Cát Quẻ

Chương 196




Quý Vân Lưu mới vào viện, một đám người vây lên. Sau khi sôi nổi nhún người hành lễ, một đám khóc lóc kể lể nỗi khổ tưởng niệm của mình với nàng.

Còn không phải là khổ sao, cô nương nhà mình không ở đây, ngày thường ngay cả điểm tâm nhỏ Tô Anh cũng không làm! Thật là quá khổ!

Trần thị thấy thái độ các nha hoàn trong viện đối với Quý Vân Lưu, cong khoé mắt, trong lòng vừa ý.

Nàng vốn còn nghĩ mấy nha hoàn này sẽ không hầu hạ tốt cho lục tỷ nhi, sau này xuất giá những nha hoàn này không thể thật tình giúp lục tỷ nhi đứng vững gót chân tại vương phủ. Hiện giờ xem ra, những nha hoàn này được lục tỷ nhi dạy dỗ ngược lại cũng thật không kém.

Đại phu nhân âm thầm tính toán trong đầu, chỉ cần trước khi lục tỷ nhi xuất giá, lại tìm hai thị tỳ làm của hồi môn, sau này đi qua cùng bắt lấy tâm tư của Thất hoàng tử là được rồi.

Nghĩ đến đây, Trần thị xem Quý Lục thật là càng xem càng thích, càng xem càng cảm giác tướng mạo của lục tỷ nhi tốt. Chỉ vì dung mạo của nữ tử nhà bình thường muốn lướt qua khuê nữ nhà nàng hẳn là ít ỏi không có mấy. Thất hoàng tử dù sau này thích sắc đẹp, chọn tới chọn lui, chỉ sợ vẫn không rời được lục tỷ nhi nhà nàng!

Các nha hoàn trong Yêu Nguyệt Viện giải nỗi khổ tương tư, một lát sau lại tới một đợt tỷ muội trong phủ.

Ngũ cô nương thấy gương mặt Quý Vân Lưu càng thêm trắng nõn không tỳ vết, cười nói: "Lục muội muội, trong phủ chúng ta sớm đã đặt một nhã gian trên đường Vinh An. Đợi chút, chúng ta cùng nhau đi nhìn một cái xem phong thái của tứ tỷ phu Thám Hoa lang được không? Lục muội muội ở trong cung một tháng, còn chưa nhìn qua tứ tỷ phu trưởng thành là dạng gì đâu."

Sáng nay, Hoàng Đế ở điện Kim Loan truyền gọi xướng tên, chọn ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa cùng tiến sĩ. Sau giờ Ngọ, từ Trạng Nguyên dẫn đầu, dẫn chư vị tiến sĩ bái tạ hoàng ân, đến ngoài cửa Vinh An dán bảng vàng, bắt đầu cái gọi là "Trạng Nguyên dạo phố".

"Được thôi." Quý Vân Lưu cười lên tiếng: "Thuận tiện thay ngũ tỷ tỷ đến dưới bảng bắt rể!"

Tứ cô nương vốn dĩ một bên đỏ mặt, phụt một tiếng bật cười, cũng nổi lên hứng thú trên cợt người: "Cái này tốt."

"Ai da, tứ tỷ tỷ và lục muội muội đều giễu cợt ta thôi!" Ngũ cô nương nhẹ vẩy khăn hai cái, vẻ mặt thẹn thùng.

Lúc trước, nàng và Quý Lục quan hệ không tốt thế nào. Hiện giờ, Quý Lục được Hoàng Đế tứ hôn, có vinh quang to lớn, tam ca tứ ca trong phủ, ngay cả vị hôn phu của Quý Tứ cũng đều đỗ đạt. Quý phủ có được hoàng ân vinh quang, dù nàng chỉ là cô nương con vợ lẽ, lão phu nhân cũng sẽ giúp nàng tìm một gia đình trong sạch.

Vì giúp ích cho việc lấy chồng, nàng tự nhiên muốn tạo quan hệ tốt với các tỷ muội trong phủ.

Trần thị mắt thấy một đám tỷ muội các nàng chơi cao hứng, tuy có lời muốn nói với Quý Vân Lưu, rốt cuộc không nóng vội trong chốc lát này. Nhìn các nàng tinh thần phấn chấn vẻ mặt sôi nổi, đại phu nhân cười nói: "Các ngươi một tháng không thấy, nhất định có rất nhiều chuyện riêng tư giữa tỷ muội, ta liền không ở nơi này e ngại các ngươi. Đợi chút khi ra cửa, các ngươi đều cẩn thận chút, cũng đừng về phủ quá muộn."

Các tiểu nương tử đáp lời vâng.

Sau giờ Ngọ, Quý Vân Lưu mang theo mũ sa ra khỏi cửa lớn Quý phủ. Khi ngồi trên xe ngựa khởi hành, quả nhiên thấy người bán bánh hạt dẻ ở đằng kia làm hai cái thủ thế.

Thường ngày ra cửa không chú ý tự nhiên không nhìn thấy, giờ phút này một lòng nhìn chằm chằm, Quý Vân Lưu thấy rõ ràng, thủ thế này có điểm giống với thủ ngữ của người câm điếc hiện đại, ước chừng ý tứ là, ra cửa.

Cảnh Vương ăn no căng bụng, phái một nha hoàn tới nằm vùng chưa đủ, hiện giờ còn muốn giám thị toàn phủ?

À, đúng! Nha hoàn bị nhốt ở sương phòng phía Đông lúc trước còn có thể để chính mình lợi dụng ngược lại một chút.

Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ, buông mành xe xuống, an tâm ngồi xe ngựa đi xem dạo phố.

