Cát Quẻ

Chương 219: Bí sự hoàng gia



Đêm khuya thanh vắng, chỗ có Hoàng Đế, ai dám náo loạn ồn ào?

Ninh thế tử quản lý trị an tiệc Hạnh Hoa. Chuyện phát sinh tại đình Sương Mù, dù đã ầm ĩ ra động tĩnh, thế nhưng cũng không có thị vệ vội vàng tới bẩm báo.

Hoàng Đế ngồi trong đình Rồng, nhìn nhi tử và tức phụ của nhi tử chính mình đi không thấy bóng dáng, quay đầu hỏi thái giám: "Phía dưới phát sinh chuyện gì? Thái Tử, Cảnh Vương, Thất hoàng tử bọn chúng đâu?"

Thái giám chỉ đứng bên cạnh Hoàng Đế chưa từng rời đi, nơi nào có thể biết rõ tình huống phía dưới? Ông ta đưa một ánh mắt cho thuộc hạ, một tiểu thái giám lão luyện vội đi lên trước thỉnh an nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử và Thái Tử Phi, còn có Thất hoàng tử và Quý lục nương tử hình như đều đi về hướng đình Sương Mù cạnh bờ sông."

Hoàng Đế nghi ngờ hỏi một tiếng: "Bọn chúng đều đi đến đó làm gì?"

Hoàng Hậu cười nói: "Trăng sáng ló Thiên San, mênh mang mây núi ngàn*... Hoàng Thượng ngài nói bọn chúng đi làm cái gì đây?"

*Trích từ "Quan san nguyệt" - Lý Bạch.

"Ha ha, trên sông gió xuân khách động tình, đình Sương Mù chính là nơi ngắm cảnh bên bờ sông Khúc hiếm có." Hoàng Đế cười đứng lên: "Đi, chúng ta cũng theo đám tiểu bối đó đến đình Sương Mù xem một chút."

Ngọc Hành cùng Quý Vân Lưu một đường đi tới, lại không giống với đám người Thái Tử Phi và Cảnh Vương phi.

Trước đó, mọi người chủ yếu đều còn ngồi sau bàn tiệc. Hiện giờ, tốp năm tốp ba tụ cùng nhau, thấy người đi tới, luôn phải hành lễ thăm hỏi một phen. Mọi người lại thấy một ít thị vệ ở xa đều đi về hướng đình Sương Mù, sôi nổi nói nhỏ một phen, bên kia phát sinh chuyện gì? Lại chớp hai mắt, chợt thấy Hoàng Đế mang theo Hoàng Hậu cũng đi về hướng đình Sương Mù.

Ối chà!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay là người hoàng gia cả nhà nổi hứng, đều đến đình Sương Mù ngắm cảnh sông?

Mọi người tâm tư nhảy nhót khó nhịn, lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo. Duỗi dài cổ ngửa đầu, mắt trông mong đều muốn đi theo.

Hoàng Đế hôm nay liền căn cứ theo tâm tư chúng thần cùng vui. Thấy người xúm lại, dừng bước chân cười một tiếng: "Ở đình Sương Mù vừa lúc xem cảnh sông, chư vị ái khanh cũng có thể cùng đi."

Hoá ra là ngắm cảnh sông. Mọi người hứng thú bừng bừng, xoa tay hầm hè đi theo sau Hoàng Đế. Đi theo đuôi, mỗi người trong bụng tìm tòi một phen thơ từ cảnh sông mà người đi trước đã làm, chuẩn bị triển lộ bản thân trước mặt Hoàng Đế.

Rất nhanh, cung nhân đi trước dẫn đường, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi về hướng đình Sương Mù.

Tâm tình Hoàng Đế rất tốt. Ông đi trên đường hoa thạch lựu. thấy Ngọc Thất cách bản thân không xa, phất tay bảo tiểu thái giám, dẫn bọn họ lại đây cùng đi. Tiểu thái giám làm việc nhanh nhẹn, một lát liền mang theo Ngọc Hành và Quý Vân Lưu đến trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế như Tôn Đại vương mang theo một đám con cháu nhà khỉ rời núi tuần tra. Ông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng ở chỗ đó, cười hỏi Ngọc Thất: "Thất ca nhi đây là mang tức phụ của ngươi đi chỗ nào?"

