Tạ Thiên Liêm thốt xong câu đó, cả khuôn mặt đỏ bừng như sung huyết, tự
thấy là người không đọc nhiều sách, nay có thể nói ra những lời đó quả
thật là hiếm thấy. Sở dĩ nói được một hơi nhiều như thế là bởi vì suốt
mấy tháng nay đã kìm nén đến phát điên. Đã vậy còn thấy thái độ kiên
quyết không chịu đi của Lê Tử Hà, cho nên đã phát hỏa. Lê Tử Hà sững
người, vành mắt đã đỏ càng thêm đỏ, sắc mặt trắng bệch, cũng chẳng nói
lời nào. Chống người bò dậy, không để lại dấu vết chùi hai mắt, phủi
phủi bụi trên người rồi đi trở về cạnh bàn, vừa dọn bát đũa vừa lạnh
nhạt nói: "Ông giết ta đi, ta không đi."
"Lão tử chưa từng thấy
đứa con gái nào không biết xấu hổ như ngươi, ngươi muốn đeo bám đến cùng hay sao?" Tạ Thiên Liêm thấy Lê Tử Hà không có chút gì e sợ, càng không có ý rời đi, hai mắt trợn to, rút ra đại đao bổ về phía bàn vuông.
Bàn gỗ trong nháy mắt bị chém làm hai, chén dĩa trên bàn theo đó rơi xuống
đất vỡ nát. Lê Tử Hà ngây người ra, bàn tay cầm chiếc đũa bởi vì dùng
quá sức mà gần như không còn chút máu, run lên bần bật, cuối cùng cầm
chiếc đũa vứt mạnh lên mặt đất, cố dằn xuống gằn giọng nói: "Đây là
chuyện giữa ta và huynh ấy, liên quan gì tới ông?"
"Nó là cháu của ta!"
"Nói vậy là huynh ấy bảo ông đến đuổi ta đi?"
Tạ Thiên Liêm nghẹn lời, nhìn Lê Tử Hà bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại
không thể thốt ra được nữa lời. Lê Tử Hà cúi người dọn dẹp cái bàn bị
ngã, không muốn nhìn cảnh lộn xộn trong nhà. Bao nhiêu năm qua, chỉ có
nơi này mới mang đến cho nàng cảm giác mái ấm gia đình, mặc dù thời gian chỉ có bảy ngày....
"Muốn ta đi cũng được, có một số việc ta sẽ
tự mình nói rõ với Thẩm Mặc, đến lúc đó nếu huynh ấy bảo ta đi, ta tuyệt đối sẽ không chần chừ." Lê Tử Hà vừa dọn dẹp, vừa từ tốn nói.
Nàng nhút nhát, hèn yếu, không dám tỏ bày về chuyện thân phận của Quý Lê,
Mỗi lần nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt Thẩm Mặc thì lời đến bên
khóe miệng đều không thốt thành câu. Nàng tự an ủi mình, phải trân trọng sự chăm sóc không dễ gì có được này, quên đi thù hận, quên thân phận
thật coi mình chỉ là một nông phụ bình thường, yên vui sống trọn mấy
ngày. Cho đến thời điểm thú nhận, dù cho Thẩm Mặc đối xử với nàng thế
nào đi nữa, ít nhất trong mấy ngày nay đã cảm thấy hạnh phúc.
Hôm nay Tạ Thiên Liêm đến nhắc nhở nàng, cuộc sống ấy đã chấm dứt.
"Không đi?" Tay cầm đao của Tạ Thiên Liêm càng thêm siết chặt, chân mày nhíu
xoắn vào nhau, hàn quang trong mắt chợt lóe, cả giận nói: "Lão tử không
có nhiều thời gian nói nhảm với ngươi! Ngươi thân là phi tần hậu cung,
mang theo ngươi Tiểu Mặc chỉ có tự tìm đường chết! Bản thân ta cũng
không cho phép ngươi cản trở tương lai rộng mở của nó! Lần này không
giết ngươi, mai sau không còn cơ hội nữa!"
