Cát Quẻ

Chương 229: Không làm thì không chết



Tam phu nhân Quý phủ mấy ngày gần đây mặt mày hồng hào. Chuyện biểu cô nương bỏ thuốc phát sinh tại phủ Ninh Bá bị Ninh Bá phủ đè ép xuống. Sau khi biểu cô nương lặng yên không một tiếng động bị đưa đi, mọi người đều xem như chưa từng có việc gì phát sinh, cứ sinh hoạt theo lẽ thường.

Ý của Quý lão phu nhân tự nhiên là để nhị phòng và tam phòng đã phân gia sớm dọn ra.

Hiện giờ thế cục trong triều khẩn trương, Thất hoàng tử cũng đã thông qua đại lang nhà bà ra tay dò đường, sau này Thất hoàng tử dọn ra khỏi cung, chỉ sợ sẽ càng nhiều chuyện.

Nhưng tình huống hiện giờ, tam phòng nào nguyện ý dọn ra. Nếu dọn ra ngoài, trong nhà bọn họ nào có thể giống như Quý phủ, treo một biển hiệu vàng lớn được người chú ý. Dù có thể treo, trong triều ai nhận thức Quý Xuân Tùng, một vị quan thất phẩm làm việc ở nha môn! Hà thị sống chết không dọn đi.

Nhị phòng thấy tam phòng không dọn, tự nhiên cũng không có động tĩnh gì. Ở dưới một mái hiên, dù lúc trước lão phu nhân nói phân gia, nhà đã phân, nhưng hôm nay ăn dùng gì cũng vẫn là đại phòng lót đầu. Chuyện tốt như vậy, sao có thể để tam phòng độc chiếm! Đúng, nhị phòng cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dọn ra.

Quý phủ hiện giờ đang thời kỳ nổi bật tại kinh thành. Trong phủ miễn cưỡng coi như đích nữ, cũng chỉ có Quý Thất. Người đến cầu hôn, cũng coi như nối liền không dứt.

Hà thị hôm nay lại giữ lại một bức hoạ nhi lang một nhà mà bà mối đưa tới, vô cùng vui vẻ đi về phía Khuynh Vân Viện của Quý Thất. Đến nơi, nha hoàn bên trong lại nói, thất cô nương hôm nay đi học đường tộc họ Quý.

Tộc họ Quý có một học đường nữ, cách Quý phủ rất gần. Chỉ có điều, dạy đều là nữ giới, lễ nghi, nữ quyến cảm thấy không thú vị, thật ra không nhiều người đi lắm.

Trong lòng Hà thị thật ra rất vui mừng nữ nhi nhà mình đi học đường, lại tính canh giờ, sắc trời như vậy, nữ nhi nhà mình cũng sắp trở lại, vì thế không hề chờ, trực tiếp đến cửa trong chờ đợi. Tới chỗ cửa trong không lâu, chờ được không phải Quý Vân Diệu, mà là Quý Vân Lưu và Quý Vân Vi cùng nhau đi đến.

Nhìn hai nữ quyến như hoa, mặc đều là váy áo hồng nhạt, Hà thị cực kỳ khách khí chịu các nàng thi lễ, hỏi: "Hôm nay muội muội ngươi cũng đi học đường, làm sao không cùng các ngươi trở về? Thất tỷ nhi còn nhỏ, tính tình có đôi khi khó tránh khỏi hơi hoạt bát, các ngươi đều là tỷ tỷ nó, cũng không thể cố ý xa lánh nó. Nếu cùng đi, cũng nên cùng về phủ mới không làm người chê cười."

Trong phủ ngoại trừ Quý đại nương tử, dư lại gả tốt đó là Quý Tứ và Quý Lục, đặc biệt là Quý Lục. Nàng ta và tam lão gia hiện giờ chính là một lòng muốn đem nữ nhi đã quá kế này trở về. Hà thị lời nói không khách khí, cười thật ra vô cùng hoà ái dễ gần.

Quý Vân Lưu nhìn Hà thị hôm nay trán phát ra ánh sáng đỏ, nhưng khoé mắt lại mang tia đen, thanh đạm cười nói: "Tam thẩm nghe ai nói thất muội muội ở học đường. Hôm nay đi học đường chỉ có ta cùng với tứ tỷ tỷ thôi."

Hà thị vừa nghe, tự phát giác có điều không thích hợp: "Thất tỷ nhi chưa từng đi học đường?"

Tứ cô nương cũng gật đầu: "Đúng vậy, tam thẩm, hôm nay thất muội muội xác thật không đi học đường. Đừng nói hôm nay, hai tháng này muội ấy đều chưa từng đến học đường."

"Thật sự? Chẳng lẽ các ngươi lừa ta?"

Quý Lục nói: "Chuyện này sao có thể lừa tam thẩm. Tam thẩm sai người đến học đường hỏi một câu, không phải biết được ngay sao?"

Hà thị hấp tấp sai nha hoàn đi hỏi người gác cổng, xem thất cô nương rốt cuộc đi đâu, rồi sai gã sai vặt đi hỏi nữ phu tử học đường. Bản thân nàng ta lại nhấc làn váy, đi tìm mấy nha đầu ở Khuynh Vân Viện. Được lắm, mấy đứa nha đầu đó vậy mà gan to không ít, thế nhưng cả nàng ta cũng dám lừa!

