Cát Quẻ

Chương 205: Thật có bản lĩnh



Dao Dao đứng sau bóng cây, nhón chân mong chờ. Nàng ấy nhìn không thấy nơi xa, chỉ biết có một hình bóng nam tử tương đối cao lớn đang đi về phía bên này. Nam tử cao lớn kia có phải Ninh thế tử hay không?

Trong lòng nàng đang kích động thay cô nương nhà mình, Quý Thất bên cạnh bỗng nhiên đẩy nàng một chút: "Ngươi liền đi xa hơn thay cô nương nhà ngươi canh giữ, đừng để người từ sảnh Đông ra quấy rầy!"

"Thất, thất nương tử." Dao Dao có ý sợ hãi: "Nếu đằng trước có nhiều người tới... Nô tỳ nên làm thế nào cho phải?"

Quý Thất nói: "Ngươi đừng nghĩ ngươi nên làm sao cho phải, ngươi phải nghĩ lại nếu người đằng trước biết được cô nương nhà ngươi cẩu thả với Ninh thế tử, cô ta nên lấy mặt mũi gì đi gặp người!"

Dao Dao không dám nói gì nữa, trong lòng nói thầm một câu: Cô nương nhà tôi hận không thể để mọi người biết được nàng ấy có liên quan với Ninh thế tử kia kìa, liền đi về phía trước.

Lập Tin theo bóng cây đi đến. Vì lời "Tối tăm hỗn loạn bất lợi với quân tử" trong miệng Quý Vân Lưu, hắn đi cũng thật sự cẩn thận, lúc nào cũng chú ý bốn phía. Hắn nghe được âm thanh nói nhỏ không rõ của Quý Thất cùng Dao Dao nơi xa truyền đến, cao giọng kêu lên: "Ai?"

Tống nương tử cầm lấy lọ sứ đã mở nắp. Vì một tiếng hô to như vậy của Lập Tin, suýt nữa liền doạ vỡ gan. Nàng ta, một tiểu nương tử làm chuyện như vậy vốn là chột dạ, bị doạ như vậy, trong lòng hoảng loạn, co người liền trốn vào trong đám cây cối.

Lập Tin đi theo bên cạnh Ninh Mộ Hoạ sao có thể không biết võ. Hắn nghe được âm thanh phía trước cách đó không xa, vì âm thanh có thể định hướng, mạnh mẽ nhào tới phía cây cối bên kia chỗ Tống Chi Hoạ!

"Người nào ở đây lén lút..."

Lập Tin phi người mà đến, nhanh như tia chớp, trong đầu Tống Chi Hoạ trống rỗng, luống cuống tay chân. Mắt thấy có bóng người phi đến, theo bản năng ném đồ vật trên tay về phía hắn.

Chỉ là vừa bay ra một lát như vậy, trong lòng biểu cô nương bỗng nhiên chìm xuống: Hỏng rồi.

Đáng tiếc thời gian đã muộn.

Lọ sứ như ám khí, hỏng là hỏng ở chỗ, lọ sứ này đã bị mở nắp. Nó bay một cái giống như ám khí, bột phấn theo đó rải tung đầy trời, trong không khí che kín mùi xạ hương.

Lập Tin phản ứng nhanh chóng, vào lúc lọ sứ bay tới, trở tay đỡ lại, đánh lọ sứ đang bay tới trước mắt trực tiếp đưa trở về. "Phanh!" Lọ sứ từ phía sau lại bay về phía trước, từ bên này của Lập Tin bay thành hình vòng cung, cuối cùng va chạm trên gương mặt không thể tin tưởng của biểu cô nương, rải đến nàng ta đầy mặt bột phấn...

"Cô là..." Chỉ trong tức khắc như vậy, Lập Tin đã nhảy đến trước mặt Tống Chi Hoạ. Hắn xem cách ăn mặc của nàng ta, rồi lại mơ hồ. Người lén lút này sao lại là một tiểu nương tử đến phủ làm khách?

"Cô nương, ngài là tiểu nương tử trong phủ nhà ai? Ở nơi đây làm cái gì? Nha hoàn bên người ngài đâu?" Hắn lại luân phiên đặt câu hỏi.

Biểu cô nương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả bản thân cũng đang xoay chuyển. Nàng ta há miệng thật lớn hít thở từng ngụm khí, nói không ra lời.

"Cô nương?" Lập Tin cảm thấy hành vi của người này rất quái dị. Hắn ngửi ngửi hương vị trong không khí, sắc mặt khẽ biến: "Thứ ngài vừa ném lại đây là cái gì?!"

Biểu cô nương kéo cổ áo lại, đầy mặt đỏ bừng. Nàng ta nhịn tới cực hạn, bỗng nhiên kéo vạt áo ra, hô lên: "Ninh biểu ca!" Liền nhào về phía Lập Tin.

Sự việc quá mức đột nhiên, một khắc Tống Chi Hoạ nhào lại đây kia, Lập Tin hoàn toàn không có bất luận đề phòng gì. Hắn trực tiếp bị ôm lấy cổ, miệng đều bị che kín. Trong miệng biểu cô nương còn có đầy vị phấn xạ hương, làm trong đầu Lập Tin phát ngốc từng đợt, sức lực trên tay lại nhẹ bẫng không thể đẩy nàng ta ra.

.........

Một tiếng "Ninh biểu ca" này của biểu cô nương làm Quý Thất ở một bên nghe thấy rõ ràng. Nàng ta cười cười, ngược lại đi đến ghế đá một bên ngồi chờ.