Vừa nói, đại đao cũng
không nương tình bổ về phía Lê Tử Hà, Lê Tử Hà tay mắt lanh lẹ nhấc lên
một nửa cái bàn gỗ trong tầm tay cản được một đao. Với sức lực của Tạ
Thiên Liêm, bàn gỗ hiển nhiên không cản được ông, cũng chẳng ảnh hưởng
gì đến lực độ, thời khắc chỉ mành treo chuông, Lê Tử Hà bỗng hô lên:
"Thẩm Mặc!"
Tạ Thiên Liêm dừng tay quay đầu lại nhìn về phía cửa
chính. Lê Tử Hà nhân cơ hội ném xuống bàn gỗ rồi chạy về hướng cửa, hai
tay cũng nhanh chóng mở cửa. Gió lạnh kèm theo bông tuyết xông tới mặt,
ngay sau đó trên lưng bỗng thấy đau rát, cảm nhận được rất rõ ràng máu
thịt như đang nứt ra, muốn cất bước bỏ chạy nhưng chân lại chẳng có chút sức lực nào, đến cả thân hình cũng không thể chống đỡ được đổ ầm về
phía trước.
Không có sự đau đớn hay lạnh lẽo như trong tưởng
tượng, chóp mũi đột nhiên thoang thoảng mùi thuốc, hai tay được người đỡ lấy, đầu vùi sâu vào bờ ngực rắn chắc. Trái tim Lê Tử Hà đập rộn lên dữ dội, tựa như có ai đó vuốt qua, sau khi bình tĩnh lại, chóp mũi cảm
thấy ê ẩm, níu lấy người nọ thật chặt, thì thào nói: "Thẩm Mặc....Chàng
đã trở lại...."
Lời còn chưa dứt thì được nhấc bổng lên, khiến
vết thương trên lưng càng thêm đau đớn, tưởng chừng như buột chặt lấy
mỗi sợi dây thần kinh của Lê Tử Hà, lan tràn khắp nơi, cắn răng cố nhẫn
nhịn nhưng chỉ càng đau đớn hơn.
Lồng ngực vốn rất ấm áp bỗng như kết thành băng, xộc lên hơi lạnh, trong lòng Lê Tử Hà không khỏi hoảng
loạn, vội giương mắt lên nhìn thì trông thấy Thẩm Mặc đang nhìn chằm
chằm vào trong nhà, sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết, còn có vẻ sát khí
cố đè nén trong hai mắt.
"Tiểu Mặc, ngươi.... Ngươi...."
Đại đao trong tay Tạ Thiên Liêm “loảng xoảng” rơi xuống đất, lưỡi đao thấm máu đỏ tươi.
Thẩm Mặc bế Lê Tử Hà vào trong phòng, khi đi ngang qua Tạ Thiên Liêm thì
chân trái chợt nhấc lên, thanh đao vừa rơi xuống đất lại bị hất tung lên lướt qua cửa văng ra phía ngoài.
Sắc mặt Tạ Thiên Liêm có chút
khó coi, thấy sát khí trên người Thẩm Mặc đã giảm bớt nhưng lại không hề dòm ngó tới mình, nhìn tới thanh đao đã theo mình nhiều năm liền nhảy
bổ ra khỏi cửa nhặt lấy nó.
Cánh cửa như cũng hiểu được tình thế, ông vừa bước ra nó liền đóng sầm lại.
Toàn thân Tạ Thiên Liêm cũng run lên theo, nhưng không dám xông vào. Nhặt
đao vỗ cửa lớn tiếng nói: "Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn để ta ở ngoài phòng suốt đêm sao?"
Bên trong im thinh thít, Tạ Thiên Liêm nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều tối đen như mực khiến
ông sợ run cả người, tiếp tục đập cửa nói: "Tiểu Mặc, người đàn bà đó
không thể giữ lại! Ả ta dù gì cũng là người của Quý gia? Ả biết rõ hại ả cửa nát nhà tan có phần của Tạ gia, còn làm bộ như không thèm để ý, cố ý lợi dụng ngươi thôi! Hôm nay ả vẫn còn là Lê phi, nói không chừng trong sạch...."
"Nếu như người không phải là thúc phụ của ta, thì đã không còn toàn thây đứng đó."
Lời nói lạnh lùng bất thình lình vọng ra, âm thanh không lớn nhưng rất rõ
ràng. Tạ Thiên Liêm như bị mũi băng nhọn nện cho một nhát, sững người
bất động, nói không nên lời.
