Cát Quẻ

Chương 235: Lắc lư đạo phù



Quý Vân Lưu nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Mạc Uy, đặt chén máu loãng có sâu bò xuống, móc một tờ đạo phù ra, bắt đầu thấp giọng mặc niệm chú ngữ. Lúc này đây, nàng dùng đạo phù vẽ một đạo phù ảo ảnh giữa không trung, đợi ảo phù giữa không trung phát ra ánh sáng mỏng manh, Quý Lục vươn tay, bắt lấy cánh tay bị cắt ra của Thẩm Mạc Uy, cầm đạo phù, niệm "Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn... Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng..." rồi nhét đạo phù vào trong miệng vết thương còn đang chảy máu tươi.

Thẩm Mạc Uy liền tận mắt nhìn thấy đạo phù còn lớn hơn một bàn tay ông ta, giống như một ngọn lửa màu lam lại giống như một sợi khói nhẹ, hoàn toàn đi vào trong cánh tay. Ông ta hoảng sợ không biết muốn nói gì, chỉ trừng mắt nhìn miệng vết thương kia: "Vân Lưu, ngươi đây là..."

Quý Vân Lưu "À" một tiếng, giải thích nói: "Cữu cữu đừng lo lắng. Đây là phương pháp dùng đạo phù chỉ dẫn, để đạo phù đi qua trong cơ thể ngài một lần, đuổi cổ ra. Không có việc gì, rất nhanh thì tốt rồi."

Cái gọi là rất nhanh liền khiến Thẩm đại nhân yên lòng. Trên mặt ông ta hiện ra thần sắc chờ mong. Không biết là đạo phù thật sự nổi lên tác dụng hay là cảm giác trong lòng bản thân, Thẩm Mạc Uy chỉ cảm thấy một luồng cảm giác mát lạnh từ cổ tay trái đi theo lên.... Dần dần, cảm giác đau đớn chỗ trái tim liền giảm bớt.

Tâm tình như vậy, hai tháng nay Thẩm Mạc Uy chưa bao giờ có. Ông ta nhìn hai ngón tay nhỏ xinh của Quý Vân Lưu không ngừng lay động một lá đạo phù qua lại, cũng theo đạo phù kia lay động trái phải. Không biết lay động bao lâu, chỉ cảm thấy đầu chính mình cũng bị lắc choáng: "Lục tỷ nhi, ngươi lắc đạo phù như vậy là có lý do gì?"

Quý Vân Lưu không ngừng tay: "Ta đang để đạo phù đi lại trong huyết mạch của cữu cữu, nương theo đạo phù này chỉ dẫn nắm giữ đúng phương vị của nó. Bằng không trật một chút, đạo phù bên trong phá huyết mạch cữu cữu mà ra, sẽ khiến cữu cữu lập tức chết..."

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn phía trước, động tác trong tay có quy luật. Chỉ là, nàng nghiêm túc trang trọng nói ra lời muốn ông ta chết như thế, khiến mặt Thẩm Mạc Uy cứng đờ nửa ngày. Một hồi lâu ông ta mới thả lỏng lại, thật cẩn thận nói: "Vậy, vậy lục tỷ nhi... Vân Lưu, ngươi tuyệt đối phải xem đúng phương vị."

Quý Vân Lưu không nhìn Thẩm Mạc Uy, chậm rãi phe phẩy đạo phù: "Cữu cữu, chuyện ta từ tam phòng quá kế đến đại phòng cũng là bất đắc dĩ mà làm. Mẫu thân ở trên trời có linh, biết nỗi khổ tâm của ta, cũng sẽ tha thứ ta..."

Lúc này, vậy mà còn phân tâm nói chuyện quá kế!

Thẩm đại nhân trái tim treo tới cổ họng, đều muốn sống sờ sờ nhảy ra. Mạng ông ta giờ phút này chính là nắm giữ trong tay đứa cháu ngoại gái này đó!

"Vân Lưu, Vân Lưu... Chuyện này chúng ta chờ lát nữa lại bàn, cữu cữu biết được ngươi có nỗi khổ tâm..."

Quý Vân Lưu chậm rãi nhẹ nhàng lắc đạo phù giống như lắc quạt: "Cữu cữu, phụ thân từ ngày biết được cữu cữu về kinh, liền vì chuyện ta quá kế mà cả cơm cũng ăn không vô. Hôm qua đưa bái thiếp đến, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, trong lòng càng ưu sầu. Ta thấy phụ thân ưu sầu như vậy, cũng rất lo lắng..."

Thẩm Mạc Uy vẻ mặt đưa đám, đều sắp quỳ xuống cho Quý Vân Lưu: "Hôm qua thân thể ta không khoẻ. Ngày mai, ngày mai ta liền tự mình đi... Không không không, hôm nay nếu ta có thể ra phủ, ta tự mình đi gặp Đức Chính huynh. Chuyện quá kế này, cữu cữu ta cũng có nghe nói. Ngươi được Hoàng Thượng tứ hôn, tam phòng người như vậy không xứng được với Thất hoàng tử. Chuyện này cữu cữu rõ ràng!"

"Ồ, cữu cữu, ta còn có một việc muốn xin cữu cữu..."

"Cô nãi nãi của ta..." Thẩm Mạc Uy đã bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo: "Lục tỷ nhi, có việc chúng ta chờ lát nữa lại nói, chờ lát nữa lại nói. Cữu cữu đáp ứng ngươi, cữu cữu tất cả đều đáp ứng ngươi. Ngươi hiện giờ xem phương hướng của nó cho tốt, mới là quan trọng."

