"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?" Lê Tử Hà đứng ở ngoài điện Thần Lộ, gió lạnh thổi qua gò má hiện lên hai vệt ửng hồng. Hai mắt nàng lạnh
lùng lóe sáng nhìn chằm chằm Tô Bạch, một tay giữ chặt cổ tay của nàng
ta, dường như sử dụng toàn lực. Tô Bạch muốn tránh thoát, hất mấy lần
cũng không được, nhưng nghĩ lúc này Lê Tử Hà bệnh nặng mà nàng cũng
không đối phó được, trong lòng tức giận, nghiến răng dùng lực hất tay Lê Tử Hà, cười lạnh nói: "Bổn cung chỉ muốn nói với ngươi đứa bé tên Nhất
Nhất ở điện Trầm Hương thôi, tự ngươi xuống giường chạy ra khỏi điện té
ngã còn trách Bổn cung hay sao? Bổn cung đâu có nói gì nào khác?"
Trong khi nói chuyện, nhìn thấy toàn thân Lê Tử Hà dính đầy bùn sệt, trong mắt nàng ta thoáng vẻ hả hê.
Thần sắc trên mặt Lê Tử Hà ảm đạm, đôi mắt đen trống rỗng, bị Tô Bạch hất ra thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may được Bích Uyển đỡ lấy, hốt hoảng
trong lòng vẫn chưa lắng xuống. Lúc nãy trong nháy mắt khi nàng ra ngoài Tô Bạch nói nhỏ bên tai nàng.... Nhất Nhất đã không còn ở trong cung,
ngày nàng hồi cung....
"Ồ, ngươi cũng chỉ muốn kích thích ta
thôi, lúc nãy Hoàng thượng còn nói ngày mai sẽ cho ta gặp Nhất Nhất, là
ta quá lo lắng." Lê Tử Hà nói đến Hoàng thượng, trên mặt hiện lên nét
dịu dàng, nàng đứng thẳng dậy để Bích Uyển dìu xoay người muốn đi vào
điện.
Tô Bạch không phục, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ khổ sở bất
đắc dĩ ép hỏi mình, vậy mà nàng ta dễ dàng bỏ qua như vậy. Thấy vẻ mặt
Lê Tử Hà tựa như đang hạnh phúc thỏa mãn càng thêm bực mình, cười nhẹ
nói: "Vậy là Bổn cung nói sai rồi? Nhưng đêm đó Bổn cung ở điện Lê Bạch, rõ ràng nhìn thấy Tây Cung đèn đuốc sáng trưng, đao kiếm không ngừng
bên tai, ngày hôm sau còn thấy máu chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Chậc chậc, thiếu chút nữa dọa Bổn cung sợ đến nỗi không dám ăn cơm. A, ngươi không tin thì nhìn kỹ hành lang mà xem, nói không chừng vẫn còn để lại chút
gì đó chưa được dọn dẹp cẩn thận."
Lê Tử Hà nhắm chặt mắt, tự nói với mình đừng nghe, đừng tin, nhưng lời nói kia từng câu từng chữ rõ
ràng chui vào trong tai, khiến nàng không thể động đậy.
Tô Bạch
dường như rất hài lòng với phản ứng của Lê Tử Hà, trợn mắt hiếu kỳ nói:
"Đúng rồi, Thẩm y sư là sư phụ ngươi, võ công của hắn thế nào? Ta thực
sự rất tò mò, bị nhiều Ngự lâm quân đuổi giết, bị thương nặng chảy nhiều máu như vậy cơ mà. Mặc dù nghe nói đã chạy thoát, nhưng là có còn sống
không?"
Trước mắt Lê Tử Hà hoa lên, bên tai ù ù. Nàng nhắm mắt lại, nửa người đều dựa vào người Bích Uyển.
"À, còn nữa, hắn một mình mang theo đứa bé, nói không chừng đứa bé kia cũng bị thương thì làm thế nào?" Tô Bạch vẻ mặt lo lắng, tiếc nuối nói: "Ai, đứa bé kia thực sự rất đáng yêu, nghe nói có mấy phần giống ta. Nếu là
hai người cùng bị thương, không ai chăm sóc, cứ thế mà chết đi.... Ai,
thật đáng tiếc...."