Lò sưởi trong phòng được đốt lên,
nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì, gió rét thỉnh thoảng lùa vào từ khe hở cửa
sổ. Sau lưng Lê Tử Hà bị đại đao của Tạ Thiên Liêm bổ thẳng từ bả vai
xuống tới sống lưng, miệng vết thương một đường nghiêng dài ghê rợn như
há miệng cười, cười đến máu thịt mơ hồ. Lê Tử Hà cảm thấy ý thức có chút mê ly, cái lạnh đến thấu xương trên người sớm đã lấn át cả đau đớn, túm chặt lấy ống tay áo của Thẩm Mặc như thể sợ mất đi hơi ấm áp cuối cùng.
Lê Tử Hà nằm sấp trên giường, Thẩm Mặc một tay xé toạt chiếc áo trên lưng
nàng, bất chợt nhớ tới cái đêm trước khi vào cung, hắn nghĩ rằng sẽ
không bao giờ để cho nàng chịu khổ hay uất ức nữa, nhưng chuyện cho tới
bây giờ, nàng lại vì bản thân mà đã hai lần đều suýt mất mạng. Nghĩ đến
đây, ánh mắt Thẩm Mặc chùng xuống, đè nén sát khí dường như muốn bùng
phát, cuối cùng nhắm mắt lại rồi mở ra, có vậy mới khôi phục lại bình
tĩnh xử lý miệng vết thương bôi thuốc cho Lê Tử Hà.
Không biết Lê Tử Hà bị lạnh hay là đau, thân thể không ngừng run rẩy, hai hàm răng
liên tục đánh bò cạp. Thẩm Mặc cầm tay của nàng, vận chút nội lực mới có thể làm cho nàng yên ổn lại, cẩn thận đắp chăn cho nàng, đang muốn rời
đi thì tay bị nàng giữ lại rất chặt không thể dứt ra, đành mở miệng nói: "Ta ra ngoài tìm thêm chút dược, ban nãy chỉ tạm thời cầm máu giảm
đau...."
"Thẩm Mặc, đừng....Đừng đi...." Lê Tử Hà hơi hơi hé mắt, mí mắt như nặng tựa ngàn cân, toàn thân mới tức thì còn lạnh run giờ
lại dần dần nóng lên, như muốn thiêu đốt não bộ dẫn đến hôn mê, chỉ biết túm chặt lấy Thẩm Mặc, dốc hết sức thở ra một hơi nói: "Thẩm Mặc,
xin.... Xin lỗi, ta....Ta xin lỗi...."
Vì lựa chọn sai lầm của chín năm trước đã hại chết song thân chàng, khiến chàng bơ vơ khổ sở, ta....Ta thật lòng xin lỗi....
Thẩm Mặc cau mày ngồi xuống giường, cầm ngược lại bàn tay của Lê Tử Hà, nhỏ
nhẹ nói: "Đừng nghe thúc phụ nói bậy, giữa ta và nàng, không ai có lỗi
với ai cả, không cần phải lúc nào cũng gánh hết trách nhiệm lên người
mình như vậy."
"Thẩm Mặc, ta....Quý Lê....Ta là...." Lê Tử Hà cố
nhẫn nhịn đau đớn trên lưng lại thì thào nói, nhưng nói đến một nửa rồi
lại nghẹn ngào đứt quãng.
Tròng mắt đen của Thẩm Mặc như phủ lớp
sương mù dầy đặc, tuy mơ hồ nhưng sạch sẽ, chỉ là có chút ảm đạm sâu
lắng. Đỡ lấy Lê Tử Hà đang muốn ngồi dậy, để nàng nằm tựa vào đầu gối
mình, đắp chăn ổn thỏa rồi dùng một tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc dài của nàng, chải vuốt nhịp nhàng đều đặn, tiếp lời Lê Tử Hà thản nhiên nói:
"Có phải nàng muốn hỏi, ta có hận Quý gia hay không? Có hận Quý Lê hay
không?"
Khóe mắt Lê Tử Hà chẳng biết đã ươn ướt từ lúc nào, nhắm mắt gật gật đầu.
"Hận!" Thẩm Mặc mấp máy môi thốt ra một chữ, trong phòng thoáng chốc đến cả hô hấp cũng không còn nghe thấy.
