Thân thể Diêu nhi run lên, sắc mặt vừa nhu hòa lại rét lạnh. Nàng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Lê Tử Hà: "Người! Người là tiểu thư thật sao?"
Lê Tử Hà đau lòng gật đầu lia lịa, cố gắng cười nói: "Vừa nãy không phải
đã nói rồi sao? Ngoài ta ra, còn ai có thể biết được nhiều chuyện về em
đến vậy?"
Mắt Diêu nhi lóe lên vẻ do dự, đột nhiên bò xuống
giường, giày cũng chẳng thèm đi mà giẫm chân lên mặt đất lạnh băng, chạy đến trước tủ đồ bằng tốc độ nhanh nhất. Lê Tử Hà còn chưa kịp phản ứng
xem nàng định làm gì đã thấy cánh tay trắng noãn của nàng xuất hiện vết
thương chạy dài, máu tươi nhỏ giọt. Dưới ánh nến, chiếc kéo trên tay kia lóe lên ánh đỏ. "Diêu nhi... Diêu nhi, em làm gì vậy?" Đầu óc Lê Tử Hà
trống rỗng, lao đến bên cạnh Diêu nhi, giơ tay túm lấy cái kéo trên tay
nàng ném xuống đất. Nhìn tay nàng rỉ máu không ngừng, nước mắt vừa ngừng rơi dù thế nào cũng không thể nén được. Bỗng cảm thấy tay mình được kéo lại, Diêu nhi nhìn mình cười: "Không phải là mơ... Đúng là tiểu thư
rồi..."
"Tiểu thư đừng khóc, từ nhỏ Diêu nhi đã không sợ đau
rồi..." Lần này đổi lại Diêu nhi lau nước mắt cho Lê Tử Hà, khóe miệng
cong lên mãi, "Tiểu thư vừa hỏi em điều gì vậy?"
Lê Tử Hà buộc
mình tỉnh táo lại, trái tim như bị người nào đó châm từng cây kim vào,
đau đớn âm ỉ. Nàng cất tiếng gọi Duyệt nhi đang đứng ngoài bình phong:
"Duyệt nhi, trong điện có hòm thuốc không?"
Duyệt nhi vẫn còn
hoảng hốt vì chuyện đêm nay, nghe Lê Tử Hà gọi nàng, không kịp nghĩ
nhiều mà vội vàng tìm hòm thuốc đặt vào phòng trong, sau đó lại lui ra
ngoài bình phong.
Lê Tử Hà liếc nhìn nàng ta. Diêu nhi và Phùng
gia gia đều yên tâm cho nàng biết sự tồn tại của Nhất Nhất, cho tới nay, chắc hẳn nàng vẫn che giấu cho Diêu nhi đến lãnh cung, nàng là người mà họ có thể tin tưởng. Cho nên hôm nay cũng không cố ý giấu nàng ta thân
phận của mình. Một là đã tin tưởng, nàng cũng không cố kỵ quá nhiều. Hai là đêm đã khuya, chẳng may có chuyện gì thì cũng trong điện cũng không
chỉ có hai người là nàng và Diêu nhi.
Căn điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ánh đèn leo lắt. Hai người vừa mới nước mắt giàn giụa giờ cũng tĩnh lặng. Một người bên giường vươn cánh tay, một cúi đầu cẩn thận rửa sạch vết thương. Trong hơi ấm, mắt Diêu nhi trong suốt chưa từng có,
hiển nhiên thần trí đã hoàn toàn trấn tĩnh, không còn khủng hoảng do dự, chăm chú nhìn Lê Tử Hà băng bó vết thương cho mình, suy nghĩ một chút,
nàng vẫn mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người nói với em người đã xảy ra
chuyện gì có được không? Em... Rõ ràng em đã thiêu rồi... Sao người lại
trở thành thế này?"
Nói xong liếc mặt nhìn Lê Tử Hà, sắc mặt chợt tái nhợt, nhưng nàng cố gắng kiềm chế, khôi phục vẻ bình thường.
Lê Tử Hà đang buộc băng vải, thấy Diêu nhi đã trở về dáng vẻ mà nàng quen
thuộc thì nở nụ cười nhu hòa: "Chuyện này kể ra cũng ly kỳ, nhưng thực
sự đã xảy ra. Năm Vạn An thứ ba, ý thức cuối cùng của ta là ở pháp
trường, sau khi tỉnh lại biến thành một đứa trẻ ăn xin. Có lẽ... đây
chính là mượn xác hoàn hồn mà ta từng nghe nói... Trước đó đứa trẻ ăn
xin này bị bệnh nặng..."
