Cát Quẻ

Chương 227: Người của Quý phủ



Cảnh Vương nhào vào trên mặt đất, chớp hai mắt, oa một tiếng, liền muốn khóc ra. Nhưng hắn thật sự không ăn không uống rất lâu rồi, không có nước mắt, muốn khóc mà khóc không ra, lại không dám lên tiếng.

Tuy đi trước một bước là hắn nói ra, hiện tại bảo hắn cứ như vậy chết đi, hắn thật đúng là ngàn không muốn vạn không muốn!

Giọng nói của Hoàng Đế ở đằng trước lại vang lên: "Dù việc đình Sương Mù không phải do ngươi làm, vậy còn việc tiết lộ đề thi hội lúc trước, ngươi cũng khó thoát liên quan!"

"Phụ hoàng, phụ hoàng..." Cảnh Vương bò qua vài bước, "Chuyện này không phải nhi thần làm, nhi thần oan uổng. Đổng Chiêm sĩ tự mình mua bán đề thi, nhi thần nể mặt ông ta là nhạc phụ nhi thần... Lại thêm Đổng thị... Nhi thần mới giấu giếm..."

Hoàng Đế một chân đá qua, giận không thể át: "Ngươi oan uổng? Oan uổng ai cũng sẽ không oan uổng ngươi! Thái Tử là đại ca ngươi, hắn lòng dạ rộng lượng, làm người đơn thuần lương thiện, trẫm cho rằng ngươi đối với hắn là thật lòng! Nào ngờ, đồ khốn khiếp nhà ngươi vậy mà sau lưng hại đại ca ngươi. Thế nào, có phải là một ngày kia, ngay cả trẫm ngươi cũng sẽ không bỏ qua hay không?"

"Phụ hoàng, phụ hoàng... Nhi thần không dám, nhi thần cho dù có một vạn lá gan cũng không dám hại phụ hoàng ngài..." Nhị hoàng tử thống khổ chảy nước mắt.

Hoàng Đế: "Thế nào, ngươi có một vạn lá gan không dám hại lão tử ngươi, có một lá gan liền dám hại đại ca và thất đệ ngươi?"

Nhị hoàng tử giờ phút này biết được bản thân lại bị cha tốt của hắn nói lời khách sáo, thịch thịch thịch quỳ xuống đất dập đầu khóc lớn: "Phụ hoàng, ngài minh giám, thật sự không phải nhi thần làm hại... Đại ca và thất ca nhi đều là ruột thịt của nhi thần, tình nghĩa thủ túc, máu mủ tình thâm, nhi thần sao có thể làm ra loại chuyện này..."

Hoàng Đế không có tâm tình nghe hắn nói lời vô nghĩa, xua tay: "Mau cút đi, thấy ngươi trong lòng trẫm liền khiếp đến hoảng. Đợi ở trong phòng chính mình, đóng cửa hai tháng phản tỉnh cho tốt. Nếu có tiếp theo, ngươi liền ở trong phòng bản thân không cần ra nữa!"

Đây là muốn tha tội? Nhị hoàng tử trợn to mắt, liên tục tạ ơn, nhanh nhẹn giống như ăn mười cân thuốc viên đại bổ, lộc cộc một tiếng bò dậy, lăn thẳng ra ngự thư phòng.

Hoàng Đế nhìn bóng dáng Ngọc Lâm, cầm lấy một quyển sổ con vàng thở một tiếng thật dài. Chắp tay sau lưng, ông phân phó thái giám bên cạnh: "Bãi bỏ chức vụ của Cảnh Vương ở Công Bộ đi."

...........

Nhị hoàng tử ngồi xe ngựa trở về phủ Cảnh Vương. Người gác cổng thấy y trở về, bị doạ điên rồi, vừa mừng vừa sợ đỡ Cảnh Vương tới chính viện.

Ngọc Lâm và Đổng thị thành thân không lâu, tình nồng mật ý còn chưa qua, trong phủ ngay cả thiếp thất cũng chưa có mấy người. Trong phủ không có Cảnh Vương phi, luôn cảm thấy trống trải thiếu vắng. Hắn đợi tại sân Cảnh Vương phi một lát, rồi sai người chuẩn bị xe ngựa, tiếp tục chạy đến phủ Trưởng công chúa!

Sở đạo nhân thân chịu phản phệ, tu dưỡng hai ngày, vẫn là vô cùng suy yếu. Hắn thấy Cảnh Vương, không khác gì thấy quỷ lấy mạng, run rẩy ngồi dậy hành lễ: "Điện hạ, bần đạo thật là bất lực... Ngài vẫn là mời cao nhân khác đi."

Ngọc Lâm ngồi trên ghế tròn, sắc mặt cổ quái nhìn Sở đạo nhân ngồi trên giường: "Ngươi nói, có phải ngươi đã sớm biết lần này làm pháp trong tiệc Hạnh Hoa sẽ thất bại hay không?"

"Vương gia, Vương gia..." Sở đạo nhân giống như Tây Thi, che ngực nâng tim, sắc mặt đau đớn: "Ngày đó, bần đạo đã tính một quẻ vì Vương gia, thuận theo ý trời mới không có hoạ..."

Ngọc Lâm nghe lời "Thuận theo ý trời" này mà đầu đầy lửa lớn. Nếu không phải hắn hiện tại suy yếu, cũng không tốt hơn Sở đạo nhân bao nhiêu, hiện tại nơi nào còn để Sở đạo nhân ở chỗ này lải nha lải nhải.