Lòng Lê Tử Hà như bị từng sợi tơ cứa vào, từ từ lướt qua mọi ngóc ngách,
liên hồi dày xéo, cuối cùng bị chữ "Hận" đó chạm đến góc khuất mềm mại
nhất, như trường kiếm dốc sức đâm thẳng vào tim, ngay sau đó trước mắt
chỉ còn một mảng màu đỏ, đầm đìa máu tươi.
Thẩm Mặc khẽ thở dài, một tay xoa nhẹ gò má của Lê Tử Hà, rồi lần lên khóe mắt, Lê Tử Hà hơi nghiêng đầu qua né tránh.
"Ta không phải là Thánh Nhân." Thẩm Mặc rũ xuống hàng lông mi thật dầy che
đi thần sắt trong mắt, rồi nói tiếp: "Có người nói ta trời sanh tính
tình đạm bạc, đối với người bình thường ta chỉ dùng tình cảm ở mức cho
phép mà thôi, phần tình cảm còn lại chỉ dành cho những người thân mà ta
quan tâm. Bởi vì hôn sự của ta và Quý Lê đã hại chết song thân, xác
thực ta đã từng hận."
Lê Tử Hà nằm trên gối Thẩm Mặc, bàn tay
chàng như dòng nước ấm dần dần lan tỏa toàn thân, xoa dịu run rẩy, an ủi đau đớn. Giọng nói dễ nghe tựa như chương nhạc len lỏi truyền tới bên
tai, bình thản không gợn sóng nhưng lại có thể thôi thúc nước mắt của
nàng không ngừng chảy ra, trong mắt lẫn trong lòng của Thẩm Mặc đều lộ
rõ vẻ tiêu điều như đốt giấy để tang.
"Khi đó ta triệu tập Ám Bộ, bổ nhiệm họ vào quân đội, cha xưa nay rất được lòng quân, mọi người
thấy ta đã lên kế hoạch nên cũng âm thầm chờ đợi tấn công." Một tay Thẩm Mặc vẫn luồn trong mái tóc dài của Lê Tử Hà, từ tốn kể lại câu chuyện
chín năm về trước đã ảnh hưởng đến cuộc đời hắn, nhưng lại thản nhiên
đến mức như không có chút tình cảm nào: "Biên giới Tây Nam vốn là không
được đóng quân, khi đó Tiên Đế phát hiện ra được việc làm của ta nhưng
không muốn vạch mặt, bởi vì sợ ta tạo phản thật, bèn cử đi đóng quân nói là phòng thủ biên giới. Tây Nam ta đủ loại độc thảo tà thuật, muốn áp
chế bọn họ quả thực không phải là chuyện khó gì, thời điểm ngàn quân
nguy kịch thì nương ngã bệnh."
"Trước đó, người luôn khuyên ta
đừng nên kích động, ta không nghe, người vừa ngã bệnh, ta liền hoảng
loạn. Dù ta có tinh thông y thuật độc thuật, nhưng đối với tâm bệnh thì
ta cũng đành bó tay hết cách, trơ mắt nhìn thân thể người ngày một yếu
đi. Trước khi lâm chung, người giao cho ta một quyển y thư, bảo ta hãy
nghiên cứu nó ba năm, ba năm sau, nếu như ta vẫn còn muốn báo thù, thì
người ở dưới cửu tuyền sẽ ủng hộ quyết định của ta."
"Và sau
đó.... Chàng đã đến núi Vân Liễm?" Lê Tử Hà chuyên chú lắng nghe lời
Thẩm Mặc nói, vô luận là cái lạnh rét buốt hay là đau đớn khôn cùng, đều giống như lần lượt biến mất.
Thẩm Mặc gật nhẹ đầu, khóe miệng
mang theo nụ cười, trong mắt đồng thời lóe lên nhiều tia sáng nhưng rồi
chỉ trong nháy mắt lại bị đánh nát vung vẩy khắp nơi, tiếp tục lẳng lặng nói: "Trên đường đi ta gặp phải Ngân nhi, con bé cứ đi theo ta mãi, nên ta đành dẫn theo nó đến núi Vân Liễm."
"Vậy, ba năm sau thế nào?" Lê Tử Hà hỏi rất nhỏ, có phần sợ đáp án của Thẩm Mặc nhưng lại có chút thấp thỏm mong đợi.