Tứ cô nương nhìn Hà thị tới vội vàng đi cũng vội vàng, không khỏi hỏi Quý Vân Lưu: "Thất muội muội nói dối chạy ra ngoài như vậy, còn không biết báo tam thẩm một tiếng, bị tổ mẫu biết được, không phải sẽ bị phạt nặng?"

Quý Lục ngẫm nghĩ: "Da nàng ta đã bị phạt đến rắn chắc, ước chừng cũng khộng sợ tổ mẫu trách phạt."

Hài tử hư hỏng ngứa da, luôn muốn nhảy nhót lung tung một chút, bị người quất một roi mới ngừng nghỉ.

Tứ nương tử hơi lo lắng: "Lần trước Tống tỷ tỷ trộm ra phủ mang về lọ... Ặc, lần này thất muội muội trộm ra phủ, sẽ không nên..." Tứ nương tử nghĩ đến đủ việc khi đó thất nương tử làm với Thất hoàng tử, người cũng hoảng, nhanh nắm lấy tay Quý Vân Lưu: "Lục muội muội, sau này muội cần phải rời xa thất muội muội một chút. Nếu muội ấy làm chuyện gì, muội cũng đừng quản muội ấy, miễn cho muội ấy làm gì liên luỵ muội."

Thật ra Quý Vân Lưu nghe tứ cô nương nói, thân thể chấn động!

Ai da, không làm thì không chết.

Giữa trán Hà thị phát ra ánh sáng đỏ, khoé mắt mang tia đen, chẳng lẽ thật là Quý Vân Diệu muốn làm chuyện tìm đường chết gì hay sao? Phương thức giải trí công nghệ cao của người cổ đại ít ỏi, phương thức tìm đường chết so với người hiện đại thật ra không ít chút nào!

Quý Vân Diệu bị Hà thị tâm niệm nhắc mãi, bị tứ nương tử kiêng kị, bị Quý Lục nói muốn tìm đường chết, đang ngồi trong phòng của một quán trà.

Chỉ chốc lát sau, cửa nhã gian bị đẩy ra, một nữ tử gầy ốm tiến vào. Nàng kia thật là người mấy ngày không thấy, bị lặng yên không một tiếng động đưa ra khỏi Quý phủ, Tống Chi Hoạ.

Thất nương tử thấy biểu cô nương còn không bằng nha hoàn nhà mình, hơi sửng sốt. Người này rời khỏi Quý phủ, xiêm y theo phân lệ tất nhiên là hết thảy không còn, vậy cũng không cần mặc một bộ y phục khó coi như vậy ra ngoài chứ. Đây là tự sa ngã, ngay cả thể diện cũng từ bỏ? Nghĩ đến đây Quý Thất lạnh bạc cười. Đúng rồi, người này đã sớm ném hết toàn bộ thể diện của bản thân.

"Nói đi, tìm ta tới đây là vì chuyện gì?" Biểu cô nương không ngồi, đứng ở chỗ cửa sổ nhã gian, nhìn thất nương tử, lạnh lùng mở miệng.

Hiện giờ, nàng ta hận Quý Thất đến tận xương cốt. Cái gì mà Ninh thế tử sẽ đi qua con đường này, người tới thế nhưng là gã sai vặt, nàng ta còn bị Ninh thế tử nhìn xem tất cả trò hề. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt chán ghét của Ninh thế tử đối với chính mình khi đó, tựa hồ nàng là đồ dơ bẩn nhất trên đời này.

"Tống tỷ tỷ, tới ngồi đi, đừng đứng trơ ra đó, muội muội hôm nay nhìn sắc mặt Tống tỷ tỷ không tốt, là bị bệnh à?" Thất nương tử duỗi tay ra, Kim Liên tức khắc rót trà trên bàn, rồi sau đó đi ra ngoài phân phó phòng bếp làm điểm tâm đưa lên.

Tống Chi Hoạ nào có tâm tư ngồi. Thấy trong nhã gian chỉ còn hai người bọn họ, đứng yên, lạnh buốt nói: "Sắc mặt ta hiện giờ không tốt còn không phải thất muội muội ngươi làm hại. Người làm việc hại người như thế, trong lòng chẳng lẽ không có một chút băn khoăn?"

Nàng nói, tức giận khó nhịn, lập tức đi qua, chụp lên bàn nói: "Quý Vân Diệu, khi đó có phải ngươi cố ý muốn cho ta cùng với... Có liên quan cùng một gã sai vặt, bị người bắt lấy nhược điểm, sau đó xem ta chê cười? Ngươi, ngươi đây là muốn sống sờ sờ ép chết ta phải không?"

"Sao có thể là ta chứ!" Quý Vân Diệu ngồi sau bàn, thật ra không chút nào sợ tư thế như vậy của Tống Chi Hoạ: "Tống tỷ tỷ, ta chỉ trời thề, ngày đó ta nói đều là tình hình thực tế. Hôm nay ta mời tỷ lại đây, chính là muốn nói cho tỷ, ngày đó rốt cuộc là ai phá hỏng chuyện tốt của tỷ."

"Là ai?" Tống Chi Hoạ kinh ngạc nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là Tần nhị nương tử?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.