"Thuận theo ý trời, ý trời hiện tại thế nào? Là Thái Tử hay là thất ca nhi, hay là ta?!"

Sở đạo nhân lắc đầu: "Đây là thiên cơ, bần đạo cũng không nhìn trộm được thiên cơ huyền bí."

Ngọc Lâm thầm mắng trong lòng, con mẹ nó lão thần côn này, chính mình học nghệ không tinh liền dùng một câu thiên cơ qua loa lấy lệ bổn vương. Ngươi cho rằng bổn vương là đứa nhỏ ba tuổi sao?!

Ngọc Lâm nói: "Vậy ngươi có biết ngày hôm trước là người nào thay Hoàng Hậu phá giải trận pháp của ngươi?"

Sở đạo nhân lại lắc đầu: "Bần đạo cũng không biết, nhưng người này nhất định ở trong tiệc Hạnh Hoa. Người này đạo pháp cao thâm, chỉ sợ ở trên bần đạo. Không thể tưởng tượng được, trong kinh thành ngoài Tần vũ nhân, còn một người có đạo pháp cao thâm như vậy..."

Vì củng cố địa vị của đạo sĩ núi Tử Hà, các đạo quan khác đều không thể xây dựng tại kinh thành. Bởi vậy, dù kinh thành dưới chân thiên tử, có thể đường đường chính chính báo ra chính mình là đạo sĩ ít lại càng ít. Những đạo nhân đạo gia xuất thân danh môn tự nhiên sẽ không ở lại trong kinh thành, sợ đầu sợ đuôi mà xem tướng xem bói cho người khác. Ngược lại cũng tạo thành cục diện đạo sĩ lợi hại trong kinh thành rất ít, thậm chí bị núi Tử Hà lũng đoạn.

"Người đến tiệc Hạnh Hoa lần này đều là nhà quan lại..." Nhị hoàng tử lẩm bẩm tự nói, muốn từ giữa tìm ra người biết thuật đạo pháp: "Đạo pháp của người nọ còn ở trên ngươi, vì sao sẽ yên lặng vô danh. Chẳng lẽ hắn còn cam tâm tình nguyện ở trong nhà quan lại nào đó làm gã sai vặt hay sao?"

Sở đạo nhân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Vương gia, bần đạo nghĩ đến một người."

Nhị hoàng tử lập tức hỏi: "Ai?"

"Người biết đạo pháp kia có khả năng ở trong Quý phủ!"

Đồng tử Ngọc Lâm co lại: "Ngươi vì sao cho rằng người biết đạo pháp này ở tại Quý phủ?"

Sở đạo nhân hồi ức nói: "Lần trước, Vương gia ngài muốn bần đạo thi pháp lấy tánh mạng của lục nương tử Quý phủ, khi bần đạo thi pháp, từng cảm nhận được đạo pháp của một người khác trong trận pháp. Đạo pháp này thi triển trước khi Tần Tư Tề đến!"

Nhị hoàng tử kinh hách đến mức lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế tròn: "Ngươi muốn nói..." Hắn vòng qua vài bước, lại vòng một vòng, chợt dò dầu qua, nhìn Sở đạo nhân: "Ngươi nói là thật? Người từng giao thủ với ngươi, thật là người đến từ Quý phủ?"

Sở đạo nhân: "Tuyệt đối chính xác. Bần đạo không dám lấy chuyện này lừa gạt Vương gia ngài."

Ngọc Lâm lại âm u hỏi: "Lần trước ngươi ở trong lầu các nhìn xem tướng mạo của Quý Lục kia, nói bát tự và tướng mạo nàng ta không hợp, chuyện này, không sai chứ?"

Sở đạo nhân gật đầu: "Quý lục nương tử kia... Bát tự và tướng mạo nàng ta xác thật không hợp! Ngay cả tướng mạo của Thất hoàng tử hiện giờ cũng trở nên kỳ quái. Nếu không trải qua cơ duyên lớn lao gì, tướng mạo người bình thường rất khó trong thời gian ngắn thay đổi. Bần đạo chưa từng gặp qua Quý lục nương tử trước đó, chưa biết được... Nhưng Thất hoàng tử, bần đạo hai tháng trước từng gặp mặt một lần. Khi đó y chưa giống như hiện giờ, đầy người mây tía vờn quanh!"

Ngọc Lâm nói: "Hiện giờ trên dưới cả triều hầu hết đều chính mắt thấy được hắn mây tía đầy người. Mây tía này có phải biểu thị hắn là đế vương về sau hay không!"

"Này..." Sở đạo nhân không dám nói dối: "Hết thảy vẫn phải xem cơ duyên của Thất hoàng tử, bần đạo không thể kết luận tuỳ tiện. Việc thiên cơ, bần đạo nhìn trộm không ra, chỉ biết Thất hoàng tử là tướng cực quý."

Nhị hoàng tử không nói, chỉ nhìn chằm chằm Sở đạo nhân. Sở đạo nhân thấy Cảnh Vương lệ khí bốn phía, đều sắp khiến chính mình chết đuối, không tự giác xê dịch về sau. Gương mặt Cảnh Vương âm trầm: "Qua đoạn thời gian, ngươi đến chỗ Hoàng Đế cáo tội, liền nói chính mình học nghệ không tinh, đã phê sai bát tự của Thất hoàng tử và Quý Lục, nói kết quả đại hung cho Hoàng Đế."

Sở đạo nhân một miệng đắng chát: "Vương gia, chuyện này, thánh chỉ sớm đã bị ngài tuyên đọc trong phủ Trưởng công chúa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.