Tình huống hiện giờ, chỉ cần bạn trai nhà mình không ngã tường bị bắt, Quý phủ hẳn cũng không có bất lợi gì bó buộc với Thất hoàng tử khiến Nhị hoàng tử bắt chẹt.

Ngày này, sau giờ Ngọ, trên đường Vinh An tất nhiên là đặc biệt náo nhiệt. Ba năm mới thấy Trạng Nguyên dạo phố hấp dẫn người các nhà ra cửa dừng chân.

Cô nương cùng với công tử nhà huân quý tất nhiên là ngồi trong sương phòng ở tửu lâu trên đường Vinh An cách cửa sổ trông xuống. Người nhà bình thường liền đứng hai bên đường coi một chút phong thái của ba người đứng đầu nhất giáp.

Phố Vinh An vô cùng náo nhiệt, Thuý Dật Viện Quý phủ lại lạnh lẽo.

Lão phu nhân ngồi trên ghế thêu, nhìn Tống Chi Hoạ vẻ mặt tái nhợt dựa vào đầu giường trước mắt, thở dài: "Chi Hoạ à, chuyện duyên phận, không thể cưỡng cầu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, cữu mẫu ngươi sẽ lại tìm cho ngươi một nhà trong sạch."

Biểu cô nương dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt khác thường. Nàng ta giật giật miệng, hồi lâu, lời chưa nói nước mắt đã chảy xuống trước. Nàng gian nan nói: "Tổ mẫu, cháu gái không phải, không phải vì chuyện vị hôn phu của tứ muội muội... Tam thiếu Quân gia cùng tứ muội muội trời đất tạo nên... Cháu, cháu thật tình chúc phúc."

Lão phu nhân trước nay luôn thẳng thắn rộng rãi: "Vậy tâm bệnh của ngươi lại vì sao mà có?" Nhìn bộ dáng liễu yếu như gió của nàng ta, lão phu nhân cũng đau lòng: "Hài tử ngoan, ngươi nói ra, nếu tổ mẫu có thể làm chủ cho ngươi, nhất định cũng sẽ làm chủ vì ngươi."

"Tổ mẫu..." Biểu cô nương từ đầu giường giãy giụa muốn xuống đất. Vì trong phòng không có nha hoàn khác, lão phu nhân vội vàng đưa tay ngăn cản.

Tống Chi Hoạ tránh đi lão phu nhân ngăn cản, quỳ xuống đất hướng về bà: "Tổ mẫu, Chi Hoạ muốn đi thêm trang cho đại nương tử phủ Ninh Bá."

"Ngươi..." Lão phu nhân nghĩ đến lúc trước, nàng ta ở chỗ của mình thái độ kiên quyết cự tuyệt việc hôn nhân với Quân Tử Niệm, dường như hiểu ra một chút. Bà hạ giọng nói: "Chi Hoạ, ngươi nói cho tổ mẫu, có phải ngươi vừa ý Mộ ca nhi phủ Ninh Bá hay không?"

Tống Chi Hoạ không ngẩng đầu. Nàng đi ra một bước này, không có Quân Tử Niệm, không thể không có Ninh Mộ Hoạ.

"Tổ mẫu... Cháu, cháu..."

Lão phu nhân mở miệng chặn lời nàng ta nói: "Ninh Bá phủ thừa kế Bá phủ, Mộ ca nhi hiện giờ là Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm... Chi Hoạ, không phải tổ mẫu không thương ngươi, nhưng ngươi cùng Mộ ca nhi... Tất không thể thành!"

"Vì sao?" Biểu cô nương bị chọc phá tâm tư, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt như hồng thuỷ trút xuống: "Tổ mẫu, vì sao cháu cùng với Ninh biểu ca liền không thể thành. Bọn họ không phải nói Ninh biểu ca tự mình vừa ý là được, sẽ không so đo dòng dõi sao?"

Lão phu nhân biết lòng tự trọng của nàng ta rất cao hệt như phụ thân mình, thật sự không nghĩ giáp mặt khiến nàng ta khó coi, chỉ hỏi: "Vậy hiện giờ Mộ ca nhi có cho thấy tâm ý với ngươi sao?"

Thấy nàng ta lắc đầu, lão phu nhân lại thở dài nói: "Chi Hoạ... Mộ ca nhi dù không so đo dòng dõi, sau này hắn cũng phải gánh vác toàn bộ phủ Ninh Bá. Người ta nhà lớn, gia đình nhỏ như chúng ta gả vào, sau này tất cũng vô cùng gian nan, việc hôn nhân này... Thật sự không thích hợp."

Biểu cô nương lại giống như không nghe thấy, nàng ta chậm rãi nâng đầu lên: "Tổ mẫu, Chi Hoạ muốn đi phủ Ninh Bá thêm trang cho Ninh đại nương tử."

"Chi Hoạ..." Lão phu nhân lại muốn khuyên.

"Tổ mẫu," Thần sắc biểu cô nương càng thêm ảm đạm: "Để Chi Hoạ đi đưa một phần tấm lòng cho Ninh đại nương tử, lại để Chi Hoạ liếc mắt xem Ninh biểu ca một lần cuối cùng. Về sau, việc hôn nhân của Chi Hoạ, hoàn toàn nghe theo tổ mẫu ngài."

Lão phu nhân thấy nàng ta nói năng rõ ràng lại quyết tuyệt, nặng nề phun ra một hơi: "Được rồi, đến lúc đó liền để cữu mẫu ngươi mang theo ngươi cùng đi."

Lão phu nhân ra sân, Tống Chi Hoạ lung lay đứng lên liền kêu Dao Dao lại đây thay quần áo cho chính mình.

Dao Dao nhìn cô nương nhà mình sắc mặt xanh trắng, lòng tràn đầy lo lắng: "Cô nương, chi bằng ngài cứ lên giường nằm một lát đi?"

"Không cần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.