Cát Quẻ

Chương 237: Đạo pháp phản phệ



Đầu tiên, hắn sai người lén mua chuộc mấy nha hoàn nhà huân quý, mỗi người đưa ra chứng cứ đầy sức thuyết phục, ngày đó là Trương nhị lang bảo bọn họ đi mời Thái Tử Phi. Rồi sai người tìm ra động cơ Trương nhị lang làm hắn ghê tởm lại giá hoạ cho hắn như vậy, đó là: Lần trước, Trương nhị lang ở phủ Cảnh Vương nhảy cầu cứu Trang tứ nương tử. Vì Trương nhị lang cứu Trang tứ nương tử, hắn ta thân bại danh liệt, công danh cũng bị đoạt đi.

Làm ra những nhân chứng vật chứng vu oan giá hoạ này, Cảnh Vương quả thực không cần quá thuận tay!

Ngọc Lâm ngồi trên ghế dựa, thậm chí đều nghĩ kỹ nên thay chính mình biện giải như thế nào trước mặt Hoàng Đế. Hắn chỉ cần khóc lớn nói: Phụ hoàng, từ sau khi bị đoạt công danh, Trương nhị lang vẫn luôn hoài nghi là nhi thần cố ý làm Trang tứ nương tử rơi xuống nước, mưu tính khiến Trương nhị lang nhảy hồ cứu giúp, tính kế hết thảy khiến hắn ta rơi vào nông nỗi như vậy. Hắn ta vì vậy mới bất chấp, nhất định phải ghê tởm nhi thần như vậy, không chỉ khiến nhi thần mang theo nón xanh còn muốn vu oan giá hoạ cho nhi thần...

Lời bên trên vừa nói ra, Nhị hoàng tử luôn luôn nắm chuẩn được thánh tâm cảm thấy, chuyện này nhất định có thể thành! Dù cho Hoàng Đế vẫn hoài nghi sau lưng Trương nhị lang còn có người sai khiến hắn ta, cũng sẽ tạm thời giải quyết vụ án này.

Sau khi mưu tính chi tiết đầu đuôi, Ngọc Lâm sai người truyền toàn bộ cục diện bản thân đã thiết kế cho Thái Tử. Thái Tử đã lâu không điều tra vụ án, sau khi hối cải làm người mới điều tra vụ án đầu tiên, thật là điều tra đến nỗi "phí một chút đầu óc", quá hài lòng!

Bộ dáng nhẹ nhàng như vậy khiến lòng tin Thái Tử tăng nhiều, trực tiếp cho mời Đại Lý Tự Trần Đức Dục đến Trương phủ bắt người.

Bắt cả người lẫn tang vật, có nhân chứng có vật chứng, ngươi một kẻ không có công danh, người nhà Thị lang tứ phẩm nho nhỏ, thế mà to gan lớn mật thiết kế bẫy rập hãm hại Thái Tử và Cảnh Vương phi như vậy. Không chỉ như thế, còn đến đình Sương Mù hãm hại Cảnh Vương, làm toàn triều dưới núi nhìn trò chê cười, thật là to gan lớn mật!

Thái Tử giận không thể át, bắt Trương Nguyên Hủ ngay tại Trương phủ, không màng Trương Thị lang tuổi già đau khổ cầu tình, trực tiếp mang theo người liền đi đến lao ngục Đại Lý Tự.

............

Hoàng Đế nhìn thật nhiều sổ con trên bàn trình lên vì việc đình Sương Mù, hơi đau đầu.

Ông nhìn kỹ sổ con Thái Tử trình lên xong, giơ tay đưa sổ con này cho Tần tướng một bên: "Lâm Nguyên, ngươi xem độc thủ phía sau màn mà Thái Tử điều tra ra."

Tần tướng kinh sợ tiếp nhận, cầm sổ con trước sau nhìn hai lần, nâng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Hoàng Thượng, chuyện này hoá ra là nhị lang Trương gia gây nên?"

"Ngay cả ngươi cũng tin chuyện này là Trương nhị lang làm ra?" Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng: "Trương nhị lang thật đúng là có bản lĩnh to lớn!"

Tần tướng vội cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

Hoàng Đế vẻ mặt mỏi mệt xua tay: "Tô khanh, ngươi cũng nhìn sổ con Thái Tử viết một cái."

Tô Kỷ Hi tiếp nhận từ tay Tần tướng, rất nhanh liền xem xong rồi. Ông ta khép sổ con lại, cung kính nói: "Hoàng Thượng, vi thần cho rằng chuyện này dù không phải Trương nhị lang hoàn toàn làm nên, Trương nhị lang kia cũng không thoát được liên can. Bằng không, hắn sao trùng hợp như vậy, vừa lúc làm nhân chứng chỉ ra Cảnh Vương? Mà Trang tứ nương tử nói có người đưa thư cho nàng ta, để nàng ta đi bắt tội tư thông của Trương nhị lang, bắt được cũng là Thái Tử và Cảnh Vương phi, chuyện này càng thêm trùng hợp."

Hoàng Đế ngồi trên ghế trầm tư trong chốc lát. Ông nghĩ đến chính là lý do ngày đó Ninh Mộ Hoạ quỳ gối nơi này nói ra, Cảnh Vương ngày ấy mang theo Sở đạo nhân đến tiệc Hạnh Hoa.

Cảnh Vương mang theo đạo nhân đến yến Hạnh Hoa là vì sao? Đạo nhân kia chưa gặp qua yến hội thế tục, dẫn hắn ta vào trong mở mang kiến thức?