"Mượn xác hoàn hồn? Hình như trước kia
đã từng nghe ai đó nói... Dù thế nào đi nữa, tiểu thư còn sống là tốt
lắm rồi!" Hốc mắt Diêu nhi đỏ hoe, tiếp đó lại cau mày căm phẫn nói:
"Trở thành ăn xin, chẳng phải tiểu thư khổ sở lắm sao?"
"Không khổ..." Lê Tử Hà cười, dù khổ hơn nữa cũng không thể khổ bằng em...
"Vâng, may là người lạy Thẩm Mặc làm sư phụ." Diêu nhi nghe vậy thì thoải mái
nói: "Nghe người trong cung nói Thẩm Mặc cực kỳ sủng ái người, chắc cũng không để người phải chịu khổ..."
Lê Tử Hà gật đầu quả quyết, hai tay cũng đã băng xong, kéo tay áo xuống cho Diêu nhi rồi trầm giọng
nói: "Diêu nhi, chuyện lúc trước về sau ta sẽ nói kỹ cùng em. Em mau nói cho ta biết, năm đó, chuyện Khúc ca ca đến Tây Nam, huynh ấy có nói với em không?"
Nói đến Quý Khúc Văn, ánh mắt Diêu nhi trầm xuống, rũ mắt do dự nói: "Thiếu gia... Đúng là thiếu gia từng nói với em..."
"Thế nào?" Tâm tư Lê Tử Hà vừa mới lắng xuống, bây giờ lại bị khuấy động, ngóng trông câu trả lời của Diêu nhi.
"Lúc ấy thiếu gia căn dặn hết lời bảo em đừng cho người biết, cho nên em
không nói chữ nào. Tiểu thư đừng trách em..." Diêu nhi ngước mắt lên,
liếc nhìn Lê Tử Hà với vẻ hơi bất an. Thấy nàng hơi căng thẳng thì hỏi:
"Tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?"
"Năm đó Vân Tấn Ngôn lấy cái cớ này để diệt Quý phủ, ta nói có đúng không?" Lê Tử Hà hỏi với vẻ khinh miệt.
"Tiểu thư, nếu người trách Diêu nhi thì nói thẳng cũng được." Diêu nhi chợt
đứng dậy khỏi sập, quỳ xuống đất, nước mắt lại tuôn rơi: "Em biết chuyện này, lão gia phu nhân đều bị giam vào đại lao chỉ đợi chém đầu. Lúc đó
tiểu thư đang mang thai... cho nên mới giấu diếm, tiểu thư..."
"Diêu nhi, ta không trách em." Lê Tử Hà kéo Diêu nhi đứng dậy, để nàng ngồi
cạnh mình, rũ mắt, nhưng ngay sau đó lại nhìn ánh nến cười lạnh, nói:
"Năm đó Vân Tấn Ngôn dúng lý do gì cũng có mục đích cả, ta không muốn
biết nữa. Dù quá trình thế nào, kết quả vẫn là hắn hạ chỉ giết cha giết
mẹ giết Khúc ca ca giết cửu tộc của Quý gia, còn để Nhất Nhất sống trong quan tại ở lãnh cung gần bảy năm! Có kết quả như thế, nguyên nhân còn
có ý nghĩa gì?"
"Vậy... tiểu thư," Diêu nhi nhìn Lê Tử Hà, nghiêm túc nói: "Người... còn yêu hắn ư?"
Ánh mắt của Lê Tử Hà chợt lóe, hiện lên một lớp sương mù, phảng phất lại
thấy nam tử cười tươi với mình dưới ánh mặt trời ngày xuân, cơn gió nhẹ
thổi tan hồ nước ngày xuân, nụ cười ấy cũng biến mất không còn dấu vết.
Lê Tử Hà lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng: "Diêu nhi, em mau trả lời câu
hỏi của ta là được."
"Năm đó..." Diêu nhi cúi đầu, rũ mắt nói:
"Trước khi thiếu gia xuất môn từng nói với em, lão gia và Bình Tây vương đã là chiến hữu nhiều năm, quan hệ rất tốt. Vị kia thế tử kia tuy nói
rất nhiều năm không gặp, nhưng thiếu gia vẫn nhớ đó là người biết lễ
nghĩa. Nếu thiếu gia đến thuyết phục, nói rõ tiểu thư đã có người trong
lòng, có lẽ sẽ hủy bỏ hôn ước. Hoàng thượng cực kỳ sủng ái thế tử, nếu
thế tử chủ động từ hôn, nhất định sẽ không truy cứu..."
Diêu nhi dừng lại, dường như đang đắm chìm trong ký ức xa xưa. Lê Tử Hà vội nói: "Về sau thế nào?"
"Về sau..." Diêu nhi nói lí nhí: "Về sau thiếu gia trở lại, Bình Tây vương... đã chết..."
