Cát Quẻ

Chương 112




Quý Vân Lưu ngửi mùi trầm hương trên người người này, nghe lời từ đáy lòng của hắn, đặt tay lên ngực hắn, nhẹ giọng cười đáp ứng: "Được, ta chờ mũ phượng của Thất gia."

Mẹ nó thứ quỷ lừa gạt gì! Rơi đầu mất mạng, chung quy không thể thành nghiệp lớn? Thứ này là trọng sinh???

Đây cũng quá doạ người rồi! Dù cho nàng là thần côn xuyên qua, cũng bị tin tức lộ ra từ những lời này doạ muốn ra nước tiểu đó! Oa oa oa, thì ra tiểu thịt tươi gì đó, đều là giả! Là giả!

Khi Cửu Nương bưng thức ăn khuya đến đây, xuyên qua khe hở màn che, thấy Thất hoàng tử ôm lấy lục nương tử nằm trên giường. Hai người đã ngủ rồi. Nàng sớm đã nghe được từ chỗ Tịch Thiện chuyện lục nương tử sẽ được Hoàng Thượng tứ hôn cho Thất hoàng tử. Nhìn thấy khung cảnh này, nàng cũng chỉ nhỏ giọng lui xuống, rồi sau đó, giả vài tiếng cho Ninh Thạch đang chờ ngoài tường.

Ninh Thạch nghe được tín hiệu, tính toán canh giờ, tự mình dựa vào trên vách xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi đến canh bốn, tiếng canh phu gõ chiêng báo giờ tuần tra ban đêm vừa vang lên, Ngọc Hành liền mở bừng mắt. Hai người đều là người ngủ cực kỳ có quy củ. Một giấc này ngủ xong rồi tỉnh lại, vậy mà ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi.

Trong phòng nến đỏ rực rỡ soi chiếu, dưới ánh nến xem người càng đẹp. Thiếu nữ trong lòng ngực cúi mặt gác ở chỗ vai phải chính mình, gương mặt trắng loáng, ngủ thật sự an tường. Ngọc Thất khẽ cúi đầu, đẩy sợi tóc trên trán nàng ra, lặng lặng nhìn hồi lâu, trong mắt toàn bộ chứa đầy vẻ cưng chiều không muốn dời đi. Qua nửa ngày, hắn mới dời tay của nàng đang đặt ở trên ngực mình đi, nhẹ nhàng nâng một tay khác, thả nàng ở trên giường. Rồi sau đó, hắn lại khẽ khàng rời giường, đứng trên mặt đất cử động cánh tay đã tê cứng.

Trong lúc ngủ mơ, Quý vân Lưu đột nhiên không ngửi được mùi trầm hương kia, mờ mịt mở to mắt, thấy Ngọc Hành đang ở trước giường mặc quần áo: "Thất gia, trời đã sáng?"

"Còn chưa hừng đông, nàng ngủ tiếp một lát." Ngọc Hành thấy trong mắt nàng tất cả đều là thần sắc mê mang, đi vài bước tới, cúi đầu thay nàng đắp chăn đàng hoàng: "Ta muốn trở về trước, nàng ngủ tiếp một lát, ta gọi Cửu Nương vào làm bạn với nàng."

Thấy nàng nhắm mắt lại cuộn tròn vào trong chăn, bộ dáng yếu ớt kia quả thực xúc động lòng người. Trong lòng Ngọc Thất mềm thành một mảnh, thiếu chút nữa ngay cả phòng ngủ này đều dời không ra bước chân.

