Cát Quẻ

Chương 184




Vì Quân tam thiếu đã đính hôn với tứ cô nương, gặp gỡ trong phủ, ngược lại cũng không tính là đường đột.

Toàn bộ Đại Chiêu tin Đạo, tôn trọng Đạo pháp tự nhiên, tuân theo sự vật mà biến hoá. Nam nữ đã đính hôn, gặp được ngày lễ quan trọng, chỉ cần bẩm báo trưởng bối, mời nhau ra ngoài du ngoạn, cũng sẽ không ngăn cản.

Vì thế, Quý Vân Thâm vô cùng sảng khoái, trước mặt các tiểu nương tử giới thiệu Quân Tử Niệm bên cạnh, đặc biệt là Quý Vân Vi. Hắn cảm thấy hai người nhất định không quen biết, vì thế, nhìn nàng cười nói: "Chư vị muội muội, vị này là tam thiếu Quân gia, Tử Niệm huynh."

Các tiểu nương tử tuy loáng thoáng đoán được một ít, rốt cuộc không dám xác định.

Giờ phút này vừa nghe tên này, Quý Thất nhìn Quý Tứ nâng cao giọng "À..." một tiếng thật dài. Nhị cô nương nhấp miệng nhìn Quý Vân Vi, trên mặt mỉm cười. Ngũ cô nương cầm khăn phụt một tiếng liền cười.

Biểu tình mọi người không đồng nhất. Quý Vân Vi nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Quân Tử Niệm, hơi cúi đầu, lộ ra ý ngượng ngùng, nhún người hành lễ.

Các tiểu nương tử khác sôi nổi cùng nhau hành lễ cho vị khách đối diện.

Bên tai Quân Tử Niệm ửng hồng, mắt liếc nhìn tứ nương tử một cái thật sâu, trầm ổn hào phóng đáp lễ.

Hôm nay, người này sớm thức dậy tắm gội từ đầu tới chân vài lần, lại cầm quần áo Cố Hạ chuẩn bị thay đổi một lượt, ngay cả trang sức đều tỉ mỉ chọn nửa ngày, từng sợi tóc vấn tốt vào quan cài. Giờ phút này, Quân tam thiếu một thân quần áo từ gấm Tứ Xuyên màu lam sáng có hoa văn chỉ bạc, eo treo túi thơm và ngọc bội trắng, mày kiếm mắt sáng, đứng trong Quý phủ, ít một tia dáng vẻ thư sinh ngày thường, nhiều vài phần hào khí con cháu thế gia, càng cảm thấy phong lưu phóng khoáng.

Trong mắt ngũ cô nương hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ, đang muốn nói một câu "Vị hôn phu của tứ tỷ tỷ lớn lên cũng thật đẹp.", mắt lại thoáng nhìn biểu cô nương Tống Chi Hoạ một bên. Nàng ta không tiếng động đứng bên cạnh chính mình, cắn chặt môi dưới, đầu rũ xuống, mắt lại nhìn Quân Tử Niệm không bỏ!

Như thế nào? Chẳng lẽ còn coi trọng tứ tỷ phu của chính mình hay sao?

Đầu tiên là thế tử phủ Ninh Bá, sau là thiếu niên Quân thư sinh... Lòng dạ của biểu cô nương có bao nhiêu rộng rãi! Hận gả đều sắp điên rồi sao?

Trong lòng ngũ cô nương lạnh lùng cười, dùng khuỷu tay đột nhiên không kịp phòng ngừa va chạm Tống nương tử một chút.

Toàn bộ tâm tư của Tống nương tử đều đang đặt trên người Quân Tử Niệm, bỗng nhiên bị người va chạm, một cái lảo đảo, suýt nữa quỵ ngã về trước...

Chỉ một khắc như vậy, ý niệm đầu tiên trong đầu biểu cô nương lại không phải muốn ổn định thân thể của mình. Bước chân nàng xoay tròn, như tre xanh bị chém đứt, thẳng tắp đổ về phía trước, phương hướng ngã đúng là Quân Tử Niệm!

Nàng cũng muốn biết, thiếu niên thư sinh đầu tiên không phối thành với chính mình này, rốt cuộc sẽ lấy biểu tình thế nào tiếp lấy chính mình?

Cảnh tượng thình lình xảy ra, làm các tiểu nương giật nảy mình, sôi nổi duỗi tay chuẩn bị đón người, kéo lấy, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Quân Tử Niệm nhìn người đổ về phía chính mình, phản ứng đầu tiên thế nhưng là muốn nhảy ra một bước. Nhưng động tác bản năng so với trong đầu càng mau, chân trái hắn bước ra một bước, thân thể tránh ra, vươn tay, chuẩn bị đỡ lấy Tống Chi Hoạ ngã tới.

Biểu cô nương rốt cuộc là tiểu nương tử xuất thân đàng hoàng, tự nhiên học không được cách thuận thế mà ngã ngàn vạn quyến rũ của nữ tử thanh lâu. Một cú ngã này, ngã đến xác thật một chút tư thế xinh đẹp cũng không có.

Thời cơ ngàn cân treo sợi tóc, Quân Tử Niệm không tự giác lại nhấc chân sau về sau.

Một bước lui một bước, mặc dù hắn theo bản năng duỗi tay, tay này chỉ lướt qua tay áo rộng của biểu cô nương, không có thực chất đỡ lấy người.

Tống Chi Hoạ cuối cùng là "Á" một tiếng, ngã nhào vào trên mặt đất.

Mọi người đều duỗi tay, chỉ là không ai đỡ lấy nàng ta mà thôi.