Cảm giác ngột ngạt đè nặng lên trái tim,
không biết là sợ hãi hay ấm ức chỉ mắc ở cổ họng, nuối không được mà nhả không xong. Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, dùng sức hô hấp, siết
chặt nắm tay đến mức móng tay đâm rách lòng bàn tay. Lê Tử Hà trừng mắt
nhìn, hít sâu một hơi, đẩy Bích Uyển đang đỡ mình ra, xoay người sải
bước đến trước mặt Tô Bạch, giơ tay tát cho cô ta một phát: "Ngậm cái
miệng chó của ngươi lại!"
Ngoài điện lặng ngắt thậm chí nghe thấy cả tiếng gió rất nhỏ, Tô Bạch ôm mặt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm
Lê Tử Hà. Trong nháy mắt hốc mắt nàng ta đỏ ửng, nước mắt ầng ậc đảo
quanh hốc mắt. Khi chạm thấy một chút ươn ướt dinh dính, nàng ta giật
mình đưa tay lên, trước mắt là máu đỏ thẫm. Nàng ta đột nhiên nghĩ đến
lần trước Diêu phi cầm dao sượt qua mặt nàng ta, giận dữ, môi run rẩy
nói: "Ngươi...ngươi.... Bổn cung là Quý phi, ngươi dám đánh Bổn cung?"
"Đánh ngươi?" Lê Tử Hà nhíu mày, mặt tái nhợt nhưng không hề yếu thế, nhếch
môi cười nói: "Đừng nói đánh ngươi, dù giết chết ngươi ta cũng dám làm!"
"Ngươi...ngươi...." Tô Bạch giận đến mức không nói nên lời, ôm gò má Lê Tử Hà cố ý dùng
móng tay rạch, trong đôi mắt vốn tinh khiết trào dâng đủ loại cảm xúc.
Đột nhiên nàng ta nở nụ cười, nghiêng người chậm rãi tới gần Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà cũng không tránh, lạnh lùng nhìn nàng ta áp sát tới bên tai mình, hả hê nói: "Là ngươi chết hay là ta chết còn chưa biết đâu! Bổn cung
nên cảm tạ hoa Lam Nhan của Lê ngự y! Hiệu quả rất tốt!"
Dứt lời, nàng ta nhướn mày, vẻ mặt xem trò vui lườm Lê Tử Hà một cái. Đúng lúc
ấy lại nhìn thấy nàng cười rạng rỡ, không khỏi nhíu mày, không hiểu nhìn chằm chằm.
"Lúc này Lê Tử Hà cám ơn Quý phi nương nương!" Lê Tử
Hà cười từ tận đáy lòng không hề che giấu, còn nhún gối thi lễ với Tô
Bạch: "Cảm ơn, thực sự cảm ơn!"
Lo lắng trào dâng trong lòng Tô Bạch, nàng ta vừa mới ra vẻ hả hê giờ lại trở nên cứng ngắc.
Vốn dĩ nàng ta cũng không dám dùng hoa Lam Nhan này, đối với một nữ nhân
chốn hậu cung mà nói không có con cháu chính là thiếu một chỗ dựa lớn.
Không nói đến chuyện nhan sắc phai tàn không được sủng, dù cho được vinh sủng cả đời nhưng nếu không có con cháu sau khi Hoàng thượng băng hà sẽ thế nào? Cho nên dù hoa Lam Nhan ra hoa nàng ta cũng không dám động
vào.
Giây phút nhìn thấy đứa bé kia, nàng ta hiểu, dù mình có
sinh con thì ngôi vị Hoàng đế cũng không thể thuộc về đứa con đáng
thương của nàng ta. Sinh ra trong hoàng gia mà không được thánh sủng,
cuộc đời sẽ rất thê thảm. Đã như vậy nàng ta tình nguyện khiến Vân Tấn
Ngôn yêu mình, nghĩ cách để đứa bé cho mình nuôi dưỡng, như vậy còn bảo
đảm hơn long chủng mình sinh hạ.
Cho nên nàng ta nhân lúc Vân Tấn Ngôn bị trọng thương đã dùng hoa Lam Nhan.
Nàng ta cảm thấy từ sau khi đó, trên người Vân Tấn Ngôn có vài thứ thay đổi. Thí dụ như ánh mắt nhìn nàng không còn trống rỗng nữa, thí dụ như thỉnh thoảng hơi thở không còn lạnh lẽo nữa, thí dụ như trong nụ cười ôn hòa
thật sự có vẻ dịu dàng chứ không phải chỉ là bề ngoài nữa.
