị đánh, tiêu linh tán Thẩm Mặc cho đang nằm trong tay. Thứ thuốc này có thể khiến thần trí tạm thời hỗn loạn, tư
tưởng yếu ớt, hết thời gian thì dược hiệu cũng chấm dứt. Lam nhan thảo
khó tìm, nửa tháng mới có, Thẩm Mặc vốn mang theo chút tiêu linh tán,
cho nàng luôn.
Đang tìm cơ hội để bỏ thuốc, xảy ra chuyện này, cơ hội liền tới rồi.
Nàng làm bánh ngọt kia vốn cũng chỉ thử dò xét, nhưng sóng gió dấy lên còn
dữ dội hơn tưởng tượng rất nhiều. Tô Bạch suýt nữa bị hủy dung, Diêu phi cũng vì chuyện này mà bị vả miệng hai mươi cái, còn bị cấm túc. Xem ra
không thể xem thường sức ảnh hưởng của "Quý Lê".
Hòa tan tiêu linh tán vào bình thuốc mỡ tiêu sưng, Lê Tử Hà đeo hòm thuốc đi theo Duyệt nhi đến Đào Yểu điện.
Bởi vì Diêu phi bị cấm túc nên Đào Yểu điện lại càng vắng lạnh, gió lạnh
thổi cơn khiến mặt đau rát. Tiếng gió gào rú ngoài điện khiến Lê Tử Hà
hoảng hốt cho rằng mình đến lãnh cung.
Duyệt nhi mở cửa điện,
cũng không có khí ấm xộc tới như thường ngày, ngược khí lạnh thổi tới
từng cơn. Lê Tử Hà đi theo đến bình phong, liền thấy bóng dáng gầy yếu
sau màn che.
Sau khi hành lễ, Lê Tử Hà đứng sang một bên, mãi không thấy bàn tay Diêu phi đưa ra ngoài, cúi đầu không nói gì.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Lê Tử Hà chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy
Diêu phi. Gương mặt vốn tái nhợt giờ đây sưng đỏ, rỉ ra tia máu, không
còn như xưa. Đôi mắt cũng sưng đỏ, không biết do khóc hay bị tát quá
mạnh. Điều này cũng không có gì lạ, điều khiến Lê Tử Hà giật thót là bây giờ Diêu phi đang quỳ dưới đất, ngẩng mặt lên nhìn mình không hề chớp
mắt. Mà Duyệt nhi dường như không nhìn thấy gì cả, ngẩn ngơ nhìn ra
ngoài cửa sổ.
"Lê ngự y, trước kia Diêu nhi đã mạo phạm nhiều
lần, đều là lỗi của Diêu nhi!" Môi Diêu phi sưng đỏ, gắng gượng lắm mới
có thể nói rõ ràng. Giọng nói khàn khàn nhưng không hề yếu ớt: "Hai lần
tát, một lần phạt roi. Nếu Lê ngự y còn để bụng, hôm nay ngay tại đây,
Diêu nhi mặc ngự y xử trí!"
Lê Tử Hà giật mình chỉ trong chốc
lát, lập tức phản ứng lại, vội khom lưng đỡ Diêu phi dậy, lên tiếng:
"Nương nương nặng lời rồi, mau đứng dậy đi, vi thần thật sự không chịu
nổi!"
Diêu phi tránh khỏi tay Lê Tử Hà, dập mạnh đầu xuống đất.
Khi ngẩng đầu lên, nước mắt đã lưng tròng, cố gắng dằn tiếng nghẹn ngào: "Diêu nhi không còn lựa chọn nào khác, không thể tiến cũng chẳng còn
đường lui nữa rồi, chỉ có thể đánh cược một lần, van xin Lê ngự y giúp
Diêu nhi một tay."
Lê Tử Hà nhìn Diêu phi vẫn luôn kiêu ngạo đột
nhiên vứt bỏ tất cả, quỳ xuống khóc lóc van xin. Diễn trò ư? Không
giống, mà cũng không cần thiết.
"Chuyện cho tới bây giờ, dù sao
cũng chỉ có chết, Diêu nhi cũng chẳng quan tâm, chỉ mong Lê ngự y nể
tình được Phùng gia gia cất nhắc mà đồng ý thỉnh cầu của Diêu nhi."
Lê Tử Hà ngơ ngẩn, phản ứng nhanh hơn ý thức, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Diêu nhi ngước mắt lên, trong đôi mắt sưng đỏ, tròng đen lóe ánh sáng kiên
định quyết tuyệt, gằn từng chữ: "Giúp Diêu nhi, đến lãnh cung một lần!"