Hách công công đã chết. Đêm đó sau khi gặp Lê Tử Hà, ông thắt cổ tự vẫn, chỉ để lại thư, cầu xin Hoàng thượng buông tha cho đứa cháu gái duy nhất là Duyệt nhi.
Khi Duyệt nhi xuất cung, Lê Tử Hà không đến tiễn.
Sau đêm đó, thần kinh bị căng thẳng quá mức của nàng không thể chịu nổi
bệnh nặng và hàng loạt những tin tức kích thích, lại chìm vào hôn mê.
Một ngày nàng nhiều nhất chỉ tỉnh lại nửa canh giờ, thường xuyên nhìn về hướng đông thật lâu, đến khi màn đêm buông xuống mới thôi. Thân thể
nàng lúc lạnh lúc nóng, ý thức hỗn loạn mơ hồ, có người mớm thuốc thì
uống, đút cơm thì ăn, mỗi lần tỉnh lại đều thấy vẻ mặt lo âu của Vân Tấn Ngôn. Thấy nàng mở mắt hắn sẽ cười, dịu dàng nói vài lời với nàng, nàng không muốn nghe, lại tiếp tục ngủ thật say.
Ngủ bao lâu cũng không rõ, bảy ngày? Mười ngày? Hay nửa tháng?
Chỉ biết là trong những tháng ngày mơ mơ màng màng này, những giấc mộng cứ
kéo dài không ngớt. Trong mộng xuân hạ thu đông trôi qua như nước, ngày
đêm luân phiên, phồn hoa rực rỡ. Trong mộng Thẩm Mặc chỉ nàng phân biệt
thảo dược, thay nàng bắt mạch kê đơn, dạy nàng bấm huyệt thi châm, thay
nàng phối dược trừ hàn. Ba năm ở núi Vân Liễm, ba năm bị nàng xem nhẹ,
dùng những giấc mộng kéo dài không dứt này để chứng tỏ nó không thể phai nhòa.
Chóp mũi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt khiến cho người ta an tâm, hơi ấm bên cạnh khiến nàng không kìm lòng được mà nhích tới
gần. Nàng hơi nhích đầu, gối lên đùi. Lê Tử Hà nhớ được mùa đông ấy, ở
Thái Y Viện, ở thôn nhỏ kia, nàng đã vô số lần gối lên chân Thẩm Mặc,
nhận lấy sự ấm áp này. Chỉ có lúc đó, trong lòng nàng mới bình thản.
Nàng không khỏi vươn tay, ôm lấy eo hắn, miệng lẩm bẩm nói: "Thẩm Mặc......."
Thân hình đang ấm áp đột nhiên cứng đờ, bầu không khí an bình bỗng thay đổi. Lê Tử Hà nhíu mày, đột nhiên nhận ra lúc này đang ở trong điện Thần Lộ. Nàng mở mắt trong phút chốc, nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng sáng,
hai tay vội buông ra, bả vai lại bị hắn bắt lại, không thể động đậy.
Nàng xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn, con
ngươi đen ảm đạm nhìn nàng không chớp mắt. Lê Tử Hà rũ mắt xuống, thản
nhiên nói: "Buông ta ra."
Đôi mắt Vân Tấn Ngôn khôi phục được
chút thần thái, buông Lê Tử Hà ra, đưa tay kéo chăn giúp Lê Tử Hà, đắp
lại kỹ lưỡng giúp nàng, dịu dàng nói: "Lạnh lắm sao?"
Thân hình
Lê Tử Hà run run, trượt xuống khỏi đầu gối Vân Tấn Ngôn. Nàng nằm lại
trên giường, cắn răng xoay người, quay lưng về phía Vân Tấn Ngôn.
Vân Tấn Ngôn ngồi cứng ngắc một bên, biểu cảm trên mặt biến đổi, cuối cùng
lạnh mặt khẽ cười, nói: "Nàng còn nhớ đến Thẩm Mặc sao?"
Lê Tử Hà không nói gì.
Vân Tấn Ngôn nói tiếp: "Ta nói rồi, hắn sẽ chết. Mặc dù hiện tại còn sống, nhưng bắt cóc Hoàng tử, còn có thể sống sao?"
"Hà tất phải lấy cớ đường đường chính chính như thế?" Lê Tử Hà vẫn đưa lưng về phía Vân Tấn Ngôn, giọng nói có chút thô ráp khàn khàn, yếu ớt vô
lực, châm chọc nói: "Không phải ngươi luôn thiếu một cái cớ như thế để
chèn ép Bình Tây Vương hay sao? Tự Hoàng thượng nghĩ cho rõ, nội loạn
vào lúc này, có lợi đối với ngươi hay không?"
Vừa mới trừ bỏ hai
nhà Trịnh - Cố, thu quyền vào tay, lòng quân chưa phục, thực lực của
Bình Tây Vương lại không ai rõ. Lúc này Vân Tấn Ngôn mượn cớ khơi mào sự việc sẽ chỉ bất lợi, cho nên hắn mới chưa trực tiếp động thủ với Thẩm
Mặc. Hắn chỉ để nàng đuổi Thẩm Mặc đi, là vì không định trở mặt quá sớm. Nàng bằng lòng làm theo ý hắn cũng bởi không muốn Thẩm Mặc vì mang theo sự trói buộc là nàng mà xảy ra sai lầm gì. Chỉ cần hắn cách nàng thật
xa, hoặc là trở về Tây Nam, có thế lực của Bình Tây Vương che chở, hắn
sẽ bình an.
Tuyệt đối không ngờ, rõ ràng nàng đã nói những lời
tổn thương hắn như vậy, nàng cho rằng chuyện của hai người đã kết thúc,
Thẩm Mặc lại biết chuyện Nhất Nhất bị Vân Tấn Ngôn bắt, còn một mình
xông vào hoàng cung....
Nghĩ đến đây, tảng đá trong lòng Lê Tử Hà đột nhiên nứt ra, những mảnh đá vụn bắn ra tạo thành những cơn đau râm
ran. Nàng vội nhắm mắt, vùi đầu vào giữa gối, đầu óc lại bắt đầu mê man, trước mắt mờ đi. Lá xanh biếc giống như hoa gấm, đã trở lại núi Vân
Liễm rồi.
Lê Tử Hà cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ, thân thể lại như bị ai đó lôi kéo, nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Vân Tấn
Ngôn: "Lê nhi vẫn còn muốn ngủ sao? Đã hơn một tháng rồi."
Lê Tử
Hà cười nhẹ, tất cả vướng mắc của nàng đều ở ngoài cung, tất cả chấp
nhất của nàng đang ở trước mặt. Không thể gặp người mình nhớ thương,
không thể báo thù mình chấp nhất, trong mộng có thể quên mất thù hận,
tay chạm được đến sự ấm áp, sao lại không ngủ?
"Lê nhi....."
Giọng nói của Vân Tấn Ngôn mềm xuống, trên mặt đầy vẻ lo lắng và bất đắc dĩ, lại không biết phải nói chuyện này thế nào. Hắn dứt khoát ngừng
lại, khẽ bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Lê Tử Hà, nghiêng người ôm
lấy nàng, dịu dang nói: "Nàng muốn thế nào ta đều đồng ý, chỉ cần...
"Thả ta đi thì sao?" Lê Tử Hà không chờ Vân Tấn Ngôn nói xong, khẽ cười nói: "Ngươi không sợ ta giả mạo Quý Lê ở bên cạnh ngươi, tìm cơ hội giết
ngươi sao?"
Hơi thở ấm áp của Vân Tấn Ngôn phả vào gáy Lê Tử Hà,
nàng không né tránh, vẫn không nhúc nhích. Kỳ thật, rất nhiều năm trước, những lúc nàng không vui sẽ luôn đưa lưng về phía hắn không để ý tới
hắn như thế, hắn sẽ ôm lấy nàng từ sau lưng, thủ thỉ thù thì, giải thích từng câu, chậm rãi dỗ nàng.
Giờ phút này cũng như thế, giống
như hai người chưa từng có ngăn cách, chưa từng có thâm thù. Vân Tấn
Ngôn cẩn thận tránh miệng vết thương của Lê Tử Hà, dịu dàng ôm nàng. Chỉ là âm điệu đã sớm không còn mềm mỏng đơn thuần như ngày xưa nữa, mà
mang theo khí phách đặc biệt của Đế vương, cộng với vài phần uy hiếp:
"Nàng là ai không quan trọng. Nàng muốn đi, không có khả năng. Muốn giết ta, tùy nàng."
Lê Tử Hà đột nhiên xoay người, trở tay ôm lấy Vân Tấn Ngôn, ngửa mặt lên, nhắm mắt, mang theo hơi lạnh đầy mặt hôn Vân
Tấn Ngôn.
Lê Tử Hà đã sớm không còn sự nhiệt tình của lúc ban
đầu nữa, mở to hai mắt liếc Vân Tấn Ngôn, trong mắt không có độ ấm, mang theo một chút ý cười. Độ ấm trong màn dần tăng lên, áo lót của nàng
được cởi bỏ cẩn thận. Vào lúc này, đột nhiên Vân Tấn Ngôn dừng lại, sợ
đè lên Lê Tử Hà, sắc mặt hắn trắng bệch xoay người sang một bên, che
ngực, thân thể không ngừng run run. Một lát sau hắn phun ra một ngụm
máu.
Sắc mặt Lê Tử Hà u ám, muốn cười lại cười không được, đột
nhiên nàng không rõ tâm tình lúc này của mình thế nào. Nàng xoay đầu đi, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng trúng độc rồi!"
"Khụ khụ....." Vân
Tấn Ngôn yếu ớt ho khan hai tiếng, nở nụ cười: "Ha ha......Nàng đột
nhiên nhiệt tình là vì muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta?"
Vẻ mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn có chút tiêu điều, bên môi còn đọng lại vết
máu, buông cánh tay che ngực xuống lại là một mảng màu đỏ, cười lạnh
nói: "Một mũi tên này của nàng.....Còn chưa đủ sao? Khụ khụ.....Nàng
muốn thế nào nữa thì đều tùy nàng, chỉ cần......"
Tay Vân Tấn
Ngôn bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, nắm lấy tay Lê Tử Hà, đầu gác nhẹ lên vai Lê Tử Hà: "Ha ha, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta....."
Thân thể
Lê Tử Hà cứng đờ, trên mặt không thể che hết vẻ bi hận, dùng sức trừng
mắt nhìn, hai tay nắm chặt thành quyền: "Ta muốn ngươi chết!"
Một tay muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nàng nhìn vết thương trên ngực hắn không
chớp mắt, hận ý trong người đột nhiên tăng vọt khiến tay kia đánh thẳng
vào miệng vết thương. Vân Tấn Ngôn đưa tay ngăn lại, cười ảm đạm, không
để ý ngực đang chảy máu, tiến lên ôm lấy Lê Tử Hà. Vết máu nhuộm đỏ lưng của Lê Tử Hà, hắn cũng không chịu thả ra, hai tay ôm thật chặt, giọng
nói trầm thấp, yếu ớt thở hổn hển: "Cái gì cũng có thể, chỉ riêng không
thể chết được...... Lê nhi, không thể chết được, nếu chết...... sao còn
có thể tiếp tục ở bên nàng? Ta biết nàng hận ta, hận không thể róc thịt
lột da, khiến ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, cho dù chết, nàng cũng
muốn nghiền xương thành tro mới giải được nỗi hận."
"Nhưng Lê
nhi, nếu nàng chưa từng yêu ta, thì đã không hận như vậy, đúng không?
Hiện giờ nàng hận ta như vậy, vậy, nàng còn yêu ta không?"
Vân
Tấn Ngôn khép hờ hai mắt, đau đớn đến tận xương dường như dần tan biến.
Hắn chờ mong câu trả lời từ Lê Tử Hà, mùi hương nhẹ nhàng của nữ tử đọng lại ở chóp mũi khiến hắn hít thật sâu vài hơi. Đợi một lúc lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, hắn cẩn thận vòng qua, thấy Lê Tử Hà đã ngủ thật say. Hắn khẽ hôn một cái lên trán nàng, nhìn vết thương sau lưng nàng,
không thấy chảy máu mới yên tâm đắp chăn giúp nàng. Sau đó hắn che ngực, xoay người đứng lên, bước chân lảo đảo, đỡ lấy mép giường một lúc lâu
mới đứng vững được, tập tễnh rời đi.
Trong điện Cần Chính, ba
đỉnh lư hương không được đốt lên, cửa sổ cũng chỉ mở một cánh, ánh mặt
trời chiếu vào khiến người ta có thể nhìn thấy cả những hạt bụi nhỏ bay
trong không khí. Trời đông giá rét đã qua, băng tuyết cũng đã tan, đầu
xuân ngập tràn không khí ấm cúng.
Vân Hoán ngồi ở trên sạp, lườm Vân Tấn Ngôn đang phê duyệt tấu chương một cái. Nghĩ khắp Vân Quốc này
có thể có được loại đãi ngộ này chỉ có hai người, một là Quý hậu năm đó
nhận hết vinh sủng, một người chính là vị hoàng thúc không cầu danh lợi
này của hắn. Đương nhiên, nguyên nhân hai người có được loại đãi ngộ này khác nhau rất lớn. Quý hậu là có được ân sủng trong người, còn về phần
hắn, là do năm đó đã giúp Vân Tấn Ngôn. Cho dù là xuất phát từ tình cảm
hay là lợi ích, ở một mức độ nào đó Vân Tấn Ngôn rất tín nhiệm hắn,
nhưng lòng vua khó dò, Vân Hoán cảm thấy mình vẫn nên bớt phóng túng một chút. Hắn đứng dậy khỏi giường, hơi hành lễ, mang theo vài phần cung
kính, cười nói: "Hoàng thượng triệu kiến vi thần, có chuyện gì sao?"
Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mi, giương mắt nhìn Vân Hoán, hơi chút không vui: "Hoàng thúc, không cần khách khí như thế?"
"Khụ khụ......" Vân Hoán giả bộ ho khan hai tiếng, đảo mắt nói: "Cháu cuối
cùng cũng đã lớn, đã làm Hoàng thượng, lễ nghĩa quân thần nhất định phải giữ!"
Ánh mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, rầu rĩ nói: "Nếu hoàng thúc
đã cảm thấy như vậy, ta cũng không ép, thấy thế nào hợp thì làm thế ấy
đi. Hôm nay gọi hoàng thúc tới đây là vì biết ngày mai thúc muốn đi rồi, trước khi đi gặp mặt một lần xem như đưa tiễn hoàng thúc."
"Ha
ha, Hoàng thượng suy nghĩ thật chu đáo, không bằng đánh một ván cờ,
Hoàng thượng nhường ta một chút là được?" Vân Hoán cười to, trong nụ
cười vẫn duy trì vài phần xa cách.
Vân Tấn Ngôn nghe được sự cẩn
thận ở trong đó, ngượng ngùng cười chứ không vạch trần. Vừa định gật
đầu, Ngụy công công bên cạnh đã bày bàn cờ ra rồi.
Khi Vân Tấn
Ngôn ở điện Cần Chính, rất ít khi mở cửa sổ, hôm nay lại dặn riêng phải
mở, còn thỉnh thoảng nhìn ra những cành khô xám ngắt ngoài cửa sổ. Vân
Hoán đánh giá tâm tình hôm nay của hắn có lẽ không tệ nên cũng thoải mái đôi chút.
Ngụy công công bày bàn cờ xong liền ra khỏi điện, Vân Tấn Ngôn cười cười ngồi trên giường, không nói chiều, một tay lấy cờ,
bắt đầu đánh.
Vân Hoán vẫn không yên lòng, trong lòng biết hôm
nay Vân Tấn Ngôn triệu hắn tới đây nhất định là có chuyện muốn nói. Hơn
nữa trước khi hắn đi trong cung đã xảy ra chút việc, hắn rất tò mò, chờ
xem có thể moi ra được chút gì từ miệng của Vân Tấn Ngôn hay không. Nào
biết hắn chơi cờ rất chuyên tâm, một câu cũng không nói.
"Hoàng
thúc, không chuyên tâm như vậy, dù ta có cố nhường cũng chưa hẳn đã
bại." Vân Tấn Ngôn lườm Vân Hoán một cái, thản nhiên nói.
Vân
Hoán chế nhạo liếc lại Vân Tấn Ngôn một cái, cũng chẳng quan tâm đến lễ
nghi quân thần gì đó hắn vừa nói, dù sao nếu Vân Tấn Ngôn thật sự cố kỵ
hắn thì không phải cố tránh là có thể tránh thoát, dứt khoát buông nỗi
băn khoăn xuống, trực tiếp hỏi: "Nghe nói, người đó..... người trong hậu cung của Hoàng thượng? Rốt cuộc là ai?"
"Là ai thì có quan trọng đến thế sao?" Vân Tấn Ngôn vô tình hỏi lại: "Tự ta biết là được rồi."
Hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai Lê Tử Hà chính là Lê nhi, nếu lời này
truyền ra ngoài Lê Tử Hà sẽ thành yêu nghiệt, yêu nghiệt hoặc quốc. Nàng là ai thì cần gì phải giải thích với người khác? Cảm giác mà nàng cho
hắn, hơi thở từ nàng phát ra, thân phận không muốn người biết, còn cả
những chuyện chỉ có hai người là hắn và Lê nhi biết, hắn từng thuyết
phục bản thân mình đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng một mũi tên này của Lê
Tử Hà đã bắn rơi tất cả nghi ngờ của hắn, tất cả những nghi vấn trước
đây đều đã có đáp án.
Vân Hoán không lặng lẽ liếc mắt, vốn định
hỏi lại, lại nghĩ đến cái gì đó, vòng vo nói: "Còn Hách công công, sao
đang sống tốt lại đột nhiên thắt cổ tự vẫn chứ?"
"Vấn đề này của
Hoàng thúc có chút nhàm chán rồi." Vân Tấn Ngôn cười khẽ, nghe đến
chuyện của Hách công công vẻ mặt cũng không có biến hóa gì nhiều, ra vẻ
đương nhiên nói: "Người từng phản bội ta, ta chưa bao giờ giữ lại, huống chi còn là hai lần?"
Vân Hoán không thể không thở dài, mới đầu
Vân Tấn Ngôn kêu hắn đi đến lãnh cung, hắn vẫn không để ý lắm. Trong
quân vốn còn một số việc, nhưng trong cung đột nhiên xảy ra chuyện lớn
như vậy, hắn không thể không cấp tốc trở về. Sau khi cẩn thận điều tra,
thật vất vả mới bắt được Hách công công, cũng không biết là đúng hay là
sai. Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ đến một chuyện.
"Đứa nhỏ lần
trước ta đi cướp về.....Đứa nhỏ đó....." Vân Hoán có chút do dự, thấy
Vân Tấn Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu tức giận, bạo gan tiếp tục nói: "Đứa
nhỏ này là của Hoàng thượng?"
"Ừ." Vân Tấn Ngôn gật đầu, híp mắt, nói: "Nó và Lê nhi.....Rất giống.... ....."
"Vậy hiện tại Hoàng thượng định thế nào?" Vân Hoán vừa nghe, sắc mặt chợt
thay đổi, nghiêm túc nói: "Đòi người từ chỗ Bình Tây Vương? Từ trước đến nay Bình Tây Vương không dễ nói chuyện, lần này Hoàng thượng muốn đòi
người, nhất định sẽ xảy ra một hồi tranh chấp. Tuy rằng Thẩm Mặc vào
cung cướp người là hắn sai trước, nhưng người nọ là do chúng ta cướp từ
bên người của hắn trước. Hoàng thượng muốn định tội hắn ban đêm xông vào hoàng cung sao? Hắn cũng không phải Thế tử, nói trắng ra là không liên
lụy gì đến Bình Tây Vương, muốn bắt cũng chỉ có thể bắt một mình hắn."
"Ta muốn bắt hắn, Bình Tây Vương sẽ không bỏ mặc đâu." Vân Tấn Ngôn khẳng định nói.
"Vậy Hoàng thượng định cứng đối cứng với bọn họ? Nếu bọn họ dùng đứa nhỏ để uy hiếp......."
"Hoàng thúc." Vân Tấn Ngôn có chút bất đắc dĩ đánh gãy lời của Vân Hoán, nói:
"Thẩm Mặc không ngại cực khổ, mạo hiểm cả tánh mạng để vào hoàng cung
cướp nó đi, lại dùng nó để uy hiếp ta? Có thể sao?"
"Ý của Hoàng
thượng là....... Thẩm Mặc thật sự để ý đến đứa nhỏ kia?" Lúc này Vân
Hoán mới hơi hiểu, nhưng vì sao Thẩm Mặc lại để ý thì hắn lại không hiểu lắm......
Vân Tấn Ngôn gật đầu. Trong lòng Vân Hoán bỗng có chút buồn rầu, nhà đế vương là tuyệt tình nhất, đứa nhỏ của mình lại dùng để tính kế người khác. Hắn cười chua xót, lắc đầu nói: "Khơi mào tranh đấu với Bình Tây Vương vào lúc này, thích hợp sao?"
"Đây là câu mà
ta hỏi thúc phụ mới phải." Vân Tấn Ngôn giương mắt, cười nói: " Nếu thái độ của Bình Tây Vương kiên định, không chịu giao quyền, thúc phụ có nắm chắc có thể bảo vệ giang sơn yên ổn hay không?"
Vân Hoán ngẩn
người, lập tức cười sáng tỏ. Quả nhiên, Vân Tấn Ngôn trước sau vẫn là
Vân Tấn Ngôn, chuyện hắn để ý không phải có giành lại được đứa nhỏ đứa
nhỏ hay không, mà là có ép được Bình Tây Vương giao quyền lại hay không. Hạ quân cờ trong tay xuống, đại nghĩa bừng bừng nói: "Hoàng thượng đã
giao phó, thần đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó!"
"Làm phiền hoàng thúc! Khụ khụ......." Vân Tấn Ngôn đỡ lấy bàn, đang muốn hạ một quân cờ xuống, đột nhiên ôm ngực ho khan.
Sắc mặt Vân Hoán đại biến, khẩn trương nói: "Thương thế của người vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
"Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn không ngừng ho khan, bàn tay che ngực đã nhiễm
vết máu. Vân Hoán thấy vậy, lại càng sốt ruột, vội đỡ lấy hắn, hơi trách nói: "Cũng gần hai tháng rồi, sao miệng vết thương còn chưa khép lại
chứ? Đám ngự y này làm ăn thế nào vậy? Sơ suất với thánh thể như thế,
không muốn sống nữa hay sao?"
"Lần trước ta đã nói gì với Hoàng thượng? Hoàng thượng lại nói gì tới ta?"
Khuôn mặt Vân Hoán đã giận đến tái đi, buông cánh tay đỡ lấy Vân Tấn
Ngôn xuống: "Khi còn bé Hoàng thượng tới cầu ta giúp người, ta đã đồng ý với Hoàng thượng sẽ toàn lực ứng phó. Mà ta không muốn Hoàng thượng lại đau khổ vì tình giống hoàng huynh. Lần trước Hoàng thượng còn nói rõ
không còn ai có thể khiến người động tình, ta cho rằng nhiều năm như
vậy, Hoàng thượng cũng đã quên. Nhưng vì sao tùy tiện xuất hiện một nữ
tử bình thường, lại khiến cho người thành ra thế này?"
"Nàng
không phải là nữ tử bình thường." Vân Tấn Ngôn lạnh giọng cắt đứt lời
hắn, ngang ngược nói: "Hoàng thúc người phải biết chứ."
"Hoàng
thượng nói như vậy chính là gián tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của ta
sao?" Vân Hoán có chút kinh ngạc, vẫn thấy vô cùng căm phẫn, bất bình.
Hắn dứt khoát hành một đại lễ, áp chế cơn giận nói: "Ý của Hoàng thượng
là nữ tự này không phải là nữ tử bình thường, mà còn quan trọng hơn cả
chính Hoàng thượng?"
Biểu cảm trên mặt Vân Tấn Ngôn căng ra, ánh
mắt phức tạp, bờ môi tái nhợt mím lại thật chặt, sau một lúc lâu, đột
nhiên cười rộ lên, nâng Vân Hoán dậy: "Hoàng thúc chớ có lo lắng, hiện
thời quả thực nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không làm tổn thương ta được, vết thương này chỉ là do bình thường ta không cẩn thận mà thôi."
Vân Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hoài nghi nói: "Nàng rất nóng lòng báo thù,
Hoàng thượng giữ nàng ở bên người, không sợ xảy ra sơ xuất gì sao? Tùy
tiện hạ độc người, nửa đêm cho người một dao, cũng đủ lấy được mạng
người."
"Hoàng thúc không tin tưởng ta đến vậy sao?" Vân Tấn Ngôn cười hỏi ngược lại.
Vân Hoán cau mày nói: "Cho dù nàng không gây thương tổn cho người được,
nhưng nàng đối với người....." Vân Hoán do dự chớp mắt một cái, vẫn mở
miệng nói: "Nàng đã sớm không còn đối với người như lúc trước nữa, giữ
lại nàng để làm gì chứ? Năm đó quyết định như vậy, ngoan tuyệt như vậy,
mặc dù nàng yêu người như mạng, nhưng sao có thể dễ dàng tha thứ cho
người? Huống chi...... Huống chi trước giờ nàng.....Nói không chừng
trước giờ là......."
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn bỗng trở nên âm trầm,
giống như mây đen che phủ đỉnh núi, con ngươi đen bị che phủ bởi một
tầng tử khí, khiến cho Vân Hoán phải nuốt những lời định nói xuống, thở
dài nói: "Việc đã đến nước này, không bằng cho hai người một con đường
sống, Hoàng thượng ép nàng cũng như đang ép mình, tội gì? Tổn thương đã
gây ra, khó có thể hàn gắn, nàng đã bằng lòng bỏ xuống thù hận rời khỏi
hoàng cung, đó là một chuyện tốt. Hoàng thượng thả nàng đi, chặt đứt ân
oán giữa hai người, người làm Hoàng đế của người, nàng làm Lê Tử Hà của
nàng. Đã từng đối xử với nàng như thế, giờ lại bắt nàng trở về, người
còn có hy vọng xa vời gì ở nàng hay sao?"
Tử khí trong mắt Vân
Tấn Ngôn mỗi lúc càng đậm, bao phủ toàn bộ khuôn mặt, một tay túm ngực,
đôi mày bởi vì đau đớn mà cau lại, ho khan sặc sụa, một tay vung đổ cả
bàn cờ.
Bàn cờ bị ném văng ra thật xa, quân cờ rơi xuống đất,
nảy lên lốp đốp giống như một bản nhạc có tiết tấu, Vân Tấn Ngôn chợt
gầm nhẹ: "Hiện giờ nàng không phải họ Quý, hiện giờ ta nắm quyền, hiện
giờ chỉ có Vân Tấn Ngôn ta và Lê Tử Hà nàng!"