Cát Quẻ

Chương 114




"Theo ý tứ của lão phu nhân, cả vốn lẫn lời, phần của lục cô nương là bốn ngàn bảy trăm tám mươi lượng bạc." Vương ma ma trả lời.

"Cái gì!" Hà thị dường như không tin vào hai lỗ tai chính mình, kêu chói tai: "Như thế nào liền cần đến hơn bốn ngàn lượng bạc? Không! Đây là muốn gần năm ngàn lượng bạc! Làm sao muốn nhiều như vậy, ta lấy của nàng ta, mỗi tháng chỉ có mấy lượng bạc!" Nhà bình thường, hai mươi lượng bạc đều đủ sống cả một năm! Ước chừng hơn bốn ngàn lượng, đây rốt cuộc là tính như thế nào mà ra được!

Nói xong, tam phu nhân vươn tay cầm lấy cái tráp và giấy tờ trong tay Vương ma ma. Vương ma ma đứng một bên, sớm đoán được tình hình khi phu nhân nhà mình nghe đến con số ấy sẽ nhảy dựng lên, bà đứng ở nơi đó giải thích: "Lúc trước lão phu nhân nói, muốn dựa theo phân lệ hiện giờ của lục cô nương ở Quý phủ mà tính. Hiện giờ, mỗi tháng lục cô nương được sáu lượng bạc tháng, sáu bộ xiêm y theo mùa, hai bộ vải gấm, ba lượng yến huyết, hai bộ trâm cài. Hơn nữa, mỗi ngày những rau dưa củ quả trái cây khối băng than củi đó trong Yêu Nguyệt Viện..."

Hà thị nghe đồ vật liên tiếp được bẩm báo lên, đầu đều lớn: "Bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền tiêu tai..." Nàng che đầu lại, liên tục xua tay: "Đưa qua đi, đưa qua đi, bạc này liền đưa qua cho nàng ta đi..."

"Phu nhân, bốn ngàn bảy trăm tám mươi lượng này, chỉ là phần của một mình lục cô nương. Còn sáu hạ nhân kia trong Yêu Nguyệt Viện?" Vương ma ma lại xin chỉ thị.

"Cái gì mà sáu hạ nhân? Lúc trước ở thôn trang, chỉ có một bà tử, một nha hoàn. Mấy người kia tất cả đều là người nhà nông ở thôn trang, cho bạc tháng cái gì!" Hà thị không làm, cái hố như vậy, quả thực chính là động không đáy! Không dứt được!

"Nếu lão phu nhân hỏi tới..."

Hà thị vừa nghe lão phu nhân, đầu lại đau. Hiện giờ, nàng không thể đối nghịch với lão phu nhân, nàng còn phải nghĩ biện pháp cứu nữ nhi đáng thương kia của nàng ra đấy!

Đêm qua, nàng thừa dịp Quý Xuân Tùng lấy thiếp canh về, thấy tâm tình của lão gia rất tốt, vì thế mở miệng cầu tình, vậy mà được một câu của tam lão gia: Nhìn xem nữ nhi tốt mà ngươi dạy ra! Lục tỷ nhi ở thôn trang đều có thể xuất thủy phù dung, không nhiễm nước bùn. Còn ngươi thì sao, dạy ra nữ nhi bại hoại nề nếp gia đình, không biết liêm sỉ như vậy!

Tam phu nhân chớp đôi mắt, súyt nữa đều không tin tưởng! Phu quân thô tục của chính mình, vậy mà nói ra mấy chữ "Xuất thủy phù dung, không nhiễm nước bùn" này! Quả nhiên là bị tiểu tiện nhân Quý Lục kia rót cho canh mê hồn!

Nàng lập tức trở về trong phòng lại khóc lớn một hồi. Sau khi khóc xong, nàng chưa từ bỏ ý định, sáng sớm hôm nay liền đi đến trong viện của lão phu nhân, tặng hai cây linh chi lớn như miệng chén, lại vô cùng cẩn thận mà mở miệng, thay Quý Thất cầu xin, lại được một câu của lão phu nhân: Hai người bọn chúng đều là hài tử cùng cha sinh ra, nếu thất nha đầu hiểu chuyện bằng một nửa của lục nha đầu, ta cũng liền an tâm rồi.

Hà thị hiện giờ ngồi trong phòng chính mình, hồi tưởng lời lão phu nhân, vẫn còn muốn thống khoái mà khóc một hồi!

"Được, được, được! Phần của sáu người liền ấn theo phân lệ của tiện nhân kia, tính tốt cho nàng ta! Tính cho nàng ta được thư thái!" Hà thị cắn răng, giống như người câm ăn hoàng liên, đầy miệng đắng nghét: "Thêm vào như vậy tổng cộng bao nhiêu bạc!"

"Phu nhân, cả vốn lẫn lời, tổng cộng là bảy ngàn năm trăm hai mươi lượng bạc." Vương ma ma đã sớm tính xong, nhưng là nghĩ đến con số lớn như vậy, sợ phu nhân nhà mình không tiếp thu được, mới từng bước một mà chậm rãi tính cho nàng nghe.

