Cát Quẻ

Chương 104




Nàng ta nói, sau giờ Ngọ Thất nương tử đánh hôn mê bà tử trông giữ mình ra sao, không biết xấu hổ va chạm Thất hoàng tử ra sao, rồi sau đó, bị tam lão gia quất một trận roi thế nào, lại chọc lão phu nhân tức giận đến giậm chân như thế nào, muốn đem nàng ta cấm túc đến trước khi lấy chồng! Hạ Tịch kể những lời đồn hào môn đó, quả thực không cần quá quen tay hay việc. Miệng nàng xoành xoạch, còn có thể kể đầy nhịp điệu, giọng điệu của mọi người thuật lại ra dáng ra hình.

Ánh mắt của Quý Lục dừng lại ở mưu kế Thái Tổ Hoàng Đế hiến mỹ nhân, làm loạn lòng Hoàng Đế Đại Việt trên "Chiêu Sử". Sau khi nàng nghe xong toàn bộ tiền căn hậu quả của lời đồn liền "Ừm" một tiếng, nói với Hạ Tịch: "Ta đói bụng, trước tiên ngươi cứ đi đến phòng bếp bưng chén cháo tổ yến tới đây." Đối với Quý Thất tìm đường chết như vậy, nàng không có bất luận thần sắc đồng tình gì. Thanh xuân của ai không có một lần ngu ngốc như vậy? Trên đường trưởng thành của tiểu cô nương vẫn muốn ăn chút khổ.

Hạ Tịch mới vừa rời ra khỏi cửa, Lâm ma ma bước vào, bẩm báo: "Cô nương, đại phu nhân nói người đến chỗ cửa trong chọn hai nha đầu đấy."

Tốc độ của Vương ma ma bên người Trần thị rất nhanh. Ba ngày trước Trần thị phân phó, mang mấy nha đầu tới để chọn, hôm nay bà liền cho Ngũ bà mang theo người tới.

Ngũ bà mang theo Cửu Nương và nha hoàn bà tử khác đến Quý phủ, đứng thành hàng, để Trần thị chọn lựa.

Vào viện, Quý Vân Lưu hành lễ với Trần thị, cái liếc mắt đầu tiên liền thấy Cửu Nương. Tỉ mỉ nhìn hai cái, mắt sâu mi dày, xương mặt cân xứng, xương chân cũng vô cùng cân xứng, nàng không cần hỏi tên, liền biết nàng ấy chính là Cửu Nương. Vệ sĩ mà bạn trai chọn quả nhiên rất đủ tư cách.

Quý Lục chỉ vào Cửu Nương cười nói: "Chọn nàng đi."

"Ánh mắt tốt, ta đang cảm thấy nàng ta không tồi." Trần thị lôi kéo tay nàng nói: "Ngươi lại chọn một người, chỗ đó của ngươi chỉ có Hồng Xảo, Hạ Tịch còn có nha hoàn này, cũng chỉ mới ba người. Chúng ta không nói chiếu theo quy củ nhà huân quý, muốn sáu nha đầu, nhưng cũng nên gom đủ bốn người."

Ngũ bà lại kéo một người ra, cười nói: "Lục cô nương, nha đầu này rất hiểu chuyện linh hoạt, tay chân lại cần mẫn, người lớn lên cũng đoan chính, ngài nhìn một cái?"

Quý Vân Lưu đánh giá nha đầu kia, mười lăm, mười sáu tuổi, hai mắt thon dài, mũi cao môi mỏng, tròng mắt cũng rất linh động. Nàng ta thấy mẹ mìn tiến cử chính mình, lập tức bước ra vài bước, vén áo thi lễ với Trần thị và Quý Vân Lưu: "Nô tỳ gọi là Thanh Thảo, năm nay mười sáu, gặp qua phu nhân và cô nương."

"Đúng là người đoan chính." Trần thị rất vừa lòng: "Cũng là người linh hoạt biết quy củ."

Quý Vân Lưu xem nàng ta tai chuột miệng dê, nói với nàng ta: "Vươn tay ra cho ta xem xem."

Thanh Thảo tự nhiên hào phóng vươn hai tay ra.

Trong tay có đường chỉ quẻ Ly, là người bôn ba lao lực, nói người có mệnh nhà quan ngắn ngủi. Quý Vân Lưu nhìn liền cười: "Chọn người này đi."

Ngũ bà thấy hai nha đầu mà đêm qua bị người đưa bạc nhờ xếp vào đều được Quý Lục lựa chọn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lại giới thiệu nha hoàn bà tử còn lại cho Trần thị.

Trần thị nhìn hai nha hoàn mà Quý Vân Lưu đã chọn, vỗ tay nàng cười nói: "Hai người này nhìn đều không tệ, để Hoàng ma ma dạy chút quy củ, sẽ là người có thể sử dụng."

Quý Vân Lưu đồng ý. Hai người đều là người từ nhà quan ra, tự nhiên không tồi.

Trần thị cũng chọn hai nha hoàn và bà tử rắn chắc, sai nha hoàn bên người dẫn Ngũ bà đến phòng thu chi nhận bạc, lại cho Chu ma ma dẫn những nha hoàn này đi dạy dỗ quy củ Quý phủ.

Trên đường trở về sân, Trần thị thấp giọng nói: "Lục tỷ nhi, hôm qua đại bá của ngươi nói, qua hai ngày nữa Đại Lý Tự sẽ mở công đường thẩm tra xử lý vụ án của Trương gia." Thấy Quý Lục lên tiếng, nàng lại cầm lấy tay nàng ấy, trấn an mà nói: "Ngươi yên tâm, việc hôn nhân này, chúng ta tất nhiên sẽ từ bỏ không thể nghi ngờ. Việc này, sai ở nhị lang Trương gia, ngươi đừng lo lắng danh dự của ngươi sẽ bị hao tổn. Còn về việc hôn nhân sau này, lão phu nhân chắc chắn chọn một người tốt cho ngươi."