"Ba năm sau...." Thẩm Mặc khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hậu như pha lẫn với
cảnh xuân héo tàn, lộ rõ vẻ thê lương: "Ba năm sau, ta không hận nữa."
"Tại sao?"
Câu hỏi bật thốt ra miệng mà không kịp suy nghĩ, Lê Tử Hà quay đầu ngửa mặt nhìn Thẩm Mặc, đúng lúc đối diện với ánh mắt của chàng đang nhìn xuống, tươi mát như chồi xanh ngày xuân, còn mang theo nét mềm mại đặc biệt.
Vẫn chỉ cười khẽ hỏi, "Ta hỏi nàng, trúng độc rắn, thuốc giải tốt nhất
là gì?"
"Mật rắn, một ít da rắn và uống một ít máu rắn."
"Thuốc giải của loài hoa Túc Dung là gì?"
"Cánh hoa Túc Dung."
"Thuốc giải của hoa Lam Nhan?"
"Nếu tưới bằng nước thì thuốc giải là lá cây, nếu tưới bằng máu thì thuốc giải chính là máu của người trồng hoa....."
Lê Tử Hà khẽ nhíu mày, không biết là do thuốc đã có tác dụng hay bởi vì
Thẩm Mặc truyền nội lực, đau đớn trên lưng dường như không còn nữa. Suy
nghĩ lại từng giải đáp cho câu hỏi của Thẩm Mặc, chân mày càng thêm nhíu chặt, trong lòng biết rõ những câu hỏi của Thẩm Mặc đều có ngụ ý riêng, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được mục đích của chàng là gì, dứt
khoát hỏi, "Vậy có liên quan gì đến việc chàng có hận hay không?"
Thẩm Mặc thản nhiên cười, vuốt vuốt đầu Lê Tử Hà, tiếng cười nhu hòa lan tỏa trong căn phòng, so với chiếc lò sưởi càng làm cho người ta có cảm giác ấm áp khoan khoái: "Từ nhỏ đến lớn ta đọc qua không ít y thư, nhưng chỉ thấy được mặt ngoài của nó, không thấy được bản chất. Ba năm qua, ta
ngày đêm chỉ đối diện duy nhất với quyển sách này, nhìn hoa Túc Dung hết nở rồi lại tàn, cuối cùng đã hiểu được...."
Thẩm Mặc bỗng dừng lại không kể nữa, Lê Tử Hà ngước mặt không hiểu nói: "Hiểu được cái gì?"
Thẩm Mặc nhìn vào mắt Lê Tử Hà, trong mắt nổi lên lớp lớp sương mù, nụ cười
khẽ xuyên qua qua màn sương mù len lỏi ra ngoài: "Mọi việc đều có nhân
quả, chữa bệnh cần phải đúng bệnh hốt thuốc, tìm được nguyên là có thể
chữa khỏi, một vật khắc một vật. Giải độc cũng vậy, bất kể kịch độc đến
mấy chắc chắn cũng đều có cách giải, nhưng thuốc giải mới là khâu quan
trọng nhất, bởi vì thông thường đều ở trên người vật có độc. Nói đến
đây, nàng đã hiểu chút nào chưa?"
Lê Tử Hà nghe đến hồ đồ, mờ mịt mở to mắt lắc đầu.
"Cái gọi là yêu hận, chỉ nằm trong ý tưởng, là độc dược hay giải dược, bản
thân chính là một tổng thể, nếu không có độc, tại sao phải giải? Nếu
không có yêu, tại sao phải hận?" Thẩm Mặc rũ mắt thoải mái nói: "Năm đó
nếu như ta đã thỉnh hôn với Tiên Đế, thì phải chấp nhận kết quả cuối
cùng, không được chào đón là do bản thân, đau buồn lại đổ lỗi cho người
khác, nói cho cùng, nếu không phải ta đi thỉnh chỉ thì sẽ không gây ra
thảm hoạ cho Tạ gia, đầu đuôi sự việc đều tại do ta, không phải Quý gia, cũng không phải Quý Lê."
Lê Tử Hà không nói gì chớp chớp mắt nhìn ánh nến lập lòe trong phòng.