Hà thị che ngực lại, đều phải nôn ra máu! Nàng lấy thần minh mà thề, chính mình cầm bạc tháng của Quý Lục, nhiều lắm chỉ cầm mấy trăm lượng bạc. Hiện giờ, cả vốn lẫn lời, trả lại không chỉ hơn hai mươi lần! Quý nữ nhà bình thường khi xuất giá, có hai vạn lượng bạc, đã là mức cao nhất. Hiện giờ, nàng đây là rành rành thay Quý Lục tích cóp ra một nửa bạc hồi môn!

Dù cho Hà thị có của hồi môn phong phú, cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy!

"Đưa cho nàng ta, đưa cho nàng ta..." Hà thị nhìn Vương ma ma dọn tráp, lên tiếng muốn ra khỏi cửa phòng, liền đứng lên, "Vương ma ma, ngươi đi lấy ba ngàn lượng, không, lại đi lấy năm ngàn lượng ngân phiếu tới đây, theo ta tự mình đi đến Yêu Nguyệt Viện một chuyến." Nàng vốn định dùng ba ngàn lượng mua nhân tình của Quý Lục để nàng ta đến nơi đó của lão phu nhân cầu tình. Hiện giờ, nàng ta vô duyên vô cớ được hơn bảy ngàn lượng bạc, phí nhân tình này tự nhiên cũng muốn nâng lên!

Khi Hà thị vào phòng, Quý Vân Lưu đang ngồi ở bàn tròn gian ngoài ăn yến huyết.

Yến huyết cực phẩm màu sắc đỏ tươi, màu đỏ như nhiễm máu kia, Hà thị nhìn đến trong lòng lại nổi lên thống khổ dày vò! Nàng chính là nghe nói, Quý Xuân Tùng tặng tận ba cân yến huyết cho Quý Lục! Yến huyết quý báu, nhiều yến huyết như vậy, chính là bản thân nàng cũng luyến tiếc ăn. Những thứ này, tất cả đều là nàng cố ý chuẩn bị cho phu quân tốt của nàng! Hiện tại, hiện tại thế mà toàn bộ bị đưa đến Yêu Nguyệt Viện cho tiện nhân này! Có điều, hiện tại không phải thời điểm tức giận.

Hà thị đè ép căm giận ngút trời trong lòng, trên mặt lộ ra ý cười hoà ái: "Lục tỷ nhi, mẫu thân nghe nói hôm qua ngươi gọi đại phu vào viện, là thân thể không khoẻ sao?"

"Đa tạ Nhị nương quan tâm, ta đã không đáng ngại." Quý Lục lau miệng, để Hồng Xảo bưng khay đi xuống, nhìn Hà thị cười nói: "Nhị nương tìm ta có chuyện gì sao?"

"Chính là phần bạc hồi môn ta thay ngươi tích góp. Hôm nay, sau khi tính toán rõ ràng, ta đây không phải là thay ngươi tự mình đem đến sao." Mở miệng một tiếng "Nhị nương" khiến dạ dày Hà thị súyt nữa nghẹn đầy khí, "Tính luôn lợi tức, tổng là bảy ngàn năm trăm hai mươi lượng bạc. Mẫu thân ta liền thêm cho tròn số, đưa ngươi bảy ngàn sáu trăm lượng!"

Hà thị vốn tưởng rằng nàng ta sẽ vô cùng vui sướng, lộ ra tư thế thấy tiền sáng mắt, nhưng chỉ thấy Quý Vân Lưu không gật cũng không đếm, nhìn bạc vụn sáng loé trong tráp, ánh mắt lại chuyển qua trên mặt nàng: "Đa tạ Hà nhị nương." Nàng ta chớp hai mắt, lộ ra vẻ mặt "Bà có thể đi rồi" và tư thái tiễn khách. Hà thị ngồi đó không đi. Nàng vừa mất phu nhân lại thiệt quân, không không tốn nhiều bạc như vậy, sao có thể mông còn ngồi chưa nóng, lời còn chưa nói đã đi chứ!

"Lục tỷ nhi không đếm xem bạc có khớp hay không?" Hà thị kéo dài lời nói, "Đây chính là hơn bảy ngàn lượng bạc đấy!"

"Không cần, ta tin tưởng nhị nương." Quý Vân Lưu vẫn là không để bụng, "Nếu không trùng khớp, nhị nương phải trả lại một lần, vẫn là nhị nương ngại phiền toái thôi."

Hà thị nén cười một tiếng, không phản bác.

Hai người đối diện mà ngồi, trà đều muốn uống xong rồi, Hà thị đang muốn nhấc một hơi, khí phách hào hùng nói lời cáo từ, liền nghe được giọng nói ôn tồn của Quý Lục, "Như thế, nhị nương còn có chuyện gì sao? Ta thấy sắc mặt nhị nương không được tốt, nhiều ngày qua chính là không thư thái?"

Mấy ngày nay có thể thư thái mới kêu kỳ quái!

Lời nói đều đã nhắc tới, Hà thị coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, không che giấu: "Lục tỷ nhi, nói thế nào thất tỷ nhi cũng là muội muội ruột của ngươi, các ngươi tỷ muội tình thâm, cũng không thể thấy chết mà không cứu."

"Thất muội muội muốn chết?" Quý Vân Lưu kinh ngạc một chút, "Nhị nương, nếu thất muội muội không sống được bao lâu, ngài cần đi tìm đại phu, ta không thể giúp được cái gì!"

Hà thị bị kẻ độc miệng thấy kẽ hở liền đâm kim như vậy làm nghẹn một câu cũng không nói nên lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.