Xa ở Ba Thục, A Y đang quan sát Tình cổ trong một cái hũ. Nàng ta tính thời gian lá thư kia đưa đến Thẩm phủ, trong lòng tính toán ngày Thẩm Mạc Uy khóc lóc thảm thiết trở lại bên người chính mình. Bỗng nhiên, nàng thấy Tình cổ trong hũ trở mình, nằm chổng vó ở đó...

"Là ai, là ai động đến tình cổ của ta..." A Y kêu lên chói tai.

Sau khi Quý Vân Lưu nở một nụ cười ngọt ngào với ông ta, Thẩm đại nhân đang cảm thấy mát lạnh đến lục phủ ngũ tạng, đang kích động, lúc này, trái tim bỗng trở nên đau nhức, giống như kim đâm, đau đến mặt ông ta cũng vặn vẹo. Ông ta che ngực, ngã trên mặt đất rên rỉ: "Lục tỷ nhi, Vân Lưu... Ta đây là làm sao vậy? Mau tới cứu ta..."

"Ước chừng là ta động đến cổ của A Y, sau khi bị nàng phát hiện, nàng thẹn quá thành giận muốn đẩy cữu cữu đến chỗ chết!" Quý Vân Lưu ra tay cực nhanh, lấy một tờ đạo phù ra, nâng người trên mặt đất dậy. Sau khi châm cháy đạo phù hoàn toàn, nàng trực tiếp nhét vào miệng Thẩm Mạc Uy. Thẩm Mạc Uy chỉ cảm thấy có một thứ mặn như muối trôi vào trong yết hầu.

"Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn..." Trên tay Quý Vân Lưu không ngừng kết ấn, trong miệng không ngừng mặc niệm. Một ngón tay điểm trên bụng Thẩm Mạc Uy: "Sát sinh sát hại tính mạng không tồn thiện niệm, kiếp sau đó là thân nghèo hèn, không thể làm bậy, không thể làm bậy... Ra đây!"

Bụng Thẩm Mạc Uy bỗng nhiên gồ lên một khối, chỗ sưng phồng kia chậm rãi hướng lên trên, theo cổ họng ông ta "Ậc" một tiếng phun ra. Trong máu mang cổ. Cổ này toàn thân đen bóng, vô cùng to lớn. Thẩm Mạc Uy kiến thức rộng rãi nhìn đến cũng kinh hoảng, nhấc mông lui ra sau mấy bước, rồi lập tức đứng lên.

Quý Vân Lưu lại châm một tờ đạo phù, ném trên người cổ kia, toàn bộ hoá thành tro tàn.

"Lục tỷ nhi..." Thẩm đại nhân lòng còn sợ hãi, cẩn thận mở miệng: "Ta, ta như vậy xem như giải xong Tình cổ này sao?"

Quý Vân Lưu đáp: "Ừm, giải xong. Mấy tháng nay, cữu cữu bị cổ thuật tra tấn hơi dữ, tu dưỡng thật tốt một phen liền không có việc gì."

"Tốt tốt tốt..." Thẩm Mạc Uy thư thái thuận ý, bỗng nhiên lại nghĩ đến đạo phù muốn phá thân thể mà ra mới vừa rồi, lại hoảng hốt lần nữa: "Vậy đạo phù ngươi vừa mới bỏ vào..."

Ông ta xem cổ tay trái chính mình, ngay cả miệng vết thương bên trên đều đã biến mất không thấy, tựa như mới vừa rồi căn bản không có miệng vết thương.

Quý Vân Lưu móc ra một tờ đạo phù, giống như vừa rồi, chậm rãi nhẹ nhàng lắc dựng đứng: "Cữu cữu nói là cái này?"

Đầy mặt "Làm chết người" kia khiến sắc mặt Thẩm đại nhân lần nữa thành màu gan heo. Ông ta đứng thẳng người, nghiêm trang mở miệng: "Lục tỷ nhi, cữu cữu biết được chuyện quá kế này sai không ở con. Quý Xuân Tùng kia ngày đó cưới mẫu thân con... Không, cưới tam thẩm con, ta liền nhìn không tốt. Hiện giờ con được Hoàng Thượng tứ hôn, cho con quá kế cũng là bất đắc dĩ mà làm. Con yên tâm, dù xảy ra chuyện quá kế này, Thẩm Mạc Uy ta vẫn là cữu cữu ruột của con!"

Ông ta tuy không có nhiều muội muội, nhưng cũng không tính ít, huống chi ông ta cũng không thiếu cháu ngoại gái.

Quý Vân Lưu thu hồi đạo phù: "Cữu cữu, lúc trước Vân Lưu ở núi Tử Hà được thiện duyên với Tần vũ nhân, học mấy chiêu da lông, mong rằng cữu đừng để lộ việc Vân Lưu biết đạo pháp ra ngoài. Vân Lưu sợ về sau, người khác tranh nhau tới tìm ta hỗ trợ. Nếu nhiều người biết, về sau bí mật khó giữ, hơi vô ý liền khiến chuyện cữu cữu và A Y ở Thục Xuyên truyền ra ngoài..."

"Xác thật như thế." Thẩm Mạc Uy vẻ mặt quan uy, không thể xâm phạm: "Lục tỷ nhi hiếu kính trưởng bối như thế, chuyện này xác thật không cần công khai bốn phía. Loại chuyện này Thiên Đạo làm chứng, Trời biết con biết ta biết là được."

"Vẫn là cữu cữu hiểu lý lẽ."

"Là lục tỷ nhi con hiếu thuận."

Hai người ra khỏi nhà sau, Thẩm phu nhân lại nhào lên, khóc khóc nghẹn nghẹn. Thẩm đại nhân giơ tay ngăn cản, bảo nàng nhanh ngậm miệng lại. Sau đó ông ta phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, muốn trong phủ làm hết lễ nghĩa chủ nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.