Hoàng Đế hỏi: "Trong phủ Trưởng công chúa có một vị Sở đạo nhân, các ngươi có từng gặp qua không?"

Tần tướng và Tô Kỷ Hi đều lắc đầu.

Hoàng Đế nói với thị vệ: "Mang Sở đạo nhân trong phủ Trưởng công chúa đến gặp trẫm."

Tần tướng và Tô Kỷ Hi hai mặt nhìn nhau, ngược lại thối lui đến một bên, không hề nói chuyện, chỉ chuyên tâm chờ đợi.

Phủ Trưởng công chúa ở gần hoàng thành, tốc độ thị vệ nhanh, giục ngựa chạy ra, giục ngựa chạy về, trực tiếp sai người giá Sở đạo nhân đến trước mặt Hoàng Đế.

Sở đạo nhân vốn dĩ thân thể chưa phục hồi như cũ, hiện giờ lập tức bị giá đi như vậy, càng thêm hơi thở thoi thóp. Khi đến trước mặt Hoàng Đế quỳ xuống, hắn chỉ còn lại có nửa cái mạng: "Ngô hoàng vạn tuế..."

"Đừng hô, đứng lên, trẫm có chuyện hỏi ngươi..."

Sở đạo nhân cả đứng cũng không đứng dậy nổi, nghiêng về phía trước. Xem hắn muốn té ngã, vẫn là Tần tướng tay mắt lanh lẹ, đỡ hắn một cái.

Hoàng Đế phát giác kỳ quái: "Sở đạo nhân, vì sao bộ dáng ngươi có vẻ như bệnh tình nguy kịch?"

Tần vũ nhân đã qua năm thất tuần, thân thể khoẻ mạnh giống như thanh niên năm nhược quán, còn có thể mang theo tiểu Mễ đi bộ xuống núi vào kinh. Sở đạo nhân này chẳng qua ba mươi, sao liền nửa chết nửa sống?

Sở đạo nhân hơi thở không xong nói: "Bẩm Hoàng Thượng, khi tiểu đạo nhân luyện công xảy ra chút tai nạn."

Tần tướng không hổ xuất thân từ nhà Tần vũ nhân, xem hắn ta, "Ồ" một tiếng nói: "Sở đạo nhân, người tu đạo nếu không làm ác, tâm trí sáng trong, sẽ không chịu đạo pháp phản phệ."

Trong lòng Sở đạo nhân "Lộp bộp" một chút, vội vàng chắp tay thi lễ nói: "Thật không dám giấu giếm, Hoàng Thượng, lúc này tiểu đạo bị đạo pháp phản phệ là có nguyên nhân..."

Hoàng Đế tự nhiên nói: "Vậy nói xem vì sao phản phệ."

Sở đạo nhân lại quỳ trên mặt đất, hoàn toàn đã không có dáng vẻ tiên phong đạo cốt trước giờ: "Bẩm Hoàng Thượng, tiểu đạo lúc trước không xem xét cẩn thận, đã phê sai bát tự của lục nương tử Quý phủ và Thất hoàng tử. Kỳ thật, kỳ thật bát tự của Quý lục nương tử và Thất hoàng tử cực kỳ không hợp, là tương khắc... Hoàng Thượng, lúc ấy tiểu đạo đạo pháp không đủ, mới tạo thành sai lầm lớn như thế."

Sắc mặt Hoàng Thượng có chút cổ quái: "Ngươi nói bát tự của Quý lục nương tử và Thất hoàng tử cực kỳ bất hoà, còn tương khắc? Tương khắc đến loại trình độ nào?"

Sở đạo nhân không hiểu được vì sao giọng nói thánh thượng nghe có chút quái dị. Nhưng hắn nghĩ đến ngày đó Nhị hoàng tử ác độc ép bức, đành phải hạ quyết tâm nói: "Hai người sẽ tương khắc đến mức không chết không thôi."

Hoàng Đế ngồi trên ghế, nhìn Sở đạo nhân không nói.

Sở đạo nhân quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu. Dưới long uy như vậy, phía sau hắn dường như đều chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Kim long uy nghiêm của Hoàng Đế quả nhiên lợi hại. Đại Chiêu cường thịnh, làm long uy của Hoàng Đế cũng thịnh, hắn cảm thấy bản thân đều sắp không chống đỡ được.

Hoàng Đế vẫy vẫy tay.

Thái giám tổng quản bên cạnh ánh mắt kiểu gì, rất nhanh liền đi đến kệ sách một bên lật lật, lấy ra một phong bì đỏ thẫm đưa tới. Mở phong bì ra, bên trong, trên giấy đỏ thẫm viết đúng là lời bình duyên trời tác hợp, đại phú đại quý, lạc khoản là Tần Tư Tề.

Hoàng Đế lại liếc nhìn tên Tần Tư Tề kia một cái, bất động thanh sắc khép phong bì lại nói: "Yến Hạnh Hoa ngày đó, Cảnh Vương mang theo ngươi vào vườn, là có chuyện gì?"

Sở đạo nhân bỗng nhiên trừng lớn mắt, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Đế một cái. Hắn thấy Hoàng Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, vội vàng quỳ sát đất nói: "Hoàng Thượng, Cảnh Vương mang theo tiểu đạo là đi xem thịnh yến trong triều..."

Hoàng Đế cắt ngang lời hắn: "Ngày đó, ngươi và Cảnh Vương đứng chung trong núi giả, lại là chuyện gì?"

Trên trán Sở đạo nhân toát ra mồ hôi lạnh dính ướt phiến đá xanh: "Tiểu đạo không sử dụng đạo pháp..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.