"Vậy... Khúc ca ca giết Bình Tây vương thật sao..." Mặt Lê Tử Hà lộ vẻ hoảng
hốt, ánh mắt trở nên hỗn độn, cứ như mất đi phân nửa sức lực, thân thể
cũng mềm nhũn.
Diêu nhi thấy thế, vội kéo tay Lê Tử Hà: "Chuyện
này, thiếu gia... Thiếu gia cũng không rõ, nhưng nếu biết sẽ hại cả nhà, thiếu gia nhất định không đến Tây Nam..."
Nói rồi lại nghẹn ngào, Lê Tử Hà chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, nhưng Diêu nhi nói Khúc ca ca cũng không rõ?
"Diêu nhi, em kể hết toàn bộ những chuyện em biết cho ta nghe." Mặc dù chỉ
còn một tia hi vọng vẫn phải điều tra thấu đáo chuyện này.
Diêu
nhi gật đầu, bắt đầu nhớ lại: "Sau khi thiếu gia trở về liền lén nói với em, thiếu gia vốn định tìm thế tử, nhưng lại lo lắng gióng trống khua
chiêng nói tiểu thư không chịu gả, có làm thế tử mất thể diện. Vì vậy
cũng không dùng tên Quý Khúc Văn để đến Tạ gia, mà một mình hẹn thế tử ở quán rượu. Hai người còn chưa nói xong đã nghe tin Bình Tây vương phi
bị ám sát. Còn Bình Tây vương vì cứu vương phi nên bị thương nặng. Thiếu gia và thế tử vội vã chạy về Tạ phủ, Bình Tây vương đã tắt thở, mà một
trong số thích khách bị bắt là thị vệ ở bên cạnh thiếu gia. Thị vệ kia
chưa tiết lộ thân phận của mình đã tự kết liễu tính mạng. Thiếu gia cảm
thấy có chuyện chẳng lành, liền vội vã cáo từ trở về phủ..."
"Cha có biết chuyện này không?"
"Biết ạ."
"Thế vì sao không điều tra? Nói không chừng có người giá họa!" Lê Tử Hà cau mày hỏi.
Diêu nhi run lên, trong mắt hiện lên vẻ căm phẫn, cắn răng nói: "Là Vân Tấn
Ngôn! Tiểu thư, nhất định là Vân Tấn Ngôn!" Nói rồi nước mắt lại rơi,
hai tay kéo Lê Tử Hà, khóc nấc lên: "Không ai biết cả, nhưng nhất định
là hắn! Trước khi thiếu gia đến Tây Nam, Vân Tấn Ngôn đã tới tìm thiếu
gia. Sau khi trở về, hắn cũng tới bái kiến lão gia! Nhất định là hắn!
Sai người giết Bình Tây vương, ba năm sau mượn chuyện này để giá họa cho Quý phủ! Hắn không bằng cầm thú, không bằng cầm thú!"
Nói đến
Vân Tấn Ngôn, Diêu nhi không khống chế được mà khóc rống lên: "Không
biết hắn nói chuyện gì với lão gia và thiếu gia, lão gia không truy xét
vì sao đột nhiên có người ám sát Bình Tây vương phi nữa, còn bảo thiếu
gia không được manh động, cũng không phản đối hôn sự của tiểu thư và Vân Tấn Ngôn. Năm đó, người biết chuyện này, ngoài lão gia, thiếu gia và
em, chỉ còn hắn mà thôi!"
Lê Tử Hà ôm Diêu nhi, ngượng ngùng cười nói: "Ta vốn nghĩ là hắn! Nếu không phải là hắn, ba năm sau ai lại nhắc đến chuyện này chứ? Nếu không phải do hắn cố ý gây nên, cho dù Khúc ca
ca sai người ám sát Bình Tây vương thành công, tội trạng cũng không đến
mức tru di cửu tộc... Diêu nhi, ta đã không còn bất cứ hy vọng gì với
hắn rồi..."
Thế còn Thẩm Mặc...
Chuyện Bình Tây vương mặc
dù không phải do Khúc ca ca đích thân ra tay, nhưng nếu cha không truy
cứu thì đó chính là ngầm đồng ý. Chuyện này, Quý phủ không thoát khỏi
liên quan...
Diêu nhi ngẩng đầu, đúng lúc thấy đôi mắt ngẩn ngơ
của Lê Tử Hà, vội nở nụ cười: "Được rồi, không nói đến hắn nữa, chúng ta không nói đến hắn nữa! Tiểu thư còn sống, Nhất Nhất còn sống, tiểu thư
cũng không trách Diêu nhi, Diêu nhi không còn mong gì hơn. Tiểu thư,
chúng ta xuất cung có được không? Phùng gia gia nói đúng, cho dù chúng
ta trả thù thì sao chứ? Người chết cũng không sống lại, người sống thì
lại bỏ mạng, không có lợi gì cho chúng ta cả. Ban đầu cũng do em không
chịu nghe lời Phùng gia gia nên mới hại gia gia. Một mình em không thể
nào xuất cung, vốn định vào lãnh cung ở với Nhất Nhất cả đời, nhưng hôm
nay người còn sống... Chúng ta lại trốn một lần nữa! Trốn khỏi hoàng
cung ăn thịt người này. Tiểu thư, có được hay không?"
