Cát Quẻ

Chương 127




Sở đạo nhân vái chào: "Bẩm Trưởng công chúa, là tương khắc, xác thực không sai."

"Thôi," Trưởng công chúa nói, "Để thất ca nhi đưa một con cọp mẹ vào nhà, cũng tốt hơn là lên triều đình mà mất đi tính mạng."

Sở đạo nhân nói: "Bát tự của Thái Tử là tướng chân long, ngôi vị Hoàng Đế này, hai mươi tám năm trước liền do sư công của ta Phong đạo nhân định ra. Thái Tử vừa sinh ra, liền được định làm hoàng thái tôn. Tuy bần đạo học nghệ không tinh, vẫn có thể nhìn ra tướng chân long của Thái Tử. Trưởng công chúa sớm ngày phụ tá Thái Tử, cũng không sai."

Trưởng công chúa nhìn bóng cây lác đác ngoài cửa sổ, cành trúc được tu sửa xinh đẹp theo gió nhẹ bay múa. Nàng chậm rãi uống một ngụm trà, nói: "Liền cho người đưa thiệp đến Quý phủ đi."

Trong Quý phủ, mỗi tiểu nương tử đến chính viện thỉnh an lão phu nhân đều nhìn ra được, hôm nay tâm tình của lão phu nhân vô cùng không tệ. Bà nhìn mấy đứa cháu gái xinh như hoa phía dưới, lại xem Quý Vân Lưu môi như bôi son, diễm như đào mận, lão phu nhân cảm giác hoàng gia tôn quý ập vào trước mặt. Bà dường như đã nhìn thấy cảnh tượng tuyên đọc thánh chỉ vẻ vang kia và phong cảnh vô hạn ngày sau của Quý phủ!

Bà nhìn Quý Vân Lưu, mày nhướng lên mắt chứa ý cười: "Ngày xuân hoa đẹp, các ngươi người so với hoa càng kiều diễm, liền cho người đi Dục Tú phường lại làm thêm hai bộ xiêm y cho mỗi nữ quyến trong phủ." Bà không chỉ thưởng xiêm y, lại sai Hoàng ma ma lấy các món đồ nhỏ từ trong kho riêng của chính mình cho mọi người lựa chọn. Mọi người vui vẻ mà qua sáng sớm, liền từ chính viện tan đi.

Từ chính viện trở về, Tống Chi Hoạ để Dao Dao cầm theo một hộp bánh đậu đỏ, đi đến Khuynh Vân Viện của Quý Vân Diệu.

Quý Thất thấy Tống Chi Hoạ lại đây, lạnh lùng cười một tiếng, khó chịu gì đều viết ở trên mặt: "Tống tỷ tỷ hôm nay lại đây là muốn làm cái gì?"

"Hôm nay, ta ở chỗ của tổ mẫu thấy thất muội muội dường như có chuyện phiền lòng." Tống Chi Họa không thèm để ý sắc mặt của Quý Thất, cho Dao Dao thả hộp đồ ăn xuống, dịu dàng mở miệng: "Bởi vậy, ta cố ý lại đây nhìn muội muội một cái."

Quý Thất lạnh lùng hừ một tiếng: "Giả nhân giả nghĩa, ngươi chính là tới chê cười ta đi!"

Đã đến nơi đây, Tống Chi Họa như thế nào sẽ đánh đố quanh co lòng vòng. Nàng tiến lên hai bước, nhẹ nhàng vỗ một cái lên tay Quý Thất, dịu dàng nói: "Không dối gạt thất muội muội, nhiều ngày nay ta cũng có chuyện phiền lòng, cho nên tới tìm muội muội nói chuyện tâm sự, muốn cùng muội muội gỡ bỏ khúc mắc này."

"Ngươi có chuyện phiền lòng thì liên quan gì tới ta..." Lời của Quý Thất còn chưa dứt, liền nghe được Tống Chi Họa nhẹ giọng nói: "Thất muội muội, bởi vì ta và ngươi cùng nhau bốc được một quẻ trong núi Tử Hà."

Chỉ một câu này làm Quý Thất lập tức ngậm miệng, không hề nói nữa. Nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rồi sau đó, nàng mới giống như chân chính đón khách, phân phó nha hoàng châm trà, dâng bánh lên. Đợi nha hoàn bày trà xong, Quý Vân Diệu đã bình phục tức giận. Người này cũng là người có thể cố làm ra vẻ, gió chiều nào theo chiều ấy, sau khi buông chén trà, nàng lập tức thay đổi một khuôn mặt: "Tống tỷ tỷ đã nhiều ngày là có chuyện phiền lòng gì? Có thể nói cho muội muội nghe một chút hay không, để muội muội giúp tỷ tỷ ngươi cùng nhau ra chủ ý."

"Ta không dối gạt muội muội, nhưng muội muội tuyệt đối đừng chê cười ta." Tống Chi Họa nắm lấy khăn, nhẹ giọng tỉ mỉ nói: "Mấy ngày trước đây, Ninh thế tử tới trong phủ. Muội muội cũng biết trong lòng ta đối với Ninh thế tử, từ ánh mắt đầu tiên ta đã ái mộ y. Nhưng mà, nhưng mà thân phận của ta và y bày tại nơi đó. Ở trong phủ, ta thấp cổ bé họng, tổ mẫu nhất định sẽ không cho ta đính hôn với Ninh biểu ca..."