Ngọc Hành và Quý Lục hành lễ. Thất hoàng tử trả lời: "Nhi thần thấy Thái Tử đại ca và nhị ca hình như đều đi ngắm cảnh, cũng ra xem cảnh bờ sông Khúc một chút. Nhi thần hỏi hạ nhân, họ nói cảnh sắc ở đình Sương Mù là đẹp nhất, liền đến đó xem sao."

Hoàng Đế nói chính mình cũng muốn đi đến đình Sương Mù, vì thế mọi người vui mừng, vừa lúc cùng nhau.

Một đám người nói nói cười cười hướng về đình Sương Mù mà đi, chợt nghe được một giọng nữ, như châm chọc chói tai, như ma quỷ bức người: "Đồ hạ tiện dơ bẩn! Ngươi như vậy còn muốn làm Hoàng Đế, trách không được bị nhị đệ ngươi dưỡng thành một kẻ phế vật... Ngươi nói Cảnh Vương hẹn ngươi tới đây? Hẹn ngươi tới đây làm chi! Có phải muốn bắt nhược điểm ta và Thái Tử tư thông hay không!"

Xôn xao!

Một lời này quả thực giống như sấm lớn nặng nề trong trời đêm, trực tiếp gõ vang vào tai mọi người!

Mỗi người nghe lời nói như thế, đều như người bị đẩy vào Tru Tiên Đài diệt tình độ kiếp, tất cả đều ngây dại sửng sốt! Biểu tình mỗi người đều trở nên cực kỳ cổ quái, trong lòng chỉ có một ý niệm: Chuyện này không có khả năng!

Ninh Mộ Hoạ đi theo bên cạnh Hoàng Đế là người đầu tiên phản ứng trở lại, giương giọng liền muốn kêu: Người đâu.

Hoàng Đế sắc mặt không vui phất tay, bảo hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Cử động này của Hoàng Đế làm đại thần trong triều đi theo phía sau âm thầm che miệng. Mỗi người nơm nớp lo sợ lại lặng ngắt như tờ đứng đó, bị bắt ở chỗ này nghiêng tai lắng nghe "Bí sự hoàng gia" từ trong đình Sương Mù truyền đến.

Trước mặt mọi người, Thất hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng Đế, nghe được giọng nói của Cảnh Vương phi, đưa tay liền nắm lấy tay Quý Vân Lưu, cùng nàng mười ngón đan nhau.

Vở tuồng này so với hắn nghĩ càng thú vị, so với hắn nghĩ còn thuận theo ý người hơn, thật là thời cơ rất tốt. Trên trời có thần minh, mấy ngày nay đều giúp hắn một tay!

Quý Vân Lưu cảm giác được tâm tình kích động của Ngọc Thất bên cạnh. Nàng rụt bả vai, giả làm bộ dáng chính mình sợ hãi khi nghe được lời sóng to gió lớn này, đến bên cạnh hắn gần chút, che giấu đi thần sắc của Thất hoàng tử.

Hoàng Đế nhìn thấy hai người mười ngón đan nhau, không dời mắt, không duỗi tay tách ra, không lên tiếng chỉ trích, chỉ lẳng lặng nhìn nghe tiếng vang trong đình truyền đến.

Trong đình Sương Mù, Trương Nguyên Hủ không đề phòng bị thương đến mặt, cảm giác đau đớn làm hắn bỗng nhiên kêu sợ hãi ra tiếng.

Thịt da mặt non, bộ diêu một phen đâm vào, dù là trang sức cùn, như cũ đâm ra một gương mặt đầy máu. Trương nhị lang kêu thảm, che mặt lại, một phen hất Đổng thị phía trước ra: "Cảnh Vương phi, ngài... Ngài sao có thể dùng vũ khí sắc bén như thế thương tổn người khác!"

Ô hô ai da!

Mọi người bên ngoài đình nghe được ba chữ "Cảnh Vương phi", trong lòng ngàn vạn cảm khái, cho nên mỗi người cũng không biết nên dùng loại biểu tình nào đối mặt trò khôi hài này.

Cảnh Vương phi ở trước mặt Hoàng Đế, trách cứ Thái Tử, nói Thái Tử hạ tiện dơ bẩn, còn nói Cảnh Vương dưỡng Thái Tử thành một kẻ phế vật. Càng là miệng phun ra lời nói chính mình và Thái Tử tư thông, bị người bắt được nhược điểm.

Thật là, việc lạ thiên hạ nhiều cỡ nào, chỉ tính hôm nay là kinh hãi thế tục nhất!