Trước
đây nàng cho rằng nguyên nhân là dùng hoa Lam Nhan khiến cho Hoàng
thượng dần dần động lòng với mình. Nhưng khi biết hắn không để ý trọng
thương cả đêm ra khỏi thành, tự mình đón ả Lê Tử Hà bỏ trốn với người
khác, không những không hề trách phạt mà còn trông trước giường một ngày một đêm, cuối cùng vết thương cũ tái phát ngã bên giường.
Hôm
nay nghe Lê Tử Hà nói như vậy, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, nàng ta đột nhiên sợ. Có phải nàng ta bị lừa hay không? Dùng hoa Lam Nhan
ngược lại thành toàn cho người khác?
"Nương nương, chớ sợ." Lê Tử Hà lập tức nhìn ra được nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta, "Hoàng thượng,
sẽ cực kỳ ‘cưng chiều’ nương nương!"
Nói như thế không khiến Tô
Bạch an tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi, bước lên phía trước lôi kéo Lê
Tử Hà: "Ngươi nói rõ ràng cho Bổn cung...."
Còn chưa dứt lời, Lê
Tử Hà bị kéo lại. Nàng lảo đảo ngã xuống, nhưng chạm đến mặt đất đã ngã
vào một lồng ngực vững chắc. Mùi hương long tiên phảng phất bên mũi, Lê
Tử Hà không đẩy hắn ra, ngược lại càng áp lại gần nhắm mắt lại.
"Giải Tô Bạch đi! Cấm túc một tháng!" Vân Tấn Ngôn lớn tiếng hạ lệnh, ôm Lê Tử Hà xoay người vào điện.
Mặt Tô Bạch trắng bệch, nhìn chằm chằm Lê Tử Hà. Vừa nãy trong nháy mắt,
nàng ta rõ ràng thấy Lê Tử Hà khẽ hé đôi mắt đang nhắm, nhìn mình nở nụ
cười khinh miệt.
Vào điện, Lê Tử Hà mở mắt, Vân Tấn Ngôn cũng đặt nàng trên giường. Nàng lật người ngồi dậy, khẽ động vết thương, toàn
thân bỗng chảy mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Nhất Nhất đâu?"
Vân Tấn Ngôn rũ mắt xuống, không nói.
"Thẩm Mặc đâu?"
"Chết rồi." Vân Tấn Ngôn giương mắt, trong mắt lóe lên sự sắc bén, không chút do dự trả lời.
Đầu Lê Tử Hà nóng lên, khó chịu đè nén trong ngực như muốn nôn ra một ngụm máu tanh. Nàng nuốt xuống, lạnh lùng nói: "Cút!"
Vân Tấn Ngôn không động đậy, vắt khô chiếc khăn bên giường, khẽ nghiêng
người cẩn thận lau mồ hôi giúp Lê Tử Hà, nhẹ giọng nói: "Lê nhi nghỉ
ngơi thật tốt, sau khi khỏe lên ta dẫn nàng đi chơi. Mùa xuân sắp đến
rồi, phía sau núi toàn là hoa đào, nàng sẽ thích...."
"Dĩ nhiên thích!" Lê Tử Hà nghiêng đầu, cười lạnh: "Ta cũng sẽ không quên, mạng của ta suýt chút nữa mất ở đó!"
Tay Vân Tấn Ngôn cứng đờ giữa không trung, sắc mặt càng thêm ảm đạm, trong
mắt hiện lên tia u ám. Hắn im lặng, một hồi lâu mới buông khăn trong
tay, cười lạnh nói: "Nàng biết khi đó vì sao ta phải giết nàng không?"
Lê Tử Hà quay người, không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Vân Tấn Ngôn tự trả lời: "Bởi vì hắn quan tâm nàng.” Ngay sau đó hắn nâng
cằm Lê Tử Hà, để cho nàng nhìn mình, lên giọng hỏi, "Nàng thì sao? Nàng
quan tâm hắn sao?"
Con ngươi Lê Tử Hà rút lại, hất tay Vân Tấn
Ngôn ra. Đau đớn trong lòng hóa thành sức mạnh, nàng bò xuống giường,
đứng thật vững, dùng tốc độ cực nhanh lao ra ngoài điện. Vân Tấn Ngôn
vội vàng đuổi theo, chỉ thấy sau lưng nàng bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn lo
lắng, kéo giật nàng vào trong ngực, cười lạnh nói: "Nàng cho rằng nàng
còn có thể chạy thoát sao? Hôm nay thiên hạ này đều nằm trong tay ta,
năm đó ta hy sinh một Lê nhi, hôm nay ta sẽ không bỏ qua nàng!"
Lê Tử Hà ngẩng đầu, mắt máu rực, vô cùng hận nhìn chằm chằm Vân Tấn Ngôn:
"Là hy sinh hay là vứt bỏ? Hôm nay ngươi còn có tư cách nói buông ta
sao? Ngươi còn muốn nói yêu ta hay sao?"
"Không sai!" Vân Tấn
Ngôn vẫn cười lạnh, cười đến mức làm cho người ta lo lắng phiền não,
không nhanh không chậm nói: "Ta yêu nàng."
Nói xong hắn nghiêng
người chiếm lấy môi Lê Tử Hà, hung hăng hôn như xâm thành chiếm đất. Lê
Tử Hà theo bản năng lùi về phía sau, đang lúc môi lưỡi dây dưa nàng dùng sức cắn đầu lưỡi của hắn, vị máu lập tức trào ra. Vân Tấn Ngôn không
buông ra, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, hôn nàng không thở được. Nàng giơ tay trái lên đập mạnh vào ngực hắn.
Môi Vân Tấn Ngôn cuối
cùng cũng rời đi, thân thể lại nặng nề đè lên Lê Tử Hà. Lê Tử Hà né
tránh, hắn lập tức ngã xuống đất, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt trắng
bệch, đôi môi tái nhợt. Hắn ôm ngực co người lại, dù đau đớn thật cũng
không rên rỉ thành tiếng, trước ngực đỏ thẫm, máu rỉ ra nhuộm cả bàn
tay. Lê Tử Hà kinh ngạc nhìn, ánh mắt có chút trống rỗng, ngồi xổm người xuống, vô ý thức sờ sờ tay Vân Tấn Ngôn. Thật lạnh. Nàng bắt mạch cho
hắn. Rất yếu. Con ngươi co lại, tay nàng đang định dùng sức, trước mắt
thoáng có bóng đen vụt qua. Nàng hoảng sợ vội thu tay lại, liền thấy một người quỳ trước mặt, cung kính nói: "Nương nương, thuộc hạ mang Hoàng
thượng hồi cung."
Dứt lời, không đợi Lê Tử Hà phản ứng, hắn cẩn thận cõng Vân Tấn Ngôn, đảo mắt đã ra khỏi cửa điện.
Lê Tử Hà ngã ngồi trên mặt đất, vỗ đầu, trước mắt biến thành màu đen. Thân thể miễn cưỡng đã đến cực hạn, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh như có người cầm dùi trống gõ ở bên tai. Nàng buộc mình tỉnh táo lại. Mạch của Vân
Tấn Ngôn vô cùng suy yếu, không giống như đã được điều trị; Nhất Nhất có thực sự được cứu đi hay không? Làm sao Thẩm Mặc biết Nhất Nhất trong
cung, làm sao cứu nó? Hiện giờ chàng đang ở đâu?
Đã chết rồi.
Lời nói của Vân Tấn Ngôn đột nhiên vang lên bên tai. Trong lòng nàng quặn
đau, gập đầu gối co người lại, nàng không còn sức để nghĩ nữa, chỉ có
thể ngã vào vòng xoáy bóng tối.
Lê Tử Hà không nhớ mình ngủ bao
lâu, bóng tối vô biên, hoa túc dung đỏ như lửa đột nhiên biến thành hoa
Mạn Châu Sa đỏ như máu, phủ kín bờ sông Tam Đồ. Cánh hoa xinh đẹp như
huyết lệ, lan tràn, quấn đến lòng bàn chân nàng, từ từ leo lên, cuối
cùng quấn lấy cả cơ thể nàng. Lê Tử Hà giãy giụa nó lại chặt trói càng
hơn, dần dần đến cả hô hấp cũng khó khăn. Lê Tử Hà ra sức giãy, nàng
không muốn bị bắt qua sông Tam Đồ, không muốn chết đi như thế, nàng còn
chưa…Báo thù!
Một lần nữa mở mắt ra, nàng không biết mình trở về
giường bằng cách nào. Lê Tử Hà thấy công công tóc trắng xoá cúi đầu quỳ
gối đối diện. Trước mắt tối đen, nàng nhắm mắt, đột nhiên không muốn đối mặt, chỉ cần liếc qua nàng cũng nhận ra đây là Hách công công.
"Lão nô tham kiến nương nương!" Nhận thấy ánh mắt của Lê Tử Hà, Hách công công dập đầu trên đất, tạo ra tiếng "bộp" trầm đục.
Lê Tử Hà không thể làm bộ như chưa tỉnh nữa, nàng mở mắt, kinh ngạc nhìn
ông. Vốn dĩ nàng không biết nên nói gì, lại thấy ông ấy rạp người trên
đất không chịu ngẩng đầu, nàng thở dài, nói: "Đứng lên đi."
Lúc
này Hách công công mới ngẩng đầu lên, thẳng lưng lại không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Lão nô có lời muốn nói với nương
nương."
"Nói Nhất Nhất bị Vân Tấn Ngôn bắt được sao? Ta đã biết." Lê Tử Hà quay qua nhìn, thẫn thờ nhìn đỉnh màn: "Ta hỏi ông, Nhất Nhất
vẫn còn ở nơi này sao?"
Hách công công cúi đầu, thấp không thể thấp hơn được nữa, một hồi lâu mới đáp: "Không có ở đây."
"Vậy...." Ánh mắt Lê Tử Hà có chút dao động, sâu xa nói: "Là Thẩm Mặc cứu nó đi, đúng không?"
"Vâng."
Sắc mặt Lê Tử Hà đột nhiên tĩnh lặng, đúng vào lúc này ánh nến nổ ‘tách’ một tiếng. Lê Tử Hà run run hàng mi, nhắm mắt.
"Lão nô.... Lão nô xin lỗi Diêu nhi, xin lỗi Phùng đại nhân, xin lỗi Thẩm
công tử, xin lỗi nương nương." Hách công công lại dập đầu một cái thật
mạnh, trên đầu dập đầu ra mảng đỏ. Ông cúi người nói: "Nhưng chủ tử của
lão nô chỉ có một người là Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn lão nô không
được nói, lão nô không dám không nghe theo. Lão nô biết được nương nương có lẽ rất ghét lão nô nhưng có mấy lời lão nô vẫn muốn nói với nương
nương."
"Nói đi." Lê Tử Hà thẫn thờ.
Hách công công cúi
đầu, trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, giọng không
nhanh không chậm lộ ra chút tang thương: "Lão nô không biết nương nương
có thực sự là người Hoàng thượng hay nhắc đến hay không. Nếu không phải, lão nô cảm thấy may mắn, thấy nương nương đã sớm buông bỏ thù hận, bình an sống quãng đời còn lại; nếu phải...."
Hách công công đột
nhiên dừng lại, có chút do dự không biết làm sao để nói chuyện này ra.
Lê Tử Hà mở mắt, hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Nếu phải làm sao?"
Hách công công dập đầu lần nữa, nói: "Nếu phải vậy xin nhận một lạy của lão nô, nghe lão nô khuyên một câu."
Lê Tử Hà nhắm mắt lại, một tay che mắt, ánh nến này có chút chói mắt.
"Lão nô nhìn Hoàng thượng lớn lên, biết rõ người Hoàng thượng quan tâm nhất
chính là nương nương. Năm đó đột nhiên xảy ra chuyện, nương nương có
từng nghĩ tới Hoàng thượng không? Hoàng thượng yếu thế lên ngôi, nhờ Quý gia nâng đỡ mới có thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế. Năm đó, không
binh quyền, không triều thần tâm phúc, Quý gia lại lớn mạnh, Tả Tướng là người cố chấp, nhiều lần ngay trước chúng thần không để ý đến nguyện
vọng của Hoàng thượng, khăng khăng làm theo ý mình. Hoàng thượng nhịn
hết lần này đến lần khác, nương nương có từng nghĩ tới, giang sơn này họ Vân mà không phải họ Quý không?"