Diêu nhi cười, nước mắt rơi xuống lại vội vã lau đi, nhìn Lê Tử Hà tha thiết.
Lê Tử Hà rũ mắt tránh khỏi ánh mắt của nàng, không nói gì.
"Tiểu thư..."
"Muộn quá rồi, ta đi trước đây, sẽ tìm cơ hội tới sau." Lê Tử Hà bỗng đứng
dậy, vừa vấn vái tóc dài gắn hầu kết, vừa bước nhanh đến cửa không hề
quay đầu lại. Nàng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Không hề bất ngờ,
nàng lại ngã vào lồng ngực tràn đầy mùi thuốc. Bàn tay ấm áp, được một
bàn tay khác dắt đi, chậm rãi đi theo hắn. Gió thối tới khiến hai mắt
khô khốc đau rát. Dằn nỗi nghẹn ngào, nàng nói: "Thẩm Mặc... Người thật
sự chưa từng hận sao?"
Bóng đêm yên lặng, bên tai chỉ có tiếng gió, không chờ mong giọng nói lạnh nhạt, cũng không mong câu trả lời khẳng định.
Hận là thứ gì?
Nếu không yêu, sao lại hận?
Nếu không vì mười lăm năm thanh mai trúc mã một lòng hứa hẹn, toàn tâm toàn ý tin tưởng phó thác cho Vân Tấn Ngôn, khi bị phản bội quay lưng sao có thể đau đến khắc cốt ghi tâm như vậy? Nếu không phải trơ mắt nhìn người nhà sủng ái yêu thương mình mười tám năm rơi đầu trước mặt mình, sao có thể căm thù đến tận xương tuỷ? Nếu không phải hận thấu đến tâm gan, sao có thể được ăn cả ngã về không dứt khoát hồi cung, ăn nói khép nép, lật lọng tráo trở chỉ để gây chút thương tổn cho kẻ phụ tình bội nghĩa này?
"Có người từng nói với ta..."
Giọng nói hờ hững cuối cùng cũng cất lên của Thẩm Mặc lại bị Lê Tử Hà cắt
đứt: "Tử Hà không muốn nghe người khác đã nói với người những gì! Không
muốn biết ý nghĩ của người khác! Tử Hà muốn biết ý nghĩ của người. Người có hận Quý Lê không? Có hận Quý gia không?"
Lê Tử Hà kéo tay
Thẩm Mặc, ngăn bước đi của hắn, nhìn vào mắt hắn đầy quyết tiệt. Hắn suy nghĩ như vậy, chắc hẳn lúc Bình Tây vương bị ám sát đã hiểu là do Quý
gia gây nên, hắn không ra tay với Quý gia không có nghĩa là hắn không
hận. Có lẽ, thứ ngăn cản hắn trả thù là điều Bình Tây vương phi từng nói với hắn...
Thẩm Mặc quay đầu lại, tròng mắt đen đặc phản chiếu
ánh trăng trở nên lung linh mờ ảo, nhưng lại sâu không thấy đáy, không
thể nhận ra tình cảm. Vén lọn tóc rơi xuống cho Lê Tử Hà, khẽ cười nói:
"Hận thì sao chứ? Không hận thì sao chứ? Nàng ta đã chết rồi."
"Nhưng ta..." Chính là Quý Lê...
Lời chưa kịp nói đã bị bờ môi ấm áp ngăn lại, lưu luyến trằn trọc. Bờ môi,
chóp mũi, gò mó, khóe mắt, nhẹ nhàng chậm rãi mơn trớn đến vành tai, tựa như tiếng thở dài bùi ngùi, lại tựa như lời thề thầm kín, theo gió len
lỏi vào tai, xuôi vào trong lòng: "Ta yêu nàng... không liên quan tới ai khác..."
Cơn gió thổi tan hơi ấm bên tai, hai tay nắm lại, tiếng bước chân vẳng trong bóng đêm nồng đậm, hòa vào tiếng nói chuyện rất
khẽ của hai người.
"Thẩm Mặc, người đã nghĩ ra cách cứu Nhất Nhất chưa?"
"Rồi, ba ngày sau thúc phụ vào cung, nhân lúc hỗn loạn sẽ đưa nó ra ngoài, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa."