Vạn An năm thứ chín, cái lưới ta giăng ra đã đến lúc thu về. Đến lúc đó
quyền lực tập trung trong tay, ta sẽ không bị bất luận kẻ nào khống chế
nữa. Ta sẽ trở thành kẻ thống trị thật sự. Ta không cần sợ hãi, không
còn dè chừng, càng không cần ngụy trang.
Năm đó trong cung xuất
hiện một người rất thú vị. Chữ của nàng ta rất giống Lê nhi, quan trọng
nhất là nàng ta chỉ là y đồng lại dám hạ độc ta. Là thật sự muốn giết
ta, hay chỉ thừa dịp giải độc leo lên trên? Đã lâu rồi không ai có thể
gợi lên hứng thú của ta. Trong tay ta có thuốc giải độc, cứ để nàng ta
hạ độc đi.
Thật ra thì còn một cái nguyên nhân khác, kể từ khi
nàng ta bắt đầu hạ độc, ta thường xuyên thấy Lê nhi. Trước kia, cho dù
là ở trong mơ, nàng cũng không muốn gặp ta. Nhưng mấy ngày kia, nàng như sống sờ sờ trước mặt ta, nàng bảy tuổi, nàng tám tuổi.... nàng mười lăm tuổi ....
Ta giống như trở lại quá khứ, lại cùng nàng đi qua
mười một năm. Ta nhớ lại lần cuối cùng ôm nàng, đôi tay nàng ôm ta, một
giọt nước mắt lạnh lẽo trượt vào cổ ta làm ta đột nhiên bừng tỉnh. Nhìn
cung Long Toàn trống không ta chỉ cảm thấy cô đơn như tro bụi. Ta nằm
xuống, muốn gặp lại nàng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Y đồng kia tên Lê Tử Hà. Ta sai người đi thăm dò thân phận của nàng, chỉ
tra được nàng là một tên ăn mày, ba năm trước đây bái Thẩm Mặc làm sư
phụ.
Nhắc tới Thẩm Mặc, từ rất lâu trước đây ta đã bắt đầu chú ý
đến người này. Y thuật của hắn nghe nói cả Phùng gia gia cũng từng tự
mình đi xin hắn, muốn kéo hắn vào Thái Y viện, thậm chí hứa hẹn nhường
chức viện sử cho hắn, lại bị hắn thẳng thừng cự tuyệt. Khi đó ta liền
điều tra, trên núi Vân Liễm có rất nhiều hoa cỏ không biết tên, người
tới báo rằng chúng đều đến từ Tây Nam. Ta hoài nghi hắn chính là Tạ Ngôn Mặc, chỉ là hắn không đáng để ta quan tâm, ta tạm thời cũng không rảnh
ứng phó hắn. Huống chi lúc ấy Lê nhi vẫn còn sống, bọn họ không thể có
bất kỳ quan hệ nào.
Lê Tử Hà đứng giữa Diêu nhi và Cố Nghiên Lâm. Ta vốn định trừ bỏ Cố Nghiên Lâm, lại bị Lê Tử Hà phát hiện. Ta càng
cảm thấy người này không đơn giản, tâm tư cũng không đơn thuần, hình như có bối cảnh bị ta xem nhẹ. Khi ở một mình cùng nàng ta trái tim luôn có cảm giác quái dị, chỉ là đã bị ta đè lại.
Ta sai người đi thăm dò bạn bè của nàng ta lúc còn là ăn xin. Không ngờ người nọ lại ở phủ Thừa Tướng, còn là một tên cấm luyến.
Mộ Phiên Ngô nhìn rất gọn gàng, ánh mắt cũng rất sạch sẽ, nhưng người đời
có bao nhiêu mặt nạ ta lười phải đếm. Trực tiếp nói giúp hắn báo thù,
chỉ cần hắn nói cho ta biết những gì hắn biết về Lê Tử Hà.
Ngoài dự đoán, hắn nói Lê Tử Hà là người Quý gia, lúc trước phủ Thừa Tướng muốn hợp tác cùng Trịnh Dĩnh, còn nói Lê Tử Hà là nữ.
Tên phế vật Trịnh Dĩnh này, nếu không phải quá mức vô dụng, ta cũng vậy sẽ
không để hắn sống đến nay. Con trai hắn cướp tú nữ, ta thuận thế nhổ
sạch những kẻ ra trong cung có liên quan đến hắn. Hắn giận mà không dám
nói gì. Ta không muốn đánh rắn động cổ nên không truy cứu nữa. Thế nhưng hắn lại cho là ta là sợ quyền thế trong tay hắn. Trên thực tế đám người dưới tay hắn đã bị ta thu thập từ lâu rồi.
Lê Tử Hà là người Quý gia, nữ giả nam trang. Nếu muốn báo thù, ta rất muốn cười to, cười nàng ta không biết tự lượng sức mình. Lợi thế lớn nhất của nàng ta cũng chỉ
có sư phụ nàng ta. Nhưng nếu Thẩm Mặc là Tạ Ngôn Mặc, trò chơi này sẽ
càng thú vị hơn.
Ta chờ xem bọn chúng có thể làm gì. Ân Bình đã
chết, mũi nhọn nhắm thẳng vào Trịnh Dĩnh. Trịnh Dĩnh lại đổ lên Cố Vệ
Quyền. Nếu hai con sư tử đánh nhau thì còn có cái mà xem, đáng tiếc chỉ
là hai con cừu non, còn là cừu non trở thành con mồi của người khác. Ta
triệu Ân Kỳ đến, uy hiếp hắn bình ổn chuyện này, coi như là áp chế nhuệ khí của Lê Tử Hà và Thẩm Mặc.
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại
đến, bệnh dịch tới ào ạt, Thái Y viện cũng bó tay. Đây là thời cơ tốt để thử Thẩm Mặc. Mang theo gánh nặng như Lê Tử Hà, Thẩm Mặc làm gì cũng
vướng víu.
Ta một lòng nghĩ cách ép Thẩm Mặc lộ ra sơ hở, Cố Nghiên Lâm lại đột nhiên chết.
Kết quả nghiệm thi là tự sát. Ta lại tuyên bố với bên ngoài là bị giết. Có
người thông báo Phùng gia gia gần đây có dị động, mấy kẻ hết mực trung
thành với Quý gia đã từng mai danh ẩn tích nay lại rục rịch. Mà Diêu
nhi, kể từ khi Cố Nghiên Lâm bị tống vào lãnh cung cũng ngoan ngoãn quá
mức khác thường.
Ta tìm Phùng gia gia đến, trực tiếp hỏi ông ta muốn làm gì.
Ông ta giống như không nghe thấy câu hỏi của ta, ngược lại hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại ta: "Ngươi năm đó.... Năm đó giết Lê nhi, ngươi rốt cuộc có tim không.... Hay là vô tình?"
Ta hiểu
mặc dù Phùng gia gia thường ngày hay châm chọc khiêu khích, nhưng từ đáy lòng ông ấy vẫn hy vọng ta là bất đắc dĩ, hy vọng ta giải thích cho ông ấy. Cho nên ông ấy dùng mọi cách khích ta, buộc ta nói ra suy nghĩ
trong lòng, mà ta trước nay luôn im lặng.
Lần này ta cũng thế.
Phùng gia gia lại rơi nước mắt, nói ông ấy già rồi mắt mờ nhìn lầm
người, nói Cố Nghiên Lâm là do ông ấy giết, không liên quan đến người
khác.
Cố Nghiên Lâm vừa chết, mũi nhọn đều nhằm vào Diêu nhi. Ta
biết ông ấy chỉ giải vây thay Diêu nhi, lại không ngờ ông ấy trở về phủ
liền tự sát.
Diêu nhi một lòng muốn vào lãnh cung, ta không cho,
muốn ép nàng ta nói ra bí mật ở lãnh cung. Ta phái người bảo vệ lãnh
cung mấy ngày đêm cũng không tra được gì. Ta bắt đầu sợ hãi, nếu như
trong lãnh cung là không là Lê nhi, bọn họ mỗi tháng đi một lần thực sự
chỉ vì thương tiếc thì sao? Mặc dù sợ hãi, ta vẫn không dám tự mình đi.
Nhiều năm qua ta dựa vào một tia hy vọng như bọt biển này để giữ cho thế giới ngập tràn màu đen của mình một tia sáng. Giây phút sắp biết được sự
thật, ta có chút cuồng loạn. Không chịu tự mình đi, chỉ cần không tận
mắt thấy sẽ có thể tự nhủ là Ngự Lâm Quân sơ sót. Giống như ta không
chính mắt thấy Lê nhi chết đi thì có thể nói với mình, thật ra thì nàng
còn chưa chết.
Thích khách phái đi thử dò xét Thẩm Mặc trở lại
báo nói, Thẩm Mặc trọng thương không người nào ra tay cứu giúp, ta có
chút hoài nghi, chẳng lẽ ta đã nghĩ sai về thân phận của hắn?
Trong cung tuyển tú, ta gặp được Tô Bạch. Ta không kìm chế được liền phong
nàng làm Quý phi. Ta thích nhìn nàng cười với ta, nụ cười ấy làm ta như
thấy Lê nhi dưới ánh mặt trời ngày xuân nhìn ta cười rạng rỡ.
Ta
phát hiện mình từ từ trầm luân. Kể từ khi trúng độc hoa Túc Dung, trí
nhớ 6 năm qua ta ép buộc mình quên đi lại từ từ ăn mòn thân thể. Thậm
chí khi ở cùng Lê Tử Hà ta giống như ngửi được mùi của Lê nhi. Ta tự
nhủ, đó là bởi vì ta biết rõ nàng là người Quý gia, trong tiềm thức tìm
kiếm hơi thở giống nhau giữa nàng và Lê nhi.
Hôm nay xuất hiện
một Tô Bạch, ta biết rất rõ nàng không phải Lê nhi. Từ trên xuống dưới
từ trong ra ngoài, chỉ có lúm đồng tiền ở má trái có nửa phần tương tự,
nhưng chỉ cần say rượu, nàng và bóng dáng Lê nhi sẽ hợp vào nhau. Ta có
thể thật sự ôm Lê nhi, nói cho nàng những nhớ thương trong đáy lòng suốt sáu năm qua.
Nhưng Diêu nhi không để cho ta được như nguyện, nàng hết lần này đến lần khác gào thét bên tai ta, Lê nhi chết rồi.
Đêm đó ta lại không chịu nổi, tự mình đi lãnh cung, ta phải tự tay phá vỡ
bọt biển đó, để mình trở lại hiện thực. Ta thấy được Trú Hồn Các, quan
tài, linh vị. Cẩn thận mở quan tài ra, là tro cốt, còn có quần áo trước
kia Lê nhi từng dùng.
Bọt biển vỡ tan, trái tim ta cũng chìm
xuống, không thể nào thở được như bị người ta bóp nghẹt. Ta đóng sầm
quan tài, ta nghĩ, ta nên tỉnh lại thôi.
Thật lâu về sau ta nhớ
tới đêm đó, đột nhiên giật mình. Có lẽ ta từng có một cơ hội, chỉ cần
đẩy quan tài về phía trước một chút, có một số việc có lẽ sẽ có cơ hội
thay đổi. Mà ta không có. Sai một lần, lại sai một lần. Cuộc đời ta, khi ta nhắc nhở mình không thể phạm sai lầm thì ta đã phạm vào sai lầm trí
mạng rồi. Cho nên, ta không thể nào chuộc lại được.
Khi Ngự Lâm
Quân bao vây lãnh cung lại có người tự tiện xông vào. Người đó chạy
thoáy nhưng người bí mật giám sát Thái Y viện hồi báo đó là Thẩm Mặc và
Lê Tử Hà. Thân phận của Thẩm Mặc đã không cần đoán nữa, thế lực bí mật
của hắn trong cung vì chuyện ở lãnh cung mà bại lộ. Ta hạ lệnh giết Lê
Tử Hà, vừa dụ tai mắt hắn xuất hiện vừa để cho hắn nếm thử cảm giác đau
đớn khi mất người yêu.
Cho tới nay, ta vẫn cảm thấy được hắn
không yêu Lê nhi. Hắn cầu hôn chắc chỉ bởi một chút thích khi còn bé.
Hắn thích, sao bằng tình cảm của ta đối với Lê nhi! Nhưng bởi vì hắn
thích, lại khiến cho ta ăn ngủ không yên, nhịn đau cắt thịt. Cho tới bây giờ ta đều hận hắn, có cha mẹ thương, có phụ hoàng cưng chiều, có Lê
nhi tưởng nhớ, lại luôn ra vẻ hờ hững không để ý. Người khác cầu mong
chẳng được, hắn sinh ra đã có. Người khác hao tổn tâm cơ cướp đoạt, hắn
nhẹ nhàng nói một câu liền có thể đoạt đi. Cho nên lần này ta cũng muốn
đoạt đi, đoạt đi người con gái hắn yêu.
Mộ Phiên Ngô nói bọn họ
chuẩn bị xuất cung, mang theo Diêu nhi, mang theo hắn, mang theo vài vật quan trọng trong lãnh cung....Ta quyết định tương kế tựu kế.
Lê
Tử Hà rất tỉnh táo, ta tính khích bác quan hệ giữa nàng ta cùng Thẩm
Mặc, nàng ta lại quay lại châm biếm ta. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi mà
thôi, lại bình tĩnh không giống người thường. Ta phong nàng ta làm phi,
chỉ là kích thích Thẩm Mặc.
Nhưng khi ở cùng nàng cảm giác khác
thường dần dần lan ra toàn thân. Ta không kìm chế được mỗi khi rảnh rỗi
liền đến điện Thần Lộ của nàng. Ở chỗ nàng, trong lòng ta hết sức an
bình, có lẽ khi đối phó Thẩm Mặc, nàng là thu hoạch ngoài dự đoán của
ta.
Nữ tử chỉ thích người đàn ông của mình dịu dàng chuyện gì
cũng chiều nàng. Chỉ cần ta cưng chiều nàng, cuối cùng sẽ có một ngày
nàng cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân trong hậu cung của ta.
Ta thích cảm giác lúc ở bên nàng, cũng thích cảm giác ôm nàng. Ta không
tìm được nguyên nhân, ta tự hỏi mình, bởi vì nàng là người Quý gia sao?
Thẩm Mặc bệnh nặng, ta cho là hắn sẽ nghĩ cách đoạt lại Lê Tử Hà, nhưng hắn
không. Theo Tạ Thiên Liêm tới từ biệt, ta mở tiệc khoản đãi, hắn nửa
đường rời tiệc, ta sai người đi theo, hắn đến điện Trầm Hương.
Hắn nói có chuyện bẩm báo, bảo Tạ Thiên Liêm đi trước.
Trong điện Cần Chính hắn nói hắn muốn hỏi Diêu nhi một câu, hỏi vì sao Quý Lê thích váy đỏ. Diêu nhi nói bởi vì có người đã từng nói nàng mặc váy đỏ
rất đẹp. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt không có gợn sóng, đôi mắt
lạnh lẽo lấp lánh, hắn nói, "Người kia không phải ngươi, đúng không?"
Ta nghĩ sắc mặt của ta chắc rất khó coi, nhưng bí mật nhiều năm qua bị
người ta vạch trần, ta không che giấu được, khinh miệt cười, "Không tệ,
không phải là ta, ta dựa vào tên ngươi đến gần Quý Lê, vậy thì sao?"
Thẩm Mặc cũng không tức giận như trong tưởng tượng của ta, chỉ thoải mái mà
cười, khẽ hành lễ lui ra. Trước khi đi hắn nói: "Thì ra ta cũng không
sai."
Ta đột nhiên nghĩ đến, thì ra hắn cầu hôn là bởi vì cho
rằng Lê nhi mặc váy đỏ vì hắn. Nhưng Lê nhi từ hôn lại làm hắn không
hiểu nên hôm nay mới hỏi như vậy. Trong lúc vô tình ta đã cởi khúc mắc
nhiều năm trong lòng hắn.
Tấu chương trong điện Cần Chính bị ném đầy đất, tại sao trước mặt hắn, ta chưa bao giờ thắng?
Ta càng để ý Lê Tử Hà hơn, muốn giữ nàng ở bên, mọi việc theo ý nàng vậy
mà nàng vẫn muốn chạy trốn, lặng lẽ hạ độc ta. Ta từ trước đến giờ vẫn
hiểu, nhược điểm lớn nhất của một người chính là thứ người đó quan tâm,
như vậy nhược điểm lớn nhất của nàng chính là Diêu nhi.
Ta hạ độc Diêu nhi, chỉ cần Diêu nhi ở trong tay ta, ta có thể giữ nàng lại. Lại
không ngờ trên đường đưa Thẩm Mặc trở lại, tất cả mọi dường như không
còn nằm trong lòng bàn tay ta nữa mà trượt ra khỏi năm ngón tay. Ta
không biết bọn họ có liên lạc từ khi nào, cũng không biết họ lấy được
độc dược từ đâu. Đột nhiên ta nghi ngờ, ban đầu thứ bọn họ định đem khỏi lãnh cung thật sự chỉ là tro cốt của Lê nhi sao?
Đêm đó gió lạnh ào ào, Lê Tử Hà khóc cầu xin ta thuốc giải. Ta không chịu. Cho thuốc
giải nàng sẽ lại muốn trốn. Diêu nhi lao về phía ta...Ta cho là nàng ta
định tấn công ta nên đánh một chưởng, lại thấy một mũi tên dài trên lưng nàng.
Lê Tử Hà mất hồn phách ôm thật chặt Diêu nhi, ta nghe
không thấy Diêu nhi và nàng nói gì đó, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía
ta lại khiến ta đột nhiên có chút lo lắng, ta bỏ lỡ cái gì sao?
Lê Tử Hà đột nhiên đứng dậy, nhìn ta cười khẽ, trong mắt không một tia sáng. Nàng gọi ta Tấn Ngôn.
Trong đầu của ta giống như có tia chớp xẹt qua, không thể nào suy tư được gì, nhìn đầu tên lạnh lẽo chĩa về phía nàng, rất sợ nàng lại biến mất. Ta
lớn tiếng hô không được động thủ, nhưng nàng đoạt lấy trường cung. Ta
còn không phản ứng kịp liền trơ mắt thấy nàng bị người bắt đi. Cách đó
không xa, nàng đứng trên tường thành, tay phải cầm cung, tay trái kéo
tên, bắn rách phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta.
Khi nàng đứng trước mặt ta, ta mới biết thì ra yêu đã sớm sâu tận xương tủy.
Ta lại trốn vào trong quá khứ, hoặc nói là trốn vào trong hồi ức, thương
cũng tốt đau cũng tốt, chỉ cần không cần nhớ lại Lê nhi tự tay chặt đứt
tình duyên giữa ta và nàng, ta thà trốn cả đời.
Ta không nghe
thấy, không nhìn thấy, không cảm thấy, cho đến khi trước mắt có một bóng dáng mơ hồ quen thuộc. Ta đột nhiên thức tỉnh, người nọ là Hách công
công.
Hách công công quỳ gối trước mặt ta khóc không thành tiếng. Năm đó ta quyết định diệt trừ Quý gia, ông ấy đã khuyên ta...Ta chỉ nói ông ấy nên càng hiểu ta hơn những người khác chứ. Ông ấy biết ta ở
trong hoàng cung phải sống gian nan thế nào, biết ta đã chịu bao nhiêu
đau khổ, biết ta lừa gạt Lê nhi, cũng biết ta sợ nhất là cái gì.
Lúc đó ông ấy im hơi lặng tiếng lui ra, không còn khuyên can, lúc này lại
đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, khuôn mặt già nua đẫm lệ. Ta hỏi ông ấy, rốt cuộc trong lãnh cung có cái gì?
Ông ấy lắc đầu không chịu trả lời, ta cười nói: "Ta sớm bị người đời vứt bỏ, không cần thêm một người nữa."
Hách công công liều mạng dập đầu, ta nôn ra một búng máu. Đáp án ông ấy cho
ta là hy vọng cũng là tuyệt vọng. Là hy vọng, bởi vì đó là con của ta và Lê nhi, cuối cùng ta và nàng còn có một tia ràng buộc. Tuyệt vọng là
bởi vì ta để mặc cho nó sống trong quan tài sáu năm, bệnh nhiều yếu ớt,
không nói được.
Con trai của ta, cần người khác che chở, bởi vì đề phòng ta.
Đêm đó ta cảm thấy gió thật lạnh, lạnh đến tận xương.
Ta lại nằm mơ, mơ thấy Lê nhi trở lại, ta bất chấp tất cả cùng nàng hoan
ái, nói với nàng ta yêu nàng, không để cho nàng rời khỏi ta. Vết thương
không cảm thấy đau đớn, lần này lại sai lầm rồi, người nọ là Tô Bạch. Từ giây phút ta quyết định bỏ rơi Lê nhi, ta liền thường xuyên phạm sai
lầm. Lần đầu tiên là Diêu nhi, lần thứ hai là Tô Bạch.
Kết quả
điều tra là ta trúng độc. Độc kia là Lê Tử Hà giao cho Tô Bạch. Ta có
đan dược giải độc, nhưng không ăn. Nếu Lê nhi muốn cho ta trúng độc, vậy thì cứ trúng độc đi, chỉ cần có thể giảm bớt phẫn hận trong lòng nàng,
thế nào cũng được.
Phái binh đuổi theo Tạ Thiên Liêm đoạt lại
Nhất Nhất. Đi theo Tạ Thiên Liêm tìm được Thẩm Mặc, ta dùng Nhất Nhất uy hiếp Lê nhi trở lại.
Nhất Nhất rất giống Lê nhi, cười lên má
trái cũng có một lúm đồng tiền. Thằng bé rất thích cười, luôn lẳng lặng
ngồi ngoan, khoa tay múa chân nói chuyện với người khác. Lần đầu tiên
gặp ta, thằng bé nhìn ta cười. Ta ôm lấy thằng bé, thằng bé khoa tay
múa chân hỏi ta: Dì Diêu đâu?
Ta ngẩn ta, không biết nên trả lời như thế nào. Ánh mắt nó sạch sẽ nhìn ta, dần dần, nụ cười tắt dần.
Ta cho thằng bé uống thuốc giải độc, ngự y nói nhanh thì một tháng, lâu
thì nửa năm thằng bé có thể nói chuyện. Ta cười xoa xoa đầu thằng bé,
nhìn ánh mắt thằng bé nhìn ta có chút xa cách, khoa tay múa chân hỏi ta, Thẩm thúc thúc đâu?
Ta biết mặt ta trong nháy mắt trầm xuống, sợ dọa đến thằng bé, ta chắp tay sau lưng bỏ đi.
Nhất Nhất rất thông minh, ta để thằng bé ở điện Trầm Hương. Đợi không bao
lâu thằng bé liền hỏi ta, có phải dì Diêu từng ở đây không? Ta hỏi thằng bé làm sao biết, thằng bé chần chờ khoa tay múa chân nói trong này có
mùi của dì Diêu, sau đó vùi người trên giường ngủ.
Đêm ta đi đón Lê nhi, Thẩm Mặc xông vào hoàng cung cướp Nhất Nhất.
Khi trở về trong hoàng cung khắp nơi đều là máu, không biết là của Ngự Lâm
quân hay là hắn. Ta sai người đuổi theo nhưng không đuổi kịp.
Ở
bên giường Lê nhi một ngày một đêm, ta chống đỡ không nổi, ngủ thật say. Ở trong mộng ta tự nói với mình, mặc kệ nàng hận ta thế nào, mặc kệ
nàng còn yêu ta hay không, ta muốn giữ nàng ở bên, không xa nhau nữa. Ta không thể nào dễ dàng tha thứ cho nàng ở bên Thẩm Mặc, cũng không thể
nào lại chịu đựng những ngày không có nàng. Thiên hạ đã ở trong tay ta,
ta sẽ không vì bất kỳ nguyên nhân nào mà bỏ nàng nữa.
Ta thu hồi
tất cả đồ có thể chế độc, giấu lợi khí, xử lý tất cả những người có khả
năng bị nàng lợi dụng, tình nguyện khóa nàng ở bên cạnh ta, dùng một đời để bồi thường.
Nàng dần dần ngoan ngoãn, sẽ gảy đàn cho ta
nghe, sẽ tựa vào ngực ta. Nàng nói, cùng đi với ta đón Nhất Nhất. Ta vứt bỏ lo lắng trong lòng, toàn tâm cảm thụ phần hạnh phúc này, đó là mấy
ngày vui sướng nhất trong đời ta. Ở trước mặt Lê nhi, nàng sẽ không coi ta là Thẩm Mặc nữa mà là Vân Tấn Ngôn.
Ta rất muốn kéo dài cuộc sống này lâu một chút, lâu một chút nữa thôi, nhưng nó cuối cùng vẫn chấm dứt.
Ta thấy được cây trâm trên mái tóc nàng từ từ biến thành màu đen, trên cây trâm này có khắc một chữ "Lê", là chữ của Thẩm Mặc. Cây trâm này tính
chất cũng rất đặc biệt, ta sai người đi thăm dò, là loại gỗ cực kỳ trân
quý ở Tây Nam, trăm năm mới mọc một nhánh nhỏ, gần như bách độc bất xâm, mang ở trên người có thể trừ độc.
Nhưng cây trâm của Lê nhi đã hóa thành đen nhánh, độc khí đã sâu nặng.
Nàng bảo ta uống máu giải độc, ta uống. Nàng hỏi ta ám vệ còn ở đây hay
không, ta giải tán. Nàng cầm nhuyễn kiếm từng kiếm đâm về phía ta, ta vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần nàng không hận ta nữa, cái gì ta cũng có thể bồi thường cho
nàng. Nhưng nàng cầm kiếm nhọn chỉ vào ngực ta, ta hiểu một kiếm xuyên
qua thì ta sẽ không được gặp nàng nữa.
Cuối cùng ta cũng hỏi câu
hỏi giấu ở đáy lòng mười mấy năm qua, ta muốn biết nàng yêu ta hay
không, yêu ta là bởi vì ta, hay là bởi vì sáu năm ta chưa từng có mặt
ấy.
Nàng không trực tiếp trả lời, nàng nói cuộc đời Lê nhi là một chuyện cười, cuộc đời ta cũng có khác gì đâu?
Nàng đi, ta đuổi theo, ta nói sẽ không thả nàng đi.
Ở cửa Bắc Tuyên, trong mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, không thấy rõ
yêu hận. Nàng cầm Phượng ấn, giơ lên cao hung hăng ném xong. Ta cảm thấy màu đỏ của Phượng ấn chính là trái tim ta. Nàng đã từng dùng đôi tay
nâng niu nó, từ từ sưởi ấm, hôm nay ném xuống đất, tan thành mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt đó, ta hiểu Lê nhi thật sự đã chết rồi.
Lê nhi của ta chỉ biết cười với ta; Lê nhi của ta tức giận, hò hét sẽ gặp
được; Lê nhi của ta sợ ta đau nhất, còn khó chịu hơn chính mình bị
thương. Lê nhi của ta luôn cẩn thận che chở Phượng ấn, bảo vệ lời hứa
của nàng và ta.
Nàng nói đúng, Lê nhi của ta đã sớm bị ta tự tay giết chết.
Ta nghe thấy tiếng thét chói tai của rất nhiều người, hoảng sợ, kinh ngạc, nhưng không có lo lắng, khổ sở. Ta vốn tưởng rằng sớm bị người đời vứt
bỏ, trong lúc lơ đãng lại đuổi tận giết tuyệt những người thực sự quan
tâm ta. Cho đến nay, ta thật sự đúng như lời phụ hoàng từng nói, trở
thành người cô đơn.
Thì ra là ta chưa bao giờ biết yêu là gì, không hiểu yêu như thế nào.
Sau đại biến lần đó, ta hôn mê ba tháng. Sau khi tỉnh lại thân thể hoàn toàn sụp đổ, hàng năm triền miên giường bệnh.
Ta sai người đi thăm dò tung tích của Lê Tử Hà. Người về hồi báo nói nàng bị Thẩm Mặc mang đi.
Lúc Thẩm Mặc xông vào hoàng cung đã trọng thương, có người tính toán hắn
hai lần trọng thương, một lần bệnh nặng. Mặc dù nội lực của hắn kinh
người, trong thời gian ngắn có thể cầm cự nhưng lâu ngày nhất định sẽ
ngã xuống.
Ngụy công công nói khi ta hôn mê ngày thứ ba, Bình Tây Vương đã đưa một viên giải độc đan dược cuối cùng và ấn Bình Tây Vương
kèm theo một phong thư.
Bức thư này chỉ có tám chữ: Nhất Nhất họ Quý, không ai nợ ai.
Ta vuốt ve chữ của Lê nhi, tim như bị đao cắt, lại nhẹ nhàng cười, một ngụm máu nhuộm đỏ chữ màu đen bị ta lau đi.
Nàng thà trúng độc, cũng muốn phủi sạch quan hệ giữa Nhất Nhất cùng ta.
Ta xin hoàng thúc đi thăm dò hành tung của bọn họ. Hoàng thúc đi nửa
tháng, trở lại nói ở biên cảnh Phong Quốc, có người từng thấy một đứa bé giống Nhất Nhất dẫn theo một cô gái mù. Nhưng chỉ thấy một lần, sau này không thấy nữa.
"Thẩm Mặc đâu?"
Khi đó là giữa xuân, đã
là năm thứ hai sau khi Lê Tử Hà rời đi. Ta ngồi ở trước bàn đọc sách
trong điện Cần Chính, nhìn ra điện Hồng Loan vừa sửa xong cách đó không
xa, lơ đãng nhìn về phía hoàng thúc.
Hoàng thúc hơi nhíu lông mày lắc đầu, "Không biết, không tra được."
Ta nén ho khan, lật tin nội ứng báo lại. Sau khi Tạ Thiên Liêm giao ra ấn
Bình Tây Vương liền mang theo mười mấy tên thân tín ẩn thân ở các đỉnh
núi lớn Tây Nam, nghe nói là đang tìm kiếm các loại kỳ trân dược thảo,
kết quả như thế nào không tra được. Nhưng mấy tháng sau bọn họ biến mất
trên đường đến Phong Quốc.
Ta lắc đầu cười khổ. Thật ra thì hai người bọn họ sống hay chết giờ đã chẳng liên quan tới ta.
Đông chí ta thắp đèn lồng đỏ, ngày xuân ngắm hoa đào nở rộ, mùa hè tựa vào
đại thụ bên Bắc hồ, mùa thu bước trên thảm lá vàng khô, trong lòng trống trải đau đớn, không tìm được điểm tựa.
Không nhớ rõ đó là khi ta bệnh nặng năm nào. Hôm đó có lẽ là đông chí, ta nhớ ta thắp đèn lồng đi khắp núi, cười gọi Lê nhi trở lại. Sau đó ta thấy dương liễu lả lướt,
trăm hoa nở rộ, cô gái mặc đỏ bộ váy đỏ tươi nhìn ta cười nhẹ nhàng.
Trong lòng ta vui mừng, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khẽ lo lắng
nói: "Lê nhi, thật ra thì.... Năm đó, nàng nhận lầm người...."
"Nhận lầm?" Lê nhi không hiểu cau mày, ngay sau đó thoải mái cười nói, "Ha
ha, nhận lầm thì thôi. Người cùng ta lớn lên là chàng, cùng ta chơi đùa
là chàng, người ta yêu.... Cũng là chàng...."
"Thật sao? Nàng không trách ta lừa nàng ư?" Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn có chút lo lắng.
"Không trách, không trách." Lê nhi xua tay, cười đi lên hai bước, lại dừng
lại, đưa một tay ra, ngọt ngào nói, "Đi theo ta đi, ta chờ chàng đã lâu
rồi."
Đã lâu rồi trong lòng ta chưa thao giờ thoải mái như vậy.
Ta vội gật đầu, cầm tay nàng đi về phía trước. Sau đó ta thấy được cầu
Nại Hà, phía dưới là dòng Vong Xuyên lặng lẽ chảy……