Thẩm Mặc lại sờ sờ đầu nàng, đỡ nàng nằm xuống gối, vừa định đứng dậy thì bị Lê Tử Hà kéo lại: "Đợi chút."
"Sao vậy?" Thẩm Mặc lại ngồi xuống lẫn nữa.
Lê Tử Hà xoay đầu qua nhìn chàng, nhẹ giọng nói: "Mẹ chàng... Họ Thẩm sao?"
"Ừ."
"Bích Lạc điện là Tiên Đế vì bà mới xây đúng không?" Tầm mắt Lê Tử Hà bỗng xa xăm, mất hồn hỏi. Một người phụ nữ có được tư tưởng thoát tục như thế,
chắc lúc còn trẻ nhất định là xuất chúng hơn người, có người đàn ông nào sẽ không động tâm? Bức tranh trong điện kia có một chữ "Thẩm", Tiên Đế
hậu đãi Bình Tây Vương, sủng ái Thẩm Mặc....
Thẩm Mặc cười khẽ:
"Bây giờ lại thông minh rồi?" Không đợi Lê Tử Hà mở miệng liền nói tiếp: "Cung điện đó có phải vì nương xây hay không thì ta không rõ lắm, giữa
họ rốt cuộc có khúc mắc gì ta cũng không hiểu, chỉ biết lúc ấy Tiên Đế
lựa chọn ngôi vị hoàng đế, nương liền cùng cha rời bỏ Vân Đô trở lại Tây Nam, từ đó không hề đặt chân đến Vân Đô một bước."
"Bà....Quả
thực là một kỳ nữ...." Lê Tử Hà lẩm nhẩm nói, tự nhận thấy không có được trí tuệ kiến thức như bà. Những đạo lý mà Thẩm Mặc nói, nàng có cái
hiểu cái không, nàng hiểu được báo thù đối với bản thân cũng vô ích,
nhưng trong suốt sáu năm qua, mãi đến ngày hôm nay cũng không có cách
nào có thể thuyết phục được bản thân từ bỏ hận thù.
Nàng sẵn lòng vì Diêu nhi từ bỏ, bằng lòng bỏ từng thứ xuống, nhưng không phải giống
như Thẩm Mặc, cam tâm tình nguyện san bằng hận ý, bình tĩnh từ đáy lòng.
"Ta ra ngoài trước, nếu như thuốc này hết công hiệu, vết thương sẽ bị đau
trở lại cũng rất khó khép miệng." Thẩm Mặc nói xong rút ra bàn tay bị Lê Tử Hà nắm chặt, cúi người xuống hôn lên khóe mắt Lê Tử Hà, dịu dàng
nói: "Truy binh của Vân Tấn Ngôn toàn bộ đã đi về hướng Tây Nam, mấy
ngày nữa phát hiện không thu hoạch được gì sẽ rút lui, đến chừng đó vết
thương của nàng cũng đã tốt hơn, chúng ta sẽ trở lại Tây Nam."
"Ừm." Lê Tử Hà nhẹ lời đáp, lại nói: "Vương gia, ông ấy...."
Sắc mặt Thẩm Mặc chùng xuống, có vẻ không vui nói: "Đã đi rồi."
Dứt lời, cầm theo áo choàng, mang đấu lạp bước ra cửa.
Lê Tử Hà nằm lỳ trên giường, cảm giác đau đớn trên lưng dần dần kéo tới,
còn cảm thấy hơi ẩm ướt, hình như lại đang chảy máu. Nhắm mắt lại, mặc
kệ là trên người hay đáy lòng, không muốn nghĩ đến vết thương nữa, chỉ
muốn nhớ lại những lời Thẩm Mặc vừa nói với nàng.
Nếu không có yêu, tại sao phải hận?
Còn chưa kịp suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng xé gió, bên giường vang lên
tiếng “phụt”, mở mắt ra thì thấy cạnh giường bị cắm một mũi tên dài, đầu mũi tên còn ghim một mảnh giấy, tờ giấy được gấp qua loa rơi xuống, nét mực màu đen mơ hồ hiện lên, Lê Tử Hà bỗng cảm thấy trước mắt xoay vòng
vòng, nhắm mắt lại, nhưng một chữ “Lê” kia vẫn quanh quẩn ở trước mắt
mãi không tiêu tan.