Mọi người ở đây sợ là cuộc đời này đều khó quên...

Tỳ nữ từ Đông Cung ra tới thấy Thái Tử Phi ngã xuống liền kêu lên chói tai xông đến: "Thái Tử Phi nương nương, nương nương ngài không sao chứ, ngài tỉnh lại..."

Nâng ta chạy như điên mà đến, còn cả Trang tứ nương tử ở cách đó không xa. Chỉ là khi chạy tới, nàng đã thấy vị hôn phu của chính mình mặt đầy máu tươi. Máu theo gương mặt chảy xuống cổ, nhiễm đỏ vạt áo của thư sinh nho nhã, khiến hắn càng thêm có vẻ yếu đuối mong manh.

Trang Nhược Nhàn bị kích thích, trong thời gian ngắn tựa như chảo dầu nóng bị rắc nước lạnh vào, hoàn toàn sôi trào. Nàng chỉ vào Cảnh Vương phi giậm chân: "Ngươi, ngươi... Là ngươi tự mình không biết xấu hổ, ở trong đình Sương Mù lăn thành một đoàn với Thái Tử bị người bắt gặp, thế nhưng còn ra tay đả thương người. Làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người bịt miệng hay sao?!"

Cảnh Vương phi làm sao không phải chịu kích thích to lớn. Phu quân nàng tự tay sai người lấy tội danh tuyệt đối không có tới bắt gian trong đình Sương Mù, nàng làm sao có thể bình phục tâm tình, dáng vẻ ngay ngắn!

Đổng thị đứng trong đình nắm lấy bộ diêu dính máu, đầu tóc rơi rụng che khuất nửa bên mặt, giọng nói không giảm khí thế: "Dù giết các ngươi thì đã sao? Chỉ làm ô uế tay của ta mà thôi. Ngươi nói ta không biết xấu hổ? Trên đời này ai không biết, tứ nương tử Trang Quốc công ngươi mới là người không biết xấu hổ chân chính. Vì một nam nhân đứng núi này trông núi nọ, đoạt vị hôn phu của người khác không nói, trước mặt mọi người làm ra một hồi khôi hài, ở trong phủ Trưởng công chúa kêu cha gọi mẹ cầu gả!"

Trang tứ nương tử bị chọc trúng chỗ đau, nhảy dựng lên tại chỗ, lỡ mất tác phong, nói không lựa lời: "Ta và Hủ lang là thật tình yêu nhau! Ta sao so được với ngươi, loạn luân với ca ca một mẹ của phu quân chính mình. Ngươi nhìn thấy hay không, Thái Tử Phi cũng bị các ngươi chọc tức hôn mê tại chỗ! Đây là chứng cứ sờ sờ!"

- ----------

Quan san nguyệt

Minh nguyệt xuất Thiên San,

Thương mang vân hải gian.

Trường phong kỷ vạn lý,

Xuy độ Ngọc Môn quan.

Hán há Bạch Đăng đạo,

Hồ khuy Thanh Hải loan.

Do lai chinh chiến địa,

Bất kiến hữu nhân hoàn.

Thú khách vọng biên sắc,

Tư quy đa khổ nhan.

Cao lâu đương thử dạ,

Thán tức vị ưng nhàn.

Dịch nghĩa

Trăng sáng mọc trên núi Thiên San

Trong cảnh mênh mông giữa mây và biển

Gió bay mấy ngàn dặm về

Thổi đến cửa ải Ngọc Môn

Nhà Hán đồn binh ở lộ Bạch Đăng

Rợ Hồ ngấp nghé ở vũng Thanh Hải

Xưa nay vẫn là bãi chiến trường

Không thấy có ai được trở về

Người lính thú nhìn đăm đăm cảnh sắc xa xa

Lòng nhớ nhà gương mặt lộ vẻ buồn khổ

Đêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao

Hẳn phải than thở mà không dám nhàn nhã.

Dịch thơ

Trăng sáng ló Thiên san,

Mênh mang mây núi ngàn.

Gió lùa bao vạn dặm,

Tới ải Ngọc môn quan.

Quân Hán Bạch Đăng trấn,

Rợ Hồ Thanh Hải càn.

Xưa nay nơi chiến địa,

Mấy kẻ về an toàn.

Khách thú ngắm biên tái,

Nhớ nhà mặt khổ nhăn.

Lầu cao đương tối đấy,

Có kẻ không ngừng than.

(thivien.net)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.