Giọng nói nàng dừng một chút, có vẻ nghẹn ngào, Quý Thất vội vàng truy hỏi: "Sau lại thế nào? Ninh thế tử tới trong phủ, Tống tỷ tỷ đi gặp y? Ai, Tống tỷ tỷ, ngươi trước hết không cần khổ sở, trước tiên nói xem ngươi có nhìn thấy Ninh thế tử hay không?"

Ninh Mộ Hoạ này tới trong phủ và Thất hoàng tử tới trong phủ, mở đầu của bọn họ còn không phải giống nhau như đúc! Cũng khó trách Quý Thất sốt ruột đặt câu hỏi.

"Có, ta đã đi gặp Ninh biểu ca." Gương mặt Tống Chi Hoạ đỏ bừng, "Ta từng gặp qua y một lần tại núi Tử Hà. Lần đó, y giúp ta nhặt khăn... Ta, ta chỉ muốn gặp mặt cảm ơn y. Vì thế, khi y đến đón dì, ta liền đợi gặp y tại hành lang. Chỉ là, chỉ là ngũ muội muội vậy mà âm thầm đi theo ta. Trên đường nàng ta liền nhảy ra chê cười ta một câu. Ninh biểu ca liền, liền tức giận. Y trong cơn giận dữ nói ta là cố ý muốn gặp y, để ngũ muội muội bắt cả người lẫn tang vật..." Càng nói về phía sau, sắc mặt Tống Chi Hoạ càng trắng, cả người đều hơi run lên.

Quý Thất ngồi nghe lâu như vậy, nghe rõ ràng tiền căn hậu quả. Tròng mắt nàng xoay chuyển, dò đầu qua nhẹ giọng hỏi: "Hiện giờ, Tống tỷ tỷ là tính toán thế nào?"

"Ta, ta..." Tống Chi Hoạ nói, "Trong lòng ta mờ mịt, lúc này, mới tìm đến thất muội muội mà đào tim đào phổi, muốn thất muội muội ngẫm lại cùng với ta. Ta biết thất muội muội đối với Thất hoàng tử một mảnh thâm tình. Nhưng hiện giờ, người chúng ta ái mộ thân phận đều khó thể xứng đôi như thế..."

"Tống tỷ tỷ," Quý Thất nói, "Thất hoàng tử và Ninh thế tử không giống nhau. Chính phi của Thất hoàng tử có lẽ phải từ hoàng gia định ra, ta đã tính toán tốt, vì Thất hoàng tử, ta có thể chịu ấm ức mà làm trắc phi..."

"Ngươi!" Tống Chi Hoạ vừa nghe liền kinh hoảng, "Ngươi làm trắc phi..."

"Trắc phi hoàng gia cũng tôn quý. Nói nữa, việc hậu trạch, tuy thân phận quan trọng, thủ đoạn và con nối dõi càng là mấu chốt." Mặt mày Quý Thất hớn hở nói rõ ý đồ trong lòng nàng, "Chỉ cần ta gả cho Thất hoàng tử, sinh hạ trưởng tử đầu tiên, trong hậu trạch, còn không phải ta là tôn quý nhất?"

Tống Chi Hoạ nghe Quý Thất nói, trợn mắt há hốc mồm. Trong nhà nàng gia đạo sa sút, sau khi phụ thân nàng cưới mẫu thân, liền ngã gãy chân. Sau đó, ông vẫn luôn suy sút, thật sự trong nhà không hề nạp thiếp. Hiện giờ, nàng nghe được Quý Thất nói chuyện nội trạch, cả người đều hoàn toàn sửng sốt: "Chỉ cần sinh ra trưởng tử, là có thể tôn quý giống vậy?"

"Tất nhiên, ngươi xem a nương ta không phải liền biết? Dù cho a cha lại nâng di nương vào phủ thì như thế nào? Di nương kia còn không phải muốn mỗi ngày đến đây thỉnh an nương ta?" Quý Thất nhìn nàng: "Tống tỷ tỷ, ngươi đừng trách muội muội nói chuyện không dễ nghe, muội muội nói đều là lời thật. Ngươi cũng biết bộ dáng trong nhà ngươi, dù cho tổ mẫu đối với ngươi tốt chút, nhiều lắm là tìm một đứa con thứ từ gia đình tiểu quan nghèo gả ngươi qua. Hiện giờ nhà có quan giai đều là thanh cao, không chừng người ta còn không thích gia đình không có quan phẩm như nhà các ngươi đó! Như thế, Tống tỷ tỷ nhiều nhất chính là bị gả cho thương nhân, làm thê tử nhà buôn bán, từ đây bị người xem thường, hài tử ngươi sinh ra cũng bị người xem thường giống vậy! Nhưng Ninh thế tử khác biệt, hắn là thế tử, thừa kế tước vị! Nếu ngươi gả vào phủ Ninh Bá, sinh trưởng tử, chính là Thế tử gia tiếp theo!"

Tống Chi Hoạ bị một câu "Thế tử gia tiếp theo" như vậy hoàn toàn đả động nội tâm. Ánh mắt nàng toả sáng, lấp lánh chiếu rọi, vươn tay liền tóm lấy cổ tay Quý Thất: "Thất muội muội, ngươi, ngươi tính dùng biện pháp gì, làm trắc phi của Thất hoàng tử?"

Quý Thất vung khăn một chút, phủi tay Tống Chi Hoạ ra, cười cười: "A nương ta nói, sẽ khiến Quý Lục mang ta theo đến yến ngắm hoa của phủ Trưởng công chúa. Chỉ cần Thất hoàng tử cũng ở đó, ta liền muốn y phải nhận lấy ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.