Có người tiến lên có người lui ra sau, chuyện phát sinh quá vội vàng, nhanh đến làm người không kịp thấy rõ là ai làm sai, ai không làm đúng.

Mà hành vi theo bản năng của chính mình, mọi người cũng đều không kịp tinh tế bình phẩm chỗ không ổn của chính mình.

"Tống tỷ tỷ!" Ngũ cô nương là người đầu tiên tiến lên, ngồi xổm xuống, đỡ lấy người. Trong miệng nàng vội vàng, trong lòng lại vui sướng: "Ngươi không có việc gì chứ? Như thế nào không cẩn thận như vậy, khiến chính mình té ngã?"

"Cô nương..."

"Tống tỷ tỷ..."

Chúng nha hoàn ba chân bốn cẳng nâng biểu cô nương dậy.

Trước mặt người ngoài ném thể diện lớn như vậy, Tống nương tử được người đỡ, lông mi run rẩy, nước mắt tràn đầy hốc mắt: "Ta, ta không có việc gì... Ta đi về phòng trước." Hành lễ, nàng trực tiếp dung nhan trang sức thảm đạm liền đi về phía trước rồi.

Các tiểu nương tử khác cũng nhún người hành lễ, cùng Quý Vân Thâm và Quân Tử Niệm tách ra.

...........

Quân Tử Niệm khiến Quý lão phu nhân rất vừa lòng, lại được nhị lão gia lưu lại dùng cơm trưa và bữa tối.

Qua sau giờ Ngọ, những lễ vật được Quân gia đưa tới toàn bộ bị lão phu nhân lấy ra, căn cứ tên tuổi cùng vui, dính không khí vui mừng, phân đến các sân.

Ca nhi được phân văn phòng tứ bảo, tiểu nương tử được phân tự nhiên là tơ lụa trâm cài này đó.

"Cô nương, người nhìn một cái, màu sắc vải vóc này thật là đẹp mắt!" Đông Tuyết nâng một cây gấm vóc ửng đỏ, mặt đầy vui mừng.

Nàng vốn giống như Hạ Tịch, là nha hoàn tam đẳng bên người lão phu nhân. Vì biểu cô nương vào ở tại Quý phủ, nàng được lão phu nhân phân tới Dật Thuý Viện hầu hạ. Ở chỗ của biểu cô nương được nâng thành nha hoàn nhị đẳng vốn là chuyện cao hứng, lại vì biểu cô nương suốt ngày không ra khỏi cửa liền trở nên không vui.

Tháng trước, Hạ Tịch bị sai qua hầu hạ lục nương tử đón về từ thôn trang. Đông Tuyết nhìn Hạ Tịch trang điểm ngăn nắp, lời nói giòn tan, cả người đều trắng mập một vòng, bỗng nhiên liền cảm thấy biểu cô nương mà bản thân hầu hạ liền giống như chim nhốt trong nhà giam, ban thưởng linh tinh không có không nói, ngay cả ra cửa cũng thành hy vọng xa vời.

Hôm nay được nhiều thứ tốt từ Quân gia đưa tới như vậy, nàng nơi nào còn nhịn được, chỉ muốn ở trước mặt biểu cô nương kiếm được mặt mũi: "Trong phủ đều truyền trong nhà cô gia tương lai của tứ nương tử vô cùng giàu có, xem ra là thật sự!"

Dao Dao từ Tống gia đi theo Tống Chi Hoạ vào ở Quý phủ, cũng chưa từng thấy nhiều đồ vật như vậy: "Ngay cả trong sân chúng ta đều được phân nhiều đồ như vậy, chỗ của tứ nương tử là được bao nhiêu lễ vật đây?"

"Dao Dao tỷ, ta vừa mới nghe Văn Văn bên người ngũ nương tử nói, Quân gia tặng cho tứ nương tử một đôi vòng dương chi bạch ngọc không tì vết đó!"

Hai nha đầu ở trong nhà kín, nói đến những việc này, tự nhiên đều là tâm thần hướng tới.

"Quân tam thiếu gia đối với tứ nương tử thật đúng là tốt."

"Nếu Quân thiếu gia đỗ cao trung thi hội năm nay, cùng tứ nương tử tất nhiên là song hỷ lâm môn."

Khoé miệng Tống Chi Hoạ cắn ra một vết máu, "Bang" một tiếng, một chưởng chụp trên mặt bàn: "Đều câm miệng cho ta!"

Bộ dáng biểu cô nương như thế doạ Dao Dao và Đông Tuyết nhảy dựng. Hai người nâng gấm vóc, trợn to mắt, nhút nhát sợ sệt nhìn Tống Chi Hoạ: "Cô, cô nương?"

"Chỉ là trong nhà có chút vật a đổ mà thôi!" Tống nương tử không biết là nói cho hai người nghe hay là nói cho chính mình nghe: "Nhà thương nhân như vậy, thi hội có thể cao trung hay không còn không biết đâu? Có thể đắc ý cái gì! Nếu có thể cao trung, còn cần đưa lễ lại đây làm gì."

...........

Trong Lâm Hoa Cung, khi Ngọc Hành nghe Ninh Thạch bẩm báo "Đậu Niệm Bách ở trong ngục Đại Lý Tự một đầu đâm chết chính mình" đã là ngày thứ hai sau khi chuyện phát sinh.

Ngọc Thất nghe xong, "Răng rắc" một tiếng, một tay bẻ gãy cây bút trong tay.

Hắn hiện giờ cánh chim chưa cứng, ở trước mặt Hoàng Đế cũng không thể lộ ra có lòng đoạt đích, một lá bài tốt như vậy, vẫn bị Nhị hoàng tử bắt được sơ hở, mạnh mẽ phá giải như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.