Quý Vân Lưu cười nói: "Vân Lưu đa tạ đại bá và đại bá mẫu yêu thương. Đại bá mẫu xem ta như nữ nhi ruột, Vân Lưu không có gì báo đáp, sau này nhất định hiếu kinh đại bá và đại bá mẫu thật tốt."

"Đứa nhỏ ngốc, đều là người trong nhà, cần gì khách khí. Ngươi là hài tử hiểu chuyện, cũng là người mệnh khổ, sau này sẽ khổ tận cam lai, ngươi yên tâm." Trần thị lại nói lời trấn an như thế.

Nghe Trần thị nói nhiều nhất chính là ba chữ "Ngươi yên tâm" này, Quý Vân Lưu nhe răng cười rộ lên. Thật ra Quý phủ này, ngược lại không phải đại viện thâm sâu gì. Mọi người đối với nàng đều rất không tệ, không cần lục đục gì đó với nhau, thật sự là quá tốt!

Quý Vân Lưu vào Yêu Nguyệt Viện, nghĩ nghĩ đến lời Ngọc Thất nói về Cửu Nương lúc trước. Rõ ràng hắn chỉ nói một người, cho nên cây cỏ nát kia hẳn không phải do bạn trai nàng đưa tới nhỉ?

"Lâm ma ma," Quý Lục quay đầu phân phó: "Đợi hai ngày nữa, hai nha hoàn kia học tốt quy củ, người liền mang bọn họ tới cho ta xem xem."

Lâm ma ma đáp ứng.

Sau khi bọn họ hỏi xong tất cả lời khai, sáng sớm ngày hôm sau, Thất hoàng tử để Ninh Thạch cầm sách, mang hắn cùng đi đến Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám là học viện cho quan viên cao nhất Đại Chiêu, vị trí cho học sinh rất ít, không chỉ chỉ nhận con cháu quan viên thất phẩm trở lên, còn phải thông qua kỳ thi đầu vào mới có thể tiến vào. Thái học đường của Quốc Tử Giám bảy ngày sẽ giảng kinh diên một lần. Kinh diên chủ yếu là nơi giảng giải được đặc biệt thiết kế để các hoàng tử bàn luận kinh sử. Hoàng tử Đại Chiêu trước mười ba tuổi ở tại Tư Thiện Đường trong cung được Thứ Cát sĩ Hàn Lâm Viện dạy vỡ lòng, sau đó vào Quốc Tử Giám nghe "Đại Học", "Luận Ngữ" các thứ này, học đạo trị quốc kinh diên.

Khi Ngọc Hành vào Thái học đường, Lục hoàng tử Ngọc Quỳnh đã ở đây. Chân hắn gác trên bàn, ngồi cà lơ phất phơ, một chút uy nghi cũng khộng có. Hắn thấy Ngọc Thất, vẫy vẫy tay: "Thất ca nhi! Lại đây, lại đây." Đợi trong chốc lát, thấy y không phản ứng lại chính mình, Lục hoàng tử thu chân, đứng lên, tự mình đi đến bên người y, ngồi xuống: "Mấy ngày trước, đệ đi Tử Hà Quan, có cho những lão đạo sĩ đó bốc một quẻ hay không?"

"Không có." Ngọc Hành lên tiếng dứt khoát.

"A, đợi qua một khoảng thời gian, đệ được ban phủ, dọn ra khỏi cung, lục ca đến mời đệ một bữa đàng hoàng!" Lục hoàng tử cười nói.

Ngọc Hành lại đáp tiếng.

"Tiểu Thất," Lục hoàng tử lại nói: "Trước đó vài ngày chỗ của ta có được một chiếc áo lông chồn trắng. Chậc chậc chậc, phẩm chất của lông kia, thật sự là cực kỳ tốt! Không bằng lục ca đưa đệ mang về, hiếu kính cho Hoàng Hậu nương nương?"

"Áo lông chồn làm từ chồn nước Bắc Địa?" Ánh mắt Ngọc Hành dừng lại, rất hào phóng gật đầu: "Được, lục ca sai người đưa tới là được." Người nọ mặc màu trắng đúng thật rất đẹp.

Lục hoàng tử thấy y sảng khoái mà đáp ứng, vẻ mặt rất vui mừng, chỉ là mừng không bao lâu, lại suy sụp xuống: "Thất ca nhi, vốn dĩ chuyện này, chúng ta làm nhi tử bày tỏ lòng hiếu thảo với mẫu thân là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà tiểu Thất, đệ nhìn, lục ca ta hiện giờ, hiện giờ vì sửa sang khối thuộc địa Hàn Bắc kia, nơi nghèo khó giá rét như vậy... Ai, thật là hai bàn tay trắng, một lời khó nói hết!"

Nhi tử hoàng gia nhìn như thân phận tôn quý, thật ra ngoại trừ toà nhà được Vua ban cho, trong túi thật đúng là rất eo hẹp. Hoàng Đế phong thuộc địa, không biết có phải vì sợ nhi tử tạo phản hay không, phong cho nhi tử đều là những nơi nghèo đến kêu vang. Nơi mà ông ta phong cho Lục hoàng tử chính là một chỗ hoang tàn vắng vẻ tại Hàn Bắc. Mỗi một năm, không nói có thể tiến cống cho hắn bao nhiêu, Lục hoàng tử không trợ cấp công việc đời sống cho người dân bên kia cũng đã không tồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.