Kim Liên nói nhỏ: "Cô nương, biểu cô nương đây là cùng Ninh thế tử..." Trong lòng nàng ấy kinh hoảng, ngay cả lời bên dưới cũng không dám lại hỏi tiếp. Nghe phía sau không có âm thanh, còn có tiếng thở dốc tinh tế, hai người dường như không chỉ gặp mặt một lần, nói chuyện đơn giản như vậy...

Quý Thất chỉ nhẹ nhàng cười: "Ngươi và ta chỉ cần chờ là được. Lại chờ một lát, chuyện này không nhanh như vậy, lúc này nếu đi, Tống tỷ tỷ nhất định sẽ bực chúng ta."

Đợi trong chốc lát, nghe được bên trong đám cây truyền đến tiếng thở nhẹ của nữ tử, nàng ta lại cười tự nói: "Nhìn không ra Tống tỷ tỷ có bản lĩnh như thế, có thể khiến Ninh thế tử ở nơi như thế này làm việc."

Gió ấm thổi tới, Kim Liên chỉ cảm thấy trời giá rét, toàn thân chính mình rét lạnh.

Tiểu nương tử bước ra từ phủ Thượng Thư, thế nhưng ở trong đám cây cẩu thả với nam tử... Lời này nếu truyền ra, còn có thể gặp người sao?

...........

Ninh Mộ Hoạ phân phó gã sai vặt tuỳ thân của chính mình tiến vào bên trong dò đường, bản thân đứng bên ngoài chờ đợi. Hắn nghĩ đến tiền căn hậu quả của việc này, trong lúc nhất thời muốn nói ý niệm của chính mình thật ngu ngốc.

Bản thân đã từng mang kiếm đi nhiều nơi như vậy, hôm nay ở trong phủ chính mình thế nhưng tin vào lời nói của một cô nương nho nhỏ, chờ ở chỗ này. Đây tính là chuyện gì?!

Ninh thế tử chuyển mắt nhìn Quý Vân Lưu, lại thấy nàng sớm đã đi đến đình hóng gió một bên trong vườn ngồi xuống. Nàng một tay chống cằm nhìn cột đá của đình hóng gió, xiêm y màu lam ở trong bóng đêm như ánh trăng, càng tôn lên biểu tình chán đến chết của nàng.

Nàng mở miệng giữ chính mình lại nơi đây, dường như thật sự chỉ là tốt bụng khuyên ngăn, chứ không phải mượn cơ hội muốn "Thân cận" với hắn.

Ninh Mộ Hoạ đột nhiên liền nghĩ đến bộ dáng nàng ngồi sau bụi trúc xanh đếm cây trúc ở Quý phủ lúc trước. Người này, trước nay rất hiểu quy củ, cũng chưa bao giờ muốn có giao thoa gì với chính mình. Sau khi đính hôn thất bại với Trương Nguyên Hủ không muốn, sau khi được Hoàng Đế tứ hôn cho Thất hoàng tử cũng không muốn.

Hắn cười cười, thu hồi ánh mắt. Không biết tiểu biểu muội tao nhã bình thản này cùng Thất hoàng tử về sau ở chung là bộ dáng gì?

Hai người một ngồi một đứng, một xa một gần mà chờ.

Dưới ánh trăng, Tần nhị nương tử mặc váy màu anh đào đạp ánh trăng mà đến. Nàng ấy đi đường như lướt, gót chân rơi xuống đất thật ra cực vững, đi đến bên đình thấy Quý Vân Lưu, nghiêng đầu kỳ quái nói: "Quý lục nương tử, đã trễ thế này, vì sao còn không trở về viện?"

"Tần nhị nương tử". Quý Vân Lưu được Ninh biểu ca cho rằng "Tao nhã bình thản" chờ đến vô cùng nhàm chán, thiếu chút nữa muốn đọc "Chu Dịch bách khoa toàn thư": "Ta đang đợi tỷ muội trong phủ, Tần nhị nương tử muộn như vậy vì sao lại trở lại?"

Tần nhị nương tử nói tiếp: "Mới vừa rồi ta rớt một chiếc hoa tai, vốn cũng không có việc gì, nhưng tóm lại ở bên ngoài, nếu bị người khác nhặt đi, không thiếu được lại là một hồi phiền não."

"Thì ra là thế." Quý Vân Lưu gật đầu tỏ vẻ lý giải.

Thời đại này, vật bên người của nữ tử bị rớt mất, nếu bị một nam tử nhặt đi, nam tử kia nếu có ý xấu, nói nữ tử lén lút trao nhận với hắn, đây thật đúng là ông nói ông có lý, bà nói bà có lẽ, hoàn toàn dựa vào miệng, tất cả đều nói không rõ.

Tần nhị nương tử thấy được Quý Vân Lưu, tự nhiên cũng thấy được Ninh Mộ Hoạ cách đó không xa. Nàng ấy thấy hai người ở cùng một chỗ, ngược lại cũng không có nhiều ngạc nhiên, chỉ hướng về phía Ninh Mộ Hoạ hành lễ.

Ninh Mộ Hoạ ôm quyền đang muốn đáp lễ, bên trong bóng cây liền truyền đến một giọng nữ vang dội gọi "Ninh thế tử!"

Ba người hai mặt nhìn nhau. Ninh thế tử nhấc vạt áo nặng nề, nhét góc vạt áo vào trong đai lưng, bước chân như gió, liền phi hướng về phía trong rừng cây.

Cửu Nương theo đuôi đồng dạng bước nhanh theo Quý Vân Lưu đang đi về phía trong, nhẹ giọng nói: "Cô nương, nghe giọng nói này... Người bên trong chỉ sợ là biểu cô nương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.