Lê Tử Hà nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Hách công công tiếp tục nói: "Quý gia cây lớn rễ sâu, quan hệ cực kỳ rộng
rãi, nếu không nhổ cỏ tận gốc vậy Hoàng thượng sẽ ra sao. Vả lại năm đó
có Bình Tây Vương uy hiếp, Hoàng thượng quả thật thất sách."
"Lão nô nhìn Hoàng thượng và nương nương thanh mai trúc mã, kết làm phu thê. Biết rõ nương nương và Hoàng thượng kiêm điệp tình thâm, nhưng nương
nương đối với Hoàng thượng vốn chỉ là ái mộ, tình yêu vốn không vững
bền. Cục diện lúc ấy, không phải là điều nương nương mong muốn, cũng
không suy nghĩ cho Hoàng thượng. Hoàng thượng khổ cũng không ít hơn
nương nương đâu."
"Chuyện đã qua nhiều năm, nương nương may mắn
sống lại, mặc dù trong lòng có hận nhưng dù báo thù thành công thì người chết đi cũng không thể trở lại. Ngược lại còn gây tổn thương cho người
còn sống. Nếu nương nương bằng lòng buông bỏ thù hận, khổ sở cũng là
sống, hạnh phúc cũng là sống, vì sao không chọn cách sau? Nương nương,
Hoàng thượng bị mũi tên kia của nương nương cướp đi nửa cái mạng, nhưng
chẳng hề nhắm mắt, mặc cho người ta rút tên, xử lý vết thương cũng không rên một tiếng. Lão nô bị Tướng quân túm ra từ trong lãnh cung, hắn nhìn ta hồi lâu mới nói hai chữ, chính là ‘Lê nhi’. . ."
Hách công
công nghẹn ngào, xoa xoa hai mắt, thấy Lê Tử Hà nằm trên giường không hề phản ứng, lại dập đầu nói: "Lão nô không đành lòng tiếp tục lừa gạt
Hoàng thượng mới nói ra chỗ ở của Nhất Nhất. Lúc này Hoàng thượng mới có chút thần trí, tra được hành tung của nương nương. Hoàng thượng không
để ý vết thương trên người, đi cả đêm muốn đón nương nương, nhưng thân
thể kia…..Thật sự là…"
"Những lời Hoàng thượng nói nương nương
đừng để ý. Hoàng thượng lo lắng nương nương đi mất hoặc phản kháng sẽ lỡ tay làm tổn thương nương nương thôi, chứ vốn không định làm gì Nhất
Nhất. Lão nô khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi hai ngày hẵng lên đường, đón
nương nương về. Hoàng thượng lại một ngày một đêm chưa ngủ, ngã ở bên
giường vẫn mơ màng bảo lão nô đưa người trở về cung Long Toàn, nói là
nương nương nhìn thấy người sẽ kích động, nếu động vào vết thương sẽ
không tốt…"
"Nương nương, hai người vốn dĩ tình sâu như biển, thế nhưng một người là quân vương của một nước, một là nhi nữ quyền thần,
thân là Đế Vương tất có bất đắc dĩ. Nếu nương nương đặt chấp niệm trong
lòng xuống, tha thứ cho Hoàng thượng, hai người nhất định là một đôi
Thần Tiên Quyến Lữ, trở thành giai thoại...."
"Công công." Lê Tử
Hà hồi lâu không nói đột nhiên mở lời, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, không có nhiều cảm xúc, mềm mại cắt đứt lời nói của Hách công công. Nàng khẽ mở
mắt, đôi mắt giống như một cái đầm sâu, vài ba tia sáng khẽ lóe lên bị
hàng mi dài che lấp. Hách công công dừng lại, nghe giọng nói dịu dàng
của nàng, mặt lộ vẻ vui mừng, im lặng chờ nàng nói tiếp.
"Không
nói đến việc những lời của ông có lý hay không, ta chỉ hỏi ông một câu." Lê Tử Hà cười, nhẹ giọng nói: "Ông nói… Nếu có một ngày, ta lại uy hiếp giang sơn Vân Quốc này một lần nữa, hắn có giết ta một lần nữa không?
Mà ta, còn có thể sống lại mấy lần?"
Màu hồng trên mặt Hách công công dần dần tan đi, con ngươi co rút lại. Ông cúi đầu, không phản bác được.