Khi ra khỏi Yêu Nguyệt Viện rồi trở lại phủ Quỳnh Vương, người gác cổng quả nhiên sáng hai mắt chờ cửa. Hắn thấy xe ngựa của Thất hoàng tử, cười khanh khách mở cửa hông, vội vàng nghênh đón người vào trong. Khi người gác cổng kéo xe ngựa vào hậu viện, còn cố ý lén nhìn. Chậc chậc chậc, Thất hoàng tử đi đến nơi pháo hoa hẻm liễu, khẩu vị cũng thật là độc đáo. Người ta mang bạc đem trang sức châu báu kỹ nữ yêu thích, chỉ có ngài ấy mang theo đầy tay nải thức ăn. Đêm nay, nhiều loại quả hạch như vậy, thế mà toàn bộ tặng ra rồi! Như thế nào không sặc chết kỹ nữ kia?

Một đêm này, Ngọc Thất có mỹ nhân trong ngực, ngủ đến tinh thần sáng láng. Hắn vào sân của chính mình, đánh quyền pháp một canh giờ, rồi sau đó tắm gội thay quần áo, mới ngồi ở thư phòng phía Nam định ra danh sách người ra đề thi hội lần này. Người ra đề thi, hắn chỉ nhớ rõ ba người, đại thần Nội các Tô Kỷ Hi, Thứ Cát sĩ Hàn Lâm Cao Di Sinh và Đới Văn Kính. Lúc này cách kỳ thi hội còn trên dưới nửa tháng, hai ngày này, Hoàng Đế chắc chắn định ra danh sách người ra đề.

Nửa tháng...

Ngọc Hành lại ngồi ở chỗ kia, cẩn thận suy tư danh sách người thi đậu tiến sĩ kỳ thi hội lần này.

Thời gian cách đã lâu, khi đó, sau khi hắn tìm được đường sống trong chỗ chết ở huyện Tùng Ninh, năng lực có hạn cũng không chú ý đến việc này. Hiện giờ, hắn ngồi cả ngày cũng không nhớ lại được bao nhiêu người, chỉ có một người, Đậu Niệm Bách. Hắn sở dĩ nhớ rõ người này, đúng là bởi vì người này sau khi trúng cử kỳ thi hội lần này, trước làm môn sinh của Tô Kỷ Hi, sau vào Lại Bộ rèn luyện. Hắn ta ở Lại Bộ từ Trưởng Quan Lang Trung một đường thăng quan. Sau khi Tạ Thượng Thư bị cách chức, đúng là người này thay thế vị trí Lại Bộ Thượng Thư của ông ông Tạ Phi Ngang!

Ngọc Hành dùng cán bút gõ mặt bàn "Đốc đốc đốc", mực nước theo cán bút chảy xuống, dính đen ngón tay hắn và ba chữ Đậu Niệm Bách này trên giấy Tuyên Thành. Người thứ nhất muốn nhìn chằm chằm, chính là Đậu Niệm Bách này.

"Ninh Thạch!" Sau khi chải vuốt ý nghĩ rõ ràng, Thất hoàng tử không hề do dự, trực tiếp gọi người vào phòng. Thấy Ninh Thạch cúi đầu theo tiếng tiến vào, hắn một hơi phân phó: "Trong số thí sinh lần này, ngươi tìm một kẻ gọi là Đậu Niệm Bách, hình như là người Sơn Đông. Trước kỳ thi hội, hắn ta gặp ai, đã làm cái gì, hoặc là đến tiền trang lấy ra số lượng ngân phiếu lớn, đều bẩm báo tỉ mỉ chi tiết cho ta."

Ninh Thạch toàn bộ nhớ kỹ trong lòng. Rồi sau đó, tới thời gian ra cửa, Ninh Thạch mang theo sách, đi theo Thất hoàng tử một đường đến Quốc Tử Giám.

Lục hoàng tử đã chờ Ngọc Hành ở chỗ cửa trong, xem đệ đệ nhà mình đêm qua đi ra ngoài phong lưu một đêm, sáng nay mặt mày hồng hào, xuân phong đắc ý, hắn không khỏi dò đầu qua khẽ cười nói: "Như thế nào? Tư vị phá thân đồng tử này như thế nào?"

Ngọc Hành nhìn Lục hoàng tử, híp mắt, tinh tế nghĩ đến tư vị ôm thân thể mềm ấm kia của Quý Vân Lưu trong ngực ngày hôm qua, cười: "Rất không tồi."

Ninh Thạch bị ba chữ này làm kinh ngạc, trực tiếp lảo đảo một bước về trước. Nếu hắn không nhớ lầm, lục nương tử còn chưa cập kê! Da mặt này của thiếu gia nhà mình... Càng thêm dày rồi!

Quý Vân Lưu vẫn ngủ mãi đến giờ Thìn mới rời giường. Nàng cũng là tinh thần sảng khoái, việc đầu tiên sau khi rời giường là tắm gội thay quần áo. Việc thứ hai, chính là dùng đồ ăn sáng. Sau khi ăn cơm sáng xong, lúc nằm trên giường đọc sách, nàng thấy Hồng Xảo bưng một cái mâm đến, bên trên như một mâm thập cẩm, bày đầy các loại quả hạch đủ màu. Nàng "Ồ" một tiếng: "Hôm nay, phòng bếp có mua loại trái cây trên núi này sao?"

Hồng Xảo nói: "Chẳng lẽ đây không phải là cô nương phân phó Cửu Nương sáng sớm đi mua? Sáng nay, là Cửu Nương giao chúng đến tay nô tỳ." Nàng nói, đặt ở bên cạnh, lấy ra cái búa nho nhỏ lột vỏ hồ đào: "Hạt lớn như vậy, cũng thật sự không thấy nhiều lắm."

"À." Quý Vân Lưu hiểu rõ: "Đây không phải Cửu Nương mua, đây là đêm qua Thất hoàng tử đưa tới."

"Thất, Thất..." Lúc này Hồng Xảo cả kinh, trực tiếp gõ cây búa lên tay chính mình. Nàng nhe răng thấp giọng hô một tiếng. Đêm qua Thất hoàng tử đến đây? Trèo tường vào? Thất hoàng tử trèo tường? Trong lòng nàng chất đầy các câu hỏi, nghe được cô nương nhà mình ngồi ở nơi đó nói: "Ừm, sau này Thất hoàng tử vào trong viện, ngươi không cần kinh hoảng."

Sau khi Quý Vân Lưu nói xong, tự mình cầm lấy hạt phỉ, lột ra. Sau này không chừng Ngọc Thất còn sẽ tới, nàng sợ Hồng Xảo ngu trung này ngày nào đó gặp được Thất hoàng tử liền hô to gọi nhỏ, vẫn là làm tốt biện pháp dự phòng trước.

Hồng Xảo lên tiếng, cúi đầu tiếp tục lột vỏ. Nàng nhịn không mở miệng, nhịn nửa canh giờ, vẫn là không nhịn được, nói một câu "Nô tỳ đến phòng bếp thay cô nương nhìn tổ yến một cái" liền lui ra ngoài, lập tức đi đến sương phòng tìm Cửu Nương. Thất hoàng tử và cô nương nhà nàng... Dù nàng không có kiến thức gì cũng biết người hoàng gia rất nặng dòng dõi và thân phận. Tiểu thư nhà mình ngàn tốt vạn tốt, nếu đi làm thiếp, nàng nên làm cái gì bây giờ!

Đêm qua Cửu Nương gác suốt một đêm, giờ phút này đang ngủ trên giường đất trong sương phòng.

Hồng Xảo một phen đi qua, lay nàng ấy dậy, nhìn bên ngoài, thấy bốn bề vắng lặng, cắn răng thấp giọng nói: "Đêm qua, cô biết Thất hoàng tử đến đây?" Không đợi nàng ấy mở miệng, nàng lại cả giận nói: "Cô, cô, cô, cô... Sao cô có thể để Thất hoàng tử vào khuê phòng của cô nương chúng ta! Cô nương ngày thướng đối đãi với cô không tệ, cô, sao cô lại có thể khiến cô